Cố Chấp Chờ Em: Vô Lượng Hải Để Dung Nguyệt

Chương 13: Bằng hữu như vậy




Ngày hôm sau, Mạc Vũ Hải lái xe đưa Tịnh Nguyệt đến tận trường thi, ngồi chờ cô cả một buổi sáng. Mà Tịnh Nguyệt cũng không hiểu vì sao hôm nay tâm trạng cô đặc biệt tốt, rất thuận lợi vượt qua môn toán. Mấy ngày thi sau đó cũng vậy, cuối cùng thuận buồm xuôi gió đậu vào trường chuyên với thành tích đứng thứ 4 toàn khối.

Mạc Vũ Hải và Tịnh Nguyệt mấy ngày này chỉ tập trung chuyện thi cử, cũng không để ý, nhưng nhà hàng vì muốn quảng bá dựa trên giá trị nhan sắc của Tịnh Nguyệt và Mạc Vũ Hải mà đã tự ý quay video sau đó đăng lên mạng.

Rất nhanh video đó đã nổi như cồn, tất nhiên không tránh khỏi việc mọi người trong nhà biết chuyện.

Hết cha lại đến mẹ của Tịnh Nguyệt đều ý tứ hỏi dò quan hệ của cô và Mạc Vũ Hải, cô cũng giải thích là do nhà hàng quảng cáo như vậy thôi, hai người bọn cô đều chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường.

Tịnh Nguyên cha cô không nói gì nhiều, dường như còn không quá để tâm, nhưng mẹ cô có lẽ vẫn có chút nghi ngại, nhưng cũng không nói gì nhiều, vừa cắt hoa quả, vừa dặn dò cô: “Con tưởng mẹ không biết con nghĩ gì chắc? Con thích thằng nhóc nhà bên đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Mẹ không ngăn cấm con yêu đương, tình yêu vườn trường đẹp đẽ con có thể tận hưởng, chỉ là việc học vẫn phải chú tâm…”

Sau đó còn nói nhỏ một câu ý vị như không muốn cô nghe thấy: “Vào tận phòng chăm bệnh, không có bằng hữu nào như thế đâu…”

Tịnh Nguyệt bị nói trúng tim đen, trong chốc lát không nói được gì khác. Bầu không khí chợt chìm trong yên tĩnh.

Chừng lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên, Vân Xuyên kêu cô ra mở cửa.

Giờ này cũng gần bữa trưa rồi, ai tới nữa chứ?

Tịnh Nguyệt lon ton chạy ra mở cửa, còn đeo nguyên tạp dề, trông dễ cưng vô cùng.

Đúng là ban ngày đứng nhắc tới người, ban đêm đừng nhắc tới quỷ, vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới. Cửa vừa mở, đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai quen thuộc của Mạc Vũ Hải.

Nhưng Tịnh Nguyệt cứ thấy là lạ.

À, hôm nay anh không mặc trường bào, cũng không mặc mã quái, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng với quần âu đen. Bộ đồ công sở bình thường nhìn sơ chẳng có gì đặc biệt, nhưng khoác trên người Mạc Vũ Hải thì lại là chuyện khác.



Thường phục của anh đều là hán phục, ngắn dài gì đều có đủ, ngay cả đồ ngủ cũng không khác. Thế nhưng hôm nay lại mặc đồ công sở?

Mắt thấy tay anh còn mang theo một giỏ hoa quả, cũng không thể để anh đứng không ngoài cửa, Tịnh Nguyệt kéo anh vào phòng khách, ấn người anh ngồi ngay ngắn trên tràng kỉ, nghiêm mặt.

“Ngồi ngoan ngoãn cho trẫm, ta đi làm cơm, chút nữa cha ta về mà loe ngoe nói mấy chuyện tào lao thì biết tay trẫm.”

Mạc Vũ Hải nhìn thẳng mặt cô, chân khép, tay đặt lên đùi, trông vô cùng bẽn lẽn hiền thục, thẳng lưng hô: “Vâng thưa hoàng thượng!”

Nhìn bộ dạng này, Tịnh Nguyệt thật cũng muốn đập cho anh mấy cái.

Nhưng rồi cũng chạy vào bếp phụ giúp Vân Xuyên nấu ăn, hôm nay Tịnh Nguyên mời bằng hữu tới ăn bữa cơm, cũng vì thế mà hôm nay mẹ cô làm nhiều hơn thường ngày cả nửa bàn đồ ăn.

Chừng mười phút sau, chuông gió ngoài cửa khẽ rung, chú chó nuôi trong nhà bỗng dưng sủa loạn, chạy tới cắn góc áo cô kéo ra phòng khách.

À, là ba cô, còn có một người đàn ông trạc tuổi ông ấy, có lẽ là bạn bè mà hôm nay Tịnh Nguyên mời về.

Mạc Vũ Hải đang ngồi ở phòng khách, vừa thấy Tịnh Nguyên về còn dẫn theo khách thì lập tức đứng dậy, thay Tịnh Nguyệt niềm nở tiếp đãi họ, nhìn từ một góc độ nào đó...thật giống như con rể cùng nhạc phụ đãi khách.

Đối phương có vẻ hơi chút bất ngờ, quay qua vỗ vai hỏi Tịnh Nguyên: “Tịnh lão huynh, ông còn có một cậu con trai lớn nhường này à? Sao tôi chưa nghe qua?”

Mạc Vũ Hải nghe vậy có ý lên tiếng, nhưng Tịnh Nguyên đã nhanh giải thích trước giúp anh: “Không phải đâu, đây là Mạc Vũ Hải, là cậu lớn của y quán đối diện nhà tôi. Ngày thường con gái tôi và thằng bé chơi chung, hai nhà cũng thân thiết nên coi như người trong gia đình thôi, ông cũng đừng khách khí.”

Sau đó cũng giới thiệu người đằng sau: “Đây là chú Trịnh Khả Tuyên, là bạn của chú.”



Mạc Vũ Hải trong bộ âu phục, khẽ cong mắt cười, theo phép mà đưa tay ra chào hỏi, sau đó cùng Tịnh Nguyên vào nhà tiếp khách.

Tịnh Nguyệt vừa mang ra đĩa hoa quả vừa chào hỏi xong thì liền viện cớ vào bếp giúp Vân Xuyên chuẩn bị đồ ăn rồi ở trong đó thẳng tới lúc dùng bữa.

Bữa trưa hôm đó tưởng chừng rất bình thường, cũng chỉ là ăn bữa cơm, nói đôi ba câu chuyện thường ngày, thoạt như chẳng có gì đặc biệt.

Chỉ là trong lúc nói chuyện với ba cô về những âu lo của bậc phụ huynh khi con cái bắt đầu yêu đương, bằng cách nào đó Tịnh Nguyệt đang ngoan ngoãn ăn cơm lại bị dính vào.

Trịnh Khả Tuyên vỗ vai Tịnh Nguyên, vừa cạn chén vừa nói: “Này Tịnh lão huynh, nhà tôi cũng có đứa con trai, lớn hơn Tịnh Nguyệt nhà ông mấy tuổi thôi.”

Đoạn uống cạn ly rượu lại nói tiếp: “Hay là vậy đi, cho hai đứa nhỏ gặp nhau, đi chơi mấy buổi, có khi sau này chúng ta lại trở thành thông gia!”

Ai nhìn vào cũng hiểu đây chỉ là câu đùa vui, chẳng phải nghiêm túc gì, Tịnh Nguyệt cũng không đáp lại.

Nhưng với Mạc Vũ Hải thì khác, dường như vì Tịnh Nguyệt như cục tạ ngồi lì trong lòng hắn, nên những chuyện có liên quan dính dáng đến cô cũng nặng thêm mấy phần, tuy ngoài mặt không có biểu tình nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Chiều hôm đó khi đang ngồi bổ túc môn toán cho Tịnh Nguyệt, cô đang giải đề, mà hắn lại nhìn chằm chằm cô một hồi, tay chống cằm, lại quay ra thở dài một tiếng, trông sầu não vô cùng.

Quá trình này cứ thế lặp lại mấy lần, cuối cùng Tịnh Nguyệt cũng mất kiên nhẫn, đặt bút xuống bàn, cô quay sang nhìn Mạc Vũ Hải với con mắt bốc lửa, khó chịu vô cùng.

“Anh có thôi đi không, em giải đề đã khó, anh còn nhìn chằm chằm vào mặt em? Em cho anh một phút để biện minh, nói không được lí do thì đừng trách em!”

Mạc Vũ Hải mặt không biến sắc, cúi xuống cầm lấy tay trái Tịnh Nguyệt đùa nghịch, giọng điệu bức bối dường như pha lẫn sự ủy khuất.

“Ánh trăng nhỏ…em nói xem, bữa trưa nay anh gắp thức ăn cho em, rất nhiều, nhưng mà…cái tay này không gắp cho anh, em cũng không phản đối chuyện gặp con trai chú Trịnh kia…là muốn gặp cậu ta thật?”