Đêm đó sau khi dỗ dành Mạc Vũ Hải cho anh nín khóc, Tịnh Nguyệt đặt báo thức rồi ngủ thiếp đi vì mệt. Còn Mạc Vũ Hải, đêm đó hắn thức trắng, cứ hễ nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ không có Tịnh Nguyệt bên cạnh, nghĩ đến khi hắn tỉnh lại không thấy ánh trăng nhỏ đâu, tim hắn như khuyết đi một nửa.
Cứ thế, hắn nằm trong vòng tay Tịnh Nguyệt cả đêm, ôm lấy cô cả đêm, cố gắng ghi nhớ hết mùi hương và nhiệt độ của cô.
Sáng hôm sau Tịnh Hồng lão gia tử và Tịnh Nguyên đã dặn dò cô không ít chuyện, đại khái cũng đều là những thứ Mạc Vũ Hải đã nói qua rồi.
Chuyến bay của Tịnh Nguyệt cất cánh lúc 8h30 sáng, người đến tiễn cô không ít, có lão gia tử, có cha và em trai cô, có cha mẹ Mạc cũng đến, còn có thầy cô, bạn học, có cả cậu nam sinh cảm mến Tịnh Nguyệt suốt 3 năm cao trung.
Nhưng bọn họ đều không nỡ nhìn cô rời đi, đều về trước khi cô lên máy bay, duy chỉ có Mạc Vũ Hải ở lại, 15 phút tại Hoa Quốc giờ đây trôi qua thật vội vã, ánh mặt trời mùa đông chậm rãi chiếu rọi qua tường kính sân bay, khắc xuống nền đá trắng hình bóng một nam một nữ.
Mạc Vũ Hải nhìn Tịnh Nguyệt, sự mất mát sâu trong đáy mắt như trực trào, nuốt chửng lấy bầu không khí xung quanh.
Khóe mắt nam nhân chợt ửng đỏ, anh cúi xuống, lấy ra trong túi một chiếc hộp bọc nhung đỏ, mở ra, bên trong là một cặp nhẫn Bạc thiết. Một chiếc nhỏ mảnh, một chiếc lớn hơn lại có phần thô hơn, trông tuy thiết kế đơn giản nhưng không hề tầm thường, đẹp mắt vô cùng. Mặt trong còn khắc tên.
Tịnh Nguyệt còn đang bất ngờ thì Mạc Vũ Hải đã mở lời trước: “Ánh trăng nhỏ, ca không thể lúc nào cũng ở bên em những năm tới, nhưng anh cũng không thể ràng buộc lịch trình và các mối quan hệ của em, anh không muốn Nguyệt Nguyệt nhà ta không vui…”
Không đợi Tịnh Nguyệt kịp phản ứng, nam nhân khẽ đỡ lấy một tay cô, lấy từ trong hộp chiếc nhẫn nhỏ, thuần thục đeo vào ngón nhẫn, chiếc nhân đeo vào thật vô cùng vừa vặn, không thừa, không thiếu.
Mạc Vũ Hải không nhịn được mà khẽ hôn lên ngón tay nhỏ đeo nhẫn, trân quý nâng niu như bảo vật.
Hắn cười dịu, nghiêng đầu nhìn Tịnh Nguyệt, cong mắt cười: “…Vậy thì để chiếc nhẫn này thay anh buộc em lại đi, nhẫn trên tay em có khắc tên của anh, cái còn lại khắc tên em, em cũng đeo cái này cho anh đi, mau lên, nếu không ca ca sẽ chạy mất thì sao?~”
Một màn này diễn ra quá nhanh, sững sờ một hồi, Tịnh Nguyệt cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đang diễn ra, mặt cô bất giác nóng lên, đỏ lựng.
Tịnh Nguyệt trước giờ không thích sến sẩm, nhưng lần này…lại không có bài xích.
Cô vươn tay lấy ra từ trong hộp chiếc nhẫn còn lại, Mạc Vũ Hải rất phối hợp, đưa tay về phía Tịnh Nguyệt, chiếc nhẫn cứ thế đeo vào tay hắn. Ánh mặt trời như họa xuống nền đá hoa trắng cảnh tượng trao nhẫn trong hôn lễ, ràng buộc số phận hai người lại với nhau.
Tịnh Nguyệt lấy ra trong ngăn nhỏ túi xách một chiếc chìa khóa, đẩy vào tay Mạc Vũ Hải, bộ dáng ngại ngùng nói: “Này là chìa khóa phòng em, sau này anh có thể ở lại…”
Nghĩ thế nào, cô lại lí nhí nói thêm: “Không muốn ở cũng được, coi như giúp em giữ chìa khóa – “
Mạc Vũ Hải có chút sững, nhưng tâm tình rất nhanh dịu lại, rũ mi nhìn chìa khóa trong tay, chỉ vô thức đáp nhẹ một tiếng: “Ừm, sẽ có mà.”
15 phút nhanh chóng trôi qua, tiếng loa thông báo vang lên, chuyến bay sắp khởi hành, Tịnh Nguyệt kéo theo vali hành lí đi tới khoang máy bay, còn quay đầu nhìn lại mấy lần.
Có lẽ cũng giống Mạc Vũ Hải, nghĩ đến việc ngày mai anh không còn chăm chút cho cô, không ở bên cô nữa, trái tim cô cũng như mòn đi một nửa.
Cô ngồi gần cửa sổ máy bay, nhìn xuống nơi Mạc Vũ Hải đứng, anh vẫn ở đó, nhìn hết một lượt cửa sổ tìm kiếm bóng hình cô, cuối cùng vẫy tay với cô, nước mắt hắn không tự chủ mà rơi xuống, Tịnh Nguyệt dĩ nhiên muốn chạy xuống dỗ dành anh như tối qua. Lớp kính máy bay giờ như kết giới vây nhốt cô “Giá mà có thể xuyên qua nó thì tốt biết bao?”
Hành khách đã lên đủ, máy bay bắt đầu cất cánh, đôi mắt Mạc Vũ Hải vẫn dõi theo, mãi cho tới khi chiếc máy bay mang theo ánh trăng nhỏ khuất xa sau những áng mây mùa đông, đôi mắt anh mới khẽ cụp xuống.
Thở hắt ra một hơi, Mạc Vũ Hải chợt thấy mọi thứ trôi qua thật nhanh, thật vô cùng vi diệu, hệt như một giấc mộng.
Anh đi dọc theo con đường tiễn Tịnh Nguyệt lên máy bay, dừng lại ở nơi hai người trao nhẫn, suy nghĩ vẩn vơ một hồi, cuối cùng lại đi tiếp.
Cảnh vật lúc này vẫn vậy, chỉ là lúc này mặt trời đã lên cao, phủ lên hàng cây hai bên đường một lớp ánh sáng. Tia nắng chiếu xuống qua tán lá, chiếu vào ghế phụ trong xe – nơi mà chỉ dành cho Tịnh Nguyệt, chúng nhảy múa như muốn an ủi xoa dịu đi phần nào nỗi nhớ trong hắn.
Đường về nhà vốn rất ngắn, nhưng thiếu đi tiếng nói của Tịnh Nguyệt bên cạnh, đường trở về bỗng hóa thật xa, thật xa…
Mạc Vũ Hải nhất thời chưa quen với việc không có Tịnh Nguyệt ở bên, khi đi qua tiệm hoa quả lại thấy vải trái mùa, như thường lệ nghĩ đến Tịnh Nguyệt thích ăn vải, suy nghĩ nhất thời lơ đễnh liền vô thức đậu xe mua về một túi lớn, sau đó nhìn túi vải trong tay, hắn mới hụt hẫng nhận ra cô đã đi du học, đã không còn ở bên hắn.
Cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể thở dài một hơi, cười khổ: “Xem kìa, nhớ đến điên rồi sao – đúng là cầm thú mà…?”
Sau đó Mạc Vũ Hải vừa đậu xe vào sân, vừa xách túi vải mới mua chạy sang nhà cô, Tịnh Nguyên và Tịnh Hồng đều không có ở nhà, có lẽ em trai Tịnh Vũ Nhiên cũng đi học rồi.
Vừa nghĩ, hắn liền vào bếp, lấy tạp dề của Tịnh Nguyệt đeo lên, thành thục rửa sạch túi vải mà hắn vừa mua về, xếp ra đĩa để ngoài phòng khách. Chợt lại nghĩ đến chiếc chìa khóa mà ánh trăng nhỏ đưa, anh đột nhiên hiếu kì muốn xem thử, còn có gì của cô để lại hay không.”