Lúc tôi tan ca làm, cũng là lúc trời đã gần nửa đêm, ngoài đường cũng không còn mấy bóng dáng xe cộ qua lại, ánh sao vàng rực rỡ cũng nhân cơ hội đó mà trở nên rõ ràng hơn.
Tôi men theo ánh đèn đường, dùng chút tàn lực còn lại của một ngày dài, cố gắng đạp thật nhanh về phía trước. Đêm khuya thanh vắng càng làm tăng thêm tiếng ồn ào phát ra từ bộ xích đĩa xe đạp đã cũ. Lúc nhỏ tôi rất sợ ma, nhưng không hiểu từ lúc nào mình đã quên mất cảm giác ấy rồi.
Chung cư vào giờ này đã không còn ai chông đèn, tất cả đều đã đi ngủ, chuẩn bị tinh thần thật tốt cho một ngày làm việc mới bắt đầu.
Bác bảo vệ chung cư vừa trông thấy tôi vội kéo vào hỏi thăm: "Thanh Sang, sao hôm nay cháu làm về trễ quá. Bác cứ ngóng cháu nảy giờ, sợ cháu có việc gì không hay"
Tôi cười, bảo bác ấy không cần lo lắng cho tôi, công việc ở nhà hàng thất thường về trễ một chút cũng không có gì lạ. Bác nghe vậy nên cũng bấm bụng tỏ vẻ an tâm.
Tôi rất biết ơn bác bảo vệ về buổi tối hôm đó, khi tôi nhận được tin ba nằm viện, chính bác ấy là người chở tôi đi, còn không quên gửi lại số điện thoại dặn tôi khi cần thì cứ gọi cho bác. Tôi còn nhớ lúc quay về nhà, chợt nhớ ra trên người không còn một đồng nào, bất đắc dĩ tôi lại phải nhờ bác ra đón. Bác ấy không cảm thấy phiền, còn đích thân tới tận nơi đón tôi về. Món nợ ân tình đó tôi luôn ghi nhớ trong lòng.
Bác hỏi thăm vài câu rồi bảo tôi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, dặn dò tôi đủ đường.
Kể ra cũng hay, đúng là ông trời không cho ai tất cả, nhưng cũng không lấy đi hết của ai bao giờ. Kể từ khi ba trở bệnh, tôi lại có thêm nhiều món nợ ân tình.
Về đến phòng thân xác cũng đã rã rời. Nghỉ một lát, tôi tranh thủ ngồi vào bàn soạn giáo án cho ngày mai, vừa hay tôi lại nghĩ tới vấn đề của Nhã Uyên, tôi không biết mình nên làm gì với trường hợp của con bé, có lẽ tôi nên dành thời gian nghiên cứu thêm, để đưa ra con bé một phương pháp dạy học tốt nhất.
Trong lúc tắm hình ảnh chị gái lớn tuổi kia chợt hiện lên trong đầu tôi. Không hiểu sao tôi lại thấy ngưỡng mộ chị ấy. Chị ấy có tất cả địa vị, tiền bạc, nhan sắc...Nếu như tôi có được những thứ giống chị ấy, thật tốt biết bao.
Tôi lấy tay gõ vào đầu, không biết bản thân đang nghĩ viển vông gì nữa. Dội một gáo nước lạnh vào mặt khiến tôi tỉnh táo hơn. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt mình trong gương, tự nhủ bản thân phải lấy đó làm động lực, phải không ngừng cố gắng hơn nữa.
Lúc mọi việc xong xuôi, đồng hồ cũng vừa chạm mốc 1 giờ sáng. Nằm trên giường, tôi vẫn trằn trọc về vấn đề của Nhã Uyên. Tôi quyết định lên mạng tìm hiểu thêm về vấn đề tâm lý mà con bé mắc phải, cũng như phương pháp chữa lành.
"Ting"-" Thanh Sang, là chị, Ánh My đây"
Tôi nhìn tên zalo, bất giác có chút ngạc nhiên. Đây không phải là chị khách khó tính lúc tối qua sao. Không lẽ là do thông điệp từ vũ trụ mà tôi đã gửi đi chăng. Ban nảy tôi chỉ chợt nghĩ đến chị ấy thôi mà.
Tôi nhớ ra chị ấy có xin số điện thoại của mình để đặt bàn trước. Tôi đồng ý kết bạn zalo với chị ấy, tiện thể tôi cũng lục tìm một tấm hình đăng lên làm ảnh đại diện, chứ bị nói làm thầy giáo mà không biết mặt mũi, nghĩ cũng kỳ.
Tôi vừa tải ảnh lên đã thấy chị ấy vào like, còn bình luận bảo tôi trông rất chững chạc ra dáng một quý ông. Tôi cũng không hiểu tâm ý của chị là gì, chỉ nghĩ chắc chị ấy đang trêu tôi, nên cũng hài hước đáp lại vài từ.
Đêm đó chị chúc tôi ngủ ngon, bảo tôi đi ngủ sớm, tránh ảnh hưởng sức khỏe. Tôi ngây thơ tưởng chị ấy tốt bụng xem mình như em trai, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cứ thế nhắm mắt ngủ thật ngon lành.
Hôm sau tôi không có tiết dạy thêm cho Nhã Uyên nên có thời gian rảnh vào buổi chiều để tới thăm ba.
Tôi kể ba nghe câu chuyện của Nhã Uyên, cũng nhắc về chị gái lớn tuổi kia. Không ngờ đã lớn tuổi như vậy rồi, tôi vẫn phải hỏi ý kiến của ba về những vấn đề này. Tôi đúng là có lớn mà không có khôn thật mà.
Chiều tối tôi ghé nhà hàng làm việc như thường lệ, đậu trước nhà hàng lúc này là một chiếc xe hơi sang trọng. Vừa thấy tôi tới, cánh cửa cũng vừa bật ra. Chị gái lớn tuổi từ trên xe bước xuống, gương mặt hớn hở hướng về phía tôi: "Thanh Sang, chị đợi em đã lâu";
Lúc này tôi vẫn còn chưa chỉnh chu trên chiếc xe đạp cũ của mình, trên lưng còn đang đeo chiếc balo học sinh đã cũ. Nhìn thấy chị ấy như vậy khiến tôi không khỏi ngại ngùng. Chị dường như cũng hiểu ý, bảo tôi cứ từ từ chuẩn bị, chị ghé vào nhà hàng trước chờ tôi.
Sau khi chuẩn bị chỉnh chu, ra dáng một người quản lý, tôi bước vào khu vực mình phụ trách, bên trong chị ấy đã ngồi chờ sẵn. Tôi có chút giật mình, hôm nay không lẽ nhà hàng ế ẩm đến vậy sao. Bình thường giờ này tệ lắm cũng đã có vài người khách đến ăn, nhưng sao hôm nay chỉ có mỗi chị ấy bước vào.
Tôi bước tới nở một nụ cười tỏ vẻ thân thiết chào chị. Chị ấy bảo hôm nay đã bao nguyên khu vực mà tôi phụ trách, nên tôi cứ tự nhiên không cần phải khách sáo. Tôi còn đang thắc mắc, Chị ấy mới ăn một lần ở nhà hàng này mà đã điên cuồng tới độ bao hết sảnh rồi ư, đầu bếp ở đây thật sự nấu ăn ngon đến vậy sao.
Nguồn suy nghĩ đang được triển khai của tôi vừa lóe lên thì chị ấy đã vội dập tắt. Chị nói với tôi rằng chị ấy muốn mời tôi ăn bữa tối hôm nay. Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm chị ấy tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Chị nhìn tôi, nở nụ cười nhẹ nhàng dò hỏi ý : "Thanh Sang, chị mời em ăn tối thôi mà, có gì không hợp lẽ sao"
Tôi thu vội ánh mắt, nghiêm mặt trả lời: "Em hoàn toàn không có ý đó. Trách nhiệm của em là phục vụ thực khách, chị làm vậy thật khiến em có chút không tự nhiên ạ"
Chị ấy bảo tôi không cần ngại, chị ấy đã đặt hết sảnh này, nên việc chị ấy mời ai ăn tối là quyền của chị ấy, tôi không cần phải quá bận tâm, nhiệm vụ tối nay của tôi là ngoan ngoãn ngồi ăn tối cùng chị ấy. Tôi cũng không biết nên từ chối như thế nào cho phải, đành miễn cưỡng chấp nhận trở thành khách mời của chị ấy.
Trong lúc ăn tối cùng chị ấy, tôi dường như biến thành một vị khách thực sự, không còn cảnh phải chạy đôn chạy đáo, đảo mắt nhìn ngó xung quanh, rồi tự biến mình thành một kẻ mạt sát la lối, cằn nhằn các em bên dưới. Đã lâu rồi, tôi không có một bữa tối thảnh thơi đến vậy.