Tịnh Nguyệt có chút bất ngờ, cô biết Mạc Vũ Hải tính tình nhạy cảm, nam nhân này thường ngày cũng hay để ý tiểu tiết, nhưng cô cũng không nghĩ tới anh sẽ để ý điều mà chẳng ai bận tâm này.
Không hiểu sao…cái cây mọc trong tim cô, dường như đang lớn thêm một chút, đang dần đơm hoa.
Tịnh Nguyệt phì cười, ánh mắt cô dịu lại, nhìn Mạc Vũ Hải mềm mỏng dỗ dành.
“Chú ấy nói đi chơi, cũng không nói chỉ có hai người, vậy hay là hôm đó anh có rảnh thì đi cùng em? Dù sao chú Trịnh cũng nói là cho lớp tiểu bối chúng ta làm quen, sau này có thể sẽ gặp con trai chú ấy ở trường, từ chối cũng không hay. Ngoan, đừng nháo.”
Tịnh Nguyệt vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy tay mình, như trấn an anh.
Mạc Vũ Hải chợt ngơ ngẩn một hồi, bởi lẽ thường cô sẽ phồng má rồi bày ra bộ mặt ghét bỏ nói với anh “Em đi chơi với bạn, anh đừng có bị bệnh thần kinh nữa.”
Thế nhưng vừa rồi, cô thế nào lại dỗ dành anh? Mạc Vũ Hải không biết, là do tình cảm mà anh dành cho cô khiến anh tự huyễn hoặc ra, hay thật sự là có? Tựa hồ như trong ánh mắt của cô, có nhẫn nại, ôn nhu, chiều chuộng?
Sau khi định thần, Mạc Vũ Hải mặt đỏ tai hồng vội vã đứng dậy, lấy cớ chưa tắt bếp chạy về nhà. Kì thực Tịnh Nguyệt đều biết, việc nấu nướng trong nhà chẳng mấy khi đến tay anh, có lẽ là bởi lời cô dỗ ngọt ban nãy, bây giờ nghĩ lại, chính mặt cô cũng nóng lên, đỏ như cà chua.
Thế rồi chuyến tụ họp ngày đó cũng đến, nhưng cũng không có gì đặc biệt, Trịnh Vĩ – con trai Trịnh Khải Tuyên coi bộ cũng chỉ có ý muốn kết bằng hữu, mọi chuyện đều suôn sẻ trót lọt.
Chẳng mấy chốc, hai năm trung học thoáng cái đã qua, đối với mọi người đều như một giấc mộng. Mạc Vũ Hải vẫn tiếp tục quản thúc sổ sách trên dưới Mạc gia, việc làm ăn rất thuận buồm xuôi gió. Mà Tịnh Nguyệt cũng vững vàng ngồi trên vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng cao trung.
Nhưng ông trời dường như ngại cuộc sống quá đỗi yên bình, chê chữ “Tịnh” của Tịnh gia phát huy quá mức liền đổ lên sóng gió.
Đến khi Tịnh Nguyệt lên năm ba, Vân Xuyên mẹ cô mắc phải bạo bệnh, là bệnh theo gen di truyền. Cơ thể bà ngày càng suy nhược, người phụ nữ đoan chính, xinh đẹp giờ đây nằm thoi thóp trên giường bệnh, thật không nhận ra là cùng một người.
Tịnh Nguyệt và Tịnh Nguyên cùng người trong nhà nhờ cậy khắp nơi, trung y hay tây y đều thử qua, chỉ cần có một tia hy vọng, có bán đi sản nghiệp Tịnh gia họ đều chấp nhận.
Thế nhưng con người khó cãi mệnh trời ban, cuối cùng chỉ sau vỏn vẹn một tháng ngắn ngủi, Vân Xuyên qua đời trên giường bệnh khi nắm lấy tay đứa con gái duy nhất của bà, vẻ mặt thanh thản vô cùng.
Việc này đả kích rất lớn đến Tịnh Nguyệt, nhớ khi nhìn thấy giấy báo tử của bà, Tịnh Nguyên không nói gì, chỉ lặng lẽ mang bình sứ Thanh Hoa mà ông trân quý nhất đến nhận lại tro cốt của vợ, đem về nhà. Tịnh Nguyên cho xây lại căn phòng riêng của Vân Xuyên nằm cạnh phòng của hai vợ chồng ông thành phòng thờ cho riêng bà, ngày nào cũng đều đặn thắp hương, bầu bạn.
Năm tháng dần trôi, Tịnh Nguyên cuối cùng cũng chấp nhận việc vợ mình đã qua đời, đã vượt qua khoảng thời gian mà ông cho là đen tối nhất cuộc đời, quay lại chăm lo cho sản nghiệp, gia đình.
Nhưng còn Tịnh Nguyệt, sau khi mẹ qua đời, cô rơi vào trầm cảm nặng, không còn vẻ lanh lợi, tinh nghịch như trước. Việc học tập vẫn tiếp tục, cô vẫn là học bá khoa xã hội, nhưng việc giao tiếp dần trở nên khó khăn.
Tịnh Nguyên nhận thấy tình hình con gái không ổn, thậm chí nhớ lại có những lần Tịnh Nguyệt từng có ý định theo Vân Xuyên, ông lại lo lắng đến tột độ.
Sau đó Tịnh Nguyên mở công ty con ở nước X, ông chỉ có thể cùng mang theo em trai của Tịnh Nguyệt – Tịnh Vũ Nhiên vì thằng bé còn quá nhỏ, lại không thể cùng mang theo Tịnh Nguyệt. Nhưng để cô ở nhà cùng lão gia tử, ông không tài nào yên tâm, cuối cùng gửi cô qua nhà họ Mạc, nhờ cậy họ chăm sóc chiếu cố.
Thời gian này đúng là khó khăn, Mạc Vũ Hải gần như phải luôn ở cạnh Tịnh Nguyệt, từ một cô bé hướng ngoại hoạt ngôn, bây giờ đối với cô việc giao tiếp cũng khó khăn.
Vì tình trạng đặc biệt của cô, cũng vì thành tích trong các kì thi của Tịnh Nguyệt vẫn luôn giữ vững, nhà trường đặc cách cho phép cô tự học tại nhà, chỉ cần tham gia thi đầy đủ là được.
Có lẽ là do thời gian dài chung sống, nhận sự chăm sóc của Mạc Vũ Hải mỗi ngày, anh dần dần biến thành một nửa cuộc sống của cô, cô cũng dần quen với sự xuất hiện của nam nhân này. Trong suốt một năm chung sống ở y quán Mạc Phủ, Mạc Vũ Hải rất thường đưa Tịnh Nguyệt đi chơi, đi la cà quanh phố, cố gắng chọc cười cô nhiều nhất có thể.
Tình trạng tâm lý của Tịnh Nguyệt cuối cùng cũng đã ổn định lại, cô trở lại với dáng vẻ đáng yêu, tươi tắn ban đầu, cuối cùng cũng buông bỏ sự sợ hãi và ám ảnh về Vân Xuyên, trong mắt cô giờ đây ngoài sự vui tươi hoạt bát, dường như lại nhiều thêm một tia hy vọng.
Học xong ba năm cao trung, cô bắt đầu thực hiện ước mơ của bản thân, Tịnh Nguyệt rất có thiên phú về lĩnh vực làm đẹp và thẩm mỹ, bao gồm cả quá trình học ngoại ngữ, cô chỉ tốn 6 tháng đào tạo đã vượt tiêu chuẩn có thể đi du học.
Mùa đông năm đó, trước ngày cô đi 1 tuần, Mạc Vũ Hải theo cô không rời. Anh mua cho Tịnh Nguyệt rất nhiều đồ, đưa Tịnh Nguyệt đi chơi thật lâu, mãi tận khuya mới về, dặn dò cô thật nhiều thứ. Anh thay cô tìm hiểu tư liệu về nơi cô sẽ đến thật kỹ càng, dặn cô tự chăm sóc bản thân, phải biết tự giữ ấm, không được bỏ bữa, dặn dò cô đừng chỉ biết học, hãy biết cả những điều khiến cô thoải mái…
Anh nói với cô thật nhiều, nhiều nhất chính là câu: “Em phải chuyên tâm học hành, nhớ tới bạn trai của em nhiều một chút, có biết không, nhất định phải nhớ anh…”
Vào đêm trước ngày cô đi, tối đó Mạc Vũ Hải cầm theo một cái gối, sang phòng Tịnh Nguyệt, chỉ còn 7 giờ nữa Ánh trăng nhỏ của hắn sẽ tới một nơi không có hắn. Hắn muốn giữ lại, nhưng lại không nỡ ngăn cản cô làm điều mình thích, nén xuống tâm tư cùng cô trải qua quãng thời gian ngắn ngủi này, từng giây phút trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức khiến hắn bật khóc.
Tối đó, một nam nhân thân cao mười trượng vùi mặt vào vòng tay cô gái nhỏ, khóc nấc như trẻ con, hắn mếu máo nhìn cô, muốn nói với cô thật nhiều nhưng rồi vì nước mắt, lại chẳng nói được gì, chỉ có thể ôm ghì lấy cô, không muốn buông tay.