Vô luận đề tài tác phẩm là gì, cảnh thân thiết đều có khả năng đẩy câu chuyện lên cao triều, mức độ thu hút luôn luôn rất cao, thậm chí không ít công ty sử dụng mánh lới cắt một đoạn phim ra để tuyên truyền ở giai đoạn hậu kì.
Vai diễn Chu Tử Tri trong phim phát sinh tình cảm với đại sư huynh – nam diễn viên Trần Công Khắc, hai người sắp có một cảnh quay thân mật, các nhân viên đều bị đuổi ra ngoài chỉ còn lại Vương Phú và thợ quay hình..
Trần Công Khắc tuy đã xuất đạo mấy năm, nhưng đều đảm nhận kiểu nhân vật cứng rắn, mạnh mẽ trong các bộ phim chiến tranh – hành động, chưa từng đóng cảnh tiếp xúc thân mật với nữ diễn viên khác, hắn lại chưa từng yêu, cũng không biết cái gọi là chuồn chuồn lướt nước thời nay là kỹ thuật gì.
Nên hắn mặt dày mày dạn hỏi Phùng Hạo để lấy kinh nghiệm.
"Thả lỏng chút, tự nhiên là được, tranh thủ quay một lần thôi."
Trần Công Khắc căng thẳng cứng mặt,"Tôi cũng hi vọng một lần thông qua."
Vỗ vỗ bả vai Trần Công Khắc, Phùng Hạo rầu rĩ trong lòng, nghề diễn viên khó tránh khỏi đụng chạm, hắn cũng từng có, cảnh hôn nóng bỏng đều dùng diễn viên đóng thế, vấn đề là Vương Phú luôn đòi hỏi kỹ thuật cao, bao gồm động tác thân thể, khuôn miệng, mức độ nhập tâm, nếu không thấy có hồn thì sẽ không hô qua.
Trong bộ phim này, Chu Tử Tri và Trần Công Khắc diễn cảnh tình cảm còn nhiều hơn hắn và Trần Gia.
Trần Công Khắc ngũ quan anh tuấn gom tụ một chỗ, hắn đem lòng bàn tay đầy mồ hôi chà xát đầu gối,"Đây là lần đầu tiên tôi hợp tác với Tử Tri."
Phùng Hạo không yên lòng chơi di động,"Tôi cũng thế mà."
Ngụ ý là không giúp được anh đâu.
Trần Công Khắc đọc đi đọc lại lời kịch mấy lần, hắn khẩn trương đến mức đánh răng mấy lần, nhai kẹo cao su liên tục, còn hít đất mấy chục cái nữa. Chu Tử Tri hóa trang xong đi qua thấy hắn đang ôm một chai rượu đỏ, mà rượu trong chai đã vơi hơn phân nửa rồi.
"Công Khắc, anh uống nhiều rượu chi dữ vậy?"
"Giảm bớt hồi hộp một chút." Trần Công Khắc ôn hòa nói,"Tử Tri, lát nữa anh có làm gì sai, em đừng nổi giận nha."
Chu Tử Tri ngẩn người,"Phải xem anh làm cái gì đã."
Trần Công Khắc xấu hổ cười,"...... Cũng phải."
Hắn một hơi uống cạn rượu còn lại, vào phòng thay trang phục diễn.
Chu Tử Tri đối diện vách tường nhẩm nhẩm lời kịch, thình lình bị tiếng bước chân phía sau dọa giật mình, cô xoay người cách mấy ghế dựa được đặt tùy ý nhìn thấy người đàn ông đang dựa tường, bốn mắt nhìn nhau.
Úc Trạch nheo mắt, sắm vai người đi săn dồi dào kiên nhẫn, cho con mồi đủ thời gian tiêu trừ đề phòng, cho phép anh tới gần.
"Chuẩn bị khởi công!" Vương Phú quay đầu nhìn người chỉnh chu bên cạnh,"Úc tổng, chúng tôi muốn khởi quay."
Úc Trạch không có ý định rời đi, lấy ra hộp thuốc lá,"Nằm trong phạm vi chừng mực chứ? Đề tài tiên hiệp đừng dung tục quá!"
"Sẽ không đâu, chỉ đơn giản ôm một cái, chạm môi một chút thôi." Vương Phú nói,"Bọn họ đều là diễn viên chuyên nghiệp, sẽ biết tiết chế,anh cứ yên tâm."
Úc Trạch phả một hơi khói, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống,"Không đóng thế?"
Vương Phú không cho là đúng, hắn đem mũ đội lên đầu,"Đoàn phim của tôi đã công bố không sử dụng diễn viên đóng thế."
Trần Gia mở cửa, trên mặt mới hóa trang một nửa,"Anh, không phải anh nói chiều nay còn phải mở hội nghị quan trọng sao?"
Úc Trạch không quay đầu, anh mở hai cúc áo sơ mi phía trên cùng,sắc mặt âm trầm,"Không gấp."
Trần Gia mắt trợn trắng, lại không gấp?
Theo lời trợ lý trường quay, Chu Tử Tri đứng trước bối cảnh là bức màn màu lam, máy tạo gió đồng thời khởi động, gió thổi bay mái tóc và tà áo xanh của cô, tạo cảm giác phiêu dật, phảng phất đặt mình giữa núi cao nhai bích.
Trần Công Khắc đeo cáp treo bay qua, một tay từ phía sau ôm lấy cô, Chu Tử Tri nghiêng đầu, hai gương mặt rất gần, chóp mũi sắp chạm, cự ly thân mật như vậy quá mức ái muội, nghiêng đầu, nhìn như đang triền miên, hoàn toàn có thể lấy giả đánh tráo như thật.
Động tác giả, Vương Phú nhíu mày,"Lại lần nữa."
Úc Trạch phun ra vòng khói, lộ ra hàm răng tráng sáng đều đặn, ngoài cười nhưng trong không cười,"Tôi thấy không tệ, khỏi cần quay lại."
Vương Phú phát run, không hiểu ra làm sao.
Một lần đã qua, Chu Tử Tri nhẹ nhàng thở ra, cô sợ nhất những cảnh này, trước đó cô cũng hành động giống Trần Công Khắc, khẩn trương đánh răng nhai kẹo cao su, khác xa vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài, bây giờ đã trấn định một chút.
Trần Công Khắc cũng như trút được gánh nặng, cùng Vương Phú hàn huyên vài câu liền đi chuẩn bị cảnh tiếp theo, lúc gần đi hắn cảm giác có một đạo ánh mắt băng lãnh dừng trên người hắn, chờ hắn sưu tầm lại không thấy đâu nữa.
Giản Dư tiến vào đưa nước, đưa khăn tay cho Chu Tử Tri, trộm nhìn thân ảnh cao lớn đứng gần đó, ngũ quan lập thể thâm thúy, phần cứng coi bộ ngon hơn nam thần một chút, trưởng thành vậy mà không làm ngôi sao, quá lãng phí.
"Chị Tử Tri, anh của Trần Gia đẹp trai ghê ha."
Chu Tử Tri từ chối cho ý kiến.
Giản Dư chép miệng,"Còn cao hơn nam thần của em nữa, chắc cỡ 1m9 lận đó."
Chu Tử Tri nói,"Vậy không bằng em đổi đi."
Giản Dư hai mắt đăm đăm, cô khụ một tiếng,"Không đổi được, em chỉ chung thủy với một người thôi."
Chung thủy với một người? Chu Tử Tri uống một ngụm nước nhuận nhuận cổ họng, vốn dĩ cô cũng cho rằng nên vậy, nhưng hiện thực mình như vậy, không nhất định người khác cũng vậy. Hoặc người khác như vậy nhưng mình lại không được vậy.
Hai người đều có thể như vậy tỷ lệ còn thấp hơn so với mình tưởng tượng.
Thợ hoá trang cầm hộp phấn dặm nhẹ vài cái trên mặt Chu Tử Tri, nhìn thái dương bên trái cô "Chị Tử Tri, sao chị không thẩm mỹ xóa ba vết sẹo này vậy?" Tốn tiền chỉnh sửa hẳn là không khó.
Chu Tử Tri rõ rệt không muốn tiếp tục đề tài này,"Để sau này tính."
Thợ hóa trang phát giác không khí có điểm cứng, cô cười ngượng ngùng hai tiếng, cũng đổi đề tài.
Giản Dư đầu óc thiếu nhạy bén, cô mở miệng hỏi chuyện rất nhiều người đều muốn biết,"Chị Tử Tri, chủ xe gây tai nạn có điều tra được không?"
Thợ hoá trang vụng trộm vểnh tai, tưởng có thể nghe được ẩn tình khó lường gì đó, kết quả nghe Chu Tử Tri gọn gàng dứt khoát qua loa tắc trách,"Chị không nhớ rõ."
Sợ trợ lý lại hỏi ra thứ gì, Chu Tử Tri đè tay cô,"Giản Dư, sách mới của em viết tới đâu rồi?"
"Dạ, trước mắt phản ứng yếu hơn so với mong đợi."
Thấy người nọ bước sang đây, Giản Dư thu lại vẻ mê đắm trên mặt, quy củ chào hỏi,"Xin chào Úc tổng."
Tầm mắt nhanh chóng quét một vòng Chu Tử Tri và Úc Trạch, đảo mắt, biết điều lấy cớ tránh mặt, đường đường chính chính chạy mất dạng, thợ hóa trang cũng đi cùng.
Úc Trạch đột nhiên vén sợi tóc trên trán Chu Tử Tri, vết sẹo kia bại lộ rõ ràng.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Chu Tử Tri sắc mặt bình tĩnh, ngón tay run lên một chút.
Úc Trạch thấp giọng hỏi,"Đau không?"
Chu Tử Tri nhíu mi, không dấu vết tránh đi,"Úc tổng, chúng ta cũng không giống như quen thuộc lắm."
"Từ từ rồi quen." Úc Trạch kéo tay áo xem xem đồng hồ,"Cô Chu buổi tối mấy giờ xong việc? Cùng nhau ăn bữa cơm nhé."
Chu Tử Tri kỳ quái nhìn anh,"Anh mời tôi?"
Úc Trạch,"Đúng vậy."