Cô Đã Trở Lại

Chương 25: Giải thưởng Kim Mã dành cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất (P2)




Một nơi khác, Chu Tử Tri đứng trong phòng làm việc Hoa Thụy, hôm nay cô mặc trên người chiếc áo trắng ngọc trai đính chút lông vũ, thanh thoát mong manh, phối hợp với quần ống bút chì màu xanh, không có thêm trang sức dư thừa.

"Em xem nhân vật này này." Lưu Ngọc là một trong số nữ đạo diễn ít ỏi của giới điện ảnh, tính tình trung trực ngay thẳng,"Có muốn thử không? Có ý kiến ý tưởng gì cứ tự nhiên nói với chị, chị sẽ nói lại với biên kịch Lý Thành, mọi người cùng nhau trao đổi."

Chu Tử Tri khép lại quyển kịch bản, cười nói,"Chị Ngọc, thật ra em muốn thử vai Trang Mẫu."

Lưu Ngọc có chút ngoài ý muốn,"Nhân vật này rất cực đoan, nói trắng ra có chút biến thái, cũng không phải vai diễn vui vẻ gì mà." Khán giả thường thích nhân vật chân thiện mĩ hơn.

Chu Tử Tri xác định nói,"Em muốn thử thách mình ở một vai khác biệt hơn những nhân vật từng đảm nhiệm."

Lưu Ngọc hơi trầm ngâm,"Vậy đi, em chuẩn bị một chút, chúng ta thử......" Cô xem xem kịch bản,"Màn thứ mười hai nhé."

Chu Tử Tri đang hoá trang, Giản Dư ở bên cạnh bơm hơi,"Chị Tử Tri, em ủng hộ chị tuyệt đối, chị diễn nhân vật nào cũng hay cả!"

"Cho dù nhân vật đó mặt đầy mụn nhọt hả?"

Giản Dư,"......"

Cô đến gần bên tai Chu Tử Tri, thấp giọng thì thầm,"Chị Tử Tri, nghe nói [ nghịch lưu mà lên ] đình chỉ quay rồi."

Chu Tử Tri trên mặt chợt lóe vẻ phiền muộn,"Giản Dư, nhiều chuyện không tốt đâu." Cô không muốn nghe bất cứ tin đồn gì dính đến bộ phim kia, dù thật hay giả đều chẳng liên quan tới cô.

Giản Dư lập tức ngậm miệng, gục đầu, dáng vẻ y chang đứa nhỏ bị người lớn phê bình.

Cô đang bị nhứt răng, bây giờ lại chọc chị Tử Tri không vui, dây thần kinh giống như bị kéo căng phát đau.

Lúc thợ hóa trang đi lấy thêm đồ nghề, Chu Tử Tri mới nói lời thấm thía,"Đừng biểu hiện rõ suy nghĩ của em ra bên ngoài, Giản Dư, như vậy rất dễ bị người khác nắm chốt lợi dụng."

Giản Dư cái hiểu cái không,"Em sẽ ghi nhớ."

Cô ấy còn nhỏ, cần quá trình để hiểu rõ, Chu Tử Tri xoa mi tâm,"Đi lấy cho chị ly nước đi."

Giản Dư mắt sáng lên, lập tức đi.

Hơn nửa giờ sau, Chu Tử Tri hóa trang xong, một bộ váy dài xanh biếc, từng sóng mắt lưu chuyển đều toát lên thần thái tiểu thư khuê các.

Thật ra, cô có hướng nhìn riêng. Từ năm ngoái khi Lưu Ngọc đến tìm, cô đã coi trọng nhân vật kia rồi, tính cách nhân vật có nhiều mâu thuẫn, sinh ra và lớn lên trong thời đại phong kiến bảo thủ, một cô gái xuất thân thư hương dòng dõi, từ nhỏ đến lớn đều là hòn ngọc quý trong mắt trên tay mọi người, phẩm đức cao cao tại thượng.

Vừa mới thành thân không bao lâu tân lang chết trận trên chiến trường, người phụ nữ trở thành quả phụ, cô cũng theo quy củ, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lập đền thờ trinh tiết, tuy nhiên nhân tính con người khi bị áp bách, trói buộc dần dần trở nên vặn vẹo.

Vận mệnh của cô rất bi thảm, là một người phụ nữ vừa đáng thương lại đáng giận, hầu như tụ hợp tất cả bóng dáng phái nữ, ai ai cũng có thể tìm được điểm giống nhau từ con người cô ấy.

Chu Tử Tri hiểu rõ quá trình này có tính khiêu chiến, cô cũng muốn nhân cơ hội này đột phá giới hạn bản thân.

"Tử Tri, chuẩn bị xong chưa?" Lưu Ngọc đi tới, nhìn ngang nhìn dọc, vừa lòng gật đầu,"Được đấy."

Buổi thử vai này không công khai, chỉ có Lưu Ngọc, tác giả nguyên tác và nhà sản xuất.

Chu Tử Tri đứng ở trung tâm sân khấu, cảnh cô sắp diễn là khi Trang Mẫu say mê nhìn trộm tiểu thúc, bị đại phu nhân bắt gặp phạt đứng trong tuyết, tiểu thúc đi ngang qua, không biết nguyên nhân sự tình, còn đến gần hỏi thăm cô, khiến Trang Mẫu vừa thẹn vừa giận.

Bắt đầu!

Xung quanh giữ yên lặng tuyệt đối, những người có mặt chăm chú nhìn lên người con gái lưng thẳng eo thon, đôi môi nhẹ động, hai bàn tay chấp lại, như đang chờ đợi điều gì.

Rốt cuộc mất kiên nhẫn, Chu Tử Tri dậm chân tại chỗ, cô đem tay nắm lỗ tai, không ngừng hà hơi vào đôi tay đang chà xát vào nhau, trong mắt hiện lên vẻ xao động gấp gáp.

Bọn người Lưu Ngọc cảm giác được đối phương ngay từ đầu không lạnh, sau đó càng ngày càng lạnh, lạnh chịu không nổi, cuối cùng tứ chi đông lạnh đến cứng ngắt.

Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, Chu Tử Tri bỗng nhiên ngẩng đầu, bởi vì bị gió tuyết hong khô mà đôi mắt lộ ra tơ máu đỏ ửng, cô nhìn vào hư không, vẻ mặt ngốc nghếch, một màu sắc lạ thường lan tràn vành tai.

Ngay sau đó cô quay đầu nhìn về một chỗ, môi lại mím chặt cúi đầu, một giây ngắn ngủi ở trước màn ảnh, kích động kinh hoảng, đó là nơi đại phu nhân đứng.

Không có bộ mặt dữ tợn, cũng không có ngôn hành khoa trương, chỉ trong vài phút Chu Tử Tri đã tái hiện được cảnh vật, từ đầu tới cuối đều là phương thức kịch câm, lại mang cảm xúc biến hóa của bản thân trình diễn chuẩn xác, cho người xem cảm giác đáng thương, tức giận bất bình vì cô.

Lưu Ngọc là người đầu tiên đánh vỡ bầu không khí im lặng, một màn này giúp cô mường tượng cảnh vật như thật từ những con chữ biến ra, cơ hồ hoàn hảo, chỉ thiếu hiệu ứng bông tuyết rơi giữa màn đêm nữa thôi, cô quay đầu hỏi ý những người khác.

"Mọi người cảm thấy thế nào? Cô ấy đủ sức diễn vai Trang Mẫu chưa."

Tác giả nguyên tác rất câu nệ,"Tôi thấy cũng được."

Nhà sản xuất và Lưu Ngọc châu đầu ghé tai, Lưu Ngọc ừ một tiếng.

Buổi thử vai Chu Tử Tri được thông qua. Ngày hôm sau, Kiều Tứ dẫn người đại diện đến cho cô, là một chàng trai anh tuấn tóc dài, ngoài ý muốn khá trẻ tuổi.

Người nọ bình tĩnh, hắn hướng Chu Tử Tri vươn tay,"Xin chào, tôi tên Thiệu Nghiệp."

Chu Tử Tri bắt tay,"Chào anh."

Thiếu gia? Bên cạnh Giản Dư tạp miệng, không lưu ý, trực tiếp nói ra, cô xấu hổ đỏ mặt.

"Thiệu trong tổ chức." Thiệu Nghiệp tựa hồ thấy nhưng không thể trách, giải thích tên mình,"Nghiệp trong sự nghiệp." (giản lược tiếng Trung)

Hắn không cho Giản Dư cơ hội hóa giải xấu hổ, nghiêng đầu nhìn Chu Tử Tri,"Kiều tổng muốn đem tư liệu cụ thể của chị cho tôi tham khảo, tôi từ chối rồi."

"Tôi muốn tự nói chuyện với chị để tìm hiểu cặn kẽ hơn."

Chu Tử Tri đặt kịch bản trên bàn, Giản Dư pha hai ly cà phê dâng lên rồi đóng cửa đi ra ngoài.

"Cậu muốn biết chuyện gì?" Đối mặt với đồng bọn mới, vẻ mặt Chu Tử Tri thả lỏng, nếu không đụng vào ranh giới, cô có thể hỏi gì đáp nấy.

Thiệu Nghiệp uống một ngụm cà phê,"Điều truyền thông biết tôi cũng đã biết, tôi muốn biết thêm những thứ bọn họ không biết, chẳng hạn như đời sống tình cảm." Hắn nói,"Tôi là người đại diện của chị, là người sẽ thay chị tránh thoát phiền phức, tranh thủ trong công việc, báo cáo công tác, cho nên vì hiệu suất làm việc, mong chị đừng giấu diếm."

"Cậu nói rất đúng." Chu Tử Tri cười nói,"Nhưng tôi muốn xem năng lực của cậu trước rồi chúng ta lại nói tiếp."

Nếu không đáng tin, cô sẽ không nói bất cứ điều gì, nhưng nếu có thể tin tưởng sẻ chia cô sẽ để lộ toàn bộ con người của mình, không chừa lại chút xương cốt.

Một hai phút sau, Thiệu Nghiệp cũng cười,"Được thôi."

Vốn dĩ Giản Dư một mình chăm lo cho thần tượng của cô, bất cứ việc gì cũng rơi vào tay cô, tuy rằng có lúc mệt bở hơi tay, nhưng cảm thấy bản thân rất có cảm giác tồn tại, đột nhiên thêm một người, rất nhiều chuyện đều không cần đến cô nữa, rất không được tự nhiên, cô không có việc gì làm chỉ biết nhìn chằm chằm.

Thiệu Nghiệp lật xem sổ tay hành trình,"Cô bạn nhỏ, sang bên kia chơi đi, chú đây không có hứng thú với cô, đừng có lởn quởn lúc ẩn lúc hiện trước mặt chú."

Giản Dư trừng to mắt,"Em nhỏ chỗ nào chứ?"

Thiệu Nghiệp ánh mắt như tia x quang quét người cô một lượt, cố ý chăm sóc địa phương phập phồng một chút,"Thế này mà còn nói không nhỏ? Những cái gì nhỏ chú đây không thèm nhìn tới đâu nhé."

Giản Dư đỏ mặt,"Lưu manh! không biết xấu hổ!"

Từ ngày đó về sau, cô nhìn Thiệu Nghiệp rất không vừa mắt.

Chưa đến một tháng nữa sẽ gia nhập đoàn, Chu Tử Tri vội vàng luyện tập Côn Khúc, nhân vật Trang Mẫu phải xướng qua vài lần, thế nhưng âm giọng của cô rất bình thường hay nói chính xác là không có năng khiếu.

Tình hình sức khỏe của An Ý Như bình phục,[ nghịch lưu mà lên ] khôi phục tiến độ, rất nhiều người đều nghĩ những tin tức lúc trước là vì tuyên truyền, nên bộ phim kia chưa hoàn thành đã được biết đến kha khá.

Chu Tử Tri không nhắc tới An Ý Như, gió êm sóng lặng là điều cô mong mỏi nhất, đặc biệt là đối với sự vật sự việc khiến cô phản cảm.

"Có một quảng cáo thực phẩm." Thiệu Nghiệp tìm Chu Tử Tri,"Tôi đã lấy cho chị, thời gian quay hình là vào thứ năm."

Chu Tử Tri cũng không nói lời dư thừa vô nghĩa, hỏi hạng mục công việc tương quan.

Thứ năm Thiệu Nghiệp cùng Giản Dư tới đón Chu Tử Tri, Úc Trạch chưa tới giờ đi làm, vì vậy ba người chạm mặt.

Thiệu Nghiệp nhận ra mình không có gì để hỏi nữa, đời sống tình cảm của Chu Tử Tri đều diễn ra trước mặt hắn rồi, còn rất sống động.

Hắn nhíu nhíu lông mày, Chu Tử Tri muốn hắn tới, có nghĩa là chấp nhận hắn.

Giản Dư giương mắt đờ đẫn, cô không thể nói rõ dù chỉ một câu hoàn chỉnh, dứt khoát giữ mồm giữ mép, e sợ nói ra lời hại mình hại người.

"Vào nhà đi." Chu Tử Tri không hề khẩn trương, tình cảm của cô sớm muộn gì sẽ công bố với công chúng, nhiều khả năng trong năm nay luôn, trước đó cô cần phải cho những người thân thiết bên cạnh mình biết cái đã.

Thiệu Nghiệp ở kệ giày đổi giày, hắn thò tay lôi cô bạn nhỏ đang ngẩn ngơ ngoài cửa kéo vào.

Tại phòng khách Úc Trạch nghiễm nhiên lấy tư thái người làm chủ gia đình, làm hai kẻ một lớn một nhỏ không biết xưng hô như thế nào, lỡ đâu chỉ là bạn bè bình thường, có chuyện gấp đến chơi....

Tuy rằng tình huống này có tỷ lệ rất thấp để người ta tin.

Chu Tử Tri rót hai ly nước cho bọn họ,"Úc Trạch, bạn trai tôi." Cô giới thiệu,"Trợ lý Giản Dư, anh đã gặp rồi, còn đây là người đại diện của em Thiệu Nghiệp."

Những lời này thốt ra, vẻ mặt ba người đều khác nhau, Úc Trạch khóe môi giơ lên, Thiệu Nghiệp cùng Giản Dư nhìn Chu Tử Tri...... Sau lưng toát mồ hôi ròng ròng.

Nhận được một tín hiệu, bọn họ ở chung.

Chu Tử Tri nói,"Tôi đi thay quần áo." Cô xoay người vào phòng, đem phòng khách chừa lại cho ba người.

Thiệu Nghiệp bày ra thái độ luận sự,"Úc tổng, tôi đã nghe nhắc đến anh từ lâu, hai năm trước may mắn có dịp tham dự lễ hội du lịch phong hòa do quý công ty tổ chức, thái độ phục vụ phải nói là xuất sắc nhất trong những công ty tôi từng thấy qua đấy......"

Nghe hắn vuốt mông ngựa, Giản Dư vụng trộm trợn trắng mắt.

Sau bài diễn thuyết vỗ mông ngựa dài đến năm phút đồng hồ, Thiệu Nghiệp uống một ngụm nước.

Úc Trạch nhạt nhẽo nói,"Mấy năm nay cậu luôn sống ở London, tại sao lại đột nhiên về nước vậy?"

Tuyệt đối không ngoài ý muốn thông tin chi tiết của mình bị tra xét, lúc đầu nhìn thấy người này anh đã kịp dự liệu, Thiệu Nghiệp thò tay vuốt tóc mái dài ra sau đầu, lộ ra một nụ cười nhìn rất chân thành,"Thì tại tôi yêu quê hương quá."

Úc Trạch,"......"

Giản Dư,"......"

Úc Trạch đứng dậy đi khỏi phòng, Giản Dư bị khí thế mạnh mẽ dọa nãy giờ mới có dịp buông lỏng, ngay cả dáng ngồi đều trở nên tùy tiện hơn,"Anh từng đi cái gì phong hòa thiệt hả?"

Thiệu Nghiệp liếc cô như nhìn đứa ngốc,"Mấy năm nay tôi ở London, làm sao có thời gian."

Giản Dư muốn hộc máu, vấn đề não tàn như vậy mà cô còn phải hỏi.

"Em thấy trên mạng phân tích Úc gia là hào môn giữa hào môn, thị phi rất nhiều, chị Tử Tri gả cho Úc Trạch, không biết có thể......"

Thiệu Nghiệp ngăn lại lời sắp nói của cô,"Cô chỉ là trợ lý của chị ấy thôi, đừng bận tâm."

Giản Dư không thể nhịn được nữa, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi,"Sao em nói gì anh cũng phản bác lại hết vậy hả?"

Thiệu Nghiệp ngoáy lỗ tai,"Vì cô ngốc đó."

Giản Dư hất mặt sang chỗ khác, cách hắn xa xa, cô quyết định đêm nay về nhà sẽ viết một chương văn ngược cho bỏ ghét.

Trong phòng Chu Tử Tri cũng rất rối rắm, cô đang chải đầu, Úc Trạch tiến vào xung phong làm tóc cho cô, kết quả một việc có thể giải quyết trong hai phút kéo dài đến hiện tại.

Cô lại không thể đả kích tự tôn của người đàn ông này.

"Sắp tám giờ rưỡi kìa." Ngụ ý là đến giờ anh đi làm rồi đấy.

Úc Trạch cau mày, ngốc nghếch cột tóc cho cô, cây lược một lần nữa rớt xuống đất, Chu Tử Tri khom lưng nhặt cho anh.

"Tóm gọn lên là được rồi."

Úc Trạch thái dương giật giật, anh cũng nghĩ thế, nhưng cái tay không nghe sai bảo.

Thật vất vả cột lại không bị rơi ra, Úc Trạch không quá vừa lòng, anh lại muốn thử, Chu Tử Tri ngăn lại.

"Gọn rồi."

Úc Trạch nghi ngờ hỏi lại,"Thật không?"

Một lọn tóc rơi xuống dưới, Chu Tử Tri,"......"

Cô ôm ngăn anh lại,"Để buổi tối luyện tiếp."

Tiễn người đi, Chu Tử Tri cùng Thiệu Nghiệp, Giản Dư ngồi vào trong xe, sương mù tán đi, lúc này đã gần chín giờ.

"Thực phẩm gì vậy?"

Thiệu Nghiệp nói,"Là bánh mì bi."

Chu Tử Tri buông lỏng một hơi, đối với thực phẩm quảng cáo cô có một bóng ma, lúc trước quay cho một nhãn hiệu sủi cảo, tròn một năm tính từ ngày đó cô không dám chạm đến món sủi cảo một lần nào nữa luôn.

Đến nơi, nhiếp ảnh, tổ công tác, nhân viên đều rất nhiệt tình, bọn họ định thời gian là chín giờ rưỡi bắt đầu, không đến muộn đã không tệ rồi, người đến trước giờ quay luôn là số ít.

Chu Tử Tri lập tức hoá trang, cô không thích kéo dài, quảng cáo này tất yếu buổi sáng phải hoàn thành.

Thợ trang điểm là nam, theo thói quen dặm dặm điểm điểm trên người ngôi sao, lại vẽ vẽ thêm tí, nhưng hôm nay hắn liên tiếp gặp thất bại, đụng phải người kín kẽ không hở tường thì chỉnh thế nào đây.

Sửa soạn một lượt trước sau, người đó ngượng ngùng hỏi,"Có thể ký tên cho em không?"

Chu Tử Tri vô ý thức liếc đến chiếc eo thon nhỏ của hắn, tầm mắt dời đi,"Được chứ."

Khung nền là phòng khách, lấy màu vàng ấm làm chủ, rất ấm áp, máy quay phim được đặt ở nhiều góc độ, Chu Tử Tri trang điểm dịu dàng, một tay cầm một khối bánh mì, cắn một ngụm, đối diện máy quay chính mỉm cười.

"Yêu cuộc sống, yêu Tư Tư."

Ngôn ngữ tình cảm đầy vị, vẻ mặt thuyết minh vừa vặn, không nhiều động tác, một lần đã qua, mọi người đều rất vui vẻ.

Thiệu Nghiệp hai tay đút túi, hắn rất thích loại hiệu suất cao này,"Buổi chiều hai giờ có một hội nghị thương hiệu."

Chu Tử Tri nghi hoặc,"Sao tôi nhớ trên lịch trình đâu có?"

Thiệu Nghiệp tỏ vẻ xin lỗi,"Tôi quên thêm vào."

Chu Tử Tri khóe miệng nhẹ động.

Giản Dư rốt cuộc có cơ hội, châm chọc khiêu khích,"Người đại diện mà quên cái này được hả, chú à, chú không thấy xấu hổ sao?" Văn cô viết tuyệt đối chanh chua, lời nói ra miệng có vẻ ít lợi hại hơn rất nhiều, cạn lời.

Dù là như vậy, "chú" Thiệu đã không nhịn được, hắn lấy tay véo mặt cô,"Bớt lắm lời!"

Bên tai ồn ào, Chu Tử Tri bỗng nhiên nhìn bọn họ, tạm dừng vài giây trên người Thiệu Nghiệp, trong mắt chợt lóe cái gì đó, một lược lướt qua.

Ngày gia nhập đoàn phim, Kiều Nam gọi điện thoại đến,"Tử Tri, tối ngày hai mươi mốt tháng này có rãnh không?"

Chu Tử Tri vừa hoàn thành một màn, đang ngồi nghỉ chờ cảnh quay kế tiếp,"Chi vậy?"

Kiều Nam cười,"Mình có một trận đấu." Tuổi cô không còn nhỏ, các phương diện thân thể đều đang thoái hóa, trận đấu này chính là một hồi trải nghiệm cuối cùng trong đời, cô không muốn có bất kỳ tiếc nuối nào.

Chu Tử Tri đồng ý với cô,"Mình nhất định sẽ đến cổ vũ bạn."

Bảy giờ tối ngày 21, hoàn thành lịch trình Chu Tử Tri một thân một mình như người qua đường xuất hiện tại thính phòng, cô phất tay với Kiều Nam đang đứng trên lôi đài.

Trên lôi đài Kiều Nam mặc võ phục màu đen, quần dài, vận sức chờ phát động, cô phát hiện Chu Tử Tri, hai quyền đầu binh binh, nhếch miệng cười, lộ ra bộ bảo vệ răng.

Bắt đầu thi đấu, Chu Tử Tri căng thẳng tới mức tim muốn ngừng đập, cô ngồi vị trí trung tâm khán đài, có thể thấy rõ mồn một tình huống chiến đấu của Kiều Nam, mọi người chung quanh đang rất phấn khích hò hét um sùm, chấn động khiến màng nhĩ cô phát đau.

Đây không phải lần đầu cô xem Kiều Nam thi đấu, lần trước cách đây mười năm rồi, cô nhớ rõ hình ảnh Kiều Nam ở trên lôi đài chế phục đối thủ như thế nào, lại vui sướng cười to haha ra sao.

Nhưng bây giờ Kiều Nam không còn trẻ nữa.

Thời gian trôi qua cực kỳ lâu, Chu Tử Tri thấy Kiều Nam bị đối thủ đánh bay ra ngoài, trọng tài kịp thời kéo ra, cô nhanh chóng lau mắt, thu gom dòng lệ đang tuôn trào.

Mỗi người đều có mục tiêu của riêng mình, giấc mộng của Kiều Nam chính là anh dũng chiến đấu trên lôi đài.

Kiều Nam thi đấu xong, một bàn thắng hiểm, Chu Tử Tri giống như đã trải qua một kiếp luân hồi, cô đứng nhìn Kiều Nam đang nằm trên cán cứu thương nói,"Nhìn bạn đánh quyền, so với bản thân chơi bungee còn khẩn trương hơn nữa đó."

"Cha lỗ mãng đâu rồi?" Kiều Nam hơi thở dồn dập,"Sao không nhìn thấy bóng dáng ổng vậy?"

Cô muốn gặp chồng mình.

Chu Tử Tri trấn an cô,"Trương Lập lo làm thủ tục cho bạn rồi, lát nữa sẽ đến ngay thôi."

Không lâu sau, một người đàn ông đeo kính mắt viền vàng, thanh nhã đi tới, hắn nói với Chu Tử Tri,"Cậu về trước đi, ở đây đông người, bị người ta nhận ra sẽ phiền phức lắm."

Chu Tử Tri nhìn nhìn Kiều Nam"Mình còn muốn ở lại với cậu ấy thêm chút nữa."

Kiều Nam lắc đầu nhẹ,"Đừng, mình không muốn lên trang đầu đâu." Cô nói,"Yên tâm đi, có việc gì khẳng định mình sẽ báo với bạn."

Chu Tử Tri suy nghĩ kỹ, nhìn Trương Lập nói,"Vậy được rồi, cậu chăm sóc cho bạn ấy nhé."

Trương Lập đứng đó, trên cao nhìn xuống bã xã mình, mặt mũi thì bầm dập, cũng không biết gãy mấy cái xương sườn,"Đánh xong trận này, về sau có thể ngoan chưa?"

Kiều Nam rên một tiếng,"Đừng có nói mát!"

Trương Lập thả lỏng tâm tình, xem ra bị thương không quá nghiêm trọng.

Hắn tìm phải người bạn đời thích kicking & boxing, cũng từng có lúc mơ tưởng hình ảnh ngoan hiền của đối phương đối với mình, nhiều năm trôi qua, bị đánh riết quen.

Nếu ngày nào đó cô gái này mềm mỏng nũng nịu như một đứa trẻ với hắn, phỏng chừng hắn có thể bị dọa chạy mất xác.

Nâng cán vào trong xe cứu thương, Kiều Nam trở nên hỗn loạn,"A Lập, anh xem tay trái em còn ở đây không?"

Trương Lập dỗ dành,"Còn còn, tay phải còn, chân trái chân phải đều ở đây hết, đủ bộ hoàn chỉnh."

Kiên cường chống đỡ đến hiện tại Kiều Nam rốt cuộc yên tâm, hai mắt khép lại, ngất đi.

Trương Lập lau mặt, hắn thở dài một hơi.

[ hiệp đường ] lọt vào vòng đề cử cuối tranh giải kim mã với nhiều hạng mục, Vương Phú chiếm một vị trí trong danh sách đạo diễn xuất sắc nhất, vì kéo phiếu, hắn hao tốn nhiều tâm tư siêng năng rèn luyện giảm cân, rốt cuộc bị những hình ảnh bung xõa thời còn phát tướng với các diễn viên khi đang quay phim điện ảnh đăng lên mạng nhất thời đánh về nguyên hình.

Trần Gia không được đề cử, cô buồn bã đến mấy ngày trước ăn uống thả ga một trận mới bình phục tâm trạng, khi truyền thông phỏng vấn, cô đối mặt với máy quay không để lộ khuyết điểm.

"Trần Gia, cô nghĩ giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất lần này sẽ rơi vào tay ai?"

Trần Gia trả lời thành thạo,"Khó nói lắm, các chị ấy đều là tiền bối của tôi mà, đều rất giỏi giang."

Truyền thông không dễ cho qua,"Chu Tử Tri cũng có tên trong bảng đề cử, hai người từng hợp tác, cô có cho rằng cô ấy có hy vọng lớn cầm giải thưởng không?"

Trần Gia nụ cười bị kiềm hãm, không dễ phát hiện, tầm mắt cô lướt qua một nhóm ngôi sao đang đi đến, nhìn thấy một bóng người,"Còn phải xem quan điểm của giám khảo như thế nào nữa."

Chu Tử Tri phát hiện, ngẩng đầu nhìn, Trần Gia nhanh chóng quay ngoắt đi.

Cô cũng không có ý định mặt nóng dán lên mông lạnh, xoay người sang một hướng khác, phía sau truyền đến một giọng nói,"Đã lâu không gặp."

Chu Tử Tri nhíu nhíu mi, quay đầu nhìn Phùng Hạo.

Hôm nay cô diện một bộ váy dài màu trắng lộ lưng, Phùng Hạo một thân tây trang cũng màu trắng, tuấn nam mĩ nữ đứng chung một chỗ, khiến người nhìn cảm giác đây không phải phù rể phù dâu, thì chính là cô dâu chú rể rồi.

Phùng Hạo nửa nói đùa,"Tử Tri, buổi tiệc kết thúc [ sau lưng có người ] cô không tới, tuyên truyền cũng không tham gia lần nào, chúng ta cùng một tổ nhưng một lần cũng không chạm mặt, không phải cô đang trốn tránh tôi chứ?"

Chu Tử Tri cười không hề sơ hở,"Thời gian là Trương đạo diễn sắp xếp mà." Cô thu liễm độ cong bên môi,"Phùng Hạo, anh nghĩ xem anh có chỗ nào mà tôi cần trốn anh chứ?"

Phùng Hạo lắc lắc đầu, ý vị thâm trường,"Tôi thì thấy không có." Phía trước có, hiện tại chỉ có thể không có, không thì bạn bè cũng khó mà giữ.

Hắn đạp đến ranh giới Chu Tử Tri, không thể vượt qua, chỉ có thể lui về phía sau.

Chu Tử Tri nói,"Tôi sang bên kia."

Phùng Hạo bước chân nâng lên, theo sau,"Chúc mừng cô trước nhé."

Chu Tử Tri không quay đầu,"Kết quả còn chưa định."

Phùng Hạo nhún vai, hắn nắm chắc tám phần, giải thưởng kia sẽ thuộc về Chu Tử Tri.

Dư quang quét đến Hà Duyệt Minh, Phùng Hạo thay đổi hướng đi, "Sao có mình anh ở đây? An Ý Như không tới à?"

Hà Duyệt Minh như trước vẫn là tác phong nhanh nhẹn, thế nhưng người quen đều có thể phát hiện gần đây hắn gầy đi, khuôn mặt góc cạnh hơn nhiều, thiếu nhiều nét ôn hòa ngày xưa.

"Cô ấy bận quay phim."

Phùng Hạo ngữ khí thân thiết,"Tôi nghe nói cô ấy ngã bị thương, hiện tại khỏe hơn chưa?"

Hà Duyệt Minh thu hồi tầm mắt dõi theo bóng dáng Chu Tử Tri,"Không có vấn đề gì." Hắn tựa hồ không muốn nhiều lời, chuyển đề tài,"Cậu và Chu Tử Tri quan hệ không tệ nhỉ?"

Phùng Hạo nghe vậy sờ sờ mũi,"Sao anh thấy được?"

Hà Duyệt Minh nhướng mày, chờ đợi câu dưới.

"Năm trước quay [ hiệp đường ] chung đụng cũng không tệ." Phùng Hạo Thanh khụ hai tiếng,"Cô ấy biết tôi thích cô ấy, tránh mặt tôi."

Hà Duyệt Minh sắc mặt xuất hiện biến hóa rất nhỏ, rất nhanh biến mất không thấy tăm tích,"Thật không?"

"Thật đấy." Phùng Hạo buông tay,"Cô ấy không có ý gì với tôi hết."

Hà Duyệt Minh không nói cái gì nữa.

Trước khi vào sân khấu, Thiệu Nghiệp hỏi Chu Tử Tri,"Học thuộc hết bài cảm nghĩ khi đoạt giải chưa?"

Chu Tử Tri lấy ra tờ giấy hắn đưa,"Rồi."

Thiệu Nghiệp và Chu Tử Tri cùng đi vào, ngồi xuống Chu Tử Tri nói không khẩn trương là giả, không có diễn viên nào không muốn đoạt giải thưởng, đó là một loại khẳng định trực tiếp nhất.

Phùng Hạo ngồi ở một nhóm khác, toàn bộ diễn viên chính trong đoàn đều đến.

Đầu tiên là Diễn viên chính xuất sắc nhất, chia làm hai giải, nam chính và nữ chính, Chu Tử Tri thấy họ kích động không kềm chế được, cô rất hiểu.

"Tiếp theo chúng ta sẽ công bố giải thưởng lớn thứ hai đêm nay, đề cử giành cho hạng mục nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất gồm có......"

Theo lời người chủ trì, màn hình lớn xuất hiện bảy bộ phim, trong đó có An Ý Như trong một bộ phim thần tượng.

Chu Tử Tri nhìn thoáng qua.

Trên sân khấu, hai vị dẫn chương trình thừa nước đục thả câu không dứt, Chu Tử Tri rốt cuộc cảm nhận được xúc động khi thấy đối phương mở bao bì chứa tên người chiến thắng.

"[ hiệp đường ]." Người dẫn chương trình ngắt quãng chuẩn xác,"Thủ vai Bạch Dĩnh -- Chu Tử Tri!"

Trong tiếng vỗ tay, Chu Tử Tri đứng lên, Phùng Hạo cũng đứng lên, tựa hồ là muốn ôm chúc mừng, bị Thiệu Nghiệp bất động thanh sắc ngăn cản.

Cô từng bước đi lên đài, ôm hai vị dẫn chương trình một cái, nhận lời chúc mừng.

"Xin cảm ơn tất cả những người bạn luôn sát cánh bên tôi đến tận bây giờ." Chu Tử Tri đem tay đặt ở vị trí cổ áo, hơi cong người cúi đầu, đứng thẳng trở lại, hốc mắt ướt át,"Cám ơn mọi người, cám ơn."

Đầu óc cô trống rỗng, những lời thuộc nằm lòng giờ phút này không nhớ ra nổi, chỉ biết cảm ơn rồi cảm ơn.

Kế đó là một tràn pháo tay vang dội, những diễn viên được đề cử khác nhưng không được giải đương nhiên rất thất vọng, trong lòng ghen tị không thôi nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi rộng lượng mê người.

Bởi vì máy quay phim sẽ bắt đến đặc tả các cô, vỗ tay còn phải dùng đủ lực, biểu hiện là thật tâm chúc mừng.

Không thì ngày hôm sau sẽ có tin tức càng khiến các cô buồn bực hơn.

Người vui rất nhiều, riêng Thiệu Nghiệp rất muốn sùi bọt mép, hắn thức đêm chuẩn bị cảm nghĩ dài như thế, cô gái này chỉ dùng đúng một câu mở đầu rồi thôi luôn.

Ngồi ở văn phòng thưởng thức lễ trao giải Úc Trạch khép hờ mắt, nhìn cô gái của mình chói lọi trên màn ảnh, kiệt lực khống chế cảm xúc trào dâng quá đáng.

Anh cong cong môi, nhẹ giọng nói,"Em thật biết khiến anh tự hào mà."