Cố Chấp Chờ Em: Vô Lượng Hải Để Dung Nguyệt

Chương 7: Chăm anh




Tiêu Chấn làm việc cho y quán Mạc Phủ đã lâu, tự mắt ông đã chứng kiến Mạc Vũ Hải và Tịnh Nguyệt lớn lên cùng nhau như thế nào.

Đại khái ông cũng đoán được Tịnh Nguyệt vào bếp làm gì.

Chỉ là bình thường đều thấy người nấu là Mạc Vũ Hải, người ăn là Tịnh Nguyệt nên cũng không biết cô định nấu món gì.

Chỉ thấy Tịnh Nguyệt hí hoáy trong bếp một hồi rồi bưng ra một khay đồ ăn trông rất ngon miệng, còn tỏa ra mùi thơm.

Đúng là đồ mà Mạc Vũ Hải thường nấu mang qua nhà cô bé khi cô bị bệnh.

Là một bát cháo gà và rau củ xào, còn có cả một cốc nước cam, nhóc con cũng thật chu đáo.

Nhưng hình như hơi nhiều?

Tiêu Chấn chỉ đoán được cô sẽ nấu cháo, nhưng vì luôn thấy Mạc Vũ Hải không nỡ để Tịnh Nguyệt vào bếp khi nào nên nghĩ cô nấu cũng sẽ không ngon.

Nhưng hình như là ông nhầm rồi.

Tiêu Chấn thấy khay đồ ăn còn lớn hơn cả Tịnh Nguyệt thì cũng có ý muốn bưng giúp cô.

Ông sợ cô đi qua bậc thang mà lỡ chân thì công sức cô làm lụng trong bếp vừa rồi sẽ đổ sông đổ bể mất.

Nhưng Tịnh Nguyệt lại không đưa cho ông, còn nhận cô sẽ chăm sóc Mạc Vũ Hải tới khi anh khỏe lại?

Việc này cũng đúng là ngoài dự liệu của ông.

Thấy Tịnh Nguyệt quyết tâm như thế, ông cũng không nỡ ngăn cản.

Chỉ là vẫn không yên tâm để cô bé một mình bê cái khay lớn như thế lên tận phòng Mạc Vũ Hải nên mới đi theo.

Thoáng nhìn qua, ông cũng biết Tịnh Nguyệt rất lo lắng, còn lo hơn cả ông.

Ông không ủng hộ giới trẻ yêu sớm, nhưng hình như hai đứa nhỏ này chơi thân từ bé giờ lại muốn quấn thân cả đời rồi.

Nhìn cách Mạc Vũ Hải ngày nào cũng nuông chiều dung túng cô, ông cũng ngầm đoán được thằng nhóc nhà họ Mạc thích cô hàng xóm nhỏ này.

Nhưng tính tình Tịnh Nguyệt rất phóng khoáng, thoải mái nên việc cô thân thiết với Mạc Vũ Hải trong mắt Tiêu Chấn cũng chỉ là tình đồng chí.



Ngàn vạn lần ông không ngờ tới cô cũng thích Mạc Vũ Hải.

Nhưng giờ thấy cô lo cho anh hơn cả người trong nhà như thế thì xem ra đây cũng không phải tình cảm một chiều.

Về phần Tịnh Nguyệt, vừa tới cửa phòng anh, cô liền nôn nóng kéo cửa cái “Rầm” khiến Mạc Vũ Hải ý thức mơ hồ đang nằm trên giường cũng bị cô gọi tỉnh.

Hé mắt nhìn qua cửa, anh mờ mờ thấy bóng hình nhỏ con quen thuộc.

Sau đó lại đảo mắt nhìn đồng hồ trên tường, mới có 8 giờ sáng, Tịnh Nguyệt sao có thể dậy sớm thế, còn qua nhà tìm anh?

Chính Mạc Vũ Hải cũng nghĩ anh bị ốm đến sinh ra ảo giác luôn rồi.

Sau màn thú nhận cũng thích anh ngày hôm qua của Tịnh Nguyệt, Mạc Vũ Hải mỗi lần nghĩ tới là sự buồn ngủ bay sạch.

Anh gần như thức trắng.

Vốn không cần Tịnh Nguyệt vác sách qua đây hỏi anh, chính anh là người đi họp phụ huynh cho cô suốt mấy năm, cũng biết năm vừa rồi cô yếu môn toán.

Mạc Vũ Hải dự tính ngày hôm nay sẽ lên lịch ôn tập lại cho Tịnh Nguyệt, sau đó ngày mai sẽ đưa cô đi ăn chơi thỏa thích để tinh thần thả lỏng, làm bài thi cho thật tốt.

Vừa nghĩ hôm qua thì hôm nay đã đổ bệnh, anh đúng là đen như chó mực.

‘Phải chi giờ ánh trăng nhỏ thật sự ở đây chăm anh thì tốt biết bao? Nếu thật như thế, anh tình nguyện làm một con ma bệnh cả đời…’

Nghĩ thế nhưng Mạc Vũ Hải cũng không muốn lây bệnh cho Tịnh Nguyệt, cô bị bệnh anh thực sự rất xót, sợ là còn xót hơn mẹ cô.

Nhưng dòng suy nghĩ này vừa dứt thì Tịnh Nguyệt bước tới, đặt khay đồ ăn một tiếng “Cạch”  lên kệ tủ đầu giường, vừa kéo ghế ngồi xuống.

Mạc Vũ Hải vẫn đang nghĩ chỉ có một mình anh trong phòng, âm thanh đặt đồ vang lên bên tai khiến anh vô thức chú ý tới.

Còn có mùi thơm…?

Mạc Vũ Hải có chút hoang mang, anh không bệnh nặng đến mức sinh ra ảo giác chân thực đến vậy chứ?

Anh khó nhọc nhìn về phía phát ra âm thanh, anh lại nhìn thấy Tịnh Nguyệt.

Mạc Vũ Hải biết mình khao khát cô đến nhường nào, nhưng cũng không cầm thú đến nỗi tự huyễn hoặc ra Tịnh Nguyệt mọi lúc mọi nơi như này.



Này là bệnh thần kinh luôn rồi, có khi nào sẽ bị chuyển vào viện tâm thần luôn không?

Nhưng rồi một xúc cảm lành lạnh từ trên trán truyền tới như chứng minh với anh đây không phải ảo giác.

Mạc Vũ Hải mở lớn mắt, cố giữ thần trí thật tỉnh táo.

“Không lẽ anh có điều ước của thần đèn? Ước gì được nấy?”

Đúng là Tịnh Nguyệt, đồ ngủ cô còn chưa thay ra đã chạy qua chăm anh?

Sao cô biết anh bệnh?

Chợt anh thấy bóng dáng cao cao của Tiêu Chấn đi sau Tịnh Nguyệt, tay còn mang theo chậu nước và khăn bông thì hiểu ra vì sao cô lại có mặt ở đây rồi.

Đoán chừng là chú ấy nói với Tịnh Nguyệt.

Hóa ra thần đèn của anh lại là chú Tiêu…

Giờ anh mới để ý, ánh trăng nhỏ mà lâu nay anh bồi dưỡng cuối cùng cũng lớn rồi.

Tuy cô cũng không cao lắm, chỉ 1m51, cũng nhẹ như bông, nhưng đã biết chăm sóc người bệnh rồi, còn rất thành thục.

Khoan, đây mới là lần thứ hai Tịnh Nguyệt chăm anh ốm, vậy trước đó thực hành với ai mà trở nên thành thục?

Dù đang ốm nằm liệt dường nhưng suy nghĩ Mạc Vũ Hải vừa chạm tới Tịnh Nguyệt thì lập tức lên dây cót.

Chuyện này chờ anh khỏi bệnh nhất định phải điều tra kỹ!

Thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng chú Tiêu đâu, chỉ còn anh và Tịnh Nguyệt trong gian phòng phảng phất mùi trầm cùng mùi cháo gà rất thơm.

Có lẽ là Tiêu Chấn đi xử lí công việc ngày hôm nay giúp anh?

Tuy được ở riêng với Tịnh Nguyệt như này anh cầu còn không được.

Nhưng mà ánh trăng nhỏ đang làm gì đây?

Cô đặt tay lên trán anh còn chưa đủ hay sao mà muốn áp sát cả mặt lại như này…đúng là vô ý chọc anh muốn điên.