Cảnh quay động phòng ngày hôm qua dời sang hôm nay, lùi lại một ngày, bầu không khí quay quanh Chu Tử Tri và Tạ Sở càng thêm lúng túng, một vài nhân viên trong trường quay chứng kiến cũng ngại ngùng mấy phần.
Thậm chí có người còn suy nghĩ sâu xa, nếu tương lai có một ngày, con Tạ Sở thấy cảnh ba ba và mợ nó thân mật như thế, liệu có bỏ nhà trốn đi hay không.
Bọn họ cũng thật có tâm mà.
Tạ Sở nghe Tom ghé vào lỗ tai hắn bô bô mấy chuyện tào lao, mặt hắn đã rất thối,"Được rồi, muốn nói gì thì kệ, có chút công phu kia mà muốn ảnh hưởng đến tôi à, sang năm tôi muốn nghỉ phép một tuần."
Tom cất cao giọng, "Một tuần?"
Thấy mỹ nam sắp phát cáu, hắn khắc chế cảm xúc, nhẹ nhàng nói,"Bộ phim này chắc gì đã quay xong đâu."
Tuy hợp đồng viết sẽ hoàn thành trong năm, nhưng điều lệ phía sau còn có ghi chú ngoại trừ tình huống đặc thù, nhìn trạng thái gần đây của mấy người này, dăm ba bữa lại xin nghỉ, hắn thấy không ổn.
Tạ Sở ý bảo thợ hoá trang chỉnh trang lại cho hắn rồi nói tiếp,"Tom, tôi không nói đùa, quay xong thì tốt, nếu không xong, cậu tự mà lo liệu lấy."
Miệng ân cần thăm hỏi Thượng Đế, Tom ấn ấn trán,"Đau dạ dày quá."
Trợ lý nhỏ kế bên đưa tay chỉ chỉ, cô sửa sai,"Tom tiên sinh, dạ dày ở chỗ này này."
Tom trợn trắng mắt, Tạ Sở phụt cười ha ha.
"Anh Tạ hôm nay trông có vẻ vui."
Giản Dư thu hồi cái cổ dài, đứng xem nhân viên mặc quần áo cổ trang cho chị Tử Tri, cái này cũng thật rườm rà, một tầng lại một tầng, được xem tận mắt, lại còn được đụng vào, mở mang kiến thức phối đồ, nếu có không biết cũng có thể hỏi nhân viên chuyên nghiệp, cô nhịn không được trong lòng cân nhắc sau này sẽ viết gì đó.
"Giản Dư, đưa khối ngọc bội cho tôi."
Nhân viên Giáp vỗ vỗ tay Giản Dư, ba hồn chín vía Giản Dư quay lại,"Khối nào? Vàng? Hay lục?"
"Lục." Giáp trêu,"Chị Tử Tri, chị xem Giản Dư có thể có người rước không?"
Giản Dư,"......" Tôi còn đang ở đây nha.
Trên đầu Chu Tử Tri cắm nhiều loại trang sức, rất nặng, cô nghe vậy cũng không quay đầu nhìn Giản Dư nói luôn," Sắp hai mươi lăm rồi, coi chừng có đó."
Giọng điệu vui đùa chút thôi, vẫn khiến da mặt Giản Dư hơi nóng lên,"Còn chưa gặp ai hợp đâu."
Trong nhà cũng thôi thúc, sắp xếp cho cô xem mặt hai lầm, lại nói hai lần này đều muôn màu muôn vẻ còn hơn kịch bản cô viết, toàn gặp phải cực phẩm.
Giản Dư không thèm, bĩu môi, cái tốt đều bị người ta chọn lựa hết rồi còn đâu.
Giáp chớp chớp mắt, ý cười hàm xúc không rõ,"Tôi thấy Thiệu Nghiệp cũng được đó."
Giản Dư trừng mắt,"Anh ấy?"
"Được chỗ nào? Đàn ông con trai gì mà để tóc dài thòng, còn dài hơn tóc tôi nữa, có lúc nhìn sau lưng tưởng là con gái, có khi còn tưởng là mẹ ảnh nữa."
Đứng ở ngoài cửa Thiệu Nghiệp nghe thấy toàn bộ, nhất là ba chữ cuối cùng, lực công kích quá lớn, hắn cảm thấy trong cổ họng ứ một búng máu, phun không ra, nuốt không xuống, muốn vào bóp cổ cô gái kia hết sức
Dám nói hắn là mẹ? Thiệu Nghiệp xanh mặt nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Bên trong, đám người Chu Tử Tri không phát hiện nội dung nói chuyện đều bị đương sự nghe được, tiếp tục hăng say nói giỡn.
"Kiểu tóc hay bề ngoài không quan trọng, một người đàn ông đích thực, qua trọng nhất là nhìn ở năng lực và nhân phẩm, xem anh ta có thể là một chỗ dựa vững chắc hay không mới là điều đáng quan tâm."
"Theo tôi được biết, đã có vài người để mắt tới Thiệu Nghiệp rồi đó."
"Hơn nữa mấy người không phát hiện, mũi Thiệu Nghiệp rất cao, tròng mắt không phải màu đen, mà có hơi xám xám, chứng tỏ mang dòng máu lai, sinh con ra nhất định rất đẹp."
Nhân viên ra sức tiến cử Thiệu Nghiệp, dùng cả sinh mệnh ca ngợi hắn.
Quét mắt Giản Dư đã hoàn toàn nghe ngốc, Chu Tử Tri âm thầm lắc đầu, nếu nói có người tìm Thiệu Nghiệp trông giữ trẻ là cô bé này, cô tin ngay.
Giản Dư bấn loạn, cảm giác người cô nghe kể và kẻ cô tiếp xúc, hoàn toàn không cùng một người, trong ấn tượng của cô Thiệu Nghiệp rất độc miệng, mở mồm có thể khiến người ta tức muốn chết, tính tình thì cực kỳ tệ hại, chuyện gì cũng nói nguyên tắc, ngoan cố không ai bằng, vô phương cứu chữa.
Thấy Giản Dư không yên lòng, miệng còn lầm bầm lầu bầu, Chu Tử Tri nói,"Em pha cho chị một ấm hồng trà đi."
Chu Tử Tri lặp lại kêu một tiếng,"Giản Dư."
Giản Dư mặt ngơ,"Dạ?"
Chu Tử Tri bất đắc dĩ thở dài,"Hồng trà."
Giản Dư ngượng ngùng vò đầu,"A... Dạ, chị Tử Tri, em đi ngay."
Xua Giản Dư đi, Chu Tử Tri ngẩng đầu nhìn Giáp sửa sang vạt áo lại cho cô, định nói hai câu, lời nói đến miệng lại nuốt trở về, đây không phải là chuyện cô nên can thiệp, vẫn là xem duyên phận của hai người ấy đi.
Trước khi quay, Thiệu Nghiệp vào trường quay, người lớn trẻ nhỏ đồng loạt đưa mắt nhìn hắn, một bộ tóc dài cắt phăng đi, biến thành một đầu tóc ngắn lưu loát lão luyện.
Các nữ đồng chí khe khẽ nói nhỏ,"Đẹp trai quá."
Tiễn đi mái tóc, như đổi sang một con người mới, lúc nào cũng có thể ra ngoài gặp người.
Giản Dư ngẩn người, cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, không quá thích ứng,"Sao anh lại cắt tóc?"
Bước một bước, Thiệu Nghiệp lạnh tà cho cô một mắt,"Hôm nay đẹp trời."
Cảm nhận đối phương tức giận, Giản Dư sờ sờ mũi, hình như cô đâu có trêu chọc anh đâu.
"Cái kia......Anh......"
Bắt được khoảng khắc Giản Dư cứ nhìn chằm chằm mình, Thiệu Nghiệp trên mặt không dao động, trong lòng lại cười như trúng mùa.
Giản Dư cười nói,"Anh cắt tóc ở đâu vậy, nhà tạo mẫu tóc thiết kế ra kiểu này đẹp mắt ghê, lát về em cũng muốn kêu thằng em đi cắt kiểu này."
Thiệu Nghiệp,"......" Hắn nghiến răng nghiến lợi,"Em xác định chỉ có kiểu tóc đẹp mắt hả?"
Giản Dư thuận mồm,"Chủ yếu còn khiến đẹp trai ra nữa."
Ngay sau đó, Thiệu tiên sinh lưu bóng lưng cho cô, giận rồi.
Giản Dư chạy đến chỗ Chu Tử Tri,"Chị Tử Tri, chị thấy kiểu tóc mới của Thiệu Nghiệp chưa?"
"Rồi." Chu Tử Tri xem kịch bản,"Rất hợp."
Giản Dư không tự giác gật đầu, Thiệu Nghiệp mặt có góc có cạnh, tóc ngắn đi, cả người tăng thêm mấy phần kiên nghị nam tính, không giống lúc trước, đẹp thì có đẹp, nhưng hơi nhu mì.
Cô vụng trộm nhìn Vương Phú, Tạ Sở...bọn đàn ông đang nói chuyện cách đây không xa.
Thiệu Nghiệp biết Giản Dư nhìn lén, hắn lặng lẽ nghiêng người, híp mắt nhìn lại, tầm mắt xẹt qua gương mặt đỏ bừng của Giản Dư, không dừng lại quá lâu
"Kiểu tóc này của cậu y hệt Hà Duyệt Minh."
Một câu nói của Tạ Sở khiến sắc mặt Thiệu Nghiệp thay đổi, ánh mắt cũng chìm xuống, rất nhanh khôi phục,"Vậy hả?"
"Giỡn thôi." Tạ Sở nhún vai, ác ý trêu tức,"Hồi trước tôi nghe nói trợ lý nhỏ của Tử Tri thần tượng Hà Duyệt Minh lắm, rất hâm mộ nữa, nhưng mà bây giờ chắc bớt rồi, cậu đừng để tâm đến chuyện cũ nữa."
Thiệu Nghiệp,"......"
Hắn trưng cái mặt cười, một bộ dạng chẳng hiểu anh đang nói cái gì.
Đứng giữa hai người, Vương Phú nói câu rất có thâm ý,"Đều vội pr cho phim của tôi thế."
Tạ Sở nhất thời mất hứng đùa cợt, chuyện phiền lòng quá nhiều, từ khi Úc Thiến về nước, tin tức về bọn họ không hề đứt đoạn, từ scandal vô căn cứ bên ngoài đều cho rằng tình cũ không rủ cũng đến là sự thật, bây giờ sinh hoạt cá nhân của hắn đều bị nhìn chằm chằm soi mói từng li từng tí, gây ảnh hưởng đến tâm sinh lí không nhỏ, không còn tự do thoải mái như trước nữa.
Hơn nữa chỉ sợ tin Úc Thiến mang thai sinh con vừa nổ ra, sẽ càng loạn hơn.
So với Tạ Sở buồn bực, Thiệu Nghiệp ngược lại không mấy quan trọng, hắn cùng Giản Dư đều công tác phía sau màn ảnh, về sau tính như thế nào thì làm thế đó, truyền thông cũng sẽ không có nhiều hứng thú, nhiều lắm đưa tin một hai lần.
"Thu hồi tâm sự đi, chuẩn bị làm việc."
Vương Phú vỗ vỗ bả vai Tạ Sở và Thiệu Nghiệp, chạy đến hướng thiết bị máy móc.
Kỳ thật bộ kịch [ để thư lại hỏi tình ] căn bản không cần phí tâm đi tuyên truyền, anh rể cùng em dâu là cách tuyên truyền tốt nhất, sẽ là đề tài bảo tồn rất lâu ở cửa miệng đại chúng, trước nay chưa có trường hợp đầu tiên nào, muốn không lên đầu đề cũng khó.
Phòng tân hôn đã chuẩn bị từ hôm qua, trên bàn bày thêm rượu đồ ăn, đều đã sắp xếp ổn thỏa.
Vài máy quay đặt ở các góc độ khác nhau, nhắm ngay Chu Tử Tri một bộ đồ tân nương đỏ rực, làn da mịn màng, mi mắt như tranh, thỉnh thoảng nhìn cửa một cái, trong mắt ẩn chứa chờ đợi và chờ đợi.
"Hoàng Thượng giá lâm --"
Theo kịch bản, diễn viên vai tiểu thái giám kêu một tiếng, Tạ Sở cất bước tiến vào, hắn phất tay, vài tỳ nữ trong phòng đang quỳ xuống hành lễ, lập tức đứng dậy thối lui ra ngoài cửa.
Chu Tử Tri xấu hổ cười, cô tiến lên dựa vào người Tạ Sở,"Bệ hạ."
Tạ Sở ôm bả vai Chu Tử Tri, hắn há mồm, cứng họng, nửa ngày không thốt ra một chữ.
"Cắt."
Vương Phú ở phía sau kêu,"Tạ Sở, Tử Tri, hai người chậm rãi, tìm cảm giác một lát đã."
Chu Tử Tri ngượng ngùng trên mặt biến mất toàn bộ. . truyện tiên hiệp hay
Tạ Sở ngăn trợ lý đi tới, nói riêng với Chu Tử Tri,"Tin tôi đi. Tôi bây giờ thật hối hận đã nhận đóng bộ phim này."
Lời Tom nói và lời bàn tán của mọi người hắn nói hắn không thèm nghe, nhưng nếu nói không để ý chút nào đó là giả, huống hồ hắn sắp có con rồi, càng nghĩ càng mất tự nhiên.
"Tôi cũng hơi hơi." Chu Tử Tri ăn ngay nói thật,"Nếu đã lỡ rồi, liền chống đỡ qua hai tháng nữa, mấy cảnh sau thì dễ rồi..."
"Đồng ý." Tạ Sở nói, đây tuyệt đối là bộ phim mùi mẫn cuối cùng của hắn và Chu Tử Tri, tương lai nếu cùng đoàn phim, cũng không có vấn đề, nếu không phải vì hai chị em Úc Thiến và Úc Trạch, hai người họ hợp tác hẳn là rất ăn ý.
Chu Tử Tri nói,"Tôi sang chỗ Vương đạo xem thử."
Tạ Sở cũng qua theo.
Hai người nhìn bản thân trong máy theo dõi, vẻ mặt khác biệt.
Vừa rồi trong màn ảnh, Chu Tử Tri diễn xuất tình cảm như nhân vật đảm nhiệm, có thể qua, thế nhưng Tạ Sở rất cứng ngắc, dáng vẻ thà chết không khuất phục.
Tạ Sở cau mày,"Tua lại một chút, đúng, ở đây."
Hắn ngồi nghiên cứu.
Thử vài lần, Chu Tử Tri cùng Tạ Sở mới nhập cảnh, việc quay hình càng thuận lợi hơn, trong khi đó với tư cách là một người nhà Úc Trạch tới thăm vợ.
Lấy Úc Trạch làm trung tâm, toàn bộ trường quay đều tràn ngập một cỗ dấm chua, nồng đậm khiến tất cả mọi người ê răng.