Do một số ràng buộc giữa bên đầu tư và nhà sản xuất, thời gian quay phim được sắp xếp vô cùng chặt chẽ, trong vòng hai mươi tư giờ, hầu như đã tận dụng toàn bộ để tốc hành chạy theo kế hoạch, dẫn đến việc rút ngắn thời giờ nghỉ ngơi của các diễn viên rất nhiều, vì vậy mà phương diện bên phía gia đình đương nhiên sẽ không thể tận tâm được.
Đã mấy ngày không gặp bà xã, đối phương cũng chẳng có thời gian video call (*), Úc tổng lúc này mới kiềm chế không đặng bỏ lại một đống sự vụ, một mình lái xe đến thăm.
"Cảnh giường chiếu" của Chu Tử Tri và Tạ Sở đang tiến hành được một nửa, cả hai đều đã quen với nhân vật của mình.
Từ lúc Úc Trạch xuất hiện, cả trường quay lập tức rối loạn không yên.
Mọi người đều mướt mồ hôi, dòng khí lạnh của người nhà này quá mạnh, như nhắn nhủ người sống chớ gần, bọn họ đều biết tự tránh đi, chỉ dám chen lấn phía sau chừa cho đối phương cả một vùng trời rộng rãi thoáng mát
Úc Trạch và Vương Phú chạm mắt, đồng thời quay lại nhìn chằm chằm máy theo dõi, nhìn Chu Tử Tri tựa vào đầu vai Tạ Sở, hai hàng lông mày thon dài tỉ mỉ, đôi mắt uẩn một tầng hơi nước, vẻ yếu đuối nhợt nhạt hiếm khi anh được nhìn thấy, có mấy phần cố gượng, mấy phần tiều tụy, còn có mấy phần nhu nhược cùng quật cường, để người nọ thấy, thương tiếc mà cưng chiều, nguyện ý che chở.
Đây không phải là lần đầu tiên Úc Trạch đến tận hiện trường xem Chu Tử Tri diễn, vai diễn lần trước là đệ tử phái tu chân thanh cao kiêu ngạo, lần này là thiếu nữ ốm yếu si tình lạc vào chốn hậu cung, hoàn toàn khác biệt.
"Cắt."
Vương Phú quơ quơ quyển kịch bản,"Tử Tri, cô là con sâu bệnh yếu ớt, được đế vương sủng ái, điểm này đã bắt được."
Hắn lớn tiếng,"Nhưng đừng quên, bây giờ cô vẫn còn ở giai đoạn đơn thuần ngây thơ, trong mắt đừng lộ quá nhiều phiền muộn, cũng không có hận thù, cân nhắc lại một chút, đừng diễn lố quá."
Trước máy quay Chu Tử Tri ngẩng đầu, nghe Vương Phú nói, rồi nhìn sang Úc Trạch ngồi kế bên ông, thoáng cười với anh.
Úc Trạch ngẩng đầu, cũng câu lên khóe môi, anh không tiến đến gần, chỉ nhìn ngắm cô từ xa.
"Anh có cần vô trong ngồi không?" Vương Phú cầm chai nước ngửa đầu uống, thanh mát cổ họng khô khan,"Màn này chắc phải quay mấy lần nữa."
Úc Trạch lấy ra hộp thuốc lá, bật lửa quét đến bên miệng, anh nheo mắt,đáp "Không sao."
"Tôi đã thấy rất nhiều người tới tham quan, cũng nhiều lần ngay cảnh kịch tính, cũng hơi xấu hổ, có người thì nghiến răng nghiến lợi, có kẻ lầm bầm lào bào, còn có tên quậy tung lên, thật ngây thơ như mấy đứa con nít choi choi" Vương Phú nhét kẹo singum vào miệng nâng cao tinh thần, cười đùa,"Chủ yếu đều tự mình cân nhắc, mọi người đều đang làm việc thôi, đâu có gì khác."
Cho dù có, nhân vật họ đóng cũng không phải nguyên nhân, vấn đề xuất phát từ trên người diễn viên chứ.
Trong suy nghĩ của hắn, một người xuất thân trong gia tộc hùng mạnh có đủ lực tự chủ hơn hẳn người bình thường, không thể dễ dàng bị cảm xúc chi phối.
Thêm nữa, nếu Úc Trạch không thể chịu nổi, sẽ không cho phép Chu Tử Tri làm diễn viên, nếu ngầm đồng ý, nghĩa là đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.
Phía sau mấy người nhân viên đều tia ánh mắt nhiều chuyện trộm nhìn Úc Trạch, chỉ tiếc không phát hiện vẻ mặt anh có biến hóa gì.
Úc Trạch hút thuốc, làm một fan kỳ cựu trung thực, đương nhiên anh biết cái gì là diễn cái gì là thực, rất rõ ràng, không thì sẽ không tới đây, thế nhưng lý tính cùng cảm tính cuối cùng vẫn là chênh lệch quá nhiều, bảo anh một chút cũng không để ý đến việc cô gái của mình tiếp xúc thân thể với người đàn ông khác, trừ khi là đồ ngốc.
"Thiếu chút nữa quên mất." Vương Phú hướng phương hướng Chu Tử Tri,"Chúc mừng nhé."
Úc Trạch phun ra một vòng khói, nhẹ nhàng nói,"Cám ơn."
Giữa trưa tới giờ phát cơm hộp, cả đoàn luống cuống tay chân, mọi người một đám bụng đói réo rắc, mắt tỏa lục quang, nhanh chóng lĩnh cơm hộp, ngồi xổm khắp nơi ở trường quay tụ tập túm tụm ăn cơm.
Phòng nghỉ của các diễn viên là dựa theo tư cách và thù lao, Chu Tử Tri cùng Tạ Sở đều là người kỳ cựu, không gian tuy rằng không lớn, thế nhưng không hề kém nếu so với hỗn độn ngoài kia, hoàn cảnh có thể thanh tịnh hơn rất nhiều.
Chu Tử Tri đang cầm đũa, nghe Úc Trạch hỏi về "Cảnh giường chiếu" lúc sáng, cô nghĩ nghĩ,"Đại khái lấy khoảng năm sáu giây đó."
Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là lấy đoạn Tạ Sở nói với cô vài câu, lướt nhanh một chút, màn ảnh liền trôi qua.
Úc Trạch nhíu mày,"Vậy sao quay lâu quá vậy?"
Nghe giọng điệu ghen tuông của anh, Chu Tử Tri mím môi, nhịn cười,"Mọi người đều muốn có hiệu quả tốt nhất mà."
Nói xong, Chu Tử Tri tự nhiên vỗ vỗ tay Úc Trạch, nhéo nhéo.
Úc Trạch đem chân gà tướt cho Chu Tử Tri.
Nhìn chân gà bóng nhẫy, Chu Tử Tri trong mắt hiện lên ý cười, khẩu vị cô không tốt lắm, nhưng cô không từ chối,"Mấy giờ anh về?"
Úc Trạch ăn đậu que, đáp "Anh không về."
Chu Tử Tri sửng sốt, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, rõ ràng là so với cô còn bận rộn hơn nữa, ở đâu ra mà có thời gian?
"Sáng mai anh đi." Úc Trạch gắp vài cọng đậu que cho cô,"Cái này ăn được đấy."
Chu Tử Tri không hỏi thêm, cô ăn hai cái chân gà, nói "Em nghĩ quay cỡ mười một giờ đêm mới xong, thành phố này khá lớn, kiến trúc cổ xưa cũng đẹp, anh đi dạo cũng được đó."
"Ừ." Úc Trạch hỏi,"Tụi em có nghỉ trưa không?"
Chu Tử Tri nói,"Có, nửa tiếng."
Tùy ý ăn một chút, Úc Trạch tựa lưng, cánh tay đường hoàng khoát lên lưng ghế dựa Chu Tử Tri, động tác chiếm hữu mười phần,"Vậy anh ngồi đây với em."
Có người làm bạn, Chu Tử Tri bớt đi mấy phần mệt mỏi buồn chán, lúc ăn cơm khóe môi hiển hiện niềm vui nho nhỏ.
Bên cạnh Giản Dư cùng Thiệu Nghiệp đảm đương hai bóng đèn lớn, không đến năm phút đồng hồ, rốt cuộc bọn họ cũng bị không khí ngọt sâu răng kích thích, cùng nhau yên lặng bưng hộp cơm, lại yên lặng mở cửa ra khỏi phòng.
Sau bữa cơm cả hai cũng không bước vào phòng nghỉ, mà chạy vòng ngoài, đi bộ cho xuống cơm, để Chu Tử Tri và Úc Trạch có không gian riêng tư.
"Ở Dương Lâm có một phóng viên," Úc Trạch với tay lấy hộp sữa, ngữ khí tùy ý,"Tên là Trần Xa."
Chu Tử Tri kỳ quái hỏi,"Thì sao?"
Dùng ống hút xỏ vào, Úc Trạch đưa hộp sữa qua cho Chu Tử Tri, anh nhẹ nhàng bâng quơ,"Chị hai thích anh ta."
Đã từ lâu, anh đều tâm sự với Chu Tử Tri những chuyện lớn nhỏ trong nhà, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau thảo luận, không muốn bỏ cô qua một bên.
Chu Tử Tri kinh ngạc,"Weibo của chị hai là gì vậy anh?"
Weibo của một người có thể để lộ rất nhiều thứ, vài phương diện ngay cả chính mình đều không phát hiện.
Ai ngờ Úc Trạch nói,"Chị ấy không chơi weibo."
Chu Tử Tri không phản ứng ngay được, Úc Nguyện không dùng weibo, nhìn không ra, vậy là không có chỗ để nghiên cứu rồi.
"Chị hai anh không thích dùng máy tính, điện thoại, hay sản phẩm điện tử linh tinh, chị ấy thích viết thư, ngay cả máy ảnh đều là kiểu cũ, chụp từng tấm rồi mang đi rửa."
Úc Trạch nhấc lên một bên khóe miệng,"Chị hai đúng là có tâm tư với Trần Xa, có khả năng sang năm chị ấy mới rời đi."
Chu Tử Tri hỏi,"Hai người hiện tại thế nào?"
Cô có chút hiếu kỳ về Trần Xa kia, Úc Nguyện không phải người nhất thời có thể động tâm, nhất định là Trần Xa có chỗ đặc biệt hơn người.
"Mỗi ngày Trần Xa đều chụp lén chị hai." Úc Trạch vuốt ve cổ Chu Tử Tri, biếng nhác cười,"Chị ấy đi thuê thám tử tư theo dõi lại anh ta."
Chu Tử Tri ngẩn ra, phấn khích hơn đóng phim nữa.
Mèo vờn chuột, cũng không biết đâu là mèo, đâu mới là chuột.
Cảnh quay mở đầu buổi chiều là khung cảnh hoàng hậu mời chúng tỷ muội tản bộ trong hoa viên, sau lưng đấu đá chồng chéo, ở mặt ngoài lễ phép khiêm nhượng, mọi người xúng xính váy áo, trang điểm thật xinh đẹp, dung mạo không kém nhau là mấy.
"Hôm nay gió thổi luôn mang theo hương thơm nhỉ." Hoàng hậu bỗng nhiên ý một tiếng,"Lần trước bản cung thấy hoa này nở rực rỡ lắm, vì sao hôm nay lại......"
Quý phi cười duyên nói,"Tỷ tỷ, tục ngữ có câu hoa mau nở chóng tàn mà."
Cô cố ý vô tình nhìn Chu Tử Tri,"Thầm quý nhân, muội nói phải hay không?"
Những người khác cũng nhìn Chu Tử Tri, lộ ra ý khinh miệt.
Chu Tử Tri dùng khăn che miệng, nhẹ giọng ho khan,"Quý phi nương nương nói phải."
Cô quay hình thuận lợi, phía ngoài Tạ Sở đang cùng Úc Trạch hàn huyên.
"Lần đó ở quán bar cậu đã gài bẫy tôi."
Chuyện xưa nhắc lại, sắc mặt Tạ Sở khó coi,"Có phải là chủ ý của Úc Thiến không?"
Úc Trạch vắt chéo chân,"Phải."
Đã vậy còn quá sảng khoái thừa nhận cái rụp, Tạ Sở khóe miệng run rẩy vài cái, hắn còn muốn truy vấn vài câu.
Úc Trạch bắn rơi khói bụi,"Chị ấy không thể quên được anh."
Trong nháy mắt, Tạ Sở vẻ mặt đình trệ, hắn cười ra tiếng,"Làm sao có thể, chị cậu hận không thể cầu cho tôi chết sớm ấy chứ."
Úc Trạch nhìn Chu Tử Tri ở xa xa cùng những người khác nói cười,"Tạ Sở, anh tự biết mà."
Bên cạnh, Tạ Sở rút mạnh một hơi thuốc,"Tôi biết cái gì? Chị cậu tỉ mỉ thiết kế, hao hết tâm tư như thế, chỉ vì muốn trả thù tôi thôi."
"Úc Thiến là muốn trả thù!" Lập lại một câu, hắn rít khẽ hai chữ từ hàm răng nghiến chặt, từng từ rõ ràng,"Nằm mơ."
Úc Trạch đứng dậy, cúi đầu vuốt thẳng nếp quần áo, nhấc chân hướng đến Chu Tử Tri.
Cảm xúc tăng vọt, đang muốn phát tiết Tạ Sở,"......"
Tiếp tục ngồi đó, Tạ Sở cắn nhanh đầu mẩu thuốc lá, cảm xúc trên mặt lẫn giữa sương khói lượn lờ mơ hồ không rõ, hắn phun một hơi tiếp một hơi, lại cảm thấy còn chưa phát tiết đủ buồn bực trong người, trực tiếp đá giỏ rác bên chân ngã lăn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Hơn mười một giờ, Chu Tử Tri kết thúc công việc trở về, giường đã bị Úc Trạch chiếm ổ, lẩn thẩn rửa mặt xong liền nằm một bên.
Qua một lúc, Chu Tử Tri nghiêng đầu chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh, nghe tiếng hít thở bên tai, hết thảy đều có thể chạm tới, cô thường xuyên có cảm giác mình đang nằm mơ.
Hiện tại cái gì cũng tốt.
Người đàn ông đang nhắm mắt phát ra tiếng cười khàn khàn,"Bị vẻ đẹp của anh hấp dẫn rồi à?"
"Phải đó." Chu Tử Tri đưa tay sờ sờ mũi anh, đôi mắt, hai má, cằm, cảm thấy mỹ mãn nói,"Ngủ ngon."
Úc Trạch mở to mắt, trong mắt không thấy một tia buồn ngủ, thay vào đó là quang mang thâm trầm không rõ,"Ngủ không được."
Anh cầm tay Chu Tử Tri, ấn xuống.
Lòng bàn tay chạm phải một vật nóng hổi, gần như tim Chu Tử Tri muốn nhảy ra ngoài ngay lập tức, tay bị Úc Trạch dẫn dắt lên trên lại hạ xuống, toàn bộ thanh âm rất nhỏ đều được phóng đại tại một khắc này.
Trong ổ chăn độ ấm rất cao, Chu Tử Tri đối mặt với Úc Trạch, chóp mũi chạm nhẹ, hít thở không khí giao thoa.
Úc Trạch kề sát lỗ tai Chu Tử Tri, hơi thở khi nặng khi nhẹ, nhìn như thờ ơ, kì thực cố tình kích động.
Chu Tử Tri bị động hoàn toàn, căn bản không quan tâm được cái gì khác, không biết có phải do nhiệt độ hay không mà thân thể cô dần dần túa mồ hôi, như muốn rột rửa chính mình.
Qua một lúc, Chu Tử Tri nhỏ giọng hỏi,"Được chưa anh?"
Úc Trạch mi mắt khép hờ, tiếng nói ám ách,"Chưa được."
Anh cọ cổ cô, hơi thở nặng nhọc, trong tiếng cười mang theo ái muội, trêu chọc,"Người đàn ông của em không nhanh như thế đâu."
Chu Tử Tri gương mặt đỏ rực.
Lại qua một lúc, Chu Tử Tri hỏi,"Được chưa?"
"......" Úc Trạch ngăn chặn môi cô, xâm nhập càn quét.
Chu Tử Tri phát ra tiếng ngô ngô, cô thấy giữa mi mắt anh phủ đầy dục vọng, trên mặt trào ra vẻ mặt hưởng thụ, nồng đậm rõ ràng.
Không khỏi nhận được sự cổ vũ vô hình nào đó.
Không biết qua bao lâu, Chu Tử Tri mỏi tay, cô đổi tay, giữa hơi thở hỗn loạn, ẩm ướt và nóng bức, câu cửa miệng "Được chưa" không nói ra nữa, người đàn ông ôm cô cả người đột nhiên cương cứng, rồi run lên vài cái.
Bên tai truyền đến một tiếng thở dài thoải mái, Chu Tử Tri xấu hổ sững sờ ở yên đó, Úc Trạch lấy khăn lau tay cho cô, cô lập tức bừng tỉnh, nhảy xuống giường vào toilet.
Úc Trạch tắt đèn để đi ngủ.
Trong bóng đêm, Chu Tử Tri thẳng tắp nhìn chằm chằm hư không, bả vai bị xoay một cái, đối mặt Úc Trạch, lại bị ôm.
Một bàn tay che mắt cô, chỉ còn nghe tiếng hít thở kiên định trên đỉnh đầu.
p/s: Ngại ngùng. Hiểu chưa?:P