Cô Đã Trở Lại

Chương 26




Lần này [ hiệp đường ] nhận được hai giải thưởng lớn, một là nữ phụ xuất sắc nhất thuộc về Chu Tử Tri, một giải Cống Hiến trao cho Trần Công Khắc, một đôi nam nữ phụ lấn át cả cặp đôi chính.

Mọi người đều lăn lộn trong giới văn nghệ, khả năng diễn xuất chắc chắn phải có, mọi ghen ghét đố kỵ đều được ẩn giấu bên trong, giải thưởng không tới tay đã là sự thật, mặt ngoài vẫn phải giữ gìn thể diện nên phóng viên có hỏi cảm nghĩ thì ai cũng bảo sẽ tiếp tục phấn đấu hơn nữa.

Trần Gia đi ngang qua Chu Tử Tri, khô khan nói một câu,"Chúc mừng."

Vừa nghĩ đến người này tương lai sẽ trở thành chị dâu của mình, ngày lễ ngày tết đều sẽ gặp mặt, còn phải mở to mắt nhìn đối phương và người anh thân thiết từ nhỏ đến lớn thân mật khắng khít, cô vẫn chưa thể thuyết phục mình chấp nhận sự thật.

Trần Gia vừa đi vừa cắn môi tỏ vẻ ấm ức, sao anh lại thích Chu Tử Tri nhỉ, có thấy anh ấy xem TV bao giờ đâu, cũng chưa từng thích minh tinh nào mà.

Thiệu Nghiệp bên cạnh nâng tay, ngón cái sờ sờ cằm, giở giọng già dặn sành sỏi,"Phụ nữ đố kỵ là một thứ rất đáng sợ."

Chu Tử Tri bình bình nói,"Đàn ông cũng vậy thôi." Người đàn ông của cô chính là ví dụ tiêu biểu.

Thiệu Nghiệp đại diện phe chủ nghĩa đàn ông lên tiếng phản đối," Bản chất nam nữ khác biệt."

Chu Tử Tri đang muốn lý luận với hắn một phen thì Giản Dư gọi ra, cô nghĩ có thể kéo phe rồi, vì Giản Dư luôn có cách khiến Thiệu Nghiệp ngậm miệng lại.

"Chị Tử Tri, chị Ngọc bảo em chuyển lời, 4 giờ sáng mai tụ họp, nên mình sẽ phải xuất phát sớm để kịp đến địa điểm quay phim." Giản Dư nói tiếp,"Em gửi tin nhắn chi tiết qua cho chị, chị nhớ xem nhé."

"OK."

Cô không đi xa khán đài, Vương Phú gần đó cũng tiến đến biểu đạt chúc mừng.

"Chúc mừng Tử Tri có một khởi đầu tốt đẹp nhé, vừa tái xuất lập tức lấy luôn giải thưởng rồi."

Chu Tử Tri lộ ra nụ cười khiêm tốn,"Đều nhờ Vương đạo diễn giúp đỡ."

"Tục ngữ nói sư phụ đón vào cửa, tu hành tại bản thân mà." Vương Phú liếc đến Thiệu Nghiệp phía sau, lầm bầm lầu bầu,"Bản thân đã có bản lĩnh, lại có trợ thủ thực lực mạnh mẽ, như hổ thêm cánh, tài vận sáng sủa......"

Hắn chỉnh chỉnh tây trang, cười nói,"Mong rằng lần hợp tác sau sẽ không quá lâu."

Vương Phú vừa đi, Trần Công Khắc liền đến, trước kia hắn và Vương Phú từng đối nghịch quan điểm trên kịch bản, chạm mặt ít nhiều có chút mất tự nhiên.

"Tử Tri, lúc em lên sân khấu bình tĩnh hơn anh nhiều, anh khẩn trương đến độ chân tay bủn rủn."

"Em cũng khẩn trương mà." Chu Tử Tri nhỏ nhẹ, nghẹn cười,"Cảm nghĩ đã chuẩn bị sẵn đều quên mất tiêu."

Trần Công Khắc tán đồng, ngại ngùng nói,"Anh cũng vậy, nói em nghe nè, anh viết sẵn ra giấy chỉnh sửa tới lui mấy lượt, lại học thuộc lòng hết hai ngày, đến lúc cầm micro một câu cũng không nhớ nổi."

Hai người nhìn nhau cười.

Trần Công Khắc độn gót giày khá cao, đứng lâu ngón chân bị chèn rất mỏi, nên muốn bảo Chu Tử Tri tìm chỗ ngồi trò chuyện, ai ngờ bị người đại diện kéo đi tham gia buổi tiệc chúc mừng.

Chu Tử Tri giao lưu với fans một chút rồi rời đi, để Giản Dư và Thiệu Nghiệp ở lại thu nhận quà của fans, cô cũng dặn dò họ phải từ chối những món quà có giá trị cao. Sau đó trực tiếp ngồi xe đến thẳng Úc gia.

Xuân về hoa nở, từng hàng cây to lớn cứng cáp bao quanh tòa nhà cao tầng phủ màu xanh âm ấm, khung cảnh xinh đẹp động lòng người.

Một chú kim mao hình thể cường tráng đang ngồi xổm trên cỏ, thấy Chu Tử Tri đến, nó liền đứng lên, vẫy đuôi chạy tới.

Chu Tử Tri ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó, cưng nựng đám lông mềm ánh kim dưới cổ nó,"Có nhớ chị không hả?"

Phía trước truyền đến một tiếng,"Có chứ."

Chu Tử Tri ngẩng đầu, nhìn người nọ đứng ở nơi ánh nắng tỏa sáng, trong mắt ngậm ý cười,"Tâm trạng anh có vẻ rất tốt nhỉ."

"Bởi vì em vui." Úc Trạch chậm rãi mở miệng, ngữ điệu lộ ra ôn nhu đến nỗi có thể dìm chết người,"Nên anh cũng vui lây."

Chu Tử Tri hai gò má nong nóng, nói sang chuyện khác,"Vương Tử bao nhiêu tuổi rồi?"

Úc Trạch đưa tay đến dắt tay Chu Tử Tri,"Còn chưa được tám tuổi."

Khâu Dung đi ra nhìn thấy con trai cúi đầu thủ thỉ với cô gái bên cạnh, đường nét gương mặt nhu hòa, bà thở dài, thấy riết rồi cũng quen.

Giày hợp hay không hợp chân, chỉ có tự mình biết, người bên ngoài không thể cảm nhận được.

"Vào đây đi con, vào ăn trái cây."

Khâu Dung thu hồi cảm xúc rối loạn phức tạp, thái độ đối với Chu Tử Tri trước mắt có thể coi là bình thường.

Chu Tử Tri đem hai gói quà trong tay dâng qua,"Bác gái, đây là quà con mua tặng hai bác."

Khâu Dung vuốt tóc, nở nụ cười,"Đến là vui rồi, tốn tiền mua quà cáp làm gì không biết nữa?"

Không khí vốn dĩ vui vẻ thuận hòa lại bị Liễu Thiến đến phá vỡ.

Khâu Dung lập tức nháy mắt với Úc Thành Đức, không phải chủ ý của bà nha, bà bây giờ mỗi lần tụ tập đánh bài đều phải tránh mặt mẹ Liễu Thiến đó, sợ gặp mặt lại thêm khó xử vì không thể đáp trả nhiệt tình của người ta.

Ai biểu bà chỉ có một đứa con trai, còn là chậu đã có hoa.

Liễu Thiến hai tay xách hai túi to, tất cả đều là kiểu dáng trang sức mới nhất, dạo này cô phải chạy đôn chạy đáo lo cho công ty mới khởi nghiệp, còn khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, đến hai ngày trước cô mới biết đến sự hiện diện của một người tên Chu Tử Tri.

Là nhờ Trần Gia nói cho cô biết.

Hai nhà có giao tình, không thể lạnh nhạt đuổi con người ta đi, Úc Thành Đức làm chủ gia đình vung tay lên,"Dọn cơm."

Sau đó trên bàn cơm có rất nhiều cá thể.

Từ lúc vào cửa, Liễu Thiến đã nhận ra Chu Tử Tri là minh tinh mai danh ẩn tích mấy năm trước, gần đây bắt đầu đóng phim lại, không phải một người trùng tên trùng họ.

Chu Tử Tri chỉ từng nghe nói tới Dương Phàm, không biết thì ra còn có một Liễu Thiến nữa, sắc mặt có chút không tốt.

Cô tin tưởng Úc Trạch, nhưng cô rất ghét chuyện tình cảm của hai người lại có bên thứ ba chen vào, không cần biết người ta chiếm cứ diện tích lớn bao nhiêu, đều sẽ không còn hoàn chỉnh nữa, cô muốn một tình yêu thuần túy đơn giản, không có hiểu lầm, không có phản bội, không có lừa dối nhau, có thể tranh cãi, nhưng không thể động chạm đến người nhà của hai bên.

Chu Tử Tri tâm tình bị ảnh hưởng, hệ lụy là phát ra hơi thở lạnh lùng càng lúc càng mạnh lên người Úc Trạch.

Có người cố tình còn giả ngu giả ngốc, Liễu Thiến cười xinh đẹp động lòng người,"Úc Trạch, không giới thiệu với em bạn gái của anh hả?"

Úc Trạch lãnh đạm,"Chu Tử Tri."

Liễu Thiến ra vẻ giật mình, nở nụ cười thân mật với Chu Tử Tri,"Chị là diễn viên đúng không, hèn chi em nhìn chị thấy hơi quen quen."

Chu Tử Tri nâng mắt trả lại cho đối phương một nụ cười còn tươi tắn hơn, người lớn đều có mặt ở đây, cô không thể trở mặt nên trước tiên giữ bình tĩnh đã.

Biểu diễn trước mặt người ăn cơm bằng nghề diễn, khác nào múa rìu qua mắt thợ, đương nhiên không chiếm được ưu thế gì rồi.

Úc Trạch ngăn lại đôi đũa hướng về dĩa ốc đồng xào hẹ của Chu Tử Tri,"Đừng ăn món này, có đậu phộng này."

Anh gắp đậu ra khỏi chén Chu Tử Tri,"Em ăn canh không?"

"Anh ăn đi." Chu Tử Tri nhẹ giọng nhắc nhở,"Để em tự múc." Mẹ chồng không ai thích nhìn con mình hầu hạ chăm sóc cô gái khác, điều này là Kiều Nam dạy cô đó.

Phiền phức là, người đàn ông này luôn làm theo ý mình, mặc kệ sấm chớp gió giật, chẳng thèm kiêng dè chút nào.

Liễu Thiến nhìn chằm chằm Chu Tử Tri, nửa ngày mới cúi đầu, cầm đũa ăn cơm mà xương ngón tay trắng nhợt.

Nghe nói và chính mắt thấy là hai phương diện khác nhau, cảnh tượng Úc Trạch yêu thương Chu Tử Tri khiến cô khiếp sợ không thôi.

Liễu Thiến không biết trong lòng là mùi vị gì nữa, cô và Úc Trạch gần như cùng nhau lớn lên, chưa từng gặp một Úc Trạch như vậy dù là lúc yêu đương với Dương Phàm.

Nhiều năm thủy chung không thấy Úc Trạch quan hệ thân mật với một người khác phái nào, tất cả mọi người đều tưởng anh còn đang đợi Dương Phàm, vì sao đột nhiên lại xuất hiện một Chu Tử Tri đây?

Cô luôn tin mình có thể thay thế Dương Phàm đã biến mất nhiều năm, nhưng cục diện hiện tại đã phát triển đến nơi cô không thể đặt chân đến nữa rồi.

Khâu Dung ngồi một bên thở dài, Liễu Thiến đứa nhỏ này sao còn không biết nhìn tình huống gì hết, ai có mắt đều nhìn ra, chần chừ ở lại chỉ có chuốc thêm khó chịu.

Lại nói, gương mặt Liễu Thiên mấy năm gần đây sao càng lúc càng lạ lẫm thế nhỉ?

Úc Thành Đức cơm nước xong chắp tay sau lưng rời đi, thảnh thơi mang kim mao Vương Tử tản bộ tiêu cơm, chuyện của đám trẻ ông không phải bận tâm.

Khâu Dung cũng tìm lấy cớ trở về phòng, bà thấy đau đầu quá.

Luôn miệng nói không muốn người trong giới giải trí tiến vào cửa lớn Úc gia, kết quả Chu Tử Tri chẳng những vào, còn ngồi ăn cơm cùng bàn, xử sự lại không tệ, chẳng phải bà tự vả vào mặt mình sao.

"Em vào toilet một lát." Chu Tử Tri đứng dậy.

Liễu Thiến mỉm cười với Úc Trạch,"Em cũng đi."

Hai người một trước một sau vào toilet, địa phương rộng mở nháy mắt tràn ngập mùi thuốc súng.

"Chị Tử Tri, quay phim có vất vả lắm không?" Liễu Thiến nhìn gương tô lại son,"Em nghe nói diễn viên đóng phim nhiều lúc nhập tâm quá mức vào nhân vật đến nỗi không thoát ra được, còn nghe nói rất nhiều trường hợp diễn là giả nhưng ngoài đời lại là thật nữa, như vậy cũng bừa bãi quá nhỉ."

Gọi thân thiết quá đi, chẳng qua gọi "chị: là muốn nhắc nhở tuổi tác của Chu Tử Tri, còn vế sau ngụ ý là diễn viên không sạch sẽ sao.

"Liễu tiểu thư, cô hẳn là đủ thông minh để phân biệt giữa nghe nói và sự thật chứ."

Mặt Liễu Thiến cứng đờ, đối phương nhẹ bẫng đem cầu đá sang mình.

"Chị dám thề không có sao." Ý mỉa mai nồng đậm.

"Xin hỏi Liễu tiểu thư." Chu Tử Tri không kiêu ngạo không nịnh nọt, lấy lại quyền chủ động,"Cô muốn thề cái gì?"

Đánh mất lợi thế, vẻ mặt Liễu Thiến lại càng không tốt,"Bây giờ Úc Trạch tốt với chị." Cô đem son môi thu hồi tới,"Nhưng chị đừng đắc ý sớm, anh ấy không thuộc về chị đâu."

Chu Tử Tri nghe xong cảm thấy buồn cười,"Vậy hả?"

"Tôi khuyên chị nên tự hiểu lấy, hai chị Úc Trạch sắp về nước rồi." Liễu Thiến đi tới cửa thì quay đầu lại,"Quên hỏi, mũi chị chỉnh sửa đẹp đấy, làm ở đâu thế?

Chu Tử Tri cúi đầu rửa tay, cười như không cười,"Liễu tiểu thư, gương mặt mà động dao kéo nhiều dễ biến thành mặt đơ lắm đấy.

Mũi cô cao là nhờ di truyền từ mẹ, hồi trước lúc mới nổi, truyền thông không ít lần lấy mũi cô làm đề tài, khi đó cô còn nhỏ, cho rằng chỉ cần giải thích, người khác sẽ tin tưởng.

Kết quả bị hiện thực đả kích thiếu chút nữa mắc chứng hậm hực.

Liễu Thiến lại một lần không kích thích được người ta còn bị đâm ngược lại, so với tưởng tượng còn khó đối phó hơn nhiều, mặt mũi cô coi như mất hết,"Cứ chờ xem."

Âm thanh lải nhải bên tai rốt cuộc biến mất, Chu Tử Tri vặn chặt vòi nước, cô nâng mắt, lộ rõ vẻ phẫn nộ bên trong.

Đang đi ra thì nghe bên ngoài có tiếng nói, cô dừng bước.

Liễu Thiến vừa hỏi vừa cười với Úc Trạch,"Chị ấy có 1m6 hả anh? Vậy lúc hai anh chị hôn nhau chắc khó khăn lắm?"

Chu Tử Tri cao 1m63, tối nay mang giày cao 6-7 phân, nên xấp xỉ 1m7.

Liễu Thiến luôn soi mói cô từ đầu đến cuối, hẳn là nhìn ra nên cố ý châm biếm.

Hiện tại mức sống con người càng ngày càng được nâng cao, nữ diễn viên mới có chiều cao gia nhập ngành giải trí đang không ngừng gia tăng.

Nhưng Chu Tử Tri không có bất cứ tự ti hay cảm thấy bất tiện gì, từ trước đến giờ cô chưa từng cảm thấy mình thua kém so với người khác cả.

Bên ngoài không biết đã phát sinh chuyện gì, giọng Úc Trạch rét lạnh cực hạn,"Liễu Thiến, đừng chạm vào giới hạn của anh."

Chu Tử Tri mí mắt bỗng nhiên nhảy, cô bước nhanh ra ngoài, thấy bóng dáng Liễu Thiến hốt hoảng rời đi, mà Úc Trạch đang cúi đầu lau tay.

Phát hiện cô tới gần, vẻ lạnh lẽo trong mắt anh nháy mắt đã tan biến,"Việc kinh doanh của cha cô ấy có hỗ trợ cho gia đình anh."

Chu Tử Tri trong đầu chợt lóe cụm từ 'môn đăng hộ đối',"Liễu Thiến thích anh."

Úc Trạch ánh mắt rất sâu, ngay sau đó anh đi nhanh tới gần, ôm Chu Tử Tri, cúi người, cằm gác trên đầu vai cô, giống như con mèo to xác làm nũng,"Anh là của em mà, toàn bộ luôn."

Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Chu Tử Tri sờ sờ tóc anh,"Sáng mai em có lịch diễn, về trước đây."

Úc Trạch không những không buông cô ra mà ngược lại càng giam giữ chặt chẽ hơn,"Em giận hả?"

Chu Tử Tri mím môi,"Úc Trạch, em không phải người rộng lượng, thậm chí còn rất ích kỷ nữa."

Cô đối với tình yêu rất hà khắc, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Úc Trạch rất vui, kề chóp mũi Chu Tử Tri, nhìn vào mắt cô,"Anh lại thích em ích kỷ như thế."

Hai gò má có chút nóng, Chu Tử Tri nhớ tới cái gì,"Hai chị anh sắp về đây hả?" Cô từng nghe nói đến, chị cả Úc Trạch tên Úc Thiến, năm xưa từng có một đoạn tình ồn áo với ảnh đế Tạ Sở gây náo loạn khắp nơi, khó mà không biết được.

Về phần chị hai, thì cô không biết gì hết, là một cô gái thần bí.

Môi anh chạm nhẹ mi mắt cô, rồi dừng tại mi tâm, "Em chỉ cần tiếp tục thích anh, trong mắt chỉ có anh thôi, những việc khác để đó anh lo."

"Anh buông ra đi." Chu Tử Tri nhìn trái nhìn phải,"Một hồi lỡ ba mẹ anh thấy, kỳ lắm."

Anh kề môi bên tai cô, hơi thở nóng ẩm phảng phất,"Toàn bộ căn nhà này, kể cả Vương Tử đều biết em là của anh mà sợ gì chứ."

Trong phòng khách ấp ấp ôm ôm, Chu Tử Tri có loại ảo giác như yêu đương vụng trộm vậy, cô đang khẩn trương, sau đó lập tức bắt giữ một góc áo đang đi tới cửa.

Một tiếng ho khan, Úc Thành Đức tản bộ bên ngoài đã trở lại.

Chu Tử Tri hai bên tai đỏ ửng, trừng mắt nhìn chàng trai trước sau trầm ổn bằng phẳng.

Đợi Chu Tử Tri vừa đi, Úc Trạch bị ba gọi vào thư phòng.

"Anh quản bản thân mình một chút được không?" Úc Thành Đức gõ gõ bàn,"Hai đứa còn chưa kết hôn, cha mẹ hai bên còn chưa gặp mặt, anh tôn trọng con gái người ta một chút đi, đừng có khi dễ người ta."

Úc Trạch bình tĩnh phản bác,"Con đâu có khi dễ cô ấy."

Úc Thành Đức trầm giọng,"Gần đây anh thường xuyên đêm không về nhà ngủ, còn không phải đến chỗ Tử Tri sao?"

"Sofa." Úc Trạch xoa thái dương,"Ba, con còn ngủ trên sofa phòng khách, có được phép chuyển lên giường đâu."

Úc Thành Đức hiển nhiên giật mình không nhỏ, hơn nửa ngày mới nói tiếp,"Ra ngoài đi." =))))))))

Rạng sáng 3h, hình dáng thành thị bị nhấn chìm trong bóng tối, hầu hết mọi người đều còn chìm đắm trong giấc mộng, chỉ một số ít buộc phải dứt cơn buồn ngủ rời giường, bắt đầu một ngày làm việc.

Diễn viên là thế đấy.

Trong mắt người ngoài ngành, diễn xuất là một công việc nhẹ nhàng đơn giản, đều có sẵn khuôn hình, chỉ cần đứng trước màn hình nhìn vào máy quay, trưng ra vài cái bản mặt mừng giận yêu ghét, thuộc lòng vài câu thoại, thì từng xấp dày tiền mặt sẽ tới tay đếm không xuể.

Chưa kể một đống người hầu hạ, bưng trà đưa nước, bóp vai đấm lưng. Người ngoài nghĩ vậy nên cứ tranh nhau chen đầu lấn chân vào, còn người trong giới thì hận không thể chui ngược ra bên ngoài.

Bọn họ không hề biết diễn viên còn phân ra làm ba bảy loại.

Chu Tử Tri dùng nước lạnh rửa mặt, để bản thân tỉnh táo hơn, mà khi cô ngồi trên ghế da mềm mại, thân thể chìm xuống, lại muốn ngủ quá.

"Giản Dư, em biết kể chuyện ma không?"

Giản Dư a một tiếng, cô dừng lại động tác tìm kẹo cao su, vẻ mặt đau khổ,"Chị Tử Tri, em trốn còn không kịp, làm sao biết kể chứ."

"Đại thiếu gia, anh kể đi."

Thiệu Nghiệp đang nhắm hờ mắt lập tức mở ra, nhìn thấy đôi hài màu hồng trên chân Giản Dư,"Có một cô bé, rất thích mang hài."

Trong xe bầu không khí biến đổi, Giản Dư cả người nổi da gà, lông tơ khắp người đều dựng đứng cả lên, cô nhích nhích sang cạnh Chu Tử Tri.

Thiệu Nghiệp ngữ điệu không nhẹ không nặng,"Một buổi sáng nọ, cô bé mang đôi hài màu hồng......"

Giản Dư cúi đầu nhìn chân,"Ngưng!" Mắt cô trợn trắng,"Sáng hôm đó có phải là bốn giờ hay không?"

Thiệu Nghiệp gật gật,"Đúng vậy, sáng sớm nên đầu bị thiếu nước."

Giản Dư,"......"

Chu Tử Tri không nói gì, một đôi dở hơi.

Đến đoàn phim tập trung vẫn chưa đến bốn giờ, nhân viên đều đang vội vàng hoàn thành công việc trên tay, nói nói cười cười, tinh thần phấn chấn, bầu không khí rất tốt.

Lưu Ngọc đứng đàm đạo cái gì đó với Phó đạo diễn, nhìn thấy Chu Tử Tri, cô vẫy vẫy tay.

"Tử Tri, nam chính đổi thành anh Tạ rồi nha."

Chu Tử Tri sắc mặt cổ quái, trước giờ cô chưa từng hợp tác với vị ảnh đế kia, tham dự các hoạt động cũng không có giao thiệp, chỉ nghe tên, không thấy mặt.

"Giang Hợp ở phía sau đó, em khớp kịch bản với chị ấy đi."

Chu Tử Tri xoay người, Giang Hợp là diễn viên gạo cội, chuyên nghiệp hiền hoà, lần này hóa thân vào vai đại phu nhân, một nữ nhân bị phong kiến gông xiềng buộc chặt.

"Lúc chị tiếp nhận bộ phim này tôi không có ở đây." Thiệu Nghiệp vừa đi vừa nói,"Các hạng mục công việc trong hợp đồng đã đọc kỹ nhiều lần chưa?"

Chu Tử Tri gật đầu,"Đều đàm phán ổn thỏa cả."

Thiệu Nghiệp hỏi,"Mỗi ngày quay mấy tiếng?"

Chu Tử Tri nói,"Còn phải xem tình huống."

Thiệu Nghiệp nhướn mày,"Kiểu này chẳng phải đào hố chôn thân." Hắn thở dài, hợp đồng đã ký, nói nhiều vô ích,"Sau này trước hết phải đàm phán thời gian cụ thể, không đồng ý thì không nhận, trừ phi kịch bản đặc biệt xuất sắc."

Chu Tử Tri dừng chân lại,"Luôn có thời điểm ngoài ý muốn mà, thời tiết không chừng."

Tất nhiên sẽ ảnh hưởng tiến độ.

Thiệu Nghiệp nghiêng mắt,"Chừng nào nhân tố đó xuất hiện thì bàn tiếp, chị phải bày tỏ rõ thái độ, giới này chẳng khác nào giang hồ đâu, chị lui một bước, người khác sẽ lấn chiếm một bước, vĩnh viễn đừng để người khác có cơ hội được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."

Toàn bộ quá trình trao đổi, Giản Dư trước sau như một bị vây trong trạng thái mơ hồ, tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng cảm thấy hình như rất lợi hại.

Cho nên cô yên lặng ghi nhớ.

Chu Tử Tri trước đây từng làm việc chung với Giang Hợp, cho nên gặp mặt cũng không câu nệ.

Giang Hợp thái độ thân thiện, khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng vẫn như cũ có thể mơ hồ nhìn ra phong vận thời trẻ.

"Tiểu Chu, rất vui còn có thể cùng em hợp tác chung một bộ phim."

"Là vinh hạnh của em mới đúng."

Kể từ bộ phim xuất đạo [ năm ấy bấp bênh ] đến nay, đây là bộ phim truyền hình đầu tiên cô tiếp nhận, có thể diễn cùng Giang Hợp thuộc phái diễn viên thực lực lão làng, là vận khí tốt của cô.

Giang Hợp đặt sách dưỡng sinh sang một bên,"Chúng ta so lời thoại trong lúc đợi đi."

Vài nữ diễn viên khác cũng đến tham gia, trong bộ kịch này các cô đều là nữ quyến Thẩm gia, thành viên chủ yếu tranh giành địa vị trong nhà.

Bốn giờ rưỡi mọi người thay phiên hóa trang, Lưu Ngọc từ trong đám diễn viên quần chúng đi qua hỏi,"Người đến chưa?"

Phó đạo diễn sờ mũi,"Chưa thấy."

Lưu Ngọc nhíu mi,"Trước tiên kiểm tra lại đạo cụ và sân nền đi."

Nam chính Tạ Sở trong vai đại thiếu gia Thẩm gia, cảnh đầu tiên là hắn du học trở về, trên dưới Thẩm gia trời tờ mờ sáng đã bắt đầu thu xếp, tẩy trần cho hắn.

Đúng năm giờ, đến giờ quay rồi, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bóng dáng Tạ Sở vẫn chưa xuất hiện.

Lại phải đợi thêm, mặt trời lên cao, một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Tạ ảnh đế mang theo hai người, người đại diện tóc vàng mắt xanh và trợ lý San San đến trễ.

Tạ Sở tháo kính đen, lộ ra gương mặt anh tuấn, hắn chậm rãi đi đến nơi hoá trang, không quên chào hỏi mọi người,"Buổi sáng tốt lành."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, gần mười một giờ rồi, vài cảnh dựng cứ thế đã trở thành phế thải.

Người đại diện Tom phất tay,"Ngại quá, lịch trình của Tạ Sở quá dày đặc, tôi không kịp liên lạc với Lưu đạo diễn,......" Hắn nói tiếng Trung vô cùng lưu loát,"Xong việc mời mọi người uống một ly nhé."

Không khí chung quanh trường quay xấu hổ, cảm giác họ đối với người ngoại quốc có chút e dè, nên hắn chủ động tìm Lưu Ngọc nói chuyện.

"Chị Ngọc, Tạ Sở vừa mới tham gia hoạt động khánh thành xong, chuyện này cứ trách tôi, tại tôi không kịp thông báo với mọi người, rất xin lỗi,sorry."

Lưu Ngọc chưa cho sắc mặt hoà nhã, không phát giận đã tốt lắm rồi, ngôi sao giở chứng không phải cô chưa gặp qua, nếu không phải biên kịch chỉ tên Tạ Sở diễn Thẩm Minh Hiên, cô sẽ không chọn Tạ Sở đâu, thanh danh quá tệ.

Các diễn viên chụm đầu khe khẽ nói nhỏ, trong đó có nữ chính Hạ Nhiễm diễn nha hoàn Uyển nhi, cô mang theo kỳ vọng rất lớn đối với bộ phim này.

Hạ Nhiễm diện mạo thanh thoát đáng yêu, có tính kiên nhẫn cao, mấy năm nay thủy chung chính sách nước ấm nấu ếch, nên nhu cầu cấp bách nhất là có thể được khán giả nhớ kỹ nhân vật, bởi vậy cô ấy đặt rất nhiều kỳ vọng ký thác tại nhân vật Uyển nhi lưng đeo ân oán tình cừu này.

Nam chính Tạ Sở ảnh đế hơn Chu Tử Tri khoảng mười tuổi, là nam diễn viên phái thực lực, trước giờ nghe đồn thích giở tính ngôi sao, tính tình không tốt mấy, cô còn thấp thỏm không biết chung đụng với đối phương thế nào, khiến mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, không ngờ ngày đầu tiên quay hình đã được chứng kiến tính nết đối phương.

Chu Tử Tri ngồi ở ghế nhỏ uống nước, kiểu Tạ Sở cô cũng gặp qua mấy lần, người mới không biết trời cao đất rộng, cứ nghĩ bản thân quá mức tốt đẹp, luôn tự đề cao mình, có người công thành danh toại thì cảm thấy đó là lẽ dĩ nhiên nữa.

Tóm lại, bọn họ đều có thể tìm cho mình hàng đống hàng nghìn lý do để ngụy biện.

Thiệu Nghiệp hút thuốc, hùng hùng hổ hổ,"Một buổi sáng cứ vậy lãng phí."

Giản Dư ôm bình giữ ấm, thỉnh thoảng thêm nước cho Chu Tử Tri, cô ngáp liên thiên,"Mí mắt của em sắp dính vào nhau rồi."

Thiệu Nghiệp nghiêng đầu,"Có tăm không?"

"Có?" Giản Dư lại ngáp,"Anh muốn xỉa răng hả?"

Thiệu Nghiệp phun ra vòng khói,"Lấy tăm chống đỡ mí mắt cô đi."

Giản Dư,"......"

"Đi, ăn cơm." Thiệu Nghiệp dụi tắt đầu thuốc, ném vào túi rác,"Buổi chiều phải đến đoàn phim khác."

Giản Dư đậy nắp bình giữ ấm,"Chị Tử Tri, hôm nay sẽ quay xong sao?"

"Chắc là không được rồi." Chu Tử Tri thu hồi ánh mắt từ nơi đang khắc khẩu giữa Lưu Ngọc và Tom, còn chưa diễn, người đại diện của nam chính đã đấu tranh với đạo diễn.

Cô vừa rồi mơ hồ nghe Lưu Ngọc nói một câu "Thích thì đóng không thì khỏi"

Có câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mắt Tom cao hơn đầu.

Fans Tạ Sở đông, có danh tiếng, hắn mà rời khỏi, chỉ sợ bộ phận đầu tư cũng sẽ chia tay với đoàn phim luôn.

Có thể Lưu Ngọc chỉ nói hờn nói lẫy, nói cho bỏ tức.

Buổi chiều, Chu Tử Tri xuất hiện tại Trương gia thôn, trường quay [ tà dương ] ở thành phố C, một bộ điện ảnh kháng chiến, cô trong vai nữ chính Diễn Lan Tử.

Sức lực con người có hạn, chạy tới chạy lui giữa hai đoàn phim không phải lựa chọn sáng suốt, thế nhưng ngày nay các loại phim tràn lan khắp nơi nhưng kịch bản tốt không nhiều, cô không muốn đánh mất cơ hội.

Loại đề tài chiến tranh thì không ít sử dụng bom đạn hay lửa thêu, rất nhiều nữ diễn viên băn khoăn không dám nhận, Chu Tử Tri cũng lo lắng lắm.

Thời điểm chuẩn bị kích nổ, Thiệu Nghiệp giám sát toàn bộ hành trình, mặt hắn nghiêm túc đáng sợ, không nói một tiếng nào đi xác nhận từng điểm nhỏ cự ly đều phải bảo đảm an toàn.

"Không thể nhờ thế thân sao?" Giản Dư không hiểu.

"Cảnh này không thể." Chu Tử Tri nhắm chặt mắt,"Em tránh ra xa xa, để chị lấy bình tĩnh."

Giản Dư chạy xa ra, lo lắng dõi theo.

Đạo diễn hô chuẩn bị, nhân viên thao tác chuyên nghiệp kiểm tra một lần cuối cùng các điểm kích nổ, đạo diễn đưa tay ra hiệu cho nổ.

Một tiếng nổ vang dội, khói đặc vọt tới tứ phía, lỗ tai Chu Tử Tri bùng bùng, theo bản năng chạy về phía trước, một khắc nhào xuống mặt đất đầu óc trống rỗng.

Cô phun một đống bột phấn lẫn lộn với nước miếng, thở hổn hển mấy hơi, phía sau lưng áo chiến đấu bị thủng mấy chỗ, có máu lan ra.

Giản Dư lập tức đỡ Chu Tử Tri, bác sĩ trong đoàn và hộ sĩ cũng nhanh chóng chạy tới, nói không có gì đáng ngại, Thiệu Nghiệp xanh mặt đi tìm đạo diễn.

"Không phải khẳng định 100% không có vấn đề gì rồi hay sao?"

Đạo diễn còn rất vừa lòng vì cảnh này chỉ cần quay một lần đã qua, loại hình phim chiến tranh đương nhiên có tính chất nguy hiểm, càng thuận lợi càng tốt,"Chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi mà, đóng phim khó tránh khỏi."

Thiệu Nghiệp đạp ghế dựa một cái,"Đm!"

Đạo diễn rống,"Ê, nhóc con, cậu mắng ai thế hả?"

Ánh mắt Thiệu nghiệp làm cho người ta sợ hãi, muốn xông lên cho đạo diễn một trận, thì nghe Chu Tử Tri gọi,"Thiệu Nghiệp!"

Hắn buông lỏng nắm tay.

Chu Tử Tri đích xác chỉ bị thương ngoài da, vài mảnh đá nhọn găm vào da thịt khiến máu chảy không ít, sau khi cầm máu tiêu độc cô kiên trì đòi tiếp tục quay hình.

Nhìn cảnh này, đến nam diễn viên còn sợ hãi than,"Tử Tri, chị là con gái, diễn những bộ phim thần tượng khóc lóc cười đùa không phải được rồi sao, đâu nhất thiết liều mạng đóng thể loại này?"

Chu Tử Tri lấy khăn ướt lau bụi bậm trên mặt, cô nghĩ muốn thu hoạch nhiều, không thể không trả giá.

Con đường nghệ thuật chông chênh thế đấy, đỉnh Kim Tự Tháp còn rất cao, người muốn leo lên chỉ ngại quá nhiều chứ không bao giờ thiếu.

Cô muốn đứng ở nơi cao nhất Kim Tự Tháp, từ trên đỉnh nhìn xuống con đường đã đi qua, muốn cho những người từng thương cô, từng vứt bỏ cô phải ngước lên nhìn.

Chu Tử Tri đoán chính xác, Lưu Ngọc bên kia liên hệ với cô về hành trình ngày mai, Lưu Ngọc tranh cãi với Tạ Sở dữ dội, cuối cùng cũng thất bại toàn phần.

Buổi tối quay về Chu Tử Tri hỏi,"Nhìn chị giống bị thương không?"

Thiệu Nghiệp nhắm mắt lại không lên tiếng, Giản Dư gật đầu, nhỏ giọng nói,"Chị Tử Tri, mặt chị không còn một hột máu kìa." Cô còn nói,"Hay là tối nay em qua ngủ chung với chị, còn phải thay thuốc nữa."

Chu Tử Tri lắc đầu,"Không cần." Cô có thể tự thay thuốc.

Xuống xe, Chu Tử Tri gọi cho Úc Trạch,"Anh đang ở đâu vậy?"

Đầu kia truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính,"Anh đang ở nhà, sao thế? Nhớ anh à?"

Chu Tử Tri nói tiếp hai câu,"Vậy anh đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Cô treo điện thoại, thả lỏng, bước chân nhẹ nhàng lên lầu, tay còn tìm chìa khóa, cửa được mở ra từ bên trong.

Úc Trạch chuẩn bị cho cô niềm vui bất ngờ, nhìn cô gái đứng yên không nhúc nhích, đưa tay ngắt mũi cô một cái,"Ngạc nhiên đến choáng váng rồi hả?"

Chu Tử Tri khóe miệng run rẩy, là ngạc nhiên nhưng sợ hãi thì có.