Khâu Dung đang hăng say đánh mạt chược với chị em bên ngoài thì nhận được điện thoại từ nhà,"Lão Úc, hôm nay vận tôi may lắm nhé, tối nay......"
Úc Thành Đức nói,"Nghỉ đánh đi, Thiến Thiến về rồi."
Khâu Dung a một tiếng, bà chị kế bên lật bài, đồng nhất.
Bà chun tiền, vội vàng tạm biệt mọi người, lên xe về nhà.
"Thiến Thiến, con về sao không nói với mẹ trước một tiếng? Để mẹ ra sân bay đón con" Khâu Dung thả túi xách xuống đất, ôm chầm lấy Úc Thiến.
Úc Thiến vỗ nhẹ lưng mẹ,"Quyết định nhất thời nên con không báo trước."
Khâu Dung bình tĩnh lại, thấy lạ hỏi,"Còn Nguyện nhi đâu? Sao nó không về? Không phải hai đứa ở chung sao?"
"Em gái con đi Nhật rồi, nó nói đợi xong việc hết mới về." Úc Thiến nói tiếp,"Chắc cũng nhanh thôi mẹ."
Kim Mao lớn tiếng meo meo không ngừng, tựa hồ bị kích thích, Khâu Dung trách cứ nói,"Con xem kìa, đi một lần là hết mấy năm trời, đến Vương Tử còn không nhận ra con nữa rồi."
Úc Thiến nhún nhún vai, bởi người ta nói chó thông minh hơn mèo mà.
"Ba, con muốn bàn với ba một chuyện."
Úc Thành Đức đặt chén trà xuống, Khâu Dung cũng theo vào thư phòng, vừa nghe cái gì lợi nhuận, chỉ tiêu, bà chán nản hết sức, không ngồi ngốc ở đó nữa nên ra ngoài trước.
"Ba, con vẫn không hiểu, rõ ràng ba với mẹ là hai kiểu người, sao có thể đến với nhau được hay vậy?" Úc Thiến đưa tay ấn nhẹ mi tâm, móng tay sơn màu đen bóng phụ trợ cho khuôn mặt càng thêm trắng toát.
"Con tìm hiểu chuyện này làm cái gì?" Úc Thành Đức nghênh mặt,"Đó là chuyện của ba."
Sự thật là để tìm lý do ông cũng suy nghĩ hơn nửa đời người, sau này phát hiện không cần hiểu hay không, trên đời này đâu phải chuyện gì cũng có đáp án chuẩn mực.
Ông khụ một tiếng, nói sang chuyện khác,"Tính trở về bao lâu?"
Úc Thiến ôm cánh tay,"Xem tình huống thế nào đã."
"Con cũng lớn rồi, thêm vài năm nữa là đến bốn mươi còn gì." Úc Thành Đức lại nhắc đến vấn đề tuổi tác,"Bộ định ôm việc tới hết nửa đời còn lại luôn hay sao?"
Con gái lớn của ông từ nhỏ đã rất phản nghịch, cả nhà không ai kiểm soát nổi, trưởng thành rồi tham vọng càng lớn, khinh thường dòng họ Úc gia này, xách hành lý ra ngoài tự sáng lập công ty cho riêng mình, từ nhỏ tới lớn mọi chuyện vẫn rất thành công suôn sẻ, nét bút hỏng duy nhất chính là đoạn tình cảm với Tạ Sở.
Mong rằng nó không giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Úc Thiến muốn hút thuốc, cô khắc chế cơn thèm thuồng, đáp "Con tự biết tính."
Úc Thành Đức cũng không hao hơi thừa nước miếng bức ép cô,"ở nhà với mẹ nhiều một chút, đứa nào đứa nấy đều chạy ra khỏi nhà, mấy năm không về rồi còn gì."
Úc Thiến suy nghĩ nói,"Con định rước mẹ sang với con đó."
"Không được." Úc Thành Đức từ chối ngay lập tức,"Mẹ con không xa ba được."
Úc Thiến trong mắt mang cười,"Ba, vậy ba đi cùng mẹ luôn đi."
Ai ngờ Úc Thành Đức cũng cự tuyệt, ông nghiêm túc nói,"Ba không thể uống nước bên đại dương khác."
Nghĩa là không thể bàn luận, Úc Thiến bó tay.
"Đều nói lá rụng về cội, ba mong rằng tương lai con và Nguyện nhi đều về nước thành gia lập nghiệp."
Úc Thành Đức một câu chấm dứt nội dung trò chuyện, nếu nói thêm nữa sợ là sẽ cãi nhau, xung đột giữa ba và con gái đã xảy ra vô số lần nên cả hai đều nắm chắc giới hạn.
Tại trường quay [ năm ấy bấp bênh ], dưới bảng hiệu Thẩm gia, một thân vạt áo màu lam Tạ Sở ngồi trong sảnh lớn ngôi nhà cổ kính, hắn đóng vai trưởng tử Thẩm gia Thẩm Lan Phong.
Nhập vai đại phu nhân Giang Hợp ngồi ở trên, nữ chính Hạ Nhiễm là nha hoàn bên người bà nên đứng yên một bên hầu hạ, hai bên là các vị thiếp thất các phòng.
Thẩm lão gia hàng năm bị bệnh quấn thân, ốm đau liệt giường, đại phu nhân xuất thân danh môn Thương gia ra mặt làm chủ sự.
Nam nhân Thẩm gia khan hiếm, người thì chết non, kẻ bị hãm hại, nếu không tự tìm đường chết thì cũng ngoài ý muốn bỏ mình, nguyên nhân nào cũng có, bây giờ sống tốt sống khỏe tay chân lành lặn chỉ còn hai người, lão đại Thẩm Lan Phòng và lão út Thẩm Vệ.
Người vừa mới chết là lão nhị Thẩm Đình, Chu Tử Tri trong vai Trang Mẫu là vợ của Thẩm Nhị, vừa được rước vào cửa đã trở thành quả phụ.
Máy quay phim khởi động, toàn bộ đại sảnh đều chăm chú vào màn hình theo dõi.
Tạ Sở nâng tách trà, thổi nhẹ làm lá trà trên mặt nước di chuyển sang một bên, hắn nhấp nhẹ một ngụm trà,"Mẫu thân, trên đường trở về con đã nghe nói đến chuyện của Nhị đệ."
Hắn vừa mở miệng, toàn bộ diễn viên khác trong sảnh đều nhập diễn.
Trong giới, có vài diễn viên như sừng kỳ lân, có khả năng dẫn dắt đối tượng hợp tác nhanh tiến vào nhân vật.
Tạ Sở là loại diễn viên này, khả năng diễn xuất và tính nết đều cực kỳ nổi tiếng.
Trên gương mặt chất đầy dấu vết năm tháng của Giang Hợp, không thấy bất kỳ cảm xúc nào,"Là sai lầm của mẫu thân,đã hại chết Nhị đệ con."
Nói là nói như vậy, nhưng bà không tỏ ra chút đau khổ, vì người chết đâu phải con trai ruột của bà.
"Tỷ tỷ vẫn ốm đau suốt, Đình nhi lại không còn, chỉ sợ không qua khỏi." Di nương phòng ba cơ thể ốm yếu, cô lấy tấm khăn che miệng, khó chịu ho vài tiếng,"Trang Mẫu đang quỳ ở Phật đường, phải...... phải gì......, thực xin lỗi."
Nữ diễn viên đó quên thoại, ngượng ngùng xin lỗi.
Tạ Sở phất tay,"Không sao."
Hắn luôn luôn đặc biệt chăm sóc mĩ nữ.
Tạm nghỉ, Tạ Sở gặp Hạ Nhiễm, nói năng rất hòa nhã,"Cần hỗ trợ gì có thể nói với anh."
Hạ Nhiễm khẩn trương nói,"Cám ơn Sở ca."
Nhìn bóng dáng Hạ Nhiễm, Tạ Sở sờ sờ cằm, mình đáng sợ lắm sao?
Người đại diện Tom qua tới nói,"Tô Kiều gọi này."
Tạ Sở ngồi xuống một chiếc ghế, lười biếng vắt chân,"Tô đại thiếu, tìm tôi có chuyện gì?"
Bên kia rất ồn, dường như trong quán bar, một lúc mới có một giọng nam đáp,"Cô ấy về rồi!"
Tạ Sở cầm nước suối trợ lý đưa uống hai hớp,"Ai hả?"
"Úc gia đại tiểu thư, một trong những người bạn gái của cậu." Tô Kiều dựa vào tường, điện thoại dán bên tai,"Úc Thiến."
Phụt--
Tạ Sở phun một miệng đầy nước, thợ trang điểm và trợ lý bên cạnh đồng loạt cảm nhận tín hiệu nguy hiểm, nhanh chân yên lặng tránh ra.
"Tô Kiều, cậu đừng lấy cô ấy ra hù tôi, mỗi lần nghe tới cái tên đó là da đầu tôi run lên tê dại." Người phụ nữ kia là người điên, không đúng, là chó điên!
"Phải phải." Tô Kiều tỏ vẻ đồng tình,"Nửa giờ trước vừa xuống máy bay, hiện tại hẳn là về tới nhà rồi, tôi vừa biết tin liền báo cho cậu, nhanh thu dọn đồ trốn đi."
Tạ Sở cúp di động, thái dương nổi gân xanh giật giật, mạnh tay ném điện thoại, Tom đang tới gần thiếu chút nữa đã bị ném trúng.
"Sao vậy?"
Tạ Sở vò đầu tóc đã được tạo hình thành rối bu rối bù, suy sụp ngồi bệt dưới đất.
Chết tiệt, chết mất thôi.
Cô ấy không phải xuất ngoại rồi sao? Tự dưng quay về?
Tạ Sở không tự giác cúi đầu cắn ngón tay, hắn với Úc Thiến quen nhau ba năm, hai việc làm nhiều nhất là trốn paparazzi và lên giường, nói là người yêu thì họ càng giống bạn giường bí mật.
Yêu, hận, cùng sống cùng chết, chia tay.
Tom thúc giục,"Tạ Sở, anh còn ngồi đó làm gì? Không có thời gian đâu."
"Đừng phiền tôi!" Tạ ảnh đế lên cơn.
Cách đó không xa Hạ Nhiễm đang uống nước, cô hơi nể phục con người anh, chẳng thèm nhìn sắc mặt của ai, muốn thế nào thì thế nấy, lại không bị người trong giới cô lập tẩy chay, ngược lại nhận được vinh quang và kính trọng khắp nơi.
Tạ Sở phát hiện có ánh mắt chiếu lên trên người, khó chịu liếc nhìn, đánh tới Hạ Nhiễm, cô không biết có chuyện gì, tự dưng chột dạ, kích động né tránh tầm mắt.
Mĩ nữ ở trong mắt hắn biến thành đen trắng, Tạ Sở nhắm chặt mắt, bây giờ cô ta về rồi, hắn phải lo lấy mình trước đã.
Năm phút sau quay lại.
Lần thứ hai lại ng, mắc kẹt tại câu nói đầu tiên của Tạ Sở, giống như đổi thành người khác, sao hắn lại nói sai được.
Lưu Ngọc rời khỏi máy theo dõi, tìm Tạ Sở, những người khác thấy cảnh này đều không cảm thấy kỳ lạ.
Chuyện thường ngày ở huyện, giữa diễn viên với nhau, giữa đạo diễn với diễn viên, buổi sáng cãi chí chóe, buổi chiều thì nên thế nào sẽ thế đó.
Đến lần quay lại thứ chín, Tạ Sở nói đúng lời kịch, nửa đầu cảnh quay mới thuận lợi vượt qua.
Lưu Ngọc nâng tay ra hiệu, phó nhòm chuyển đổi cự ly.
Di nương phòng ba khó chịu ho vài tiếng,"Trang Mẫu còn quỳ ở Phật đường, phải bắt nó canh hương đèn hai giờ nữa."
Tạ Sở nhíu mày, tựa hồ là không đồng ý với ý kiến này,"Mẫu thân, nhị tẩu dù sao cũng là nữ tử nhu nhược, Nhị đệ gặp chuyện không may là chuyện ngoài ý muốn, có liên quan gì tới nhị tẩu đâu."
Giang Hợp nghiêm khắc,"Thẩm gia có quy củ Thẩm gia."
Một di nương hắng họng nói,"Vừa mới gả qua đã khắc chết trượng phu, còn không phải thứ khắc phu thì là gì?"
Gương mặt Hạ Nhiễm xuất hiện trong màn ảnh, đặc tả vẻ thương hại, nắm bắt tương đối xuất sắc.
"Qua!"
Tạ Sở thoát khỏi nhân vật, khuôn mặt âu sầu hướng ra ngoài trường quay, cước bộ rất nhanh, Tom theo sát, trợ lý cũng chạy chậm theo.
Chấm dứt cảnh quay, Chu Tử Tri tiến vào phòng nghỉ.
Chạm trán Tạ Sở, một cái nhìn thoáng qua nhận ra vẻ mặt đối phương có điều kỳ lạ, kiểu như bị cái gì hù sợ.
Giản Dư nhỏ giọng nói,"Fans Tạ Sở túc trực bên ngoài nhiệt tình ghê quá." Càng nói càng nhỏ, rất rối rắm,"Em có một đứa bạn thân đặc biệt thích anh ấy, nằng nặc đòi em xin chữ ký dùm."
Cô không thể tọc mạch chuyện xảy ra trong đoàn phìm, một câu lỡ miệng cũng có thể gây khủng bố, cho nên cô không kể với nhỏ bạn Sở ca của nhỏ giở tính ngôi sao thế nào, thật ức chế.
Chu Tử Tri suy nghĩ nói,"Kí tên chắc được mà, anh ấy sẽ không từ chối đâu."
Theo cô biết, Tạ Sở đối với fans không tệ, không thì cũng sẽ không có đông đảo trai gái già trẻ yêu thích như vậy.
Giản Dư do dự một chút,"Em sẽ tranh thủ."
Miễn là tránh ông nội Tom kia ra, người gì đâu quản chặt như quỷ.
Cô bỗng nhiên quay đầu hỏi,"Thiệu Nghiệp, anh có thần tượng không?"
Thiệu Nghiệp gật đầu,"Có chứ."
Giản Dư hiếu kỳ truy vấn, Chu Tử Tri cũng có hứng thú.
Thiệu Nghiệp ngẩng đầu,"Bản thân tôi nè."
"......"
Lưu Ngọc hướng Chu Tử Tri cười,"Tử Tri, chuẩn bị tốt chưa?"
Chu Tử Tri gật đầu,"Lúc nào cũng được."
Cô nhìn Giản Dư và Thiệu Nghiệp, "Mua dùm chị một tô mì lạnh."
Đột ngột sai bảo, Giản Dư và Thiệu Nghiệp không phản ứng kịp, cả hai không nói gì nhìn Chu Tử Tri hướng đến Phật đường.
Phật đường yên tĩnh, không gian tràn ngập mùi đàn hương, một nữ tử khuôn mặt xinh xắn tái nhợt đang quỳ gối, quần xanh nhạt áo trắng, một đóa hoa trắng cài trên mái tóc.
Thái độ thành kính, tự trách, phảng phất nhớ đến chuyện thương tâm, bả vai gầy yếu khẽ run, nhỏ giọng nức nở.
Lưu Ngọc nhìn chằm chằm máy theo dõi, cứ thấy thiếu thiếu.
NG, Chu Tử Tri ngồi một mình điều chỉnh cảm xúc, không ai được quấy rầy.
Quay lại hiệu quả tốt hơn lần đầu tiên, Lưu Ngọc là người đặc biệt chú trọng chi tiết, yêu cầu cao, đòi hỏi mỗi chi tiết đều hoàn mỹ, lại một lần kêu,"Cắt."
Nhân viên hiện trường đều không hiểu làm sao, đâu thấy có vấn đề gì đâu nhỉ.
Một cảnh không có một câu lời kịch giày vò hơn mười lần, Chu Tử Tri càng diễn càng mơ hồ, không rõ bản thân đang ở nơi nào nữa.
Cho đến khi Lưu Ngọc kêu một tiếng,"Qua!"
Cô mới bừng tỉnh.
Chuẩn bị kết thúc công việc, một cơn mưa lặng yên tiến đến.
Lưu Ngọc tự thân đi tìm Thiệu Nghiệp người phụ trách lịch trình công việc của Chu Tử Tri đàm phán,"Hôm nay dứt khoát quay luôn cảnh sau đi, anh thấy được không?"
Thiệu Nghiệp nhìn màn mưa,"Không được."
Lưu Ngọc cố gắng thương lượng,"Chỉ có hai câu thoại, nhanh lắm."
Thiệu Nghiệp nghiêng mắt,"Chị Ngọc, có một ắt có hai, tôi không chấp nhận."
Lưu Ngọc nhíu mày bàn bạc,"Hôm nay không quay, lần sau chỉ có thể dùng nhân công tạo mưa xuống, đến lúc đó không chừng phát sinh nhiều vấn đề hơn nữa, chậm trễ không chỉ thời gian đoàn phim đâu."
Thiệu Nghiệp trầm ngâm không nói, Lưu Ngọc đợi sốt ruột.
Một lát sau Thiệu Nghiệp mới chịu nhả ra.
Đoàn phim lại rơi vào trạng thái bận rộn.
Các nhóm trang phục, hoá trang, đạo cụ dùng hiệu suất nhanh nhất sắp xếp công việc, khởi động máy móc.
Một thân tố y Chu Tử Tri đứng dưới mái hiên, mưa phùn kéo dài, nhận ô giấy dầu từ tay nha hoàn, lẻ loi một mình đi qua phố lớn ngõ nhỏ, tình cờ chạm mặt tiểu thúc Thẩm Vệ ra ngoài làm ăn trên đường về, một nam diễn viên tuyến ba bốn không có tiếng tăm Mạnh Bằng.
Hai người ở trên cầu đối mặt, cả hai bên đều trố mắt nhìn nhau.
Rồi sau đó cách hai ba thềm đá, trong mưa phùn hơi cong thân chào hỏi, cự ly không xa không gần, quan hệ không sơ không thân.
Thanh âm trường ký gõ nhẹ trong mưa.
Mưa vào ban đêm rất có lợi, tự nhiên hơn, đẹp hơn so với mưa nhân tạo nhiều, cả đoàn phim ai nấy đều siết chặt thắt lưng, tận dụng thời gian cơm chiều để quay cho xong cảnh này, ai đoán được ông trời sẽ trở mặt lúc nào chứ.
Chu Tử Tri tạm biệt Mạnh Bằng, đi ngược về hướng phòng nghỉ.
Hôm nay bận đến mức không có thời gian để suy nghĩ nhung nhớ gì hết, bây giờ có thể thong thả thì vừa đói lại mệt, rất muốn ăn uống ngon lành và ngủ một giấc thật đã.
Giản Dư đưa túi thức ăn mới mua về cho Chu Tử Tri,"Mì lạnh không đậu phộng nè chị."
Chu Tử Tri xịt nước sốt dầu vưng lên mặt trên, cầm đũa cúi đầu ăn lấy ăn để.
Giản Dư và Thiệu Nghiệp cũng mở nắp hộp ăn cùng, khiến bên trong phòng dậy nồng mùi tỏi và dưa chua.
Lúc cả ba bước ra khỏi phim trường trời đã rộp bóng tối, cả đoàn phim tản bớt đi nhiều, chỉ còn vài nhân viên cá biệt thu dọn đồ đạc, dỡ khung hình, Lưu Ngọc vẫn còn ở lại, mặc kệ còn quay phim hay đã quay xong, cô luôn là người cuối cùng rời khỏi trường quay.
"Về ngủ một giấc, mai gặp."
Chu Tử Tri vẫy tay,"Mai gặp."
Mưa phùn không dứt, có vẻ là không đoán ý được thời tiết mà người bung dù trên đường không nhiều.
Có một cặp tình nhân ôm ấp ven đường, tình chàng ý thiếp nồng nàng thắm thiết, bất chấp tất cả xung quanh.
Giản Dư chép miệng, cô liếc sang trái, chị Tử Tri thì có tổng tài yêu, đông ấm hè mát rồi, cô lại nhìn sang phải, nhìn tướng tá, cũng không giống dân FA lắm.
Thiệu Nghiệp đảo mắt, rơi đúng vào vị trí của đôi tình nhân, xa vậy mà còn có thể nhìn thấy đầu lưỡi nữa kìa, hắn chán ghét nhíu mày,"Trong nước bọt có chứa hàng chục triệu con vi khuẩn, trong đó xen lẫn biết bao nhiêu loại truyền nhiễm, mất vệ sinh."
Người mỗi ngày ăn vi khuẩn Chu Tử Tri,"......"
Người ngóng trông ăn vi khuẩn Giản Dư,"......"
Có lẽ Thiệu Nghiệp chợt nhớ đến bên cạnh có cô gái đang trong giai đoạn yêu đương, hắn ngậm miệng, xem như người nói chuyện vừa rồi không phải là hắn vậy.
Cảm giác trúng độc nhưng không đau, Chu Tử Tri nghĩ mình nghiện anh mất rồi.
Cô thích ở cạnh Úc Trạch, không phải lo lắng điều gì, người ấy luôn cho cô đầy đủ cảm giác an toàn.
Trong lúc bọn họ trở về, trên một con đường khác, Úc Trạch lái xe, nhớ đến câu nói của Úc Thiến "Nếu ngay cả chị còn không qua, sao cô ấy có thể toàn thân trở ra từ trong tay lão gia hỏa kia chứ?"
Vẻ mặt lạnh lùng, ngón trỏ gõ tay lái, suy tư.
Gần nửa tiếng sau, Úc Trạch đỗ xe dưới chung cư, mở cửa bước xuống, dựa cửa xe châm điếu thuốc, bật lửa khép lại mở ra, phát ra tiếng ma sát tinh tích.
Không biết qua bao lâu, một luồng sáng xoẹt qua Úc Trạch, anh nheo mắt, cô gái trong xe lọt vào tầm nhìn.
Giản Dư không xuống, cô và Thiệu Nghiệp dòm ngó hai người qua ô kính xe, càng nhìn càng ghen tị, chịu hết nỗi mới thu hồi tầm mắt.
"Có chuyện gì hả anh?"
Chu Tử Tri bỗng nhiên giương mắt,"Chị anh về rồi hả?" Cô săm soi vẻ mặt biến hóa của anh đoán,"Chị cả à?"
"......" Úc Trạch khổ công chuẩn bị mấy phiên bản lời dạo đầu, kết quả đều vô dụng, giọng mũi khẽ,"Ừ."
Chu Tử Tri lơi lỏng thần kinh lại căng thẳng,"Gặp giờ luôn hả?"
"Chị đang đợi mình." Úc Trạch đưa tay sờ vành tai Chu Tử Tri, thật dày mềm mềm, anh nhéo nhéo,"Uống ly nước thôi."
"Anh sẽ luôn ở bên cạnh."
Chu Tử Tri hô một hơi,"Em về thay quần áo đã." Rất lâu trước kia cô có đọc qua tin tức về đoạn tình trường của Úc Thiến và Tạ Sở, phải nói kịch tính và phong phú không thua kém gì kịch bản phim cả, nếu bây giờ tốn chút công sức lục lọi trên mạng chắc vẫn còn có một ít diễn đàn lưu lại. Báo nói Tạ Sở phong lưu, bị Úc Thiến đến khách sạn bắt gặp tại trận.
Một người phụ nữ siêu giỏi, thông minh mạnh mẽ.
Tạ Sở chỉ sợ đã biết tin, không thì chiều nay cũng sẽ không mắc sai lầm liên tiếp, hổng lẽ bị dọa rồi.
Đổi thành người khác chắc cũng không thể giữ bình tĩnh.
"Anh ở đây chờ em tí nha." Chu Tử Tri nói xong quay đi.
Úc Trạch giữ chặt cô,"Mặc thế này được rồi."
Nghĩ nghĩ, Chu Tử Tri nói,"Để em trang điểm lại đã."
Cô để mặt mộc đến gặp Úc Thiến, có chút không lễ phép.
"Lên xe rồi nói." Úc Trạch lên tiếng trấn an, anh cảm thấy cô không trang điểm càng đẹp, trắng trẻo dễ thương.
"Tụi mình ghé trung tâm mua sắm xem tí đi." Chu Tử Tri quay đầu hỏi,"Úc Trạch, chị cả anh thích cái gì?"
Úc Trạch nhướn mày,"Chị ấy không thiếu cái gì cả."
"Đó là hai việc khác nhau."
Chu Tử Tri mở hộp lấy kính đen mang lên, đèn đường bên cạnh hơi chói, tia sáng chiếu gọi xuống mặt, phác thảo thêm mấy phần dịu dàng riêng biệt.
Cô hơi cong lưng bước vào cửa xe thì,"Đợi chút."
Bước nhanh qua, Úc Trạch sờ nắn mặt Chu Tử Tri, tay còn lại cầm kính đen của cô, lấy ra đeo lại, lặp lại vài lần......
Anh xấu hổ.
Đột nhiên nghĩ tới, Chu Tử Tri cũng xấu hổ không kém.