Cô Đã Trở Lại

Chương 56




Sức khỏe Tạ Sở luôn rất tốt, bình thường rất hiếm khi bị cảm, hắn đặc biệt mẫn cảm mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, dù đã đeo khẩu trang vẫn cảm thấy khó chịu.

Trước nơi đăng ký lấy số và lấy thuốc không ít người, Tạ Sở thiếu kiên nhẫn, quay đầy lại thấy Úc Thiến đứng phía sau không xa, như đang ngẩn người.

Tạ Sở lập tức nhíu mày, nhanh chóng bước tới trước mặt cô, đưa tay chỉ hàng ghế gần quầy thuốc,"Cô ngồi đó đợi tôi."

Úc Thiến nhìn hắn.

Tạ Sở bị nhìn dở tính ương bướng, trực tiếp nắm tay cô, kéo tới chỗ băng ghế,"Ngồi yên ở đây."

Lúc này có hai người trạc tuổi đôi mươi đi ngang qua, nữ bụng to, tay chống eo, thân thể nặng nề, có vẻ sắp đến ngày sinh nở, mà người nam đi trước thì thong thả vừa đi vừa cúi đầu bấm bấm điện thoại.

"Anh nhìn người ta kìa, biết săn sóc không để vợ mệt, anh nhìn lại mình đi, chỉ biết cắm mặt vô cái điện thoại, bụng em còn lớn hơn chị kia nữa, anh chỉ biết lo cái thân anh thôi, cũng không dìu em một chút."

"Anh vất vả lắm mới được nghỉ một ngày, theo em tới bệnh viện rồi em còn muốn sao nữa."

"Chẳng lẽ trong bụng em là con của thằng khác sao? Em sắp sinh tới nơi rồi, bảo anh theo em kiểm tra thai sản một lần, anh nhớ lại xem, từ lúc đi ra ngoài đến giờ, có buông điện thoại ra một giây nào chưa, anh có hỏi han em một tiếng nào chưa?"

"Hỏi han cái gì? Thật không hiểu nổi, có nhiêu nói hoài, không phải em vẫn ổn đó sao."

"Em ổn? lần trước em đã nói với anh rồi, bác sĩ bảo vị trí thai không thuận lợi cho lắm, huyết áp em hơi cao, anh cứ cho là chẳng có việc gì!"

"Đm, nói xong chưa!"

"Anh chửi ai đó? Đi về, đợi tôi sinh con rồi tôi ẵm nó về nhà mẹ ở luôn, anh muốn làm gì thì làm đi."

"Rồi giờ có về không đây!"

Đôi trẻ cãi nhau dẫn tới không ít ánh mắt dòm ngó, cũng chẳng có chữ nào rơi ngoài tai Tạ Sở và Úc Thiến, hai người không nhìn nhau, nhưng có gì đó đã thay đổi, lặng lẽ không một tiếng động.

Lúc lấy máu, Tạ Sở nhìn kim tiêm đâm vào cánh tay Úc Thiến, máu theo ống tiêm rút ra, trong đầu hắn đều là những chất vấn rối rắm, liệu kim tiêm đó có sạch sẽ hay không.

Úc Thiến đem miếng bông ném vào sọt rác, thả tay áo xuống, đi ra khỏi phòng.

"Sao cô không ở nhà mời bác sĩ đến kiểm tra?" Tạ Sở giở giọng, phòng khám thai gì mà đông người quá.

Úc Thiến thản nhiên nói," Tôi thích"

Tạ Sở khóe miệng run rẩy, hắn không nên trông cậy vào người phụ nữ này có một ngày kinh nguyệt đều đặn, có thể nói năng đàng hoàng với hắn mà.

Bỗng nhiên quay đầu, Úc Thiến dùng một ánh mắt khó tả nhìn Tạ Sở,"Anh tới đây làm gì?"

Tạ Sở ngoài cười nhưng trong không cười," Tôi thích."

Úc Thiến,"......"

Cô cầm theo một ly nhựa nhỏ đi vào WC.

Tạ Sở hai tay đút túi, đi qua đi lại, sau khi biết tình huống Úc Thiến không ổn, liền bỏ lại một đống việc, lo lắng không yên chạy gấp tới bệnh viện?

Chẳng lẽ chỉ bởi vì trong bụng Úc Thiến mang giọt máu của hắn?

Tạ Sở hít sâu một hơi, hắn để tay lên ngực tự hỏi, thực sự để ý đến nòi giống thế sao? Trước đây cũng từng xảy ra ngoài ý muốn với các cô gái khác, tất cả đều phá bỏ không có ngoại lệ, chỉ là một giọt máu thôi, hắn chưa từng có có cảm giác gì khác thường cả.

Huống chi trong bụng Úc Thiến có được là do bị cô bày mưu kế.

Vậy sao hắn lại lo lắng hấp tấp?

Tạ Sở nghiêng đầu nhìn về phía WC, thấy Úc Thiến cầm ly nhỏ đi ra, bên trong chứa chất lỏng đậm màu.

"Sao nước tiểu vàng dữ vậy?"

"Có phải uống ít nước quá không? Nóng trong người hả?"

"Tôi đang hỏi cô đó, Úc Thiến, cô bị điếc à?"

Úc Thiến đột nhiên mở miệng,"Tạ Sở."

Cô cười như không cười,"Anh có biết anh đang làm gì không?"

Khi thốt ra câu hỏi, đầu ngón tay Úc Thiến run rẩy, răng nanh run lên, nhưng mà cô không nhận được đáp án.

Tạ Sở đi rồi.

Úc Thiến mím môi, cô cũng không nổi giận, chỉ cảm thấy đáng cười, cô với tên đàn ông đó gộp lại cũng sắp tám mươi tuổi, ba năm đầu ấp tay gối, bảy năm mỗi người một ngã, nay lại tiếp tục dây dưa không dứt.

Cuộc đời mỗi người có bao nhiêu cái mười năm. Cô đã hao phí mười năm trên người Tạ Sở, vung đắp quá nhiều tình cảm, không chừa đường lui cho mình, tuyệt đối không thể chỉ như vậy được.

Đợi Úc Thiến bước ra khỏi phòng khám, khi nhìn thấy Tạ Sở đứng ở ngoài thang máy, mắt cô tràn ngập ý cười, rõ ràng mà cường liệt, lại khôi phục thanh lãnh trong giây lát

"Bây giờ phải lên lầu ba đúng không?"

Tạ Sở hỏi một cách nghiễm nhiên, phảng phất kẻ giận dỗi bỏ đi vừa rồi không phải là chính hắn.

Hắn thấy Úc Thiến nhìn như không thấy hắn đi vào thang máy, gân xanh hai bên thái dương nổi lên, bỏ đi, không nên so đo với phụ nữ có thai.

Lầu ba người còn nhiều hơn lầu hai, nhất là phòng siêu âm, ồn ào ghê gớm.

Úc Thiến đến bàn hộ sĩ gửi giấy khám rồi ngồi ở khu chờ, Tạ Sở ngồi bên cạnh cô, không lâu sau, điện thoại vang lên, là người đại diện Tom, thôi thúc hắn về trường quay.

"Đã mấy tiếng rồi, sao anh chưa quay lại nữa?"

Tiếng trung của Tom cũng kha khá, một khi nóng nảy, liền sẽ xuất hiện hiện tượng nhấn âm lung tung không rõ, làm Tạ Sở nửa ngày mới nghe hiểu,"Tôi chưa rãnh không đi được."

"what?" Tom tại đầu kia rít gào,"Chưa rãnh?"

Tạ Sở nhìn bóng dáng Úc Thiến một cái, hắn khó chịu vặn chặt lông mi,"Được rồi, cậu đưa điện thoại cho Vương Phú đi."

Một hai phút sau, giọng Vương Phú truyền đến, trêu chọc,"Tạ Sở, còn chưa thu phục được sao?"

Tạ Sở chỉ nói một câu,"Úc Thiến đang ở bệnh viện."

Tựa hồ không dự đoán được sẽ là địa điểm này, Vương Phú sửng sốt, hắn xấu hổ đằng hắng một tiếng,"Úc Thiến không có chuyện gì chứ?"

"Chưa biết." Tạ Sở nói,"Chắc tôi phải ở lại thêm một tiếng nữa."

"Một tiếng?" Vương Phú trầm ngâm một lát,"Vậy anh lo việc ở đó trước đi."

Cúp máy, Tạ Sở quay lại nhìn Úc Thiến, không thấy đâu, hắn đi nhanh vào bên trong, phát hiện Úc Thiến đã vào một gian phòng, liền đứng chờ bên ngoài.

Trái phải cũng có vài người đang đợi, xuất phát từ bản năng, đều đánh giá hắn vài lượt.

Xem quần áo bề ngoài là kẻ có tiền, ăn mặc thời trang, tuổi hẳn không lớn, che kín thế, phỏng chừng là vụng trộm che giấu người nhà rồi.

Chi trong vài phút, Tạ Sở trong mắt người kia là kẻ dựa vào cha mẹ, không học vấn không nghề nghiệp, làm bậy khiến con gái người ta có chửa.

Tạ Sở nếu biết suy nghĩ của bọn họ, khả năng sẽ đem bệnh viện xốc lên cho coi.

Điện thoại trong túi phát ra tiếng ong ong, run đùi, Tạ Sở ấn trò chuyện, đầu kia vang lên một giọng nói ngọt ngào duyên dáng "Anh đang bận a~?"

Ngữ khí rất quen thuộc, không biết còn tưởng rằng thân mật lắm, Tạ Sở đi ra hành lang, hỏi"Ai vậy?"

"Tạ tiên sinh thật đúng là quý nhân hay quên nha, em là Viên Viên nè, hôm trước chẳng phải anh nói muốn mời em một ly sao a~?" Cô gái cố ý kéo dài thanh âm, ra vẻ ủy khuất,"Xem ra anh quên em mất tiêu rồi!"

Tạ Sở nghĩ, là cô gái khoa văn ngực bự đầy quyến rũ, miệng nói xuất thân danh giáo, thế nhưng kỹ xảo trêu ghẹo thuần thục, một tiếng là bán, đóng gói rất tinh mỹ.

Lúc ấy bọn họ nói chuyện hòa hợp, cô gái kia nhét số điện thoại vào túi hắn, sau này hình như hắn có thử gọi một lần.

"Tôi đang bận, xin lỗi."

Tạ Sở cắt đứt điện thoại, hắn gần đây bận cứng ngắt chẳng rút chân ra được nữa là.

Ngay sau đó bên kia phát tin nhắn, đơn giản biểu đạt bản thân quan tâm cỡ nào, Tạ Sở đem dãy số kéo vào danh sách chặn, hắn ghét nhất là, phụ nữ chỉ cần giải quyết trên giường là được, xuống giường càng đơn giản càng tốt.

Giống Úc Thiến như vậy, một người cũng đã đủ rút cạn sức lực của hắn rồi.

Úc Thiến cầm danh sách đóng dấu đi ra, vẻ mặt coi như không tệ, cô cố ý vô tình để ảnh chụp siêu âm phía trên, đưa tới trước mặt nhìn.

Một bên Tạ Sở nhìn như thờ ơ, không tự giác, dư quang hắn lại bay nhanh quét mắt phiếu siêu âm, trên hình là một khung ảnh đen tuyền, đó chính là con mình sao?

Chính diện một thanh niên chạy đến, hướng về phía Úc Thiến, dưới tình thế cấp bách, Tạ Sở không kịp do dự, một tay kéo Úc Thiến vào trong khủy tay, lạnh giọng quát lớn,"Chạy cái gì? Không nhìn thấy thai phụ sao?"

Những người khác đều chỉ trỏ cậu trai kia.

Cậu thanh niên lúc này mới nhìn thấy Úc Thiến, hắn đỏ mặt giải thích,"Xin lỗi, tôi mắc đi vệ sinh, nên không chú ý, xin lỗi xin lỗi."

Tại góc độ Tạ Sở không phát hiện, Úc Thiến khẽ cười tủm tỉm.

Làm xong các hạng kiểm tra, xác định không có vấn đề lớn, Úc Thiến gọi tài xế qua đón cô.

Tạ Sở ở một bên ngậm điếu thuốc, không đốt, chỉ cắn cho bớt thèm.

Hắn lên mạng dò, lấy tuổi Úc Thiến mang thai, thuộc về sản phụ cao tuổi, dễ dàng gợi ra một loạt bệnh biến chứng, rất nguy hiểm.

Hơn nữa trước đây cô hay hút thuốc, thức đêm, còn có thói quen uống rượu trước khi ngủ, Tạ Sở dám khẳng định, cô ấy ở nước ngoài mấy năm qua chẳng biết tự chăm sóc tốt cho mình tí nào.

"Cô lớn tuổi rồi, thể chất lại không tốt, khăng khăng muốn sinh con định đi tìm chết hay gì?"

Những sợi tóc trước mặt bị gió thổi hỗn độn, mơ hồ có thể thấy được dao động nơi khóe mắt đuôi mày của Úc Thiến,"Đó là chuyện của tôi."

Lần đầu tiên con có nhịp đập, cô cảm thấy vô cùng kỳ diệu, đó là một loại ràng buộc máu thịt không gì có thể thay thế, từ khi sinh ra đến giờ cô mới có cảm giác đó.

Cũng bắt đầu từ đó, nội tâm cô hoàn toàn thay đổi, không giống như lúc trước chỉ chăm chăm muốn trả thù Tạ Sở, coi đó là công cụ trói buộc hắn, cô đếm ngược từng ngày, chờ mong đứa nhỏ được sinh ra, muốn nhìn thử xem con sẽ giống cô hay giống Tạ Sở hơn, và hạnh phúc chờ nghe đứa nhỏ gọi cô một tiếng mẹ.

Cô vô cùng khát khao cuộc sống sau này

Ở trong nước cũng tốt, về Pháp cũng được, trong đầu tự động hiện lên rất nhiều hình ảnh ấm áp, đáy mắt Úc Thiến hóa chốc mềm mại.

Phát hiện cô gái bên cạnh tự dưng thất thần, hơi thở bỗng nhiên ôn nhu, không biết suy nghĩ đến ai, hơn nửa ngày, Tạ Sở từ trong kẽ răng thốt ra vài chữ,"Đứa nhỏ là của họ Tạ tôi!"

"Tạ đại ảnh đế à, anh mất trí nhớ hay đầu óc có vấn đề" Úc Thiến giọng điệu lãnh đạm,"Tôi nhắc lại lần nữa, đứa nhỏ này không có quan hệ gì với anh hết."

Cô trào phúng cười,"Không phải anh có nhiều người tình lắm sao? Muốn có con sao không kêu mấy cô đó đẻ cho?"

Tạ Sở lồng ngực kịch liệt phập phồng, hắn bắt lấy bả vai Úc Thiến, ánh mắt như hai ngọn lửa,"Tôi thật sự muốn moi tim của cô ra, xem bên trong có phải biến thành màu đen rồi hay không."

Mẹ kiếp, hắn điên rồi mới từ xa cấp tốc chạy đến để bị nói xiên nói xỉa cho khó chịu.

Tài xế đứng ở xa, nhìn thấy tình hình, trực tiếp thức thời đến một bên chờ.

Tạ Sở nhìn cô gái trước mặt, nhìn nốt ruồi nơi khóe mày cô, tựa hồ trước đây không để ý đến.

"Sau này đừng có tới tìm tôi nữa." Úc Thiến cười lạnh,"Tạ Sở, anh cứ vầy tôi sẽ nghĩ anh lưu luyến nhớ mãi không quên đấy."

Tạ Sở vẻ phẫn nộ trên mặt cứng đờ, hắn như là bị thứ gì ụp đến, rút mạnh tay khỏi vai Úc Thiến, xoay người đi không hề quay đầu lại.

Úc Thiến nhắm chặt mắt.

Bởi vì quá hiểu Tạ Sở, cô mới làm vậy.

Không ép sát, bức hắn đến bước đường cùng, hắn sẽ không chịu đối mặt.

Đều đê tiện.

Trên đường trở về, Úc Thiến nhận được điện thoại, phân phó tài xế đến một tiểu khu xa hoa.

Ngoài hiên khu biệt thự, Khâu Dung và các chị em vừa kết thúc vài ván mạt chược, trò chuyện cười nói hớn hở, tinh thần phơi phới.

Úc Thiến lấy di động ấn dãy số, đầu kia không bắt máy, cô nhìn xuyên qua cửa kính xe, mấy người kia trò chuyện rất hưng phấn, chắc ;à để điện thoại trong túi nên không nghe thấy tiếng chuông rồi.

Cô đợi một hồi, sai tài xế đi gọi một tiếng.

Tài xế lên tiếng trả lời, lập tức mở cửa xe đi về phía họ.

Khâu Dung cười không khép miệng, trong lúc vô tình nhìn thấy tài xế nhà mình, bà vội vàng tạm biệt các chị em, xách túi rời đi.

Thấy Úc Thiến ngồi phía sau, Khâu Dung lộ vẻ mặt kinh ngạc,"Sao con đến đây? Mẹ gọi Nguyện Nhi mà? Nó đâu rồi?"

Úc Thiến dựa vào lưng ghế,"Nó có việc không đi được."

"Hôm nay kiểm tra thế nào?" Khâu Dung đóng cửa xe, quan tâm hỏi,"Đứa nhỏ có khỏe không?"

Con bé này làm việc độc lập một mình đã quen, mỗi lần kiểm tra thai sản cũng không muốn họ đi cùng, khi nào đến mốc thời gian làm kiểm tra, họ liền chỉ biết hỏi thăm kết quả, hiện tại cũng không biết tình huống cụ thể ra sao.

Tính tính cũng được hai mươi tuần rồi, thêm một thời gian nữa bụng sẽ lộ rõ, đến đó chắc chắn không thể giấu được, bạn bè thân thích lại làm phiền cho xem.

Úc Thiến nói,"Bác sĩ bảo thai nhi rất khỏe mạnh."

Khâu Dung thả lỏng,"Vậy thì tốt rồi."

Bà vỗ vỗ tay Úc Thiến,"Mẹ nghe dì Vương nói, con dâu của dì ấy cũng bị nghén nặng như con, đứa nhỏ sinh ra vô cùng khỏe mạnh, con cứ yên tâm, đừng suy nghĩ nhiều hao tâm tổn sức, nghỉ ngơi cho tốt, thân thể mới tốt lên được.

Úc Thiến dạ một tiếng,"Con biết rồi."

Khâu Dung trong lòng thở dài, bà cũng không rối rắm nữa, trước mắt chỉ hi vọng con gái lớn có thể bình an sinh con, việc khác...... Sau này rồi nói.

"Hôm nay con đọc báo chưa? Tin về A Trạch với Tử Tri đó."

Úc Thiến gật đầu,"Dạ có xem rồi mẹ."

Cô còn tưởng cỡ nào cũng phải sang năm, không ngờ Úc Trạch vội đến thế, hận không thể lập tức biến Chu Tử Tri thành Úc phu nhân, xem ra đám cưới đến gần rồi.

Người xưa nói môi mỏng tương đối bạc tình, cái này cũng tùy người thôi, Úc Trạch bình thường trầm mặc ít lời, không lộ thanh sắc, có thể hoàn toàn cách ly đánh rơi ý đồ người khác phái đến gần anh.

Nhưng trước mặt Chu Tử Tri lại trở thành một người hoàn toàn khác.

"Em trai con cũng thật là, chuyện cầu hôn lớn như vậy cũng không bàn trước với chúng ta một tiếng." Khâu Dung miệng thì quở trách, trên mặt lại tươi như hoa, buổi chiều lúc chơi mạt chược, các chị em đều khen con dâu bà, nói con bé xinh đẹp, còn bảo mấy đứa nhỏ nhà họ đều thích, còn đòi xin chữ ký, bà phải đáp ứng liên tục mới thôi.

Nói không vui là giả, lỗ tai nghe lời khen đương nhiên thoải mái.

Úc Thiến nói,"Chu Tử Tri đồng ý rồi ạ."

"Aiz đúng vậy, vậy là tốt, để lát về nói với ba con, bảo ông ấy gọi cho thông gia mới được."

Lải nhải xong, Khâu Dung nhớ tới cái gì,"Thiến Thiến, con biết Nguyện Nhi gần đây bận chuyện gì không?"

Mỗi ngày cắm mặt ở ngoài, buổi tối mới lết về, vừa về liền đóng cửa ở trong phòng, hơn nữa lúc họ ngồi nói chuyện thường thường không yên lòng.

Úc Thiến vẻ mặt có chút khác thường,"Con đâu biết."

- -------------------------

Lúc này, Úc Nguyện ngồi ở một gian trà lâu phổ thông, trong phòng trà hương khí bốn phía, ngồi đối diện là một người đàn ông.

Hai người cũng chưa nói chuyện, tự thưởng thức vị trà.

"Có mang đến không?"

"Có mang theo đây."

Một hỏi một đáp, không khí có chút chuyển biến.

Úc Nguyện đặt một phong bì lên mặt bàn đẩy qua.

Người đàn ông mở phong bì nhìn nhìn, sau đó tươi cười hớn hở, hắn cũng lấy ra một túi giấy đưa cho Úc Nguyện.

Úc Nguyện chỉ liếc một cái, không nhìn.

Người nọ hỏi,"Tiếp tục chứ? Vẫn như cũ?"

Úc Nguyện nhấp ngụm trà,"Ừ."

Người nọ nhìn cô gái đeo mắt kính đen nhưng vẫn có thể nhìn ra tư sắc rất tốt, hắn đứng lên,"Cứ vậy nhé, tôi đi trước."

Làm nghề này, lấy tiền làm việc là được, về phần khác, đừng nghĩ.

Cửa phòng khép lại, Úc Nguyện buông tách trà, cô ấn giấy túi, một lát sau cầm lấy.

Trong túi giấy toàn là ảnh chụp, và đối tượng chính là Trần Xa.

Úc Nguyện thờ ơ xem từng tấm ảnh, trên mặt hiện lên vẻ thích thú khó nói thành lời.

Ánh mắt dừng lại một tấm ảnh, Trần Xa cầm máy ảnh chăm chú nhắm ngay cô.

Úc Nguyện thu ảnh chụp cất vào giấy túi, Trần Xa chụp lén cô, cô tìm người theo dõi lại, trò này càng ngày càng thú vị.

Trốn ở hàng quán nhỏ đối diện quán trà, Trần Xa tự dưng rùng mình, hắn xát xát cánh tay, còn chưa bắt đầu mùa đông, sao lạnh vậy nhỉ.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, Úc Nguyện ra khỏi quán trà, một tay lồng trong túi áo khoác, một tay cầm túi xách, bước đi không nhanh không chậm.

Đứng ở đầu đường Trần Xa nhìn Úc Nguyện vào một cửa hàng, khi trở ra tay đã xách vài chiếc túi, cô không vội về nhà, ngẫu nhiên dừng đâu đó một hồi, đi dạo thật lâu mới lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe rẽ cua, biến mất tại góc đường, Trần Xa hít một hơi, hắn chỉ sợ là......

Trúng chiêu.

Mấy chục phút sau, ở quán nhậu vỉa hè, Vương Tường phun ra một ngụm bia,"Cái gì? Tiểu Trần, cậu để ý Úc Nguyện?"

Trần Xa gục đầu uống rượu, hắn coi trọng cô rồi, không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là lần đầu tiên chụp hình Úc Nguyện, trong nháy mắt đôi mắt kia nhìn về phía hắn, cũng có khả năng là khi hắn bị biến thái cứ theo dõi Úc Nguyện mỗi ngày, hoặc trong lúc kiên nhẫn sửa sang lại ảnh chụp của cô rồi tình cảm nảy sinh dần dần.

Chờ hắn chợt nhận ra, muốn rút lui đã không còn kịp nữa rồi.

Một hồi lâu, Vương Tường chậc chậc hai tiếng,"Tuổi trẻ thật tốt."

To gan, mơ mộng, nếu hắn trẻ hơn mười tuổi, nhìn thấy cô gái như Úc Nguyện, cũng muốn chinh phục.

Nhưng mà chỉ tưởng tượng thôi chứ sao dám.

"Rồi cậu tính sao?" Vương Tường một bụng hiếu kỳ,"Thổ lộ chứ?"

Trần Xa lắc đầu, Vương Tường cho rằng đối phương sẽ nói "Em chỉ yêu thầm thôi", suy cho cùng đây là phương pháp tốt nhất, vừa không thất vọng, lại tha hồ ôm ảo tưởng, kết quả nghe một câu,"Chưa biết nữa."

Hắn đang rối rắm lơ mơ, cầm hạt đậu phộng quăng vào miệng.

Trần Xa cầm ly rượu lắc lác,"Tường ca, cạn ly."

"Khụ khụ," Vương Tường ực hết một ly rượu, thư thái không ít, hắn lấy khăn tay lau mũi,"Đừng bảo là cậu sẽ theo đuổi cô ấy thiệt nghe?"

Trần Xa tư chất tuy rằng là đứng đầu trong đám người mới, cũng là soái tiểu tử, không hề thiếu các em gái chị gái thích hắn, nhưng hắn không nhà không xe, đây là hai tiêu chuẩn cứng nha.

Bất quá......

Vương Tường hắc hắc cười,"Có lẽ cô ấy quen ăn sơn hào hải vị, nói không chừng đột nhiên muốn thay đổi khẩu vị, ăn chút dưa muối?"

Dưa muối? Trần Xa một mặt hắc tuyến,"Tường ca, không đổi từ khác được sao?"

"Vậy thì dưa mắm." Vương Tường lên tiếng cười ha ha,"Đều ngon hơn so với dưa chuột mà."

Trần Xa cơ mặt giật giật, sao lại có cảm giác đáng khinh thế này.

Đồ nhắm rượu giải quyết một nửa, Vương Tường bỗng nhiên nói,"Tiểu Trần à, sếp điều anh đến thành phố B, sau này không dẫn cậu theo được rồi."

Trần Xa ngạc nhiên ngẩng đầu,"Hồi nào vậy?"

"Một giờ trước." Vương Tường lay lay tóc.

Trần Xa khó có thể tin, hắn chưa biết gì cả,"Cấp trên trực tiếp phê duyệt hả?"

"Đúng rồi." Vương Tường ngửa đầu cạn ly rươuh, hắn tê một tiếng,"Hồi chiều anh đi đảo Tề Châu đảo."

Trần Xa,"......"

Tin tức vừa nổi lên, mọi người đều cử người chen về một chỗ, muốn trực tiếp lấy tin liên quan đến Úc Trạch và Chu Tử Tri, hắn không nhận được nhiệm vụ, tiếp tục chụp Úc Nguyện.

"Vốn không có việc gì, Chu Tử Tri với Úc Trạch tản bộ, cô vào một tiệm nội y, anh mò theo vào, liền đụng phải Úc Trạch."

Vương Tường tạp miệng, không qua bao lâu, hắn liền nhận điện thoại của lão đại, sấm dậy giữa trời quang.

Tiệm nội y cũng chụp, Trần Xa thật đúng là không biết nói cái gì cho phải, bình thường chỉ cần dính Úc Trạch, muốn đăng tin cũng phải họp thảo luận, đa phần phải ém lại còn những tin nhỏ xác định không đạp đến ranh giới mới có thể thả ra.

"Chu Tử Tri hiện đang rất hot, anh không muốn nhân cơ hội lấy tin đầu sao được." Vương Tường thở dài, sau khi bị lộ mặt, hắn còn sợ bản thân sẽ như mấy người khác bị phong sát, hên là chỉ thuyên chuyển thôi.

Trần Xa miệng phun ra một chữ,"Là c."

"Tiểu tử cậu," Vương Tường nghe hắn khẳng định như thế, hưng phấn nói,"Cậu có tin à?"

Trần Xa lộ ra hàm răng trắng,"Em đoán."

"......" Vương Tường vỗ vỗ cái ót,"Không phải đâu, anh cảm thấy là e."

Chuyện này vẫn luôn được thảo luận, có đoạn thời gian Chu Tử Tri béo một chút, netizen liền nói cô là e, đợi cô gầy đi,e liền thành d hoặc là c, thậm chí có nói chỉ có c, cơ hồ cứ qua lại vài mẫu chữ cái đó.

Chỉ có Úc Trạch biết, bởi vì giờ phút này đang chuyển đổi dưới tay hắn.

Chu Tử Tri bị nhốt giữa vách tường và lồng ngực Úc Trạch, đan xen lúc nóng lúc lạnh, đại não cô bởi vì thiếu dưỡng khí mà có chút mờ mịt, cả người như bị hung nóng giữa lò lửa.

Một chuỗi tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Chu Tử Tri thở gấp, đè lại Úc Trạch bàn tay,"Mở cửa kìa."

Úc Trạch hít sâu, dùng lực hun hít cổ Chu Tử Tri một chút, lúc này mới cúi đầu sửa sang quần áo cho cô, trong lúc đó không tránh khỏi lại đụng chạm sờ mó ăn đậu hủ.

Vừa rồi tư duy rất loạn, toàn do Úc Trạch dẫn dụ, Chu Tử Tri không suy nghĩ gì khác, hiện tại hơi bình tĩnh, xấu hổ và mắc cỡ cùng nhau tràn lên, cô cảm giác bản thân không còn mặt mũi gặp Kiều Nam nữa.

"Em đi rửa mặt."

Chu Tử Tri nói xong liền hướng vào toilet, sau lưng truyền đến tiếng cười nhạo của Úc Trạch.

Ngoài cửa Kiều Nam thấy người mở cửa là Úc Trạch, tầm mắt đánh giá Úc Trạch một phen, khí tức dục cầu bất mãn rõ rệt,"Có phải tôi đến không đúng lúc không?"

Úc Trạch cổ áo sơmi rộng mở, hầu kết đều là dấu vết của Chu Tử Tri để lại,"Đích xác như thế."

"Vậy cũng đã chậm." Kiều Nam cười nói,"Cô ấy đâu? Mắc cỡ trốn trong phòng rồi?"

Cô dẫn theo con trai với mẹ tới Hàn Quốc chơi, xem tin tức biết Chu Tử Tri cũng đang ở đảo Tề Châu, liền tới đây, họ đối với nơi này không quen thuộc, ngôn ngữ trao đổi có chút khó khăn, mấy lần liền đi lầm đường.

Sau khi gặp gỡ đi dạo một buổi liền có chuyện, cô muốn mua nội y, Chu Tử Tri lựa giúp cô, không ngờ sẽ chạm đến paparazzi.

Tiếng nước bên trong toilet đình chỉ, Chu Tử Tri từ trong đi ra, gương mặt còn mang theo chút hơi ẩm, mi mắt đều vương giọt nước.

"Sao có một mình bạn vậy? Dì với Lỗ Mãng đâu?"

"Ở khách sạn chơi rồi." Kiều Nam soi xét anh mắt Chu Tử Tri, coi bộ rất vui vẻ,"Ngày mai đi chung chứ? Có tiện không?"

Chu Tử Tri nhìn Úc Trạch.

Úc Trạch ngẩng đầu,"Tiện."

Anh nói thế nghĩa là sẽ không bị paparazzi quấy rầy.

Sau đó, dưới cái nhìn song song chăm chú của Chu Tử Tri với Úc Trạch, Kiều Nam thò tay vào túi lôi ra một cái hộp nhỏ,"Hôm nay tốt ngày, tặng hai người lễ vật nhỏ này."

"Trễ rồi, mình về chăm Lỗ Mãng đây." Kiều Nam ái muội chớp chớp mắt,"Hai người cứ tiếp tục việc còn dang dở đi nhé."

Kiều Nam vừa đi, Chu Tử Tri cùng Úc Trạch nhìn nhau.

Trên bàn là cái hộp nhỏ màu đen, mặt trên có hình ảnh phi thường tả thực, còn có hai hàng chữ hàn, vị đào mật ngọt.

Cô nam quả nữ lại nhìn nhau, lại nhìn chiếc hộp.

"Anh có thấy nóng không?"

"Hơi hơi."

"Để em chỉnh điều hòa."

Chu Tử Tri tìm lấy cớ vào phòng không ra nữa.

Ngồi trên sô pha Úc Trạch miệng lưỡi khô rát, anh uống hết hai ly nước chín để nguội, mới áp chế được hỏa vị trong người một chút, thế nhưng vu sự vô bổ, dục vọng trong cơ thể vẫn đang gào thét âm ỉ, tùy thời đều sẽ thôn tính cả ý chí và lý tính mất thôi.

Mới đây đã mười giờ, Chu Tử Tri nói,"Em đi tắm nhé."

Úc Trạch vuốt ve cô,"Đi đi."

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Úc Trạch nằm trên giường, lại ngồi dậy, anh vò vò tóc, trầm trọng thở hắt ra, chạy ra ban công hứng gió.

Chu Tử Tri ngâm trong phòng tắm thật lâu, cô vốn khẩn trương không biết làm sao, một lát bị hơi nóng hung nóng, đầu óc có chút mơ màng, ngược lại không nghĩ nhiều nữa.

Trong phòng không người, Chu Tử Tri ngẩn ra, cô lê dép đi ra phòng khách, gọi,"Úc Trạch."

Ban công phiêu mùi thuốc lá nồng đậm, Úc Trạch nghe tiếng dụi tắt điếu thuốc, xoay người đi đến trước mặt Chu Tử Tri, chóp mũi đều là mùi sữa tắm

Anh cúi đầu ghé vào cổ Chu Tử Tri, đầu tiên là dùng môi khẽ chạm, lại một ngụm hút cắn.

Chu Tử Tri phản xạ có điều kiện tê rần, cả người nổi một tầng nổi da gà.

"Anh không tắm hả?"

Úc Trạch nghẹn họng cười,"Đi chứ."

Quần đã sớm dính dáp.

Úc Trạch tắm cực mau, đem khăn tắm bọc ở phần eo, cầm hai ly rượu cùng một chai rượu đỏ đi tìm Chu Tử Tri.

Đang nói chuyện với Phong Bách Dục qua điện thoại Chu Tử Tri trực tiếp cầm điện thoại đưa cho Úc Trạch.

Đầu kia Phong Bách Dục vừa nghe là Úc Trạch liền thay đổi âm điệu,"Cậu với Tử Tri thế nào rồi?" . Truyện Đô Thị

Úc Trạch một mặt tòng dung,"Cái gì thế nào?"

"Đêm dài cứ từ từ." Phong Bách Dục ý vị thâm trường cười, "Bây giờ còn sớm mà."

Úc Trạch ôm Chu Tử Tri vào lòng, cằm để trên đỉnh đầu,"Giờ chính là lúc thích hợp nói chuyện phiếm."

Phong Bách Dục trong điện thoại phụt, hắn cười đau sốc hông,"Tôi nói cậu nghe, có một loại phụ nữ, đối với chuyện tình cảm chậm chạp như rùa, cậu không động cô ấy sẽ ẩn trong mai không chịu ra đâu, nói đâu xa Chu Tử Tri đó."

Úc Trạch nhướn cao lông mi, phải không?

Anh nhu nhu tóc hơi ước của Chu Tử Tri, cúi đầu nhìn xuống mắt cô, không tự kìm hãm được hôn một cái.

"Đúng rồi," Phong Bách Dục trêu chọc,"Sao cậu không hỏi tôi mà tự đưa ra chủ trương vô dụng vậy? Hoa hồng cây nến gì gì, đều là phong cách của mười năm trước rồi, bây giờ phải bạo một chút, ví dụ như mua máy bay tư nhân nhảy xuống...."

Úc Trạch cầm điện thoại ném trên bàn.

Chu Tử Tri khó hiểu hỏi,"Em mới nghe Bách Dục nói cái gì nhảy dù phải không?"

"Mặc kệ cậu ta." Úc Trạch đổ rượu vào ly cho Chu Tử Tri,"Mình xử lý chuyện của mình đi."

Chu Tử Tri bưng đến bên miệng nhấp một ngụm, cô càng muốn bình tĩnh lại càng không bình tĩnh được, sau khi cạn rượu, tiếp đó có thể là gì.

Hai người uống cạn một chai rượu, ôm hôn nhau.

Úc Trạch phục đè nặng Chu Tử Tri, hai tay ôm cô eo, đem cô giam cầm vào trong ngực, hôn từng tất da trên người cô, mắt, mũi, miệng, cổ......

Lưu động không khí xao động lên, trong phòng vang lên tiếng thở dốc ái muội..

Nhìn người trước mặt nhắm đã nghiền hai mắt, Úc Trạch nhẹ gọi,"Tử Tri?"

Dưới thân cô gái đã ngủ say, tư thế thoải mái, không hề phòng bị.

Úc Trạch dở khóc dở cười.

Anh lắc lắc đầu, đem tóc dài vén đến sau tai cô, chăm chú nhìn gương mặt cô hồi lâu.

Hai tân thủ lên đường không có cỏ thảo, ôm nhau ngủ một đêm, lúc sắp đi Úc Trạch đem cái hộp gì đó ném vào trong hành lý mang về nước, chờ lần sau dùng.

Chu Tử Tri cùng Kiều Nam bọn họ hẹn nhau, mắt nhìn đến Úc Trạch xấu hổ không thôi, tối hôm qua chuyện tiến hành đến một nửa, cô uống say, buổi sáng tỉnh trong lành Úc Trạch, quần áo trên người không còn là bộ trước khi ngủ.

Cô còn chưa hỏi, Úc Trạch đã nói oạch tẹt, bảo cô sau nửa đêm ói mửa, cho nên mới không thể không giúp cô cởi quần áo bần, toàn bộ quá trình khẳng định nhìn không sót gì.

Úc Trạch thì thầm với Chu Tử Tri,"Rất tốt."

Cái gì rất tốt? Chu Tử Tri quay đầu, hoang mang lấy ánh mắt hỏi.

Úc Trạch nhếch môi cười, dùng ánh mắt nóng bỏng di động trên dưới toàn thân Chu Tử Tri.

Chu Tử Tri mặt đỏ lên.

Cách đó không xa Kiều Nam nhìn một màn kia, cô nhịn không được cười cười, Tử Tri quả nhiên bị Úc Trạch bắt trúng bài.

Mọi người nhìn thấy Chu Tử Tri tại trường quay đều rất kinh ngạc, còn tưởng sẽ vắng mặt cả một tuần chứ.

Tạ Sở khoanh tay,"Vương đạo, anh thua."

Vương Phú gỡ nón, dùng sức xoa đầu, không lời nào để nói, Úc Trạch thật đúng là bỏ qua cho Chu Tử Tri.

Chu Tử Tri ngồi ở trên ghế xem kịch bản, Giản Dư tự cấp xoa bóp vai cho cô, lơ đãng nhìn thấy dấu hôn sau gáy, rất sâu, biểu thị quyền sở hữu công khai.

"Chị Tử Tri......" Giản Dư ghé vào cô bên tai.

Bên cạnh Thiệu Nghiệp một chữ cũng chưa nghe rõ, chỉ thấy Chu Tử Tri đột nhiên kéo cổ áo lên.

s