Mạc Vũ Hải nhìn chìa khóa trong tay, ngẩn người một hồi, tâm trí bất giác nghĩ rằng, biết đâu khi cánh cửa phòng mở ra, Tịnh Nguyệt vẫn ngồi trong đó vẽ bản thảo thì sao? Nhưng cuối cùng, hắn sực nhớ lại việc tự bản thân vừa tiễn bé con ra sân bay, sự thật trước mắt là ánh trăng nhỏ đã đi rất xa rồi, có lẽ phải rất lâu…rất lâu nữa mới có thể trở lại nhỉ?
Nam nhân chợt thấy trống trải, tiếc nuối, tự hỏi ban nãy bản thân phải có bao nhiêu kiên định mới có thể không đuổi theo Tịnh Nguyệt?
Mạc Vũ Hải tháo tạp dề xuống, cầm chiếc chìa khóa đã nhiễm khí lạnh của tiết trời mùa đông trong tay, cuối cùng không nhịn được quyết định lại lên phòng Tịnh Nguyệt nhìn ngắm một lượt đi…
Hắn bước từng bước nặng nhọc trên cầu thang bằng gỗ, chân nặng như đeo chì, tiếng chân nặng trĩu bước trên cầu thang vang trong căn nhà trống trải nghe thật rõ, cầu thang khi trước hắn bước hai ba cái là tới, giờ lại giống như vô tận, dài lê thê.
Đứng trước cửa phòng quen thuộc có bảng tên đề một chữ “Nguyệt” và hình vẽ một vầng trăng nhỏ đáng yêu, Mạc Vũ Hải lại không có dũng khí mở cửa. Tính tình Tịnh Nguyệt hắn vô cùng hiểu rõ, cô nhìn cái gì cũng sẽ muốn mang theo, hắn sợ khi cánh cửa này mở ra, căn phòng sẽ trống trải, sẽ không còn lại gì cả. Sợ rằng một chút đồ vật mang tính kỉ niệm cũng không có thì sao?
Thế nhưng do dự một lúc, chìa khóa cuối cùng cũng vẫn tra vào ổ, khẽ vặn nhẹ một cái, một tiếng “cạch” vang lên. Khác với những gì Mạc Vũ Hải Nghĩ, đồ vật bên trong, dường như không có gì thay đổi, chỉ là thiếu đi một Tịnh Nguyệt.
Lại nghĩ đến lời Tịnh Nguyệt nói: “Sau này anh có thể ở lại.”
Sau này…có thể ở lại?
Vậy bây giờ cũng có thể…nghĩ rồi đôi chân không tự chủ bước vào, bật lên công tắc đèn.
Ánh sáng vàng ấm áp trong chốc lát bao phủ cả căn phòng, khí lạnh mùa đông dường như vơi đi mấy phần, từng chút lại từng chút sưởi ấm cơ thể lạnh cứng của Mạc Vũ Hải.
Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, quang cảnh bên ngoài tựa hồ cũng không có gì thay đổi…
Đảo mắt một vòng, ánh nhìn cuối cùng dừng lại trên mẩu giấy xếp ngay ngắn trên bàn học, là thư? Nghĩ đến đây là thư mà Tịnh Nguyệt để lại, cảm giác hụt hẫng thiếu vắng nãy giờ cũng vơi đi phân nửa.
Rũ mi nhìn xuống mảnh giấy gấp gọn, còn có con giấu sáp màu xanh, in hình mặt trăng để ngay ngắn trên bàn. Nhìn thôi cũng thấy đóng giấu rất cẩn thận, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ mở ra.
Cầm bức thư nhỏ trên tay một lúc lâu, nhìn ngắm kĩ càng rồi mới quyết định mở ra, trước đó còn chạy ra đóng cửa phòng lại, như sợ cơn gió đông đang thổi mãnh liệt ngoài kia sẽ thổi bay những con chữ mà người trong lòng hắn để lại.
Vừa mở ra, ánh mắt liền rơi xuống những nét chữ nhỏ bé quen thuộc, chỉ là trong mảnh giấy này không có nét cẩu thả, đoán chừng bé con khi viết chính là thập phần nắn nót.
Thế nhưng nội dung thư lại khiến Mạc Vũ Hải có hơi bất ngờ:
“Hàn Quốc không giống với Hoa Quốc, phương thức trao đổi cũng khác biệt, trong thời gian ngắn có lẽ không thể cho anh nhìn thấy em, chỉ có thể nghe thấy giọng nói thôi. Mấy năm tới đoán chừng chỉ có dịp cuối năm hay nghỉ đông em mới về, những ngày còn lại anh có thể dùng phòng em, em có đồ tặng anh, là quà sinh nhật năm sau, cuối năm nay chắc là không thể về được. Để ở ngăn tủ thứ 2. Ngoài ra đồ trong phòng em cũng có thể tùy ý dùng, anh đừng báo quá là được…”
Mạc Vũ Hải nhìn bức thư trong thay, khóe môi bất giác nở nụ cười, từ đáy lòng trở nên ấm áp, bé con vậy mà còn có quà cho anh.
Nóng lòng đi tới trước tủ đồ, vội vã kéo ngăn thứ 2 ra, hắn rốt cuộc muốn xem thứ mà bé con chuẩn bị sẽ mang lại bao nhiêu bất ngờ.
Ngăn tủ vừa kéo mở, bên trong chẳng có gì khác ngoài một chiếc hộp bọc da, bên trên còn in tên hãng sản xuất “Waterman”, trông vô cùng đẹp mắt, để ngay ngắn trong ngăn tủ. Phía dưới còn có…giấy bảo hành nữa?
Vừa mở hộp, bên trong là một chiếc bút máy đen được tô điểm bằng màu vàng kim loại. Trông đơn giản mà tinh tế. Bên trong còn rơi ra một mảnh giấy nhỏ: “Đừng làm việc quá sức.”
Thầm cảm thán trong lòng.
“A, bé con nhà mình nói lời quan tâm chẳng được mấy lần, vậy mà lần nào cũng thật ngắn ngủi…”
Mạc Vũ Hải vô thức cười một cái, cầm bút máy người thương tặng trên tay, dĩ nhiên tâm trạng vui vẻ, hắn nhìn mãi món quà trên tay, lại nhìn bức thư nhỏ nằm phịch xuống chiếc giường êm ái vương đầy mùi hương của bé con. Lăn qua lộn lại một hồi, lại ngây ngốc cười một mình, mãi tới tận khi ngủ thiếp đi. trên môi nam nhân vẫn phảng phất niềm hạnh phúc.
Mạc Vũ Hải không ngủ nhiều, thế nhưng đây là lần đầu hắn nằm trên giường của bé con, tựa hồ có cảm giác được ôm lấy, rất an toàn. Mi mắt không tự chủ mà nhẹ nhàng hạ xuống lúc nào không hay.