Cô Đã Trở Lại

Chương 27




Chu Tử Tri đứng yên không nhúc nhích, ý định trêu ghẹo cô thêm vài câu biến mất sạch sẽ khi anh phát hiện sắc mặt cô tái nhợt.

"Em có chỗ nào không khỏe hả?"

Dưới ánh mắt soi xét lợi hại của anh, Chu Tử Tri mất tự nhiên gãi gãi sau tai,"Đâu có đâu." Cô nhích lên trước hai bước gần sát Úc Trạch, cánh tay phía sau kéo cửa đóng lại.

"Ngày mai em có rất nhiều việc......"

Cô định lấy cớ mau chóng chuồng về phòng thì bị anh ngăn lại,"Chu Tử Tri!"

Úc Trạch từ phía sau đi lên, đụng nhẹ vào lưng cô khiến từng sợi dây thần kinh kéo căng lên vì đau đớn.

Ngay sau đó cô bị buộc phải xoay người lại, đối mặt với anh.

Thời gian trôi qua vài giây, anh nheo mắt, nâng tay sờ trán cô, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Tiếng nói anh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết,"Em định chủ động, hay là muốn anh cởi bỏ quần áo của em đây?"

Câu nói mờ ám như thế, nhưng không khí lại đè nén đến cùng cực.

Chu Tử Tri mím môi,"Chiều nay lúc quay phim, xảy ra một chút ngoài ý muốn."

Úc Trạch đôi mày nhíu chặt mãi không giãn ra, ngược lại nếp nhăn giữa hàng mày càng sâu hút,"Một chút ngoài ý muốn? Xem ra vẫn muốn anh tự ra tay."

"......" Chu Tử Tri thấy không có biện pháp gạt anh, đành thú nhận,"Có một cảnh pháo nổ, điểm kích nổ bị lệch một chút so với dự tính, em chạy......"

Cô chưa nói hết câu, vạt áo đã bị kéo lên, khí lạnh ùa vào làm mỗi tất da lộ ra nổi một tầng da gà.

Trên tấm lưng trắng nõn là nhiều vết thương, có lớn có nhỏ. Lửa giận từ ngực Úc Trạch phun trào, anh gầm nhẹ,"Như vầy mà bảo là chút ngoài ý muốn?"

Chu Tử Tri xấu hổ,"Anh buông tay trước đã."

Cô nhíu mày,"Úc Trạch, em lạnh."

Úc Trạch kìm nén để không nổi giận với cô, anh buông vạt áo lông ra, động tác rất nhẹ nhàng vì sợ đụng vào miệng vết thương.

"Theo anh vào đây."

Túi xách và vài bọc đồ trong tay Chu Tử Tri bị Úc Trạch quăng lên sô pha, anh không nói thêm một tiếng nào nắm tay cô kéo vào phòng ngủ,.

Rèm cửa phòng ngủ kéo kín, mở đèn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt anh và cô, giờ phút này lan tràn sự giằng co vô hình giữa hai người.

Ánh mắt anh tràn ngập âm trầm, trong nháy mắt đó, Chu Tử Tri sinh ra ý sợ.

"Úc Trạch, em đã không hề dè dặt giữ lại chút tình cảm nào mà trao hết cho anh." Chu Tử Tri giành lợi thế mở miệng trước, ôn nhu nói,"Hi vọng anh đừng can thiệp vào sự nghiệp của em."

Cái người luôn luôn phô bày vẻ mạnh mẽ lại tỏ ra thái độ hạ mình chưa từng có bao giờ, thật là khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.

"Có thể, nhưng mà......" Úc Trạch đáy mắt đen hun hút, nồng đậm không tiêu tan,"Mình cam kết đi."

Chu Tử Tri đang suy xét, hầu kết Úc Trạch lăn lộn, không dễ phát hiện cảm xúc bất đồng hoàn toàn với bộ mặt trầm ổn, cho đến khi anh nghe được một tiếng,"Được."

"Một, không được tiếp xúc thân mật với người khác phái."

"Hai, không để mình bị thương."

"Ba, khi đóng phim không được sinh ra ý nghĩ sai lầm."

Nói hết một hơi, Úc Trạch đặt tay lên đôi môi nhợt nhạt của cô, ngón cái nhẹ nhàng ma sát dọc theo đường cong, lại chuyển qua cằm, dùng hai ngón tay nâng lên.

"Tử Tri, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều phải thuộc về anh."

Anh bá đạo không lối về, cứ như vậy phô diễn toàn bộ trước mặt cô, mạnh mẽ tuyệt đối, không chấp nhận cự tuyệt.

Chu Tử Tri trên môi nóng lên, cô ngưỡng cổ, tùy ý để anh hoành hành.

Sau cái hôn sâu nồng đậm, Chu Tử Tri ghé vào ngực Úc Trạch thở dốc, có cơ hội mở miệng rồi, cô đứt quãng hỏi,"Cái gì...... Cái gì gọi ý nghĩ sai lầm hả?"

Úc Trạch sờ sờ mái tóc mượt mà của cô, chóp mũi khẽ ngửi mùi hương,"Ví dụ như cảm thấy nam diễn viên nào đó quyến rũ hơn người đàn ông của em, đây chính là ý nghĩ sai lầm."

Chu Tử Tri,"......"

Ôm một hồi, Úc Trạch nói,"Để anh xem lại."

Chu Tử Tri đánh cái tay thò ra của anh,"Bác sĩ xem rồi,chỉ bị thương ngoài da, mau lành thôi." Về phần để lại sẹo, cô ngẩng đầu nói,"Úc Trạch, trên người em có vết sẹo do tai nạn xe để lại, không dễ nhìn, anh có để ý không?"

Úc Trạch vén tóc mái cô lên để lộ trán, hôn lên thái dương một cái, em là tốt nhất.

Buổi tối Úc Trạch xung phong nhận việc đắp thuốc lên vết thương, cứng rắn đến mức khiến Chu Tử Tri chịu thua, thế mà đôi tay anh lại khẩn trương, mỗi lần chạm nhẹ sẽ hỏi một câu,"Đau không?"

Chu Tử Tri khoanh chân ăn quả hồng,"Không đau."

Cô thoải mái nhàn nhã xem TV, người đàn ông sau lưng lại căng chặt thần kinh, ngay cả hô hấp đều rất nhẹ nhàng.

Úc Trạch thật cẩn thận,"Có đau hay không?"

Chu Tử Tri cổ vũ anh, thanh âm hàm hồ,"Một chút cũng không đau."

Vén những sợi tóc ở sau lưng ra trước vai cô, anh nói "Đau thì nói cho anh biết, đừng có gáng chịu đựng, em là con gái, cứ việc khóc thoải mái."

Trong TV phát tiết mục hài kịch, mà mũi Chu Tử Tri lại hơi chua xót.

"Úc Trạch, chúng ta sẽ bên nhau mãi nhé."

"Đương nhiên."

Anh lại gần, nhẹ nhàng hôn sau gáy cô gái xinh đẹp.

Chuẩn bị ngủ Chu Tử Tri nhận được một cuộc điện thoại, là đích thân đạo diễn [ tà dương ] gọi, cô vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

"Tử Tri hả, bảy giờ sáng mai có một cảnh nổ nữa, cố gắng có mặt sớm một chút để chuẩn bị nhé."

Chu Tử Tri nhướng máy,"Tôi nhớ rõ trong hợp đồng viết là bốn trận, hôm qua đã diễn trận cuối cùng rồi mà."

"Nếu cô nhắc tới hợp đồng, tôi đây cũng nhớ kỹ." Đạo diễn nói,"Cô đừng quên, bên dưới điều khoản có viết rõ ngoại trừ phát sinh tình huống đặc biệt."

Đã trễ thế này, hắn cũng hết cách, phía đầu tư đột nhiên báo muốn thêm nhân vật vào, từng câu căn dặn kỹ càng, nữ diễn viên kia có thể là tình nhân đối phương không chừng.

"Tử Tri, yên tâm đi, trận ngày mai chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác an toàn."

"Thật sự tôi không từ chối được nhân vật tham gia giữa chừng này." Đạo diễn mềm mỏng, mang theo một tia khẩn cầu,"Coi như cô giúp thêm một tay đi, bộ phim này chúng ta đều nỗ lực một trăm phần trăm, nếu phía đầu tư trở mặt, phiền phức lắm."

Chu Tử Tri mở cửa, Úc Trạch đứng đó chờ sẵn, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Mới hai tiếng trước, em đã đồng ý với anh."

Chu Tử Tri không đủ tự tin vì nghĩ không ra lý do, cô lại không giỏi kiếm cớ nên định im lặng cho qua.

Úc Trạch không buông tha,"Nói chuyện đi."

Chu Tử Tri với tay lắc lắc tay anh, anh cầm ngược lại,"Làm nũng cũng vô dụng."

"Giới giải trí thấy lớn kỳ thật không lớn, đạo diễn càng ít, có tài chỉ được vài người thôi, đạo diễn cũng đã cố gắng xoay sở hết mình, nếu không bị ép buộc bất đắc dĩ là sẽ không cầu xin em đâu."

"Em hợp tác với anh ta mấy lần, anh ấy làm người rất tốt, cũng từng giúp đỡ em nữa."

Đây không phải ngày đầu tiên cô đóng phim, tình huống này phát sinh rất nhiều lần, đoàn phim nào cũng sẽ gặp phải, vô luận là ai, đủ loạinhân tố, cắt diễn, thêm nhân vật, là chuyện thường tình ở huyện, bên trên ra lệnh, những người bên dưới chỉ việc nghe lời.

Vì bản thân, diễn viên chỉ có thể phối hợp.

Úc Trạch lồng ngực phập phồng vì nén giận...., từ hàm răng rít một câu,"Ngày mai anh đi với em."

Cùng đi? Chu Tử Tri ngẩn người, trong lòng bứt rứt, một đêm không ngủ yên, buổi sáng mở mắt ra đã thấy Úc Trạch ngồi ở đầu giường.

"Muốn theo em đến trường quay thật hả?"

"Em tưởng anh nói đùa sao?" Úc Trạch nhăn mặt,"Đi đánh răng rửa mặt, ăn điểm tâm xong để anh kiểm tra miệng vết thương."

Chu Tử Tri xốc chăn ngồi dậy, cổ áo ngủ theo động tác của cô rộng mở, Úc Trạch nhanh chóng quay đầu đi, bên tai ửng đỏ.

"Sao lỗ tai anh đỏ thế?"

"Có sao?"

Chu Tử Tri sờ sờ lỗ tai Úc Trạch, còn rất nóng nữa nè.

Đó là nơi mẫn cảm của anh đấy, Úc Trạch hô hấp nặng nhọc,"Đừng có tùy tiện sờ soạng bất cứ chỗ nào trên người đàn ông."

Thu hồi tầm mắt đứng ở giữa không trung, mặt Chu Tử Tri đỏ lên, cô nháy mắt đem tay buông, vội vàng xuống giường,"Em đi đánh răng."

Úc Trạch chống đỡ trán, cô gái này cứ hay khiêu khích anh rồi lại trốn mất.

Anh đến phòng khách uống một ly nước sôi để nguội, ra ban công hứng gió.

Hôm nay không gian xe có hơi chật hẹp, không phải vị trí, là dòng khí.

Giản Dư thu nhỏ mình hết sức có thể, cả người dán sát vào vách xe giữ im lặng tuyệt đối, Thiệu Nghiệp nhắm mắt lại, nhìn như nghỉ ngơi, Chu Tử Tri cũng nhắm mắt lại, cô là ngủ thật.

Đột nhiên thêm Úc Trạch ngồi ở ghế điều khiển, anh đeo khẩu trang, giả mạo tài xế.

"Giản Dư, lấy mền ở phía sau đắp cho chị đi."

"Dạ dạ." Giản Dư giật mình, lập tức với lấy mền, nhẹ nhàng đắp lên người Chu Tử Tri.

Lúc thu tay lại không cẩn thận đụng Thiệu Nghiệp bên cạnh, người kia từ trong lỗ mũi phát ra một thanh âm ghét bỏ.

"Lấy mỡ dư đem vò viên đi."

Giản Dư khóe miệng run rẩy, đồ đáng ghét.

Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ thì Chu Tử Tri tỉnh dậy, chân mày in vẻ mệt mỏi,"Giản Dư, đưa chị chai dầu."

Giản Dư lục túi, đưa qua chai dầu còn hơn phân nửa, Chu Tử Tri thoa quanh huyệt Thái Dương, tỉnh táo hơn rồi.

So sánh với trước đây thì chứng mất ngủ của cô đã được cải thiện.

Úc Trạch ngồi phía trước nhìn vào kính chiếu hậu, đau lòng.

Nhưng anh không thể ích kỷ cướp đoạt giấc mộng của cô, chỉ có thể hỗ trợ sau lưng, đem những điều có thể làm làm đến cực hạn.

Lúc cả bọn đến, tổ kích nổ đang chuyên tâm làm kiểm tra lần thứ tư, tuyệt đối không để phát sinh tình huống ngoài ý muốn như ngày hôm qua.

Không bao lâu, nhà đầu tư Trần Vĩ đến trường quay, từ tóc tai đến đầu ngón chân đầy mùi vị nhà giàu mới nổi, thái độ kiêu căng ngạo mạn.

Bên cạnh là một cô gái trẻ trang điểm sặc sỡ, có người nhận ra cô gái hai mươi mốt tuổi lên ngôi hoa hậu AFC vào tháng sáu năm ngoái.

Đạo diễn muốn dẫn Trần Vĩ đến phòng nghỉ, ánh mắt Trần Vĩ cứ nhìn chằm chằm một nơi, một thân quân trang Chu Tử Tri.

"Đó là ai vậy?"

Đạo diễn không mở miệng, phó đạo xen vào,"Nữ chính Chu Tử Tri đó."

Trần Vĩ sờ sờ cằm, cất bước đi qua.

"Chuẩn bị thế nào rồi?"

Bên trái có tiếng nói chuyện, Chu Tử Tri quay đầu, Trần Vĩ mắt nhỏ híp híp, không kiêng nể gì quét trên người cô.

"Cô là Chu Tử Tri hả, tôi tên Trần Vĩ, nhà đầu tư bộ phim này."

Chu Tử Tri đuôi mày nhẹ động,"Chào anh."

Trần Vĩ vươn tay cứng đờ giữa không trung, hắn cũng không nổi giận, trên mặt tiếp tục mỉm cười, y chang mèo chiêu tài.

Cô gái đi cùng cười duyên, nút áo đều căng đầy phảng phất tùy thời muốn bung ra,"Hi chị, sau này nhờ chị chỉ dạy thêm."

Chu Tử Tri nhíu nhíu mi, tầm mắt giao với đạo diễn phía sau, hai bên trao đổi ánh mắt, hiểu rồi.

Khó trách đạo diễn không từ chối được.

Cùng Thiệu Nghiệp, Giản Dư ở một bên nhìn, khí tức quanh thân Úc Trạch chợt phát lạnh. Giản Dư thò cổ nhìn, cô gái EQ thấp kia còn nói,"Tròng mắt ông kia sắp rớt lên người chị Tử Tri luôn, không biết mắc cỡ!"

"Ông đó còn tới gần chị nữa kìa, cười gì dâm đãng dữ vậy, còn liếm môi, không được, tôi phải đi............" Bị một lực huýt một cái, cô chớp mắt,"...... Thiệu Nghiệp, sao anh đẩy tôi?"

Ánh mắt Thiệu Nghiệp ý bảo cô nhìn phương hướng kia kìa, "Dài dòng!"

Sau một lúc khóe mắt Giản Dư mới nhìn tới người đàn ông ánh mắt âm u, cô lập tức câm miệng.

Trần Vĩ nhìn Chu Tử Tri, trong lòng như mèo cào, hắn vừa mới nói "Ngôi sao quay phim chắc mệt lắm, gặp được cơ hội vẫn nên bắt lấy, có thể đỡ phấn đấu mười năm hai mươi năm." Đưa ra ám thị rõ ràng, đáng tiếc không có hồi đáp.

Nghĩa là cự tuyệt.

Hắn ngủ với rất nhiều ngôi sao, nhưng từ trước đến nay chưa từng ép buộc ai cả, đều là bên kia tình nguyện phục vụ, cùng chí hướng lên giường mới vui.

Thật sự là có mùi vị phụ nữ mà, Trần Vĩ chép miệng, đáng tiếc.

Nếu không thể đẩy người này lên giường, vậy kiên cố người nọ dưới giường, không người này thì người kia.

"Cái kia...... Cứ dựa theo tối qua đã nói, sắp xếp cho......"

Điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên, Trần Vĩ vừa nhìn tên người gọi, vẻ mặt biến đổi liên hồi, đẩy đám người đi đến góc hẻo lánh nghe máy.

"Úc tổng khỏe ạ." Trần Vĩ tất cung tất kính,"Mời ngài nói."

Thái độ sợ hãi, cẩn thận,"Dạ dạ, tôi biết rồi, được, được, tôi biết phải làm thế nào."

Treo điện thoại, Trần Vĩ trở về, cười ha ha vỗ bả vai đạo diễn,"Tôi đổi ý, các người dựa theo kịch bản gốc mà làm đi nhé."

Hắn nâng tay nắm chặt quyền đầu, làm biểu tượng,"Cố gắng lên!"

Buồn cười.

Đạo diễn không hiểu ra sao, nhìn theo Trần Vĩ mang theo cô gái ngực to eo thon rời đi, nửa ngày mới ngậm cái miệng đang há to lại.

Buổi diễn hủy bỏ, mọi người đều thoải mái.

Úc Trạch hai tay lồng túi quần, anh chỉ muốn hàn huyên với công ty từng hợp tác thôi, là công việc, không tính can thiệp nhé.

Chu Tử Tri tìm Úc Trạch nhưng không thấy đâu hết, Giản Dư cầm điện thoại đưa qua.

Có một tin nhắn: "Anh đến công ty, em nhớ ăn cơm đúng giờ!", phía sau còn có ngoặc đơn [ em mặc quân trang đẹp lắm ].

Không có bất cứ từ ngữ hoa lệ trau chuốt, Chu Tử Tri lại nhìn hai lần, môi cong lên.

Bên này đã hoàn thành xong các cảnh quay, Chu Tử Tri đến trung tâm thành phố, đoàn phim [ năm ấy bấp bênh ] mở cuộc họp công bố danh sách diễn viên với bên ngoài.

Lưu Ngọc không căng thẳng với Tạ Sở nữa, bọn họ đối diện với máy quay đều mỉm cười vui vẻ, không hề sơ hở.

Chụp hình xong đến phần phỏng vấn.

"Tôi thủ vai Trang Mẫu." Chu Tử Tri nghĩ nghĩ,"Một cô gái rất đặc biệt."

Có truyền thông hỏi,"Cô vừa nhận được giải thưởng Kim Mã, sự kiện này đối với sinh hoạt có biến hóa gì không?"

Chu Tử Tri nhận thức hắn muốn hỏi thay người hâm mộ,"Ăn cơm, ngủ nghỉ, quay phim, cũng như bình thường thôi."

Mọi người đều cười.

"Chuyện tình cảm năm nay sẽ có tiến triển chứ?"

Chu Tử Tri cười cười,"Chắc vậy."

Mặc kệ phóng viên truy vấn thế nào, cô đều không lộ ra thêm một chữ.

Cuộc họp ký giả này buổi chiều đã xuất hiện trên các trang web lớn, nhìn Chu Tử Tri bên trong màn hình, trong mắt An Ý Như toát ra vẻ oán độc.

May mắn cho cô là Úc Trạch không đem mấy thứ kia phát tán, chỉ khinh thường cô thôi.

Nhưng cô sớm phát hiện như vậy càng kinh khủng hơn, bởi vì mỗi ngày cô đều phải lo lắng thấp thỏm, không biết lưỡi đao treo trên đỉnh đầu lúc nào rớt xuống.

Sống è dè, sợ tiếng gió, thậm chí xuất hiện ảo giác, cứ như vầy, tinh thần cô nhất định sẽ có vấn đề mất.

Còn không bằng đau khổ một lần.

An Ý Như xem hết buổi phỏng vấn, Chu Tử Tri, mày ngốc quá, muốn vào Úc gia, nằm mơ.

Tao sẽ chống mắt xem mày thất bại thảm hại như thế nào, lại sẽ thế nào khi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

An Ý Như từ trường quay trở về, buồng tắm truyền tiếng nước, cô thấy vui, bước chân nhịn không được nhanh hơn,"Duyệt Minh, hôm nay sao anh về sớm thế?"

Buồng tắm không có tiếng nói đáp lại.

Như một thói quen, ngồi xổm xuống nhặt quần áo tán loạn trước cửa phòng tắm, định ném mạnh vào máy giặt thì bất ngờ ngưng lại.

Trên cổ áo sơmi trắng có một sợi tóc màu vàng, đặc biệt dễ khiến người khác chú ý.

An Ý Như trợn to mắt, không dám tin hít một hơi, rồi sau đó là ùn ùn phẫn nộ, tay cô không ngừng run rẩy.

Chu Tử Tri chưa bao giờ nhuộm tóc.

Không phải nó, có người khác.

Móng tay hung hăng đâm sâu vào áo sơmi, vẻ mặt vặn vẹo khó coi. Cô hết lần này đến lần khác đều tin tưởng trái tim Hà Duyệt Minh chỉ có duy nhất một mình Chu Tử Tri, vì vậy cô chỉ dụng tâm đối phó Chu Tử Tri.

Không ngờ có một ngày anh ấy ở bên ngoài tìm phụ nữ khác.

Cô thế mà cũng nếm phải tư vị phản bội, châm chọc biết bao nhiêu, Chu Tử Tri nếu biết, chỉ sợ nằm mơ cười đến tỉnh mất.

Tiếng nước trong buồng ngừng chảy, một thân đầy hơi nước Hà Duyệt Minh quấn khăn tắm lớn đi ra, nghênh đón hắn là hàng đống chất vấn.

"Đây là tóc của con đ* nào hả?"

Hà Duyệt Minh ngừng lau tóc, hắn thản nhiên quét mắt, trầm mặc đi vào phòng, không nhìn tới An Ý Như.

"Nói đi! Của con điếm nào?"

An Ý Như nhất quyết không tha, cười lạnh,"Không nói chứ gì, anh muốn Chu Tử Tri biết anh đi tìm gái phải không?"

Há mồm ngậm miệng đ* điếm, trán Hà Duyệt Minh nổi gân xanh, hôm nay trên bàn ăn hắn bị người ta chuốc say, tỉnh lại đã nằm ở một gian nhà khách, trong lòng ôm một cô gái xa lạ.

Nhìn An Ý Như, hắn không muốn giải thích.

Bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, An Ý Như cười ha ha ra tiếng, lại cất một tràn tiếng cười to,"Hà Duyệt Minh, anh muốn tôi chủ động nói chia tay để hiệp ước kia mất hiệu lực chứ gì, anh đừng có mơ!"

Cô sẽ không buông tay, trừ phi cô chết.

Hà Duyệt Minh lạnh giọng nói,"Tùy cô."

Tính tình An Ý Như, không tiếc trả giá lớn, cũng sẽ bằng mọi cách lôi cô gái kia ra cho bằng được.

Hắn không nghĩ đối phương sẽ dễ dàng buông tay như vậy.

Paris nước Pháp, trong văn phòng cao ốc, người phụ nữ thành thục ưu nhã nhìn người đàn ông vui vẻ trò chuyện với phóng viên, một lát sau cô khép Notebook lại, dựa vào bàn lấy điếu thuốc đang hút dở, một luồng sương khói phun ra từ đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch.

"Marry, đặt vé máy bay về nước cho tôi."