Giới giải trí giống như một nồi nước sôi, một khi bọt khí dâng trào, sẽ có người tiếp thêm củi lửa, nồi nước kia vĩnh viễn không có thời khắc nguội lạnh.
Hà Duyệt Minh và An Ý Như được xem là một cặp vợ chồng tương lai có nhan sắc cao, tiêu đề in đậm nổi bật dễ gây sự chú ý, chuyện Phong Bách Dục nói tối qua, sáng nay đã hiện diện trên mặt báo.
Chu Tử Tri mở tờ báo, trong hình - một đôi nam nữ tựa vào nhau, nữ dáng người cao gầy cân xứng, mặc một bộ váy dài mẫu đơn đuôi cá, một thiết kế mang thương hiệu quốc tế, cao quý xinh đẹp. Nam một thân tây trang màu xanh ngọc được cắt may khéo léo, đẹp trai ngời ngời.
Quyến rũ sạch sẽ, trăng sao vây quanh.
Móng tay Chu Tử Tri vô thức hãm sâu tờ báo, tức ngực khiến cô hô hấp có chút khó khăn.
"Chị Tử Tri, không có chuyện gì chứ?"
"Không có gì." Chu Tử Tri ngẩng đầu, không chút sơ hở.
"An Ý Như hạnh phúc quá." Giản Dư hai mắt hâm mộ, lúc trước đưa tin nam thần bí mật cùng một cô gái ra vào khách sạn, cô nghĩ nhất định do phóng viên viết bậy, kết quả nửa tháng sau, nam thần ra thông báo xác nhận chuyện tình cảm.
"Chị Tử Tri, chị quen chị ấy không?"
"Không quen." Chu Tử Tri đáp dứt khoát.
Giản Dư ngơ ngác, An Ý Như với chị Tử Tri là đồng học cùng lớp đại học mà, kể ra còn chung công ty quản lý nữa, chỉ có đều hai người khai thác hai phương hướng khác biệt. An Ý Như đi theo con đường phim thần tượng, chị Tử Tri phát triển lĩnh vực phim điện ảnh, số lần hợp tác tính ra không nhiều.
Cô tưởng trên mạng nói hai người không hợp là lời đồn thôi, hiện tại xem ra là thật.
Chu Tử Tri gấp tờ báo lại,"Giản Dư, trên mũi em nổi hai nốt mụn to đùng là sao thế này?"
"Nóng trong người nên nó vậy á chị." Giản Dư sụi vai, mỗi lần đi ăn buffet lúc trả tiền đều thấy khó chịu.
Phùng Hạo cầm kịch bản đến,"Tử Tri, chúng ta dợt lời thoại một chút được không?"
Chu Tử Tri ngẩng đầu cười cười,"Được."
Phim điện ảnh [ hiệp đường ] này là tác phẩm Chu Tử Tri tái xuất sau khi bị thương, thay lời thông báo với những người yêu cô, ghét cô, cô đã trở lại, mọi chuyện đều ổn.
Đối với nhân vật tuyến hai Phùng Hạo đây cũng là bộ phim rất quan trọng, tuổi hắn tuy không kém Chu Tử Tri bao nhiêu, nhưng hắn xuất đạo muộn, ra đĩa nhạc, dẫn chương trình, quay phim, xem như nghệ sĩ toàn năng, vẫn không chìm không nổi, đây là lần đầu tiên hắn đảm nhiệm vai chính.
Hôm nay quay cảnh hai người đối diễn, Bạch Hồi bị người phái Ma Môn tập kích, thân chịu trọng thương, Lý Hách dẫn vài sư đệ đi ngang qua, giúp Bạch Hồi thoát khỏi khốn cảnh.
Khởi động máy quay, Phùng Hạo và Chu Tử Tri đều nhập tâm vào nhân vật, trạng thái đều rất ổn định, cảnh này nếu thuyết minh đúng chỗ, sẽ dẫn dụ khán giả vào bầu không khí không thể tả, cảm thụ cảm giác quen thuộc mà xa lạ.
Tiến triển khả quan, Vương Phú cho rằng buổi sáng có thể quay thêm hai cảnh, nhưng đến khi Phùng Hạo ôm Chu Tử Tri lại phì cười, giống như ăn kẹo gây cười, căn bản dừng không được.
Phốc xuy, Phùng Hạo mím môi,"Xin lỗi."
Chu Tử Tri nói,"Bộ gương mặt tôi hài lắm sao?"
Phùng Hạo ngừng cười,"Không có." Cô gái trước mặt ngũ quan xuất chúng, rất đẹp, ai nhìn đều cảm thấy như vậy, nhưng hắn có tật xấu,mỗi lúc khẩn trương xấu hổ đều không nhịn được cười.
Chu Tử Tri bất đắc dĩ nhíu mi,"Được rồi, đừng nhịn."
Lời này giống như mở chốt, Phùng Hạo bả vai run rẩy nở nụ cười, vừa cười vừa nói,"Tôi thật sự không cố ý."
Bảy tám lần như vậy, Phùng Hạo rốt cuộc tìm đến cảm giác, hắn cúi thấp người ôm Chu Tử Tri, khí tức thản nhiên xông vào lỗ mũi, tầm mắt thấy được cần cổ trắng nõn, những giọt mồ hôi li ti, có vài sợi tóc dính trên mặt, ẩm ướt, mềm mại, Chu Tử Tri ngẩng đầu, cái cổ tuyệt đẹp kéo dài độ cong, để người ta nhịn không được xúc động muốn hôn lên từng tấc.
Đợi Phùng Hạo phản ứng kịp, đã nghiêng đầu, chạm môi lên vùng da mềm mại, xúc cảm ấp áp vô thanh vô tức chảy vào đáy lòng.
Phùng Hạo,"......"
Chu Tử Tri,"......"
Mọi người,"......"
Cả không gian rộng lớn yên tĩnh, không biết là ai hô một tiếng,"Hà Duyệt Minh đến!"
Không khí xấu hổ đến cực điểm nhờ đó mà tiêu tán, Phùng Hạo buông lỏng một hơi, toàn lưng ướt đẫm.
Người đại diện trợn mắt nhìn,"Anh nên thấy may là trong studio không có người đến lấy cảnh, không có quần chúng vây xem, chỉ có nhân viên công tác,không thì chờ lên trang đầu đi."
Phùng Hạo nhìn Chu Tử Tri nói chuyện với trợ lý.
"Công ty sắp xếp cho anh một cô bạn gái tin đồn, là Trần Gia." Người đại diện nhắc nhở,"Đừng nhiều chuyện, Chu Tử Tri danh tiếng không bằng trước, sau này còn phải chờ xem đã."
Phùng Hạo,"......"
Người đại diện nói,"Nghe nói Hà Duyệt Minh mới thủ vai trong bộ phim tự sản xuất, mấy năm nay như diều gặp gió nổi bật trong phái thần tượng, giá trị con người lên đến tiền tỷ, có thể nói số tiền kiếm được đủ lo cho cả đời rồi."
Như có trực giác, Hà Duyệt Minh quay đầu nhìn, Phùng Hạo cười nâng tay chào hỏi, bọn họ ngầm là bạn bè, quan hệ không tệ.
"Tôi ở phòng số 7, qua đây xem thử."
Vương Phú sống lâu năm thành tinh, điều nên nói không nên nói hắn đều chỉ tự biết trong lòng chứ không đề cập tới, tránh kéo những thứ phiền phức không có dinh dưỡng.
Hà Duyệt Minh không vì danh tiếng mà cao ngạo, đối xử với mọi người thân thiết lễ phép, bạn bè trong giới đông đúc, có thể nói là thập toàn hoàn mỹ, thanh danh rất tốt.
Hắn vừa đến đã được mọi người chào đón nhiệt tình.
Chu Tử Tri ngồi ở trên ghế chỉnh trang, thợ hoá trang nói,"Chị Tử Tri, màu mắt phai rồi, em tô đậm thêm một tí nha"
Không biết có phải thợ trang điểm mạnh tay quá hay không, ánh mắt Chu Tử Tri hơi hơi đỏ lên.
Giản Dư bên cạnh kích động sắp điên lên vì xin được chữ ký, hung hăng hôn tờ giấy hai cái, xem như bảo bối khoe Chu Tử Tri,"Chị Tử Tri, nam thần kí tên cho em nè!"
Chu Tử Tri không nói chuyện, ngược lại thợ hoá trang trêu chọc vài câu.
Hà Duyệt Minh tựa hồ tiện đường ghé xem thật, chưa lâu đã đi rồi.
Khi bước ngang qua bên người Chu Tử Tri cố ý vô tình cúi đầu, bờ môi của hắn khép mở, dùng âm lượng chỉ có đủ hai người nghe nói,"Trợ lý mới của em rất đáng yêu."
Hơi nóng phả vào lỗ tai, lỗ chân lông khắp người cô giãn nở, thật ghê tởm.
Buổi tối Chu Tử Tri gặp lại Hà Duyệt Minh bên ngoài khách sạn, đối phương đi ra từ khu vực tối, nghịch sáng, không thấy rõvẻ mặt.
Mọi thứ đã sớm bị thời gian vùi lấp, không lưu lại bất cứ cái gì.
"Tử Tri, em quay lại sao không nói với anh một tiếng?" Hà Duyệt Minh nói đương nhiên.
Chu Tử Tri lạnh lùng nói,"Chuyện của tôi tại sao phải nói với anh?"
Giọng trào phúng khiến thái dương Hà Duyệt Minh nhứt nhói, hắn tựa hồ cố khắc chế điều gì,"Anh tưởng chúng ta có thể làm bạn."
"Bạn? Điều gì khiến anh sinh ra ảo giác như thế?" Chu Tử Tri giận dữ cười,"Hà Duyệt Minh, với tôi bây giờ anh chẳng là cái thá gì cả."