Cảm giác ngượng ngùng mỗi lúc một khuếch tán trong màn đêm yên lặng.
Úc Trạch bức bối hít sâu một hơi thuốc lá, nhìn chằm chằm gương mặt cô như muốn xác định rõ.
"Người hôm đó là em thật hả?"
Chu Tử Tri nâng mí mắt,đáp "Là em."
Anh vuốt ve cổ tay cô, ánh sáng mờ ảo khéo léo che đậy vẻ lúng túng trên gương mặt, cố gắng kìm nén tâm trạng đang vô cùng bối rối, hỏi thêm,"Tại sao hôm đó em lại giả mù?"
Chu Tử Tri ăn ngay nói thật,"Sợ hù anh đó." Cũng sợ tự hù mình nữa.
Úc Trạch,......"
"Vậy tại sao sau này em cũng không nói anh biết?"
Chu Tử Tri nghiêng đầu, lại nhìn anh,"Đâu có cơ hội nhắc lại đâu."
Làm sao cũng không ngờ người mù quái lạ hôm đó chính là Tử Tri của anh, bị cô bắt gặp ngay trường hợp lỗ mãng mới chết chứ. Lòng tự trọng của anh bị bôi đen cả rồi.
"Anh không phải người tùy tiện đâu."
Chu Tử Tri nói,"Em biết."
"Hôm đó anh với bọn Bách Dục chơi nói thật đại mạo hiểm, anh xui nên thua thôi." Úc Trạch trong lòng thở dài, sao lúc trước không nhận ra được nhỉ.
Anh ra vẻ ủy khuất,"Em phải chịu trách nhiệm với anh đấy."
Chu Tử Tri khóe miệng run rẩy,"...... Được rồi."
Cô nhỏ giọng nói thầm,"Trời tối đen như mực, em cũng có thấy được gì nhiều đâu."
Úc Trạch lỗ tai dựng thẳng, dụi tắt đầu thuốc lá, cánh tay hơi dùng lực kéo cô ôm trước ngực, "Ý em là muốn nhìn thêm phải không?"
Lời nói phát ra trên đỉnh đầu quá sức mờ ám, Chu Tử Tri lập tức đánh trống lãng,"Chị cả anh còn đang chờ mình kìa."
Úc Trạch đứng trước cửa xe chặn cô lại,"Cứ để chị ấy chờ đi."
Hơi thở của anh pha trộn với mùi hương thuốc lá tan vào trong không khí, mạnh mẽ quấy rối nhịp thở của cô. Khiến tất cả thế giới xung quanh Chu Tử Tri bây giờ đều nhiễm mùi vị của Úc Trạch.
Nhưng mà cái gì đâm cô vậy?
Anh lấy tay che mắt cô, hầu kết rung động phát ra tiếng,"Là điện thoại trong túi quần anh."
Anh buông tay ra, Chu Tử Tri đỏ mặt nhanh chóng trốn vào trong xe, đóng sầm cửa lại.
Qua một lúc, Úc Trạch mới tỏ vẻ như chẳng có gì ngồi vào ghế lái.
Tám giờ hơn, kết thúc một ngày làm việc tất bật, vô số con người đổ ào xuống phố nhờ vào việc mua sắm để giải tỏa áp lực cuộc sống. Vì thế lưu lượng xe cộ trên con đường xa hoa không hề có dấu hiệu giảm nhiệt.
Chu Tử Tri buột tóc gọn gàng, trên người kết hợp áo sơmi hồng phấn đơn giản với quần jean bó chân màu xanh đen, chân mang giày da đế cao khoảng bốn năm phân, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch.
Trên mặt đeo khẩu trang màu xám sẫm, đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ để lộ ra một đôi mắt trầm tĩnh, nhìn đông ngó tây.
Úc Trạch đi bên cạnh,hỏi "Em định mua gì?"
Chu Tử Tri rầu rĩ,"Em cũng không biết nữa." Cô vừa đi vừa hỏi,"Anh nói em nghe thử xem chị anh thích những gì."
Cái này làm khó Úc Trạch rồi,ngoại trừ cô ra, người phụ nữ khác thích gì thì kệ họ. Anh làm gì có hứng thú mà để ý.
Thấy anh nửa ngày không lên tiếng, Chu Tử Tri đành gọi điện thoại cầu cứu Kiều Nam.
"Chị cả hả?" Kiều Nam ngừng một lát,"A Chính, con trai anh đang ngoặm ngón chân kia kìa!"
Theo sau một tiếng rống, bùm bùm chát chát, giọng Kiều Nam mới trở nên rõ ràng rành mạch.
"Nước hoa nè, vòng tay, bông tai, vòng cổ gì đó cũng được mà."
Chu Tử Tri nhìn bảng giá trên vài món đồ, hỏi lại"Bạn chắc chứ?"
Kiều Nam thanh âm ỉu xìu,"Sao chắc được."
Chu Tử Tri,"......"
"Mình với A Chính đều là con một mà." Kiều Nam ai oán,"Nào có anh chị em gì đâu mà biết, phương diện này mình bó tay rồi."
Cô nói,"Bạn bảo người kia quyết định đi."
Một cuộc điện thoại chẳng có chút xíu tác dụng, Chu Tử Tri hơi đau đầu rồi, lúc cần mới thấy vòng quan hệ của cô thật ít ỏi đến đáng thương.
Úc Trạch đi nhanh qua nói,"Anh nhớ ra rồi, chị ấy thích ăn điểm tâm ngọt ở Huân Tử Ốc, mình đến đó đi."
Đợi Chu Tử Tri và Úc Trạch tìm đến nơi, mới phát hiện sự việc còn phiền phức hơn, trước gian hàng là một đội quân dài đang xếp hàng đợi tới lượt.
Úc Trạch tấp xe vào lề,"Em ở trong xe chờ anh một lát."
Anh xuống xe gọi cho Úc Thiến,"Chị cả, tụi em đang kẹt xe, chút nữa mới tới được."
Úc Thiến cầm điện thoại, ánh mắt chú định tại một điểm ngoài cửa sổ thủy tinh,"Không gấp."
Người đàn ông ăn diện thời thượng đi một chút lại dừng, kính đen bảng to che khuất non nửa gương mặt, nhưng vẫn có thể thấy đường cong chiếc cằm ngang ngạnh, cô đột nhiên đứng bật dậy khiến tách cà phê trên bàn nghiêng nghiêng, sánh ra ngoài một chút.
Tạ Sở hôm nay mang tâm tình bực bội về đến nhà, buổi chiều nhận được tin Úc Thiến về nước, thật vất vả giữa một đống cảm xúc hỗn độn mà hoàn thành công việc, muốn ra ngoài thư giãn khuây khỏa, kết quả người phụ nữ kia nói tới kỳ sinh lý rồi.
Bà mẹ nó, toàn gặp thứ gì!
Tạ Sở bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt ở phía sau chiếu tướng mình, sóng lưng nhột nhột, hắn nuốt một ngụm nước miếng quay đầu lại. Trong nháy mắt, hắn muốn chạy.
Giày cao gót đen, đôi chân dài thẳng tắp, thắt lưng ong duyên dáng, tóc xoăn màu hạt dẻ chấm eo, đôi môi đỏ mộng, gương mặt yêu nghiệt, người phụ nữ đứng ở đầu đường kia từ đầu đến chân đều có đủ sức hấp dẫn khó cưỡng với mọi người xung quanh.
Còn trong mắt Tạ Sở lại khủng bố hơn cả bà La Sát.
Mặt tối sầm, hắn quay đầu bước đi cực kỳ nhanh, có thể so với tốc độ sét đánh.
Đứng tại chỗ, Úc Thiến lộ ra một nụ cười tươi tắn, lại trong một giây tiếp theo chẳng còn nụ cười nào trên gương mặt xinh đẹp kia cả.
Nhàm chán.
Bên phải truyền đến một giọng nam,"Người đẹp, tôi mời cô một ly nhé?"
Úc Thiến xoay người,"Cút."
Người nọ không phản ứng kịp, chỉ biết ở phía sau bóng lưng Úc Thiến mắng với theo,"Đồ điên!"
Bên này Úc Trạch vừa thanh toán tiền xong, anh và Chu Tử Tri xách mấy hộp bánh ngọt đến điểm hẹn.
Đứng đối diện Úc Thiến, Chu Tử Tri nhận thấy ngũ quan của chị có rất nhiều nét giống mẹ Úc Trạch, so với hình trên báo trước kia càng thêm gợi cảm quyến rũ.
Sau vài lời giới thiệu, ba người đi vào phòng ngăn trong nhà hàng.
Úc Trạch như một thói quen cầm menu hỏi Chu Tử Tri, động tác này mây bay nước chảy lưu loát sinh động,"Em muốn ăn gì?"
Chu Tử Tri ra dấu bằng mắt,"Anh hỏi chị ăn gì kìa?"
Úc Trạch chớp mắt một cái, chuyển hướng menu,"Chị cả, chị chọn đi."
Tiếp nhận menu, Úc Thiến thản nhiên nói,"Chị chọn đại nhé."
Đồ ăn lên rất nhanh, bầu không khí coi như không tệ, cho đến khi Úc Thiến mở miệng.
"Em không thích ăn lạt à?" Cô tự tiếp lời,"Em trai chị trước đây có một người bạn gái đặc biệt thích ăn lạt đấy."
Chỉ vài ba câu đã khiến không khí biến đổi.
Dưới gầm bàn Chu Tử Tri đá đá chân Úc Trạch, ý bảo anh bình tĩnh đừng nóng, trên mặt lại không thấy một tia biến hóa nào,"Vậy hả chị?"
Úc Thiến đôi mắt sắc bén, cười như không cười, nói ra lời tràn ngập tính công kích,"Hai đứa hoàn toàn khác biệt làm chị có chút bất ngờ, chị cứ tưởng em nhất định có điểm nào đó giống Dương Phàm, nên mới bị Úc Trạch nhắm trúng."
Chu Tử Tri vẫn giữ thái độ bình tĩnh,"Rất nhiều chuyện đều sẽ thay đổi, chị cũng vậy mà."
Kế tiếp một người chưa từng quen biết từ miệng Úc Thiến dần dần thành hình, từng chút từng chút một không bị bỏ sót, là một cô gái vừa mít ước vừa hoạt bát.
Chu Tử Tri ăn không vô, cô bỗng nhiên đứng dậy,"Em xin phép."
Vị trí bên cạnh không còn, Úc Trạch không khắc chế nữa, khẩu khí cực khó chịu,"Chị à, tự dưng trước mặt em với cô ấy nhắc tới Dương Phàm làm gì?"
Úc Thiến ngẩng đầu,"Sao nào? Nhiêu đây đã đau lòng rồi?"
"Có câu nói cái gì cũng phải có trước có sau." Cô trực tiếp khai thông con đường quá khứ bị Úc Trạch lãng quên,"Năm xưa em dẫn Dương Phàm về nhà có biết nghĩa là gì không?"
"Úc gia đã thừa nhận sự tồn tại của nó rồi, cho dù sau này nó có rời đi không một lời từ giã."
Úc Trạch giận tái mặt, âm thanh thốt ra như từ trong hàn băng,"Thì sao?"
"Bọn họ nhất định sẽ đem Chu Tử Tri và Dương Phàm lên bàn cân so sánh thiệt hơn, chị chẳng qua là để Chu Tử Tri thích ứng trước thôi." Úc Thiến cười lạnh,"Đến lúc đó cục diện sẽ càng khó xử hơn gấp mấy lần bây giờ cho xem."
Úc Trạch nheo mắt, con mắt sắc nét ném về phía Úc Thiến,"Trước khi tụi em đến, có phải chị gặp ai rồi?" Anh nhướn mày,"Tạ Sở?"
Úc Thiến lấy khăn tay chùi miệng,"Không có."
Úc Trạch co ngón trỏ, điểm nhẹ mặt bàn,"Em có thể giúp chị."
Úc Thiến bấu chặt tay lại,"Giúp cái gì?"
Úc Trạch ngoài cười nhưng trong không cười,"Như chị mong muốn."
Lần thất bại duy nhất của chị cả anh chính là ở Tạ Sở, sớm trở thành cái gai ghim sâu vào lòng không gỡ ra được.
Úc Thiến lạnh nhạt,"Không tới phiên em lo."
Úc Trạch cười nhạo,"Chị cả à, nếu chị có khả năng, năm xưa đã không bị Tạ Sở quay vòng vòng như chong chóng rồi". Nói thật dễ nghe là quay vòng, khó nghe chính là bị đùa giỡn mất hết vốn liếng, cái gì cũng thua sạch.
Úc Thiến sắc mặt khó coi, Úc Trạch chậm rãi dùng bữa, điều kiện anh đưa ra đủ để chị ấy đánh mất đi lý trí.
Khi bạn hận một người, hận đến muốn giết chết hắn, đó chính là bệnh căn.
Suy nghĩ hồi lâu, Úc Thiến đáp,"Được."
Úc Trạch nhếch khóe môi.
Nhìn thằng em vừa rồi từng bước ép sát mình đến ngõ cụt, Úc Thiến hỏi một câu nhẹ bẫng,"Em đã làm tình với Chu Tử Tri chưa?"
Úc Trạch nuốt xuống cọng rau, trên mặt xẹt qua một tia mất tự nhiên.
Úc Thiến trào phúng,"Đồ vô dụng."
Biếng nhác dựa lưng vào ghế tựa, gương mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng thở dài thườn thượt.
Quả thật dục vọng của anh không đến mức nóng bỏng sục sôi, nhưng anh cũng rất muốn cô, từng phút từng giây đều muốn đến điên lên được.
Nhưng anh càng không mong cô có bất cứ nửa điểm sợ hãi hay lo lắng nào, sẵn sàng chờ cô cam tâm tình nguyện trao bản thân cho anh, khi đó bọn họ có thể tu thành chánh quả rồi.
Lúc Chu Tử Tri trở lại, lập tức phát giác bầu không khí biến đổi.
Cô vừa ngồi xuống, Úc Thiến liền nói,"Chu Tử Tri, chị muốn nói chuyện riêng với em một chút."
Úc Trạch nhíu mày, lạnh lùng nói,"Có gì không thể nói trước mặt em?" Thật sự, anh cũng không nhìn thấu Úc Thiến, nhất là sau bảy năm trời.
Úc Thiến nói,"Chị sẽ không ăn thịt bạn gái em đâu." Nhìn sang Chu Tử Tri,"Được chứ?"
Chu Tử Tri cười mỉm,"Dạ."
Cô vụng trộm đưa tay đẩy đẩy người đàn ông cứng ngắt kia, ngay sau đó bàn tay liền bị giữ lại, nắm thật chặt mới chịu buông ra.
Cửa phòng mở rồi lại đóng.
"Úc Trạch sẽ là tộc trưởng đời tiếp theo." Úc Thiến nói ra từng từ,"Chu Tử Tri, đừng làm mất mặt nó."
Chu Tử Tri dưới cái nhìn chăm chú của chị rất trấn định tự nhiên, thái độ kiên định,"Em sẽ không trở thành gánh nặng của anh ấy."
Úc Thiến khẽ nâng cằm,"Tốt nhất là thế."
Vừa gặp không lâu Úc Thiến đã phát hiện các cô là cùng một loại người.
"Có vẻ em còn chưa biết, muốn bước vào cửa lớn Úc gia của bọn chị phải thông qua sự chấp thuận của gia tộc." Úc Thiến thu hồi tầm mắt nhìn trên vách tường bức tranh, thái độ giương nanh múa vuốt, không phù hợp thông thường.
Chu Tử Tri ngẩn ra tựa hồ vừa đụng phải tin tức khiến cô không thể lập tức tiêu hóa, gia tộc đồng ý mới được sao?
"Mặc kệ em có nguyện ý đối mặt hay không, Dương Phàm đã là một phần từng trải qua trong đời Úc Trạch." Úc Thiến nói,"Chu Tử Tri, hãy mở lòng để Úc Trạch có thể hiểu thấu em."
Chu Tử Tri mím môi, tình yêu của cô không cần người khác nhúng tay vào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trầm mặc giằng co thật lâu.
Úc Thiến bất chợt hỏi,"Bây giờ em đang cùng đoàn phim với Tạ Sở à?"
Chu Tử Tri gật đầu,"Bộ phim mới nhận đây thôi ạ."
Úc Thiến uống một ngụm rượu đỏ, lại không hỏi thêm gì nữa.
Ngay thời điểm Chu Tử Tri cho rằng chuyện này đến đây là xong, cô lại nghe Úc Thiến hỏi,"Em thân với Tạ Sở không?"
Chu Tử Tri nói,"Bình thường thôi chị."
Úc Thiến không nói thêm câu nào nữa.
Trên đường trở về, Chu Tử Tri dựa đầu vào cửa kính ngắm cảnh đêm,"Úc Trạch."
"Hửm?"
Hình như cô ấy không vui, chắc là Úc Thiến đã nói gì đó rồi.
"Gia tộc các anh......" Chu Tử Tri nhẹ giọng nói,"Phức tạp lắm sao?"
Thỉ ra là chuyện này à, Úc Trạch suy nghĩ một lát,"Đông người lắm, đều là người thường, cũng không thể bay được."
Chu Tử Tri biết anh nói đùa để dỗ dành mình,nhưng cô không nói gì đáp lại.
Úc Trạch nghiêng người qua chỗ cô, giọng nói dịu dàng,"Em là vợ anh, cần gì quan tâm tới người khác."
Chu Tử Tri quay lại,"Chị anh nói anh sẽ nhậm chức Tộc trưởng."
Úc Trạch nhướng mày,"Có cũng được mà không có cũng không sao."
Mấy ông lão kia nếu muốn làm khó cô gái của anh, anh sẽ quậy tung trời để lại đống tro tàn cho bọn họ dọn dẹp đã đời, sau đó thong thả một mình thoát ly ra ngoài.
Chu Tử Tri hỏi,"Tạ Sở với chị cả là sao vậy?"
"Chị ấy hỏi em à?" Úc Trạch chuyển tay lái,"Khái quát là em yêu anh, anh đùa giỡn với em, chị cả anh chỉ vấp ngã một lần chính là vì Tạ Sở, ngã rất thảm."
Chu Tử Tri vẻ mặt đổi đổi, nghĩa là Tạ Sở chơi Úc Thiến.
Điện thoại trong túi rung động, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, có chút kỳ quái,"Kiều tổng."
"Tử Tri, ngày mai bớt chút thời gian tới công ty một chuyến, chúng ta bàn về việc phát hành đĩa nhạc."
Chu Tử Tri kinh ngạc,"Cho tôi ra đĩa nhạc?"
"Đang trong kế hoạch là thế, chỉ còn chờ ý kiến của cô nữa thôi." Kiều Tứ,"Cứ vậy nhé."
Úc Trạch nghiêng đầu hỏi,"Định ra đĩa nhạc à?"
Anh còn chưa nghe cô ca bao giờ, hẳn là rất êm tai.
"Tử Tri, em hát cho anh nghe một bài đi."
Chu Tử Tri nhớ lại ca từ, nhẹ giọng ngâm nga bài hát cô thích nhất [ Vượt sông vượt biển chỉ đến nhìn anh ]
"Vì anh em mất nửa năm vượt sông vượt biển chỉ để đến nhìn thấy anh....."
Úc Trạch nuốt nước bọt.
Hát xong, Chu Tử Tri thấp thỏm, không tự tin lắm,"Anh thấy sao?"
Úc Trạch đỡ trán,"Trừ anh ra, em từng hát trước mặt ai chưa?"
Chu Tử Tri lộ ra chút ngại ngùng,"Không có."
Hồi trước cô thích nghe nhạc lắm, lúc nào muốn hát thì nhép theo khe khẽ, chưa bao giờ hát to một bài hoàn chỉnh cả, Hà Duyệt Minh cũng chưa từng nghe qua.
Úc Trạch bả vai run run,"Nghe lời anh, sau này tuyệt đối đừng cất tiếng hát trước mặt người khác nhé."
Dừng đèn đỏ ngay ngã tư giao lộ, anh quay sang ôm Chu Tử Tri vỗ vỗ nhẹ lưng cô,"Em yêu à, em vẫn nên chuyên tâm đóng phim thôi."
Chu Tử Tri,"......"