Cô Đã Trở Lại

Chương 59




[ để thư lại hỏi tình ] quay gần hai tháng, Vương Phú có tin mừng.

Bà xã Vương Phú nhỏ hơn ông mười hai tuổi đã hạ sinh một lúc ba đứa nhỏ, mẹ con đều khỏe mạnh. Vương Phú lớn tuổi rồi mới được làm ba, hân hoan cười không khép miệng, thái độ đối với mọi người trong đoàn biến hóa long trời lở đất, toàn thân đều trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

"Chúc mừng đạo diễn Vương."

"Anh Vương may mắn quá."

"Đúng vậy đúng vậy."

Mấy đứa nhóc thuận thế lấy lòng vuốt mông Vương Phú, lời hay ý đẹp đều moi hết ra.

"Tôi đã thương lượng với nhà sản xuất." Vương Phú nét mặt toả sáng,"Ba mươi đến mùng hai, mọi người về nhà đón năm mới trong ba ngày này đi nhé"

Dáng người mập mạp của hắn trong mắt mọi người tích tắc biến hóa cao to vĩ đại hơn nữa.

Trường quay tràn ngập tiếng hoan hô vui vẻ.

Giản Dư mừng rỡ như điên, kích động lập tức lấy di động bấm số 12306 để đặt mua vé, còn không quên hỏi,"Chị Tử Tri, chị đặt vé không?"

"Không cần." Chu Tử Tri khoát áo lông,"Em tự đặt cho em đi."

Cô ôm túi chườm nóng trong lòng ra, tìm chỗ nạp điện.

Giản Dư kêu rên một tiếng,"Rồi xong, đêm hai mươi chín bị kín hết chỗ rồi."

Sau cô, chung quanh không ít người đều tru lên hưởng ứng theo, có về được hay không còn là vấn đề.

"Không phải có phần mềm kiểm vé sao?" Chu Tử Tri nói,"Em lên mạng canh đi, không được thì mua vé ngày ba mươi, hoặc là tìm người đi nhờ xe."

Nói xong liền có ý vô tình nhìn Thiệu Nghiệp một cái, một mắt kia rất nhanh, không lưu ý cơ hồ không phát hiện.

Thiệu Nghiệp rũ mí mắt,"Ở đâu?"

Giản Dư cúi đầu xem điện thoại, bấm một cái lại một cái,"Cái gì ở đâu?"

Thiệu Nghiệp từ miệng thốt ra hai chữ,"Nhà em."

Giản Dư ngốc nghếch, nói địa chỉ.

"Tôi định đi thăm bạn, hình như có đi ngang qua chỗ em." Thiệu Nghiệp làm ra vẻ mặt trầm ngâm,"Có thể cho em có giang một đoạn đấy."

Giản Dư nhất thời chưa phản ứng ngay, qua một lát cô khống chế không trụ nở nụ cười,"Thật hả? Thiệu Nghiệp, anh cho em có giang hả?"



"Tôi đi hỏi Vương Phú sắp xếp lịch ngày mai nhé." Thiệu Nghiệp nói với Chu Tử Tri rồi đứng dậy rời đi.

"......" Bị làm lơ, Giản Dư xoay mặt, nhẹ giọng nói,"Chị Tử Tri, em thấy Thiệu Nghiệp gần đây có vẻ khác khác thế nào ý."

Chu Tử Tri trong lòng thở dài, làm người đại diện của cô, cô không hề hoài nghi năng lực Thiệu Nghiệp, vô luận là phải đối mặt giải quyết nhiều cục diện phiền toái xảo quyệt, hay là phải xem xét giúp cô thoát khỏi tình cảnh chịu hạn, hắn đều rất bình tĩnh và thành thạo, là một người sắc sảo tinh vi, đã giúp cô ngăn cản rất nhiều trở ngại rắc rối.

Ngay cả Kiều Tứ trong tối ngoài sáng để lộ ra thông tin có tiền bối trong công ty chỉ đích danh muốn Thiệu Nghiệp, đối phương một lời dứt khoát từ chối.

Không ngờ đến độc nhất ở vấn đề tình cảm, thủ pháp ở phương diện này sẽ.....nghèo nàn như vậy

Thích một người liền đối nghịch với người đó, đúng là có thể làm vài lần để thu hút sự chú ý, nhưng phải có mức độ và giới hạn thời gian, không thể cứ vậy triển khai mãi, có khi sẽ đem đối phương càng đẩy càng xa.

Chu Tử Tri nhíu mi, Thiệu Nghiệp EQ thấp khiến cô không biết nên làm cái gì bây giờ.

Lát sau, Thiệu Nghiệp trở về, Chu Tử Tri nói,"Phạm Luân cho tôi mấy tấm vé xem ca nhạc, tôi không thời gian, hai người đi không?"

Theo cô nghĩ, Giản Dư nhất định đi liền.

Quả nhiên, Giản Dư vừa nghe đã gật đầu lia lịa,"Dạ đi."

Thiệu Nghiệp nhíu mày,"Mấy giờ đến mấy giờ?"

Chu Tử Tri đưa vé cho họ.

Tối đến, Phạm Luân ở trên sân khấu đi xuống, phát hiện Chu Tử Tri không xuất hiện, chỉ có trợ lý và người đại diện, trong lòng có chút thất vọng.

Sân vận động rộng lớn kín mít không còn chỗ ngồi, tiếng người hò reo như ấm đun nước, nhân vật chính Phạm Luân là ngôi sao duy nhất, hắn rất nhiệt tình cùng khán giả khuấy động không khí, rất high.

Lẫn trong đám người Giản Dư vung gậy huỳnh quang,"Bây giờ anh ấy nổi tiếng rồi nhỉ."

Thiệu Nghiệp không đáp, hắn nhìn thấy vài nghệ sĩ che chắn kỹ, cũng tới nghe ca nhạc.

Hồi xưa quay MV cái người mới này cái gì cũng không hiểu, không có gì ngoài cái túi da bình hoa (vẻ ngoài), có thể ở trong thời gian ngắn cố gắng hoàn thiện bản thân, tìm được phong cách và vị trí thích hợp với chính mình, có lực ảnh hưởng như vậy, thực hiếm thấy.

"Nhìn kìa, anh ấy lại nhìn về phía chúng ta!" Giản Dư khóe miệng run rẩy,"Anh xem có khi nào Phạm Luân đang chờ chị Tử Tri đến không?"

Cô mường tượng được Phạm Luân mang tâm lý gì.

Lúc ấy Phạm Luân tuy rằng có được một đám fans nhiệt tình yêu thương, thế nhưng còn chưa tới mức độ nổi tiếng, lần đầu tiên chính thức xuất hiện trong giới showbiz là do hợp tác với chị Tử Tri, đại khái mang tâm trạng của thanh thiếu niên mới vào đời, mong muốn chị Tử Tri nhìn thấy hắn thành công, mong được chị chỉ điểm, còn hy vọng được chị tán dương nữa.

"Nè, Thiệu Nghiệp, anh có nghe em nói không vậy?"

"Nghe rồi."

"......"

Giản Dư quay lại nhìn đằng sau, đâu đâu cũng là người, cô khó có thể tin lắc đầu, Phong Bách Dục bắt đầu cầm mic chỉ sợ cũng không hơn được cái sân khấu này.

"Quay lại về cho chị Tử Tri xem."

Liếc mắt nhìn Giản Dư lấy di động quay hình, Thiệu Nghiệp khoanh tay, ngáp một cái, mơ màng buồn ngủ,"Có cái gì hay đâu, thu vào toàn tạp âm."

Giản Dư mặc kệ hắn châm chọc,"Lần đầu tiên em ngồi vị trí gần sân khấu như vậy đó."

Cô ngửa đầu mắt nhìn lên trên sân khấu, mặc áo da, quần bò, lưng đem Guitar, Phạm Luân một thân Rocker, nhìn không ra dáng vẻ ngại ngùng nhã nhặn khi trước.

Buổi biểu diễn chấm dứt, Phạm Luân đi sau cánh gà hỏi người đại diện Lâm Tử Thành,"Anh có số của sư tỷ em không?"

"Sư tỷ cậu?" Lâm Tử Thành đanh mặt,"Ai hả?"

Phạm Luân mắt trợn trắng,"Chu Tử Tri đó."

Lâm Tử Thành mặt càng đanh lợi hại hơn,"Không có."



Phạm Luân đem Guitar để ở một bên, vội vã nói,"Lâm ca, em có chuyện muốn hỏi chị ấy."

Lâm Tử Thành thấy Phạm Luân không có ý đùa giỡn, chần chờ một chút mới lướt đến dãy số Chu Tử Tri,"Hai phút."

Hai phút? Nói xin chào rồi tạm biệt hả? Phạm Luân thối mặt cầm di động đi sang một bên.

Bên kia vang lên vài hồi chuông mới nghe giọng Chu Tử Tri, lộ ra mấy phần nghi hoặc,"Lâm ca, có chuyện gì?"

"Là em nè." Phạm Luân nhếch miệng,"Sư tỷ, em là Phạm Luân."

Hắn quay đầu nhìn nhìn Lâm Tử Thành, đối với điện thoại hỏi,"Sư tỷ, sao tối nay chị không đến?"

"Chị đi không được." Chu Tử Tri nói,"Trong nhà có chút việc, lần sau có cơ hội chị sẽ đến."

Phạm Luân cười cười,"Dạ."

"Sư tỷ, chị có thể......" Hắn dừng một chút, ngượng ngùng nói,"Có thể nghe bài hát mới của em thử không, em muốn nghe ý kiến của chị." . ngôn tình tổng tài

Chu Tử Tri cũng không từ chối,"Được."

Phạm Luân lập tức gửi qua.

Hắn đợi một lát, thu được một cái tin nhắn: Rất hay, cố gắng lên nhé.

Không xa cách, cũng không thân mật, giọng điệu phổ thông bình thường, một chút cũng không để người khác sinh ra ảo giác hay hiểu lầm.

Phạm Luân bản tính trẻ con cười cười, cầm điện thoại ném cho Lâm Tử Thành,"Cầm lấy."

"Sư tỷ cậu hẳn là sớm kết hôn rồi." Lâm Tử Thành tùy ý giảng đạo,"Còn phải chúc phúc đấy."

Phạm Luân vò vò tóc,"Lâm ca, em nói với anh mấy lần rồi, em đối với chị ấy không phải ý kia mà."

Lâm Tử Thành hừ lạnh.

Tân binh này tiến bộ rất lớn, con đường tinh quang chỉ vừa mới bắt đầu, hạt mầm tốt ai mà không ham, hắn là có tư tâm, muốn Phạm Luân trở thành ngôi sao ca nhạc mới xuất sắc nhất, siêu việt hơn cả đám ca sĩ dưới tay sư huynh, sư tỷ hắn.

Một bên khác, Chu Tử Tri đang ở tại Úc gia.

Cô cùng Úc Trạch giúp Khâu Dung một tay, vội vàng làm sủi cảo, bọn họ không cho người giúp việc nhúng tay vào.

Úc Thành Đức phụ trách giám sát.

Úc Thiến ngồi trên sô pha ăn táo đỏ, Úc Nguyện ngồi kế bên đọc sách, mọi người đều có mặt.

"Có muốn ăn trước một chút không?" Khâu Dung thuần thục niết da sủi cảo, bà không thấy ai đáp trả, nhịn không được cười,"Hỏi mấy đứa đó, sao câm hết rồi? Không đói hả?"

Úc Thiến miệng còn đang nhai táo, thanh âm hàm hồ,"Con no rồi."

"Mười giờ con có hẹn." Úc Nguyện lật trang sách,"Không cần chừa con."

Khâu Dung có điểm bất đắc dĩ, vậy bà hăng say giày vò làm gì, bà nhìn hướng Chu Tử Tri,"Con ăn không?"

"Dạ ăn." Chu Tử Tri cẩn thận niết vài cái, đem sủi cảo trong tay phóng qua, ba cặp mắt đồng thời tập trung đến tác phẩm của cô, vừa thấy liền hết thèm ăn, có nhiều khả năng sủi cảo này sẽ da một nơi nhân một nẻo lắm.

Thấy Chu Tử Tri nhìn mình, Úc Trạch nói,"Còn rất nhiều không gian để tiến bộ."

Chu Tử Tri,"......"

Một bên Úc Thành Đức đồng ý ừ một tiếng,"So với cái đầu đã tốt hơn nhiều, Tử Tri, cháu làm nhiều lần sẽ đẹp thôi."

"Cũng được mà." Khâu Dung cũng can thiệp vào,"Lần đầu tiên bác làm đều không biết gói ra cái gì, cháu làm rất chuẩn."

Cảm giác thất bại vơi hơn phân nửa, Chu Tử Tri lại tiếp tục cầm da sủi cảo lên.



Bên người Úc Trạch dùng khuỷu tay cọ cọ cô, ý bảo cô nhìn anh gói thế nào này.

Chu Tử Tri dư quang quan sát toàn bộ quá trình Úc Trạch, tâm lý của cô nói thầm, Úc Trạch cư nhiên còn biết gói sủi cảo nữa, còn có cái gì anh không biết đây?

Trước bàn không khí hòa hợp, trong lúc mọi người chờ sủi cảo chín, gương mặt Úc Thiến trắng nhợt,"Mẹ, gọi bác sĩ."

Khâu Dung hỏi,"Sao vậy?"

Úc Thiến sắc mặt càng thêm trắng,"Mau gọi bác sĩ đi mẹ!"

Vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng giọng nói lại đang run rẩy,"Nước ối hình như bị vỡ rồi."

Chỗ Úc Thiến ngồi màu sắc đậm hơn.

Đêm nay, trong nhà đều rối loạn.

So với may mắn của Vương Phú và vợ, Úc Thiến liền không thuận lợi vậy.

Úc Thiến bắt đầu sống trong sợ hãi từ khi mang thai, trước đó cuống rốn bị lệch, thật vất vả mới an vị, cứ tưởng sẽ không xuất hiện trạng thái hồi hộp đó nữa, bây giờ lại đột nhiên vỡ nước ối, may mà chỉ số nước ối còn thừa lại vẫn đảm bảo an toàn, cô hiện tại tất yếu phải nằm viện giữ thai.

Khâu Dung sinh qua ba đứa, chuyện rơi xuống người con gái vẫn lúng túng tay chân, hỏi bác sĩ rất nhiều, bao gồm cả những điều cơ bản nhất

Úc Thành Đức thủy chung kiệm lời, thời khắc mấu chốt đưa ra những điểm nghi vấn quan trọng.

Bác sĩ vừa đi khỏi, Khâu Dung liền nói,"Thiến Nhi từ giờ trở đi mỗi ngày đều phải uống nhiều nước vào."

Úc Nguyện nói,"Con đi lấy thêm mấy bình nước."

Trong phòng bệnh bầu không khí ngột ngạt, còn có tiếng của thiết bị kiểm tra.

Nhìn bọn họ lo âu, Chu Tử Tri nhíu mày, cô không thể giúp được gì.

Úc Trạch vuốt vuốt tóc Chu Tử Tri,"Chúng ta ra ngoài đi."

Chu Tử Tri thở dài, cùng anh rời đi,"Cần gọi cho Tạ Sở không?"

Úc Trạch trầm tư một lát,"Để anh nói một tiếng."

Không qua bao lâu, Tạ Sở lái xe chạy tới, hắn ngồi ở bên giường, không nói lời nào.

Khổ sở, sinh mệnh nhỏ rất mềm yếu.

Úc Thiến nằm truyền dịch, cũng không nói chuyện, càng không châm chọc khiêu khích như bình thường, cô một lòng một dạ lo lắng đứa nhỏ, không muốn lại có cảm xúc dao động quá lớn, sợ dọa đến con.