Cố Chấp Chờ Em: Vô Lượng Hải Để Dung Nguyệt

Chương 5: Đòi em danh phận




Tịnh Nguyệt cũng chú ý thấy biểu tình bất ngờ trên mặt Mạc Vũ Hải.

Cô biết mình nói hơi xa, nhưng điều cô nghĩ ra nhất định phải nói hết, nếu không sẽ rất khó chịu.

“Anh có thể nghĩ việc chờ mấy năm rất đơn giản, nhưng khi trải nghiệm rồi sẽ không như vậy nữa, em đã thấy rất nhiều cặp đôi yêu xa rồi, đều…”

Giọng của Tịnh Nguyệt lí nhí, cứ nhỏ dần.

Mạc Vũ Hải như sợ cô không nói nữa, khúc mắc không được giải quyết nên tiếp lời như thúc giục cô.

“Đều…?”

Thấy cô ngước lên nhìn mình, lại cúi xuống, khóe mắt đã có chút ửng đỏ sợ là sắp khóc rồi.

‘Không phải chứ, hắn thực sự thích cô, thích từ lâu lắm rồi, gần 10 năm rồi, không phải là kiểu thích giữa huynh muội, chờ 10 năm nữa thì có sao? Hay cô thực sự không thích anh?’

Lo lắng là thế, sợ là thế nhưng Mạc Vũ Hải không muốn ép buộc cô, chỉ cần cô vui, thế nào cũng được.

Nhưng hắn cảm thấy chỉ có mình mới đủ tư cách chiều chuộng cô vô điều kiện.

Giao cô cho ai cũng cảm thấy không an tâm.

Mạc Vũ Hải tuy hơi tùy hứng, hơi cợt nhả, nhưng là chuyện liên quan đến Tịnh Nguyệt anh đều rất nghiêm túc.

Tịnh Nguyệt chưa lo anh đã vội lo thay.

Mắt thấy ánh trăng nhỏ sắp khóc, giờ chỉ còn nước dỗ dành, anh không muốn dọa sợ Tịnh Nguyệt.

Mạc Vũ Hải quỳ thấp một chân, đưa tay ôm trọn khuôn mặt ửng hồng của Tịnh Nguyệt.

Cảnh tượng này thật giống trong đoạn video.

Miệng dù cười nhưng cũng có chút gượng mà dỗ cô, không quên pha trò.

“Được rồi, em đừng khóc, em đừng khóc, ca không ép em, anh biết anh hơn em 8 tuổi, biết anh già, nhưng cũng đâu có xấu xí đến mức dọa em khóc chứ?”

Nghe anh dỗ, nước mắt của Tịnh Nguyệt vừa khó khăn lắm mới kìm được lại lũ lượt tuôn ra.

Thấy cô bé con cứ khóc, Mạc Vũ Hải vẫn nghĩ Tịnh Nguyệt chắc thấy kinh khủng lắm.



Dù sao hắn cũng chăm bẵm cô từ nhỏ, giờ lại tỏ ý với cô.

Cô không chấp nhận được cũng phải.

Thấy nước mắt mình vừa lau còn chưa hết mà một hàng mới lại tuôn ra, Mạc Vũ Hải có chút khó xử.

“Được rồi, đều nghe em hết, em thích bạn nam nào ca đều không ngăn cản, nhưng phải mang tới cho ca duyệt trước, nếu không…ca không an tâm giao em cho cậu ta.”

Nói xong câu này, sự mất mát cũng hiện rõ trên khuôn mặt Mạc Vũ Hải.

Nhưng có điều anh không ngờ, cô bé con đang khóc kia lại đột nhiên lên tiếng, nói một câu như khiến cái cây chết trong lòng anh nở hoa.

“Không phải…hức…không phải em không thích, nhưng … nhưng không nói đến 10 năm, chỉ 6 năm nữa, có khi năm sau thôi, anh sẽ thích người khác. Em còn quá nhỏ, emm…hức…ức….”

Tịnh Nguyệt nhìn anh, nước mắt cũng không ít hơn ban nãy là bao, môi mím chặt như sợ mình sẽ khóc òa lên thành tiếng.

Hình ảnh này đã thu gọn vào đáy mắt Mạc Vũ Hải.

Những lời này của cô anh cũng nhớ hết rồi.

Anh hiểu lời cô nói đều là lo lắng khi việc tình cảm phải song hành trong quá trình học.

Nhưng…

Vậy tức là cô đồng ý, chỉ cần anh một lòng thì cô cũng đồng ý?

Suy nghĩ này vừa nở ra đã làm anh sướng muốn điên, nhanh chóng muốn xác nhận lại với cô.

Anh nghiêng đầu hỏi.

“Vậy ánh trăng nhỏ à, ca đảm bảo với em, ca một lòng một dạ với em, em cứ học, cứ làm điều em muốn, ca không thể chê em nhỏ được đâu.”

Anh đưa tay vuốt mặt cô, đối mặt mà nói.

“Sau này Tiểu Nguyệt vừa xinh đẹp, vừa có tiền, vừa tài giỏi, còn anh lúc đó chỉ có chút tiền, lại còn già rồi, sao có thể chê em.”

Thấy Mạc Vũ Hải tự giễu như thế, Tịnh Nguyệt giật mình thon thót, trợn tròn cả mắt.

‘ Người này điên à, jhgdcqbuhjhsjh, anh ta mà chút tiền, chút tiền cái rắm, tiền chất thành núi, tiền đẻ ra tiền mà gọi là một chút, có bình thường không???? Còn cái gì mà già, yêu nghiệt như anh dù có già cũng là một ông già đẹp trai, ai mà không thích? ‘

Nghĩ thế nhưng trong tình cảnh này Tịnh Nguyệt không thể phun ra một tràng chửi bậy kia được.



Chỉ biết khua tay múa chân tỏ ý không có, không phải vậy.

Thấy tâm tình cô có vẻ tốt lên rồi, Mạc Vũ Hải lại trở về với dáng vẻ thèm đòn vốn có.

“Ừm, anh biết ánh trăng nhỏ rất luyến tiếc anh, không nỡ để anh cho người khác, như vậy đi, em cứ tập trung học hành cho tốt, đừng quan tâm mấy gã trai tán tỉnh em, ca cũng sẽ thủ thân cho em.”

Sợ cô đổi ý, hắn cũng không quên bồi thêm một câu.

“Ca ca từ nhỏ đã trao tấm thân ngọc ngà này cho em, em không thể bỏ mặc trong sáng của anh như thế được.”

Trông thấy bộ dạng uốn éo vặn vẹo kia của anh, Tịnh Nguyệt muốn tự vả vào mặt mình mấy cái cho tỉnh lắm.

Ban nãy cô nghĩ gì mà lại nói người thiệt là anh cơ chứ?

Rõ ràng dính vào anh cô mới là người thiệt…

Mắt thấy tâm tình Tịnh Nguyệt đã khá lên, Mạc Vũ Hải cũng an tâm hơn.

Nhưng có điều anh vẫn phải hỏi cho rõ, phải đòi danh phận trước.

“Vậy, ánh trăng nhỏ à em có thích ca không, có đồng ý học xong sẽ đón ca vào cửa không? ~”

Tịnh Nguyệt đang cáu giận đột nhiên nghe Mạc Vũ Hải hỏi vậy cũng ngạc nhiên lắm.

Cô càng không ngờ tên lông bông này sẽ nghiêm túc.

Nhưng mà, tâm tư của cô, cô rõ hơn ai hết.

Im lặng chừng 2 giây, bị Mạc Vũ Hải nhìn chằm chằm cô cũng không nhịn nổi mà quay mặt qua hướng khác.

Giọng nói nhỏ như không muốn người nghe thấy.

“Em cũng có thích…nhưng mà.”

Nói xong vế trước, Tịnh Nguyệt ngượng xì cả khói.

Tai đỏ lựng như cà chua, cô chỉ hận sao vị ca ca này cái gì cũng hiểu nhanh,mà cái cô ám chỉ từ nãy tới giờ anh không hiểu.

Lại cứ bắt cô phải nói mấy lời này ra miệng, nhục chết.