Lão gia tử sống trường thọ, con cháu đầy đàn, phúc lộc đầy nhà chủ yếu do tâm tính ông cụ tốt, chăm làm việc thiện. Tuổi tác càng cao, suy nghĩ càng minh mẫn, không hề hồ đồ một chút nào.
Úc gia đại nghiệp lớn mạnh, bộ rễ đồ sộ, lão gia tử có mười mấy đứa cháu có trai có gái, đều theo cha mẹ của chúng sinh sống ở các vùng miền khác nhau, cũng chỉ nhân dịp trọng đại mới tụ hội một lần, cảm tình tuy không đến nỗi xa lạ, nhưng cũng chưa tới mức gọi là thân thiết.
Tình cảm của con cháu đối với ông đa phần là kính sợ, mỗi lần đối mặt với ông chúng đều thấp thỏm, lo âu, vài đứa tính cách nội liễm ổn trọng một chút thì có thể cùng lão gia tử vấn đáp vài câu, chân chính thẳng thắn gần gũi ít ỏi đến đáng thương.
Trong đám cháu, lão gia tử yêu thương Úc Trạch nhất, ông tận tay dẫn dắt, dạy dỗ anh mấy năm, cũng là đứa có tiền đồ nhất.
Cho nên đối với hôn nhân của anh, lão gia tử đã bắt đầu dự tính từ khi anh còn rất nhỏ, ông cố ý cho anh tiếp xúc với mấy đứa cháu gái nhà các ông bạn già, định đợi tới khi anh trưởng thành nhắc lại.
Nhưng sau này cháu trai dẫn về một đứa nhỏ, tên Dương Phàm, ngây thơ rực rỡ, ông không thích, bởi vì đứa nhỏ kia hoàn toàn không giống với đứa cháu dâu mà ông mong đợi, tiếc là ngoại trừ ông, toàn bộ gia tộc, tất cả mọi người đều rất vừa lòng.
Lão gia tử bị mọi người cô một lời cậu một tiếng khuyên can phiền nhiễu, mặc kệ luôn.
Ông tưởng ván đã đóng thuyền, không ngờ ông trời chỉ mở một cuộc vui ngắn ngủi.
Dương Phàm xuất ngoại.
Sau đó lão gia tử từ chối lời đề nghị của các ông bạn già, không can thiệp chuyện trọng đại của cháu nội nữa, nhoáng một cái đã hơn mười năm, mãi cho đến gần đây, ông mới nghe nhắc tới mối quan hệ hiện tại của anh với cô gái tên là Chu Tử Tri.
Bởi vì nghe nhắc đến quá nhiều, muốn không để ý cũng không được.
Lão gia tử hòa ái đánh giá cháu dâu,"Nghe nói con lớn hơn Úc Trạch hả?"
Chu Tử Tri dạ một tiếng,"Thưa ông nội, con lớn hơn anh ấy hai tuổi."
Úc Trạch kế bên tỏ thái độ,"Lớn hơn hai rất tốt đó ông."
Lão gia tử nghiêm mặt,"Ta đang hỏi Tử Tri, không có hỏi con."
Úc Trạch sờ sờ mũi, da mặt dày không đi, vợ anh còn ở đây mà.
Lão gia tử lại quay đầu nhìn Chu Tử Tri,"Trong nhà con còn có ai? Ông bà khỏe cả chứ?"
Chu Tử Tri nói,"Khi con còn nhỏ ông bà nội đã qua đời, ông bà ngoại cũng đã mất mười mấy năm trước rồi ạ."
Cô cười cười,"Hiện tại ba mẹ con đang sống ở dưới quê, ở sau nhà có một mảnh vườn để ba mẹ trồng trọt."
"Đều ở quê à?" Lão gia tử nói,"Vậy không tệ, ở nông thôn không khí trong lành, không ô nhiễm, rau dưa tự trồng cũng sạch sẽ."
"Đi pha trà cho ông đi." Lão gia tử liếc nhìn cháu trai.
Úc Trạch nghe lão gia tử chói lọi chê anh vướng bận, muốn xua đuổi anh đi, anh chớp chớp mắt,"Ông nội, trong ấm vẫn còn đầy trà mà."
Tiếp đó, Chu Tử Tri rốt cuộc biết được, chiêu thức Úc Trạch thường xuyên áp dụng đối phó với cô là học theo ai.
Lão gia tử nghiêm trang,"Ông nội không muốn uống trà này."
Lý do vô cùng gượng ép, người nói lại thốt ra ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, để người nghe cảm thấy rất có đạo lý nha.
Úc Trạch bất đắc dĩ, bưng ấm trà lui ra.
Khi đi ngang qua người Chu Tử Tri, trao đổi ánh mắt với cô, nhận được tín hiệu OK của đối phương, lúc này mới yên lòng.
Không có Úc Trạch, lão gia tử cũng không làm khó Chu Tử Tri, chỉ là nội dung đề cập có điểm rộng, nào là công tác, giao thiệp, nhân sinh quy hoạch, suy nghĩ về Úc Trạch, mọi vấn đề đều được hàn huyên.
Từ đầu tới cuối, Chu Tử Tri chưa một lần che giấu, cô nghĩ trước khi ông đến đây ẳn hẳn đã biết qua toàn bộ những gì liên quan đến cô rồi, rõ ràng là có sự chuẩn bị mà đến, đương nhiên cô nên thẳng thắn.
Quả thật giống như suy đoán Chu Tử Tri, lão gia tử chỉ làm chút thí nghiệm nhỏ, xem cháu dâu ở trước mặt ông có thành thực hay không.
Kết quả rất vừa ý.
Đầu năm nay tướng mạo tốt ở đâu cũng có, cách nói năng cử chỉ khéo léo cũng rất nhiều, quan trọng nhất là người nào có thể chân thành ứng đối với mọi người cơ.
Năm đó Dương Phàm cũng trải qua thử nghiệm tương tự, cô giấu diếm toàn bộ, đây cũng là một nguyên nhân lão gia tử đối với cô không có ấn tượng tốt.
Tạ Sở triệt để bị xem nhẹ trở thành bối cảnh trang trí, loại đãi ngộ trước đây chưa từng có, hắn không có từ ngữ nào để hình dung cảm thụ lúc này.
"Thưa ông, con còn có việc, con xin phép đi trước."
Lão gia tử nói với Tạ Sở nhưng ánh mắt vẫn nhìn Chu Tử Tri, không thèm nhìn hắn,"Những lời cần nói hôm nay đã nói cả rồi, cậu chắc hiểu rõ nên làm thế nào, người trẻ thích đùa giỡn, còn hai đứa cộng lại cũng sắp tám mươi tuổi, đừng có hở ra là nói đùa."
"Con hiểu, thưa ông con về."
Tạ Sở quay đầu đi, tâm trí đều quẩn quanh bên con số kia, hắn cùng Úc Thiến tuổi gộp lại gần tám mươi rồi, là nhân sinh của rất nhiều người.
Những lời lão gia tử nói như đá cuội rót vào tai Tạ Sở, Tạ Sở hiểu nhưng vẫn khó chịu.
Nếu hắn muốn tiến lên một bước, vậy nghĩa là thỏa hiệp với Úc Thiến, hai tay dâng tự do và tuyệt đối chung thủy với một mình cô, điều phía trước là thứ Tạ Sở trân trọng nhất, điều thứ hai lại là thứ chưa từng có trong từ điển của Tạ Sở.
Thế thì chỉ có thể rút lui, lui đến nơi không cách nào đặt chân đến gần Úc Thiến nữa.
Trên lầu Úc Thành Đức đứng ở bên cửa sổ, nhìn Tạ Sở mở cửa cổng, ông thở dài nặng nề.
Thiến Nhi có thể chịu đựng qua lần này nữa thôi, có con rồi, thêm nhiều hi vọng, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.
Trong bệnh viện, Khâu Dung nấn ná không muốn về, Úc Thành Đức gọi điện thoại hối thúc bà.
Úc Thiến nói,"Mẹ, đừng tranh cãi với ông nội khiến cả hai đều không vui."
Tranh cãi? Khâu Dung mắt trợn trắng, bà nào dám a, một đám người đều đứng về phía lão gia tử, bà cẩn thận hầu hạ từng li từng tí, chưa hề tỏ vẻ mặt khó chịu dù chỉ một lần.
"Tối nay mẹ lại đến nhé."
Úc Thiến lắc đầu,"Không cần đâu mẹ."
Chẳng lẽ con còn tưởng Tạ Sở sẽ đến? Khâu Dung trong lòng nghĩ thế, cũng nói toạt ra.
Úc Thiến không đáp.
Khâu Dung hết cách với cô,"Lời mẹ nói con đừng để trong lòng."
Cánh cửa khép lại, trên mặt Úc Thiến mới có một tia biến đổi, cô nghiêng người, hướng mặt về phía cánh cửa.
Khâu Dung về kịp dùng buổi cơm chiều với cả nhà, bởi vì lão gia tử ở đây, các món ăn đều rất thanh đạm, có cháo lẫn cơm, thoải mái lựa chọn.
Trước khi Khâu Dung về đến nhà Úc Nguyện đang ngồi bên cạnh lão gia tử, trò chuyện với ông, kể về các hạng mục nghiên cứu của cô.
Úc Trạch ngồi cạnh Chu Tử Tri, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô.
Cảnh này đối với một nhà Úc Thành Đức mà nói, sớm đã quen, lão gia tử mới đến, lần đầu nhìn thấy, ngạc nhiên không ít, ông bình tĩnh, không thốt ra lời, âm thầm quan sát, tất nhiên cũng không để lộ mình kinh ngạc.
Lão gia tử đột nhiên hỏi Chu Tử Tri,"Con ăn khoai lang không?"
Chu Tử Tri không rõ ông có ý gì, trong lòng nghi hoặc, gật đầu,"Dạ ăn ạ."
Vì vậy, lão gia tử đem vài củ khoai lang còn sót lại trong dĩa nhỏ đưa cho Chu Tử Tri.
Trên bàn không khí biến đổi, có chút kỳ diệu.
Cách lão gia tử gần nhất Úc Nguyện thấy ông làm như vậy, ánh mắt lóe lóe, lại tiếp tục húp cháo.
Trước kia, cô chỉ cảm thấy Chu Tử Tri có vài phần năng lực, hiện tại mới biết được năng lực lớn lắm nha, có thể khiến ông nội hống hách trở nên như vậy.
Úc Thành Đức mặt không đổi sắc, động tác gắp đồ ăn không ngừng lại, coi như cái gì cũng không phát hiện, trong lòng thì vui mừng, ba gật đầu rồi, các cụ bên kia sẽ dễ xử lý thôi.
Nếu là sơn hào hải vị thì chẳng sao, riêng khoai lang chính là món lão gia tử thích ăn nhất, cơ hồ mỗi ngày ít nhất một củ.
Hành động này của lão gia tử không thể nghi ngờ là xem Chu Tử Tri như thành viên trong nhà
Khâu Dung nuốt đồ ăn xuống bụng, bà thì không được công nhận, con dâu lại dễ dàng chiếm được, sao không ghen tị được cơ chứ.
Hiểu vợ không ai ngoài chồng, Úc Thành Đức liếc mắt nhìn, sợ bà nhất thời lỡ miệng, chọc lão gia tử mất hứng.
Lúc này Khâu Dung không nói năng gì, tự mình giận dỗi.
Bà có thể sờ lương tâm khẳng định mình đã làm tròn bổn phận dâu con trong nhà, thế mà bố chồng đối với bà vẫn không nóng không lạnh, vĩnh viễn xem như người ngoài.
Khâu Dung cúi đầu nghía Chu Tử Tri ăn khoai lang, bà rất muốn biết cô làm sao có được cảm tình từ lão gia tử.
Ngay lúc này, Úc Trạch cũng rất kinh ngạc, ông nội tốt với Tử Tri như vậy, nằm ngoài dự đoán của anh.
Vài đạo ánh mắt dừng lại trên người Chu Tử Tri, lại dời đi, Chu Tử Tri không quá thích ăn khoai lang, nhưng lần này cô cũng ăn hết một củ
Gia gia nãi nãi ông ngoại bà ngoại đều qua đời rất sớm, Chu Tử Tri chưa có nhiều kinh nghiệm ở chung với người già, cô sờ không chuẩn suy nghĩ lão gia tử, lúc giao tiếp đều là thế bị động, cô cũng rất lo lão gia tử không tán thành cô trở thành cháu dâu.
Bóc vỏ khoai lang, Chu Tử Tri nghĩ đến, sao vừa rồi mọi người phản ứng mạnh thế nhỉ.
Sau bữa cơm, lão gia tử thở dài,"Già rồi, ăn nhiều một chút dạ dày liền không thoải mái, không tiêu hóa bớt căn bản không có cách nào ngủ ngon."
Tất cả mọi người đang chờ lão gia tử thốt ra câu dưới.
Chu Tử Tri hơi mím môi, cô đứng lên nói,"Ông nội, hay là con đi với ông ra ngoài tản bộ cho xuống cơm nhé?"
Lão gia tử lộ ra một vẻ mặt, như cười một chút,"Được."
Trên bàn dòng khí đình chỉ trong một cái chớp mắt.
Úc Thành Đức khụ một tiếng, nhìn Khâu Dung, biết bà thiếu xót điểm nào chưa.
Khâu Dung lười chưng ra một vẻ mặt, đứng dậy thu dọn bát đũa.
Lão gia tử vừa đến, người hầu trong nhà đều thành vật bài trí.
Úc Trạch cũng muốn đi cùng, ngay cả lí do cũng chưa tìm, anh tự mình đi đổi giày.
Lão gia tử nhìn cháu trai tỏ ra dáng vẻ thần hộ mệnh, rất mới mẻ, ông muốn cười lại giả vờ nghiêm mặt,"Con xử lý công việc xong cả rồi à?"
Úc Trạch nói,"Dạ không vội."
Lão gia tử lắc đầu, cũng kệ, để cho anh đi cùng.
Cuối thu ban đêm lạnh lẽo, không có cảnh sắc gì để xem, ngược lại Vương Tử trông có vẻ uy mãnh hơn bình thường.
Chu Tử Tri và Úc Trạch một trái một phải đi bên cạnh lão gia tử.
Lão gia tử nói cái gì, hai người bọn họ đều đáp lời phụ họa, khiến lão gia tử rất vui vẻ.
Chu Tử Tri tưởng là đi dạo vài phút là cùng, dù sao ông cũng đã cao tuổi, không ngờ tâm trạng ông rất tốt, tản bộ không mất bao nhiêu khí lực, bọn họ ở bên ngoài hơn nửa tiếng.
Buổi tối Chu Tử Tri được giữ lại.
Úc Trạch ở thư phòng xử lý công việc, anh nghĩ tranh thủ làm cho xong sớm, kết quả làm việc quá chú tâm quên mất thời gian, chờ anh phân thần một chút mới nhận ra đã sắp qua ngày mới rồi.
Đem chồng văn kiện xếp gọn lại, Úc Trạch đóng nắp bút máy rời khỏi phòng.
Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, đèn được bật sáng toàn bộ, trên giường chăn nhô lên một đống, người ở bên trong một sợi tóc cũng không ló ra ngoài, là tư thế ngủ muốn đem bản thân nghẹn chết đây mà.
Úc Trạch dở khóc dở cười, anh đi đến trước giường, cúi người, thò tay đem chăn dím xuống một ít.
Một động tác rất nhẹ như vậy cũng khiến Chu Tử Tri bừng tỉnh, sau khi nhìn rõ là Úc Trạch, mới thu hồi vẻ bất an và khủng hoảng.
"Bây giờ là mấy giờ?" Chu Tử Tri dụi dụi mắt,"Anh làm xong việc chưa?"
"Sắp qua mười hai giờ, anh đã xử lý xong hết rồi." Úc Trạch hôn lên trán Chu Tử Tri một cái,"Anh đi tắm rồi quay lại."
Chu Tử Tri lộ hai ánh mắt, lại lùi về chăn.
Tiếng nước trong buồng tắm vang lên rồi ngừng trong chốc lát, không kéo dài quá lâu, Úc Trạch mang theo một cơ thể đầy hơi nước đi ra, anh tắt toàn bộ đèn mới lên giường, chầm chậm để Chu Tử Tri thích ứng với bóng tối.
Bên cạnh Chu Tử Tri xốc chăn lên, giường hãm xuống một khối.
"Ông nội muốn chúng ta cùng ông trở về một chuyến." Úc Trạch ôm Chu Tử Tri,"Bảo anh dẫn em ra mắt bà nội."
Chu Tử Tri cọ cọ chăn, đổi tư thế,"Vậy thì phải về thôi."
"Ừ." Úc Trạch kề sát đền gần cổ Chu Tử Tri,"Ngày mai anh hỏi ông thời gian cụ thể."
Qua một lúc, giọng nói Chu Tử Tri phát ra trong bóng đêm,"Ông nội có nói gì về em không?"
"Có......" Úc Trạch tiếng nói khàn khàn, lộ ra mệt mỏi, còn có một ít ý cười,"Ông khen cặp mắt anh lợi hại hơn trước rất nhiều."
Chu Tử Tri xoay người đối mặt Úc Trạch, hai người hôn một hồi, miệng lưỡi lần lượt giao binh, triền miên quấn quít, khó bỏ khó phân.
Sáng hôm sau, Chu Tử Tri tham dự một hoạt động, phóng viên hỏi kế hoạch trong tương lai gần, cô biết thời biết thế, tuyên truyền cho bộ phim mới quay.
Phóng viên thay mặt fan điện ảnh hỏi vấn đề gây hứng thú,"Chị thể hiện nhân vật gì?"
"Đó là một nữ tử dân gian gian nan sinh tồn trong hậu cung". Chu Tử Tri đối mặt với máy quay,"Cảm nhận của nhân vật phong phú, chuyển biến tâm lý theo độ tuổi và tình cảm đều rất lớn, có thể xem như được trải nghiệm một lần."
Phóng viên hỏi,"Đại khái khi nào thì chúng tôi mới có thể xem phim này?"
Chu Tử Tri nói,"Dự tính hè năm sau sẽ bắt đầu khởi chiếu."
Trò chuyện qua sự nghiệp, kế tiếp là phương diện tình cảm.
Mối tình của Chu Tử Tri và Úc Trạch mọi người đều biết, bọn họ cũng hiếu kì ngày nào "Thuyền Chu - Úc" có thể tu thành chính quả.
"Xem tình huống đã." Chu Tử Tri nói câu thật lòng,"Khi nào cả hai đều đã chuẩn bị tốt là được."
Chẳng qua cô dễ trả lời thì người khác cho là dễ hỏi. Một phóng viên trẻ đột nhiên hỏi một vấn đề, vấn đề kia đặt ra khiến hoàn cảnh xung quanh rơi vào trạng thái nặng nề, tẻ ngắt.
Vài phóng viên có kinh nghiệm đều bảo trì trầm mặc, rất xấu hổ.
Chu Tử Tri không trở mặt rời đi, trên mặt cũng không có vẻ gì lạ,"Tôi không có chuyên môn nên đối với chuyện này không có bất cứ suy nghĩ nào cả."
Cô cũng xem báo mới biết được tập đoàn An thị phá sản, nguyên nhân cụ thể được phân tích rất nhiều, trước kia giữa cô và An Ý Như có quá nhiều tin đồn, truyền thông hiếu kỳ thái độ của cô cũng là bình thường.
Chẳng qua, nếu mọi người muốn thấy cô kéo An Ý Như xuống nước, tuyệt đối không có khả năng.
Chu Tử Tri thu liễm cảm xúc dao động, không hề sơ hở.
Bầu không khí được bị một nhà truyền thông khác làm dịu, hỏi Chu Tử Tri nguyện vọng bước sang năm mới.
Phóng viên đặt vấn đề vừa rồi cũng đã biết mình lỡ miệng hỏi vấn đề không nên hỏi, đoạn sau đó cô ấy không mở miệng đào hố một lần nào nữa.
Trước khi buổi phỏng vấn kết thúc, Chu Tử Tri hướng mọi người chúc tết.
Năm này, người làm trên dưới An gia đều thôi việc, lưng đeo nợ nần chồng chất, cây đổ bầy khỉ tan, An Ý Như không nơi nương tựa, tất cả mọi người đều nhìn xem bạn trai Hà Duyệt Minh sẽ có động thái gì để khiến gió êm sóng lặng.
p/s: dạo này không có động lực edit gì cả. T.T sr mn đợi hơi lâu nhé.