Cố Chấp Chờ Em: Vô Lượng Hải Để Dung Nguyệt

Chương 6: Thế giới nhỏ




Trái lại, Mạc Vũ Hải nghe vừa dứt chữ cuối thì lao tới cọ tới cọ lui vào mặt cô.

Người ta cũng kiềm chế lắm chứ, nhưng mà sướng muốn thăng thiên rồi còn để ý gì nữa, liêm sỉ gì nữa, liêm sỉ cũng không biến thành Tịnh Nguyệt được thì giữ lại làm gì?

Tịnh Nguyệt bị anh xô tới, suýt chút đập cả người vào hòn giả sơn phía sau.

Cô giấu không nổi gương mặt ghét bỏ đẩy mặt anh ra.

“Anh biết nam đức là gì không, phải giữ nam đức!”

Mạc Vũ Hải vốn không để ý mấy chuyện thế này.

Để ý thời gian cũng không còn sớm, đã chập tối.

Mạc Vũ Hải cũng nhẹ nhàng nhắc cô không sớm nữa, mau về nhà nghỉ ngơi ôn luyện chăm chỉ.

Cũng chỉ 4 ngày nữa là thi lên cao trung, rõ ràng là Tịnh Nguyệt đi thi, nhưng Mạc Vũ Hải cũng vô thức lo lắng như một thói quen.

Anh cúi thấp, giọng cười nói.

“Nào, để ca đưa em đi ăn cơm, hôm nay ăn ở nhà anh.”

Thấy Tịnh Nguyệt vẫn chần chừ, Mạc Vũ Hải cũng biết là cô bị dọa, có khi bây giờ vẫn chưa định thần.

Nhưng thế mà cô lại leo lên lưng anh, khuôn mặt vùi vào lưng anh.

Trông chẳng khác gì hổi nhỏ, giống như đối với Tịnh Nguyệt, anh là một nơi vô cùng an toàn, có thể chắn được cả thế giới?

Giờ anh mới để ý, vì sao anh chăm kĩ thế mà cô vẫn nhẹ tênh?

Đoạn đường từ nhà cô qua nhà anh thường ngày chỉ cách mấy bước chân, giờ lại như dài vô hạn.

Dù sao lúc trước cô tập võ gãy chân, anh bế cô suốt mấy tháng, đi xuống phố, đi vệ sinh cá nhân…

Giờ có ôm cô đi giữa đường cũng chẳng ai quan tâm.

Sợ Tịnh Nguyệt nghĩ mình có ý xấu, Mạc Vũ Hải mới lên tiếng, phá đi bầu không khí gượng gạo này.

“Hôm nay cô chú cũng qua nhà anh ăn cơm, gia gia cũng qua, hôm nay đã đặc biệt nhờ dì Vương làm mấy món tẩm bổ cho em.”



Chỉ nghe thấy thế giới nhỏ sau lưng khẽ: “Ừm” một tiếng như muốn trốn, không muốn nói với anh, anh cũng chỉ có thể cười khẽ một tiếng đáp lại rồi thở dài.

Quả nhiên là bị dọa rồi.

Mạc Vũ Hải hiểu rõ, anh nảy sinh tâm tư không đứng đắn với cô bé con như Tịnh Nguyệt thì chính là cầm thú.

Nhưng hắn trồng cây si trước nhà Tịnh Nguyệt cũng ngót nghét mười năm rồi, sao nói bỏ là bỏ được.

Huống hồ ánh trăng nhỏ dù lớn nhưng vẫn thân thiết không kiêng dè với anh, mảnh tình đó có không thiêu cũng cháy.

Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Về phần Tịnh Nguyệt, sau khi dồn 100% công lực để dỗ dành xong Mạc thiếu nữ nhà bên, cô lại phải dồn 200% công lực để đối đầu với kì thi lên cao trung.

Dù giờ cũng có thêm một mối bận tâm là Mạc Vũ Hải nhưng cô cũng không sao nhãng chuyện học hành.

Tịnh Nguyệt nhận thức được năm nay những trường trọng điểm sẽ có tiêu chuẩn rất cao, cạnh tranh rất khốc liệt.

Mà cô muốn có một môi trường phát triển tốt thì phải được xếp vào hạng tốt nhất của lớp tốt nhất trong ngôi trường tốt nhất.

Tịnh Nguyệt cũng rất biết tận dụng thời cơ.

Năm vừa rồi cô quá hăng say những môn xã hội mà môn toán có chút thụt lùi.

Vừa hay, Mạc cô nương nhà bên chính là thủ khoa ban tự nhiên trong kì thi đầu vào, không phải là ông trời tặng cho cô một gia sư miễn phí rất đúng lúc đó ư?

Nếu không biết tận dụng thì phí quá…

Dù biết Mạc Vũ Hải đối phó với mớ giấy tờ trong y quán không nhàn hạ gì, nhưng cô cũng chỉ nhờ anh ôn tập cấp tốc kiến thức trong 3 ngày thôi.

Cũng không làm trễ nải anh bao nhiêu việc.

Huống hồ cô đã hạ quyết tâm rồi, cô giỏi giang thì sau này ở bên Mạc Vũ Hải cũng sẽ thấy vui vẻ hơn, cũng khiến anh mát mặt hơn.

Cô muốn sau này dù tuổi tác có chênh lệch lớn thì cũng không bị soi mói, cô muốn bản thân phải ở trạng thái tốt nhất đứng cạnh anh.

Cũng muốn người khác nhìn vào đều nói: “Thật xứng đôi.”



Chứ không muốn nghe những câu thị phi châm biếm, nói cô moi tiền của anh.

Dù sao Mạc Vũ Hải cũng rất xuất chúng, gia cảnh không tệ, có sắc cũng có tài, người thích anh không ít.

Cô thật ra cũng thích anh, nhưng chính suy nghĩ ‘không xứng’ trong lòng cô, khiến cô có sự bài xích với mấy lời trêu chọc của anh, mới khiến cô thúc giục anh kiếm bạn gái.

Giờ nghĩ lại thật đúng là ngu, càng giấu càng lộ liễu.

Nhưng nếu Mạc Vũ Hải đã khăng khăng thích cô, vậy ít nhất cô có thể lấy đó làm động lực, biến bản thân trở nên hoàn hảo nhất mà đứng cạnh anh.

Như vậy sau này dù anh không thích cô nữa, cái cô thu được cũng có lợi cho cô.

Nghĩ là làm, cô ngồi đến ê cả lưng để soạn ra những kiến thức bị hổng rồi viết giấy nhớ.

Sau đó nhét một đống đề cương, sách bài tập, sách lí thuyết và mấy câu hỏi thắc mắc chạy qua nhà anh.

Nhưng có hơi ngoài dự liệu, Mạc Vũ Hải thường ngày dậy rất sớm đi chạy bộ, sau đó còn tính sổ sách, đáng ra bây giờ đang ngồi trong nhà khách y quán mới phải?

Mà bây giờ, không những không thấy anh, sổ sách của anh cũng không thấy đâu, kỳ lạ.

Nghĩ rồi cô để balo sách vở qua một bên, lon ton chạy tới hỏi chú Tiêu.

Tiêu Chấn thấy hôm nay cô qua tìm Mạc Vũ Hải sớm như thế cũng rất bất ngờ, nhưng rồi cũng nói với cô.

“Đêm qua Vũ Hải phát sốt, hôm nay không dậy nổi, đoán chừng vẫn đang nằm nghỉ, hôm nay chắc không chơi với con được đâu.”

Tịnh Nguyệt Vừa nghe Mạc Vũ Hải phát sốt thì trở nên khẩn trương, mi tâm nhíu lại.

“Phát sốt bao nhiêu độ, có nặng không? Đã đỡ chưa vậy ạ? Cháu vào được không? Anh ấy ăn gì chưa?”

Một tràng câu hỏi của Tịnh Nguyệt khiến Tiêu Chấn không kịp trả lời.

“Cháu từ từ, phát sốt chỉ 38,5 độ, không tệ lắm, vì thằng bé ngủ liền từ đêm qua nên cũng chưa ăn gì được, thuốc cũng chưa…”

Tiêu Chấn chưa nói hết câu đã thấy Tịnh Nguyệt vụt chạy tới hướng phòng bếp, chỉ để lại cho ông một câu.

“Chú Tiêu cho cháu mượn phòng bếp!”

Rốt cuộc là cô bé lo lắng tới thế nào mà khẩn trương như thế?