Chu Tử Tri lo lắng bồn chồn vì bất chợt phải ra mắt ông nội Úc Trạch.
Cô vẫn luôn nghe nhắc đến người cùng việc bên trạch viện, nhưng lại chưa từng gặp qua ai, bây giờ lập tức sắp chạm mặt rồi.
Người đến đây còn là lão gia tử nữa, muốn cô không khẩn trương cũng khó cho cô quá.
Cảm xúc kia một khi nảy sinh, trong chốc lát sẽ lao khắp ngõ ngách, bẻ gãy căn cốt, phá nát phòng ngự của lý trí, đánh chiếm toàn bộ tư duy.
Chu Tử Tri vặn mở chai nước khoáng, ngửa đầu uống hai ngụm nước, thầm nói với bản thân phải bình tĩnh, đừng hoảng loạn, đừng sợ.
Xe dừng ở giao lộ đợi đèn đỏ, Úc Trạch nắm lấy tay cô,"Ông nội chỉ muốn nhìn em một chút thôi."
"Chỉ có một mình ông nộihả anh?" Chu Tử Tri đậy nắp chai nước, hỏi,"Những người khác không đến sao?"
"Ừ." Úc Trạch xoa nắn tay Chu Tử Tri, vuốt ve đường chỉ tay cô,"Ba nói, chỉ có ông nội."
Chu Tử Tri nhắm chặt mắt," Ông nội thế nào?"
"Ông nội hơn một trăm tuổi rồi, sau khi nãi nãi mất ông vẫn sống một mình." Úc Trạch trầm ngâm một lát,"Ông thích thanh tĩnh, bình thường hay ăn rau dưa trái cây nhiều hơn thịt cá, cũng thích câu cá, chơi cờ, uống trà, trạch viện bên kia còn có một mảnh vườn trà......"
Nghe Úc Trạch miêu tả, Chu Tử Tri nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, trong đầu từng chút một hiện lên dáng vẻ một ông cụ trường thọ.
Eo có chút ngứa, Chu Tử Tri bị cái tay kia quấy rối không có cách nào suy nghĩ miên man thêm nữa.
Cô nhỏ giọng nói,"Đừng làm rộn."
Úc Trạch dựa cằm lên đầu vai Chu Tử Tri, nhịn không được hôn lên hai bên má cô.
Rồi lại hôn lên môi.
Đèn đỏ sáng lên, Chu Tử Tri vỗ vỗ Úc Trạch,"Đi kìa."
Úc Trạch chuyển tay lái,"Ba mươi này em về nhà à?"
"Buổi sáng em có hoạt động." Chu Tử Tri nói,"Ba mẹ nói sẽ đến đây thăm em luôn."
Úc Trạch mím môi, đúng lúc có thể thương lượng hôn sự một chút.
Anh tiện tay bật nhạc, trong xe chỉ có đĩa nhạc Chu Tử Tri, đã được thưởng thức vô số lần.
Chu Tử Tri lắng nghe giai điệu quen thuộc, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhưng cô cảm thấy có chút kỳ diệu, cũng có chút tiếc nuối, vì không vừa lòng với biểu hiện trong album này lắm.
Nếu lại có cơ hội phát hành album thứ hai, cô nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.
Bên tai có hát thầm thì, chuẩn xác từng nhịp, không sai nốt nào, Chu Tử Tri ngẩn ra, hai gò má nóng lên,"Anh học hồi nào vậy?"
"Không cần học." Úc Trạch nhếch môi cười, tiếng nói ôn nhu,"Nghe nhiều nên thuộc."
Chu Tử Tri nghiêng đầu nhìn anh.
"Gì thế?" Úc Trạch cười nhẹ một tiếng,"Lại bị anh quyến rũ?"
Chu Tử Tri buồn cười,"Đúng vậy."
Giọng nói thừa nhận quen thuộc lọt vào tai, trái tim Úc Trạch như bị mèo cào nhẹ, cô gái này càng ngày càng thuần thục kỷ xảo trêu ghẹo anh, một sự thay đổi ngoạn mục.
"Vợ à, anh có thể rút một điếu thuốc không?" Úc tổng trưng cầu ý kiến Chu Tử Tri.
Chu Tử Tri đỏ mặt cười,"Có thể."
"Hộp thuốc lá cùng bật lửa đều ở túi quần bên phải." Úc Trạch nhìn tình hình giao thông,"Em lấy dùm anh đi."
Chu Tử Tri ghé người qua, lục túi quần sẵn tiện sờ soạng đùi anh, rắn chắc lại ấm áp.
Anh ngậm điếu thuốc, cô chăm lửa.
Một tia lửa màu da cam bốc lên, chiếu vào trong mắt bọn họ, giây phút hai mắt chăm chú nhìn nhau có chút rung động.
Mà một bên khác, ván cờ đã định, Tạ Sở mồ hôi đầy đầu, tấm lưng ướt đẫm.
Lão gia tử thu cờ,"Tạ tiểu tử, cậu thua rồi."
Tạ Sở cổ họng phát khô,"Dạ, ông thật lợi hại."
"Cậu đã không có ý kia, ta sẽ lại an bài cho Thiến Nhi." Lão gia tử đem tay vung lên,"Mời trở về."
"Ông, con không hiểu lắm." Tạ Sở ngồi yên không chút sứt mẻ, mông cũng không xê dịch, hắn gượng cười, cơ mặt hai bên miệng cứng ngắt,"Lại an bài là ý gì?"
Lão gia tử hai mắt vẩn đục chợt sắc bén,"Cậu cho là gì? Tạ tiểu tử, cậu là người thông minh, đừng có giả ngu giả ngốc."
Tạ Sở cau mày," Trạng thái Úc Thiến không tốt lắm."
Lão gia tử nói,"Cậu đang trốn tránh."
Hắn vỗ bàn, Tạ Sở phản xạ có điều kiện run lên.
Người hầu chung quanh cũng bị bầu không khí giằng co làm căng thẳng, bọn họ ngừng thở, có rắm cũng không dám thả.
Tạ Sở thấy lão nhân trước mắt hô hấp nhanh hơn, hắn lo lắng chống bàn hỏi,"Ông, ông không sao chứ?"
Lão gia tử nâng chun trà lên uống, nhấn rõ từng chữ rõ ràng mạnh mẽ,"Không chết được."
Tạ Sở sợ bóng sợ gió một hồi.
Rồi hắn nghĩ đến lời đồn, lão nhân này trước kia gia nhập hắc đạo, sau này mới rửa tay gác kiếm, tuổi lớn như vậy, một mình lão gia tới nơi này, thân mình xương cốt sẽ không yếu ớt như thế đâu.
Đến Úc gia, Chu Tử Tri sửng sốt, thì ra Tạ Sở cũng ở đây. Thần kinh căng thẳng giãn đi rất nhiều.
Tạ Sở thấy Chu Tử Tri, phảng phất gặp chiến hữu.
Chu Tử Tri phát hiện ánh mắt Tạ Sở đỏ hồng, sắc mặt phi thường kém, dáng vẻ như bước ra từ chỗ chết, khiến cô giật hết cả mình.
Theo cô biết, luôn luôn là Tạ Sở chiếm ưu thế bức ép người khác, còn chưa bị buộc đến bước cắt đất bồi thường thế này bao giờ đâu.
Chu Tử Tri đem ánh mắt chuyển hướng lão nhân đối diện Tạ Sở, rất có tinh thần, uy nghiêm sạch sẽ, ngồi yên ở đó thôi đã cho người ta một loại cảm giác áp bách vô hình.
Nếu không phải Úc Trạch nói trước với cô ông nội đã hơn một trăm tuổi, cô thật sự nhìn không ra.
Chu Tử Tri thu hồi tầm mắt, đến lão gia tử bắt đầu đánh giá cô, cô bé rất gọn gàng, không tính là cao ráo, nhưng khí chất không tệ, ông lại cường điệu nhìn nhẫn trên tay cô.
Úc Trạch khom lưng đem dép lê đưa tới trước mặt Chu Tử Tri.
Thấy cảnh này, ánh mắt lão gia tử chợt lóe, cháu trai từ khi nào biết dịu dàng chăm sóc người khác như vậy.
Hơi thở quen thuộc gần kề, Chu Tử Tri lập tức hồi thần, cô khắc chế khẩn trương, cúi đầu nhanh chóng đổi giày.
Úc Trạch không ném Chu Tử Tri một bên mặc kệ, anh nắm tay Chu Tử Tri đi qua,"Ông nội, ông đến lâu chưa?"
"Mới đến thôi." Lão gia tử ngẩng đầu, tận mắt nhìn gần cháu dâu không giống với hình dung qua lời nói của những kẻ khác,"A Trạch, không giới thiệu với ông à?"
Úc Trạch cười nói,"Ông nội, đây là Tử Tri."
Chu Tử Tri cũng lộ ra một nụ cười, cùng Úc Trạch kêu một tiếng,"Ông nội."
Bị dẹt sang một bên, Tạ đại ảnh đế thái dương rút gân, hắn không nên quên, Chu Tử Tri là con dâu Úc gia, cháu dâu lão gia tử, lập trường hoàn toàn bất đồng với hắn, đãi ngộ đương nhiên khác biệt.
Hơn nữa bên cạnh Chu Tử Tri từng giây từng phút đều có Úc Trạch coi như mạng che chở, lão gia tử khi dễ đâu có được.
Chỉ có mình hắn xui xẻo.
Tạ Sở hết hi vọng, hắn nhanh chóng động não làm cách nào thoát ra toàn thây đây.
Chịu đựng cục diện xấu hổ này, hắn mới nhận ra còn có cách thoát thân, chỉ cần hắn bỏ lại một câu "Úc Thiến ở đâu làm gì không liên quan đến tôi, đứa con kia tôi không cần, tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Úc Thiến nữa", thể là đúng lý hợp tình rời đi, nhưng mà......
Cmn, hắn không thốt nên lời.
Trong đại sảnh, cả người Tạ Sở tản ra hơi thở khinh bỉ chính mình.
Nghe tiếng gọi ông nội kia, lão gia tử thần tình nhu hòa, ông ngoắc tay với Chu Tử Tri,"Qua đây."