Hơn nửa đêm, Hà Duyệt Minh nồng nặc mùi rượutrở về, hắn lắc lư đầu, chìa khóa trượt khỏi ngón tay, hắn cau chặt mày, chuẩn bị khom người nhặt chìa khóa, cửa đã mở ra từ bên trong.
An Ý Như ăn mặc chỉnh tề, gương mặt vẫn chưa tẩy trang, cô khoanh tay dựa cửa,"Suốt buổi tổi anh đi đâu vậy?"
Giọng điệu chất vấn khiến Hà Duyệt Minh khó chịu, hắn đẩy An Ý Như ra, chạm công tắc trên tường bật đèn, đến kệ giày đổi dép lê "Sao không bật đèn?"
An Ý Như đóng cửa lại, cô không đáp mà hỏi lại, có chút mất kiên nhẫn,"Đi tìm nó phải không?"
Thân thể cứng lại, Hà Duyệt Minh lay lay tóc, vào bếp rót ly nước, nhìn đồ ăn đặt đầy bàn, tất cả đều là những món hắn thích, bát đũa cũng chưa động qua, đồ ăn đã nguội lạnh.
Hắn hơi mím môi,"Sau này không cần chờ tôi."
Bàn đồ ăn là do đích thân An Ý Như cố ý về sớm để nấu, cô mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị, kết quả chính là từ chờ mong đến thất vọng, sau đó đến nản lòng thoái chí.
Tuy chờ đợi vô vọng như vậy đã trải qua vô số lần suốt mấy năm trời, nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác khủng hoảng như đêm nay, bởi vì cô gái ấy.
"Sao hả, dám làm không dám nhận phải không?" Đêm nay cô cố tình muốn xé mở bí mật chôn dấu của Hà Duyệt Minh.
Tựa hồ không muốn tranh cãi, trong mắt Hà Duyệt Minh hiện lên vẻ mệt mỏi,"Bộ phim kia phía đầu tư chỉ định nữ chính là người mới, thiếu kinh nghiệm, tính tình lại không tốt, cô ấy chỉ diễn nữ phụ, dư luận quan tâm rất nhiều, qua cũng không dễ."
An Ý Như ha ha hai tiếng, trên mặt châm chọc,"Nó qua không tốt, chúng ta cũng phải vậy đúng không?
Hà Duyệt Minh xoay người, khẩu khí lạnh băng,"An Ý Như, cô muốn thế nào đây?"
"Là tôi muốn thế nào hay anh muốn thế nào?" An Ý Như thanh âm chanh chua,"Hà Duyệt Minh, anh bày ra dáng vẻ tiếc thương này cho ai coi? Tử Tri bây giờ chỉ sợ còn không thèm nhìn anh một cái."
Lời này giống như đâm trúng tim Hà Duyệt Minh, phẫn nộ, xấu hổ, đau khổ, cảm xúc phức tạp xé nát lý trí hắn thành từng mảnh nhỏ, hắn mạnh mẽ giữ cằm An Ý Như, hô hấp dồn dập.
"Trước đó ở bệnh viện, nó nhào lên đánh anh thế nào, anh quên rồi hả?" An Ý Như nhịn đau,"Anh và tôi đều biết rõ Chu Tử Tri là dạng người nào, nó hiện tại bình tĩnh như vậy không phải là đã tha thứ, mà chỉ là không thèm nhìn tới nữa thôi."
Hà Duyệt Minh vẻ mặt thay đổi, hắn thu tay, không nói một lời, bỏ lên lầu.
An Ý Như siết chặt tay, móng tay màu hồng tinh xảo khảm vào thịt lòng bàn tay, Chu Tử Tri, sao mày còn trở lại?
Thời tiết nóng bức như trước, sớm muộn gì trời sẽ đổ cơn mưa,[ hiệp đường ] quay hơn một tháng, đã qua hơn phân nửa tiến độ, trên dưới đoàn phim ở chung đều rất hòa hợp, Trần Gia là người mới duy nhất trong nhóm diễn viên, thái độ đoan chính, tính tình đã thu liễm rất nhiều so với những ngày đầu tiên.
"Xoay vòng qua như vậy có phải tốt hơn?" Trần Gia hôm nay đặc biệt chăm chỉ, cầm kiếm gỗ làm thử cảnh hành động kế tiếp cho sư phụ chỉ đạo võ thuật xem.
Đột nhiên cố gắng vậy, sư phụchỉ đạo võ thuật hiển nhiên có điểm bất ngờ, hắn khụ một tiếng, nói vài câu góp ý.
Phùng Hạo chỉnh chỉnh trường bào rườm rà trên người, hỏi trợ lý,"Hôm nay mặt trời mọc phía tây hả?"
Trợ lý sửng sốt một chút,"Đâu có."
Phùng Hạo nói,"Vậy Trần Gia sao không đến muộn nhỉ?"
Âm lượng vừa đủ lọt vào tai Trần Gia, tay run lên, kiếm gỗ thiếu chút nữa rơi xuống chân.
Trần Gia thẹn quá hóa giận, lại chột dạ, chỉ có thể hờn dỗi một mình, cô đến góc hẻo lánh nói nhỏ,"Phùng Hạo, đừng tưởng tôi không biết anh thích Chu Tử Tri, tôi đã bắt gặp anh......"
Cô kêu a một tiếng, mắt trừng lớn nhìn cô gái ngồi trên ghế "Chu Tử Tri, Sao chị ở trong này? Đến hồi nào vậy?"
Chu Tử Tri nói,"Tôi vẫn ở đây nãy giờ mà."
Trần Gia,"......"
"Ha ha ha ha ha" Trần Gia cười gượng vài tiếng, chạy chậm đi.
Chu Tử Tri cũng hâm mộ một số người, tỷ như trợ lý của cô - Giản Dư vô ưu vô lo, thái độ lạc quan hướng về phía trước, hoặc nét thanh xuân toát ra từ trên người Trần Gia - tinh thần phấn chấn, đầy sức sống như nghé con mới sinh không sợ hổ.
Có người trời sinh đã cho sẵn chén cơm, kiểu như Trần Gia, bất quá thiên phú và cố gắng thiếu một thứ cũng không được.
Chu Tử Tri thả chân đang bắt chéo xuống, ánh mắt khẽ lay động nhìn Phùng Hạo, mặc kệ thật hay giả, cô đều phải giữ khoảng cách với đối phương.
"Chị Tử Tri, đoàn phim mua mấy thùng kem nè." Giản Dư một đường chạy qua, đem kem lạnh đến cho Chu Tử Tri.
Chu Tử Tri cắn một cái, mùi vị chocolate nồng đậm tan trên đầu lưỡi, vành môi tự giác vểnh vểnh lên.
Lúc đại học mỗi khi hè đến, gần như mỗi ngày cô đều ăn một cây, sau này vội vàng quay phim rất ít khi chạm đến, mùi vị tựa hồ không hề thay đổi.
"Còn này nữa!" Giản Dư từ trong ba lô cầm ra một gói mì, cô xoa bóp gói to,"Aida, vừa rồi đụng vào người, đập vụn một chút rồi."
Chu Tử Tri nhìn mì gói và kem lạnh có chút đăm chiêu.
Một lát sau, Chu Tử Tri mỉm cười nói,"Vương Đạo, kem lạnh và mì gói đều ăn rất ngon."
Vương Phú là loại người nào, mĩ nữ từng gặp không có đẹp nhất, chỉ có đẹp hơn, tinh thần hắn ổn định trước nụ cười tươi tắn của Chu Tử Tri, không lộ ra nửa điểm kỳ lạ,"Ăn ngon thì cô ăn nhiều thêm một chút."
Câu này có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, Chu Tử Tri,"......"
"Già rồi, ăn cái này buốt răng lắm." Vương Phú ném que kem vào giỏ rác," Úc tổng Liên Thân buổi chiều sẽ đến xem tiến độ quay phim đấy."
Chu Tử Tri nhớ đến cảnh tượng trong hẻm lần trước, sắc mặt khẽ biến.
Vương Phú nhận được thông báo nói buổi chiều tới, kết quả giữa trưa đã có mặt, đạo cụ chất đống ở khắp nơi, xung quanh lẫn mùi cơm hộp, mấy đứa nhỏ ngồi xổm ăn cơm ngốn nghiến, thậm chí không thèm nói chuyện, đói quá rồi.
Thấy người đến, bọn họ đều ngẩn người, Vương Phú buông hộp cơm, nhanh chóng lau miệng chào hỏi,"Úc tổng."
Cơm cha áo mẹ đến, mọi người nhanh chóng thu thập hình tượng, mất tự nhiên cầm cơm hộp, các nữ diễn viên một giây sau đã biến thành tiểu thư khuê các.
Trần Gia vui vẻ nhào qua,"Anh!"
Úc Trạch đem cánh tay Trần Gia kéo xuống, nhìn đồ ăn trong cặp lồng đựng cơm, anh nhíu mày,"Mọi người đều ăn trưa thế này à?"
Nghe ra ý ghét bỏ trong lời nói, mọi người trợn trắng mắt, thấy tệ thì anh đầu tư thêm nhiều nhiều chút đi.
"Anh, uống nước không?" Trần Gia vừa thốt ra lời, trợ lý phía sau như có phép thuật lập tức đưa lên một chai nước.
Phùng Hạo tới gần Chu Tử Tri, kỳ quái nói,"Liên Thân đầu tư nhiều bộ phim rồi, đây là lần đầu tiên thấy Úc Trạch đến đấy."
Trần Gia nhìn người đàn ông trước mặt khí tức tự nhiên biến lạnh, cô có chút kinh hoảng,"Không phải anh nói chiều mới đến sao?"
Úc Trạch một tay lồng ở túi quần, hắn lạnh nhạt nói,"Có chuyện đi ngang qua, ghé trước."
Vương Phú mang máy theo dõi tua lại những cảnh đã quay đưa Úc Trạch xem
"Ừ, không tệ." Miệng nói, dư quang Úc Trạch cố ý vô tình động đậy, xẹt qua thân ảnh gầy gầy kia.
Chu Tử Tri mắt nhìn lên liền cúi đầu.
Úc Trạch xuất ra ánh mắt tự cho là hoàn mỹ nhất khóa chặt cô, bắt gặp ánh mắt ấy, cô nhìn thế nào cũng giống mấy tên biến thái, chắc là ảo giác......