Cố Chấp Chờ Em: Vô Lượng Hải Để Dung Nguyệt

Chương 4: Không muốn làm lỡ dở anh




Giọng Liễu Thúy Oanh vừa cất lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

“A, quả thật có chuyện đó, video đó là do dì quay đó, lúc đó con mới mấy tuổi, đoán chừng không nhớ cũng là chuyện thường tình.”

Câu nói này như đánh bay tiềm thức Tịnh Nguyệt, sau đó, Mạc phu nhân cười hiền nói thêm một câu như dập tắt hy vọng thắng cược của cô.

“Dì thấy con dễ thương quá, cũng không nỡ giữ video đó làm của riêng, gửi vào group chat chung của hai nhà ta rồi, mấy người họ hàng hình như cũng có đó~”

Tịnh Nguyệt chết lặng, hồn lên mây.

Cùng lúc đó Mạc Vũ Hải cũng đến, như khiêu khích cô.

“Được rồi, ban nãy em hỏi mẹ anh rồi, nếu chưa thỏa đáng vậy đi hỏi hết một lượt mọi người nhaaaa~”

Vẫn ngữ khí trêu ngươi đó, đáng đánh!

Tịnh Nguyệt nghĩ ngợi mấy giây, vẫn không từ bỏ suy nghĩ phản bác.

“Đây là mẹ anh, người con dâu ưu tú như em nhà nào mà không muốn chứ, nhỡ dì Liễu thấy em hỏi vậy nên mượn gió bẻ măng thì sao!?”

Dù nói thế cô cũng thấy áy náy, dù sao dì ấy với Tịnh Nguyệt cũng thân thiết không khác nào mẹ con, nói như thế chính là không tin dì ấy rồi…

Nhưng vì chuyện cả đời của cô, một cơ hội bắt bẻ cô cũng không thể bỏ qua.

Giờ cô thật sự tin con người Mạc Vũ Hải đứng trước mặt cô cái gì cũng dám làm rồi.

Lỡ như anh thật sự làm tới, cô cũng không thể nuốt lời.

Cô nói xong thì vội tạm biệt Liễu Thúy Oanh rồi nắm tóc Mạc Vũ Hải kéo đi.

“Đi! Đi hỏi cha mẹ em!”

Nụ cười Mạc Vũ Hải vẫn vậy, vẫn tươi như mặt trời ban trưa, như thiêu đốt nội tâm Tịnh Nguyệt.

Qua tới nhà cô, quả nhiên giờ này cha cô có nhà.

Cha cô thương cô nhất nhà, nhất định là không đồng ý giao bình rượu mơ bạc tỷ nhà mình cho Mạc Vũ Hải đâu!

Đúng lúc cha đang rảnh rang ngồi đánh cờ với ông nội, Tịnh Nguyệt như trông thấy thần cứu thế mà nhào tới.

Vừa trông thấy cô kéo Mạc Vũ Hải tới, cha cô nói một câu như dội gáo nước đá vào đầu cô.



“Nguyệt Nhi đó à, Tiểu Hải cũng tới à, cháu nhanh qua đây giải vây giúp chú, gia gia cháu thắng chú mấy bàn cờ rồi, sau này cháu nhờ gì chú cũng dốc sức ủng hộ.”

Khả năng chơi cờ của Mạc Vũ Hải không phải siêu phàm nhưng cũng không thua kém ai, cha nói thế khác nào tặng không cô cho anh rồi?

Tịnh Nguyệt cố gắng trấn an mình.

“Không không, ông nội mình chơi cờ cũng mấy chục năm rồi, gừng càng già càng cay!”

Thế nhưng không đến 4 phút, một tràng cười của cha cô khiến Tịnh Nguyệt chợt cảm thấy bất an.

Thắng rồi?...

Quả này tòi rồi, chỉ còn chiêu cuối thôi! Gắng lên tôi ơi. T-T

Cô hít một hơi dài như muốn hít cả thiên địa vào bụng rồi thở ra.

Kéo Mạc Vũ Hải tới trước mặt cha và ông nội, cô nghiêm túc nói lại một lượt tình hình cho cha và ông nghe.

Tất nhiên là trừ chuyện đặt cược.

Dù đã có chuẩn bị tinh thần trước nhưng cô vẫn sốc.

Mạc Vũ Hải đi giày trong bụng cô, lão cáo già thừa biết cô nghĩ gì, nhưng miệng cười vẫn cười, mặt tươi vẫn tươi.

“Em có cần đi hỏi…”

Chưa nói hết câu, anh đã bị Tịnh Nguyệt chặn họng.

“Không Cần, anh im…!”

Chẳng qua, Mạc Vũ Hải không ngờ tới, cô vẫn chưa từ bỏ phản đối.

Kéo anh ra một góc, cô nghiêm túc nói với anh.

“Em mới lên cao trung, chương trình học rất nặng, yêu sớm sẽ bị sao nhãng, anh biết em muốn học trang điểm mà, em muốn trở thành người xuất sắc nhất trong lĩnh vực mà em làm, cho nên…”

“Cho nên?”

Mạc Vũ Hải hiểu cô đang trốn tránh trách nhiệm, nhưng không ngờ nhóc con lôi cả chuyện sự nghiệp tương lai ra nói, dường như là nghiêm túc thật đó.

Tịnh Nguyệt cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai, vẻ mặt hối lỗi cực kỳ.

“…Em không thể đồng ý được đâu, em học xong cao trung cần 3 năm nữa, học đào tạo trang điểm mất 1 năm nữa, sau đó em sẽ đi du học, ít thì 2 năm, nhiều thì 4 năm.”



Cô cúi đầu nhìn mũi chân nói, thi thoảng lại ngước lên coi sắc mặt anh rồi lại cúi đầu nói tiếp.

“Em cũng không thể làm lỡ dở anh, nếu anh thật sự muốn em phụ trách anh, người thiệt là anh, cũng có thể là cả hai…”

Nói đến đây, Tịnh Nguyệt đột nhiên thấy buồn.

Từ nhỏ đã luôn có sự chăm sóc của Mạc Vũ Hải, cô đúng là mong muốn đi du học, nhưng những ngày tháng đó không có anh quả thật cô chưa từng nghĩ đến.

Ý cười trên mặt Vũ Hải cũng không còn, chỉ còn lại sự ôn tồn, thâm trầm.

Đôi mắt cụp xuống nhìn Tịnh Nguyệt.

“Vì sao thiệt?”

Tịnh Nguyệt cũng không nghĩ tới Mạc Vũ Hải sẽ hỏi lại.

Cô chỉ nói những gì có thể sẽ xảy đến, chỉ mong những giây phút khó xử này trôi qua thật mau.

Cô ngước nhìn Mạc Vũ Hải một hồi mới cất tiếng.

“Hai ngày nữa anh sẽ 23 tuổi, em 15 tuổi, nếu chờ em học xong vậy cũng gần 6 năm, thậm chí gần 10 năm, đó không phải khoảng thời gian ngắn, hơn nữa…sẽ phải yêu xa, hai đất nước khác nhau, anh chờ được sao?”

Kì thật Mạc Vũ Hải rất tốt, người tốt như thế lấy cô thì cô là người lời nhất, nhưng đây cũng đều là lo lắng thực tế của cô.

Kì thật Tịnh Nguyệt cũng không dám thừa nhận mình hoàn toàn không thích Mạc Vũ Hải chút nào.

Chỉ là cô sợ nếu nói thích anh ngay bây giờ thì quá sớm.

Cô mới bao lớn chứ? Mới 15.

Anh sẽ nghĩ cô kì lạ, lỡ như anh chỉ đùa dai với cô…?

Giọng Mạc Vũ Hải vang lên cắt ngang dòng suy tư của cô.

“Vậy người thiệt tính ra cũng là anh mà?”

Cô không nghĩ anh sẽ trả lời cố chấp như thế, nếu là đùa thì cũng dai quá rồi.

Nghĩ vậy nhưng cô cũng đáp lại.

“Em nói rồi, em không muốn làm lỡ dở anh…