Cố Chấp Chờ Em: Vô Lượng Hải Để Dung Nguyệt

Chương 12: Là "yêu" không phải "thích"




Tịnh Nguyệt rất muốn xác nhận tình cảm rõ ràng với con người này, nhưng lại không biết mở đầu từ đâu. Khi suy nghĩ của cô còn đang thầm mắng Mạc Vũ Hải thì nhân viên phục vụ đi tới kéo về ý thức Tịnh Nguyệt, ghé tai cô nói: “Cô Tịnh, đầu bếp nói rằng bánh đã trang trí xong rồi, có cần chúng tôi tạo chút bất ngờ cho vị tiên sinh kia…ví dụ như là trang trí, hay là chuẩn bị thú bông không?”

Tịnh Nguyệt cũng rất bất ngờ, cô biết nếu đã được đám bạn sành ăn của cô giới thiệu thì quán này nhất định không tồi, nhưng không ngờ dịch vụ lại chu đáo như thế. Còn phân chia loại hình dành cho bạn bè, tình nhân, gia đình.

Trời xui đất khiến thế nào cô lại không chần chừ chọn loại dành cho cặp đôi, còn dặn chuẩn bị một con thỏ bông lớn. Hai người thì thầm to nhỏ một hồi cũng không để ý cặp mắt Mạc Vũ Hải liếc xéo nhân viên phục vụ kia như muốn ghim lên người cậu ta mấy lỗ.

Cậu nhân viên đáng thương vừa ghi chép xong yêu cầu của Tịnh Nguyệt thì vô tình chạm mắt bình giấm đối diện, cậu cảm thấy nếu còn nán lại vài giây thì sẽ bị ghim cả cái lỗ to đùng, liền vội rời đi.

Người vừa rời khỏi, Mạc Vũ Hải liền khó chịu ra mặt, trông đanh đá vô cùng, nhỏ giọng mắng: “Ca cũng không thiếu tiền, tính tiền có thể tính cho anh, sao cứ phải sáp cái đầu vào chỗ em làm gì? Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ánh trăng nhỏ em cách mấy gã trai đó xa chút.”

Tịnh Nguyệt đột nhiên thấy nam nhân trước mắt thật không biết ngượng miệng.

“Anh không phải đàn ông à?”

Tịnh Nguyệt đột nhiên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, sao mấy ngày trước bám dính cô thì không nói thế đi?

Chẳng qua hôm nay cô muốn làm anh vui, giờ lại làm anh giận dỗi như thế đúng là thấy tội lỗi…

Chẳng tới 2 phút sau, nhân viên mặc trang phục thỏ trắng đi ra, trên tay còn có chiếc bánh sinh nhật màu lam, rất bắt mắt. Thoạt nhìn chiếc bánh đó, Tịnh Nguyệt đột nhiên thấy nó rất hợp với anh, thanh thoát, đơn giản nhưng vô cùng rực rỡ.

Đầu bếp làm chiếc bánh này đi lên, rất tự hào nói nhỏ vào tai Tịnh Nguyệt: “Cô Tịnh, chiếc bánh này tôi dồn rất nhiều tâm sức đó, bạn trai cô là biển, cô là trăng, con sóng lớn này bao bọc một ánh trăng, chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé!"



Lúc này Tịnh Nguyệt mới để ý, ở giữa chiếc bánh có một vầng trăng khuyết nhỏ. Vô cùng tinh xảo, giống như thủy tinh, được màu xanh mát bao quanh, hài hòa đến bất ngờ.

Nhưng khi nhân viên mặc trang phục gấu trúc đưa bánh tới chỗ cô, điều càng khiến cô không ngờ hơn đó chính là sau khi cô chọn dịch vụ cho cặp đôi, đầu bếp liền viết lên dòng chữ vô cùng sến sẩm: “Mong Mạc Vũ Hải ngày ngày đều hạnh phúc.”

Còn có dàn nhân viên phụ họa phía sau vô cùng nhiệt tình, vừa tung cánh hoa đủ màu sắc, nói to: “CHÚC MẠC TIÊN SINH SINH NHẬT VUI VẺ, CHÚC CÔ TỊNH VÀ MẠC TIÊN SINH BÁCH NIÊN GIAI LÃO!”

Còn có một nhân viên ôm thỏ bông lớn đến đưa cho Mạc Vũ Hải, cô rất tươi cười nói: “Chúc Mạc tiên sinh sinh nhật vui vẻ, bạn gái anh thật sự rất yêu anh đó.”

Tịnh Nguyệt không hiểu, cô rõ ràng đặt tiệc sinh nhật nhỏ thôi, giờ lại trông giống như…tỏ tình, còn có cánh hoa, này cũng khoa trương quá?

Mạc Vũ Hải trải qua một màn này có chút không phản ứng kịp, liền tròn mắt nhìn sang Tịnh Nguyệt.

“Ánh trăng nhỏ, em đây là…?”

Giờ cô cũng không biết phải trả lời như nào, không thể giao trắng trách nhiệm cho nhà hàng được, dù sao chính miệng cô nói chọn dịch vụ tình nhân, cô không nói người ta cũng không biết ngày sinh viết trên bánh là của anh.

Thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống, bằng không thì ai cho cô cái quần để đội đi…Mặt cô bây giờ, có thể nói là đỏ hơn tôm luộc.

Lục tìm trong túi món quà nhỏ mà cô chuẩn bị sẵn, vẫn lúng túng không biết mở lời làm sao để cứu vớt bầu không khí ngại ngùng này. Đưa hộp quà cho anh, Tịnh Nguyệt lắp bắp nói không thành câu:

“Cái này…tặng anh, tuy sinh nhật chính anh bị bệnh nhưng anh cũng đừng không vui…em vẫn…Cái này là tự em thiết kế, đặt riêng…Tóm lại, anh đừng không vui.”



Nhưng bộ dáng ngượng chín này của Tịnh Nguyệt đều đã thu vào đáy mắt Mạc Vũ Hải.

Anh mở hộp quà nhỏ mà cô đưa, bên trong là một chiếc vòng tay hạt gỗ, nhìn qua vô cùng đẹp mắt, là gỗ hoàng đàn. Ở giữa có một vầng trăng khuyết bằng đá ngọc, bề mặt khắc hình sóng, mặt sau còn khắc chữ..? “Hải”

Chiếc vòng này không quá cầu kì, nhưng nét khắc này thì xác thật giống những nét vẽ mô phỏng của Tịnh Nguyệt.

Tuy chính Mạc Vũ Hải trước nay cũng không thể hiểu rõ mình đối với Tịnh Nguyệt có thực sự là có tâm tư kia, hay chỉ là tình cảm anh trai đối với em gái? Nhưng chính bây giờ hắn đã hoàn toàn xác định được, hắn thực sự yêu cô bạn nhỏ trước mặt này vô cùng.

Chính là “yêu” chứ không phải “thích”.

Yêu vì người con gái này quan tâm cả những điều chính hắn không bận tâm, yêu vì dù cô ăn nói không quá thuận tai, nhưng lại rất chu đáo để ý đến cảm nhận của hắn.

Mà chiếc vòng ngày hôm nay, đối với Mạc Vũ Hải mà nói chính là quà sinh nhật, cũng chính là thứ buộc Tịnh Nguyệt lại với hắn.

Một loạt những gì cô nói Mạc Vũ Hải đều ghi nhớ cẩn thận, cõ lẽ cả đời này cô trốn cũng không trốn khỏi hắn được. Bây giờ, Mạc Vũ Hải hận không thể nuốt Tịnh Nguyệt vào bụng, bao trọn cô lại như con sóng trên bánh kem đang bao bọc ánh trăng nhỏ trong lòng

Nhưng hiện tại lại chỉ có thể nhìn cô, lại nhìn thỏ bông trong tay, thầm nghĩ Tịnh Nguyệt và nó thật giống nhau, tự tìm cách phân tán lực chú ý của bản thân, nếu không sợ là anh sẽ cười đến rách miệng mất.

Mạc Vũ Hải đoán chừng có thể vì bữa ăn hôm nay mà vui mất mấy tuần nữa, không phải vì được tổ chức sinh nhật, mà vì có người để ý anh, để ý từng chút một, có người sợ anh vì sinh nhật không trọn mà không vui vẻ.