Có Anh Đây Rồi!

Chương 40: Ngỏ Ý






Chị ấy bảo tôi muốn ăn món gì, có thể tùy ý lựa chọn. Tôi nữa cười nữa không đáp lại lời chị ấy: “Từ trước đến giờ em không phải là một người kén ăn, nên chị cứ tự nhiên chọn món”. Thật ra, tôi chưa từng thưởng thức qua những món ăn trong nhà hàng này nên không dám khua môi múa mép trước mặt chị ấy.

Tôi làm gì có đủ tiền để ăn những món ăn sang trọng này chứ. Nếu là nhân viên của nhà hàng, sẽ có nhà bếp nấu riêng cho chúng tôi ăn, bữa ăn của tầng lớp nhân viên như chúng tôi cũng giống như cơm nhà, những món như thịt luộc, rau xào, canh chua đã là quý lắm rồi.

Đây cũng là một nhược điểm lớn của tôi khi làm ở nhà hàng này. Đường đường là một quản lý trong nhà hàng, nhưng lại không biết mùi vị của các món ăn mà nhà hàng mình cung cấp đến thực khách, nghe qua cũng thật buồn cười.

“Thanh Sang, hôm nay em là khách quý do đích thân chị mời, nên chị muốn em chọn món”, giọng nói của chị ấy nghe có vẻ rất nghiêm túc khiến tôi ngay lập tức mở menu ra. Sau bảy bảy bốn mươi chín lần lật từng trang một của cuốn menu, cuối cùng tôi đã chọn được ba món rẻ nhất trong đó, bao gồm một món khai vị, một món mặn và một món tráng miệng.

Chị nhìn tôi mỉm cười bảo hôm nay chị mời tôi, không cần tiết kiệm thay cho chị ấy. Nói xong chị ấy gọi lên một bàn tiệc tưởng chừng có thể mời được cả dãy chung cư của tôi cùng tham gia, khiến tôi không khỏi xót tiền thay chị ấy.

Bữa ăn tối này khá riêng tư, các món ăn đều được dọn sẵn một lượt trên bàn, cũng không cần nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chăm sóc, mấy đứa nhân viên bên dưới tôi đều đã được điều qua sảnh khác hỗ trợ.

Chị bảo biết tính tôi không quen được người khác chăm sóc nên đã báo lại với nhà hàng trong lúc ăn không cần sắp xếp phục vụ, điều này có thể thấy chị ấy là một người rất tâm lý và có khả năng quan sát cực kỳ tốt.

Nhìn những món ăn thịnh soạn được bày biện vô cùng đẹp mắt trên bàn tiệc, cảm giác trong tôi lúc này thật sự khác hẳn với lúc tôi đảm nhiệm vai trò làm nhân viên, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới.

Tôi chợt nghĩ đến ba, đến các bác bảo vệ, còn có cả những đứa em nhân viên đang làm việc bên dưới của mình. Giá như họ cũng được ngồi vào bàn tiệc này cùng tôi, thì thật tốt biết bao. Như vậy, ai cũng sẽ được thưởng thức những món ăn lạ miệng này.

Thấy tôi có vẻ trầm ngâm, chị ấy liền đoán chừng: “Thanh Sang, có phải em sợ hai chúng ta sẽ không ăn hết số thức ăn này, phải không?”

Tôi cũng không dấu tâm tư bèn đáp lời: “Dạ, sao chị biết em đang nghĩ gì thế ạ”

Chị nhìn tôi, cười nháy mắt một cái, rồi tiếp lời: “Ăn không hết, em có thể đem về, bữa ăn này vốn dĩ là của em”

Tôi nghe thế nhất thời không dấu được sự mừng rỡ, cảm ơn chị rối rít, còn không quên khen chị ấy hết lời: “Chị Ánh My thật là một người phụ nữ không những xinh đẹp, giỏi giang, mà còn rất tốt bụng nữa, em thật sự rất ngưỡng mộ chị”

Chị ấy nghe những lời này của tôi, không dấu nổi tâm tư, hai má cũng tự dưng đỏ ửng, nhưng cũng không quên đáp lời khiêm nhường: “Là vì em xứng đáng”

Tôi nhân cơ hội có một không hai này nếm thử vị của từng món ăn, cố gắng ghi nhớ thật kỹ đặc điểm của từng món, để sau này thực khách có hỏi, tôi cũng có thể căn cứ vào đó mà nói thêm nói bớt vào, cho món ăn thêm phần sinh động.

Đang tập trung thưởng thức, tôi bắt gặp ánh mắt chị ấy không ngừng ngưng đọng trên người tôi, cảm giác hai mắt chị ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bất giác thu đũa lại, trong đầu không ngừng tự trách bản thân sao lại tỏ thái độ tham ăn tục uống đến thế, khiến chị ấy phải chê cười.

Chị chắp hai bàn tay vào nhau, chống cằm lên, tỏ ra điệu bộ dễ thương bảo tôi cứ tự nhiên thưởng thức. Chị ấy rất thích cách tôi thưởng thức món ăn, không vội vã, không ồn ào, cảm giác giống như đang dành trọn vẹn cảm xúc cho món ăn của mình vậy. Tôi nghe chị ấy nói như vậy cũng chỉ biết cười trừ, không biết chị ấy đang nói đùa hay nói thật nữa đây.

Trong bữa ăn tối hôm đó, chị ấy và tôi nói rất nhiều chuyện với nhau, chủ yếu để tìm hiểu, làm quen. Chị ấy cũng chia sẻ với tôi rất nhiều kiến thức hữu ích về kinh doanh, buôn bán, đầu tư, về cách chị ấy đi lên từ hai bàn tay trắng khó khăn đến nhường nào.

Tôi nghe qua, cảm thấy những kiến thức này rất phù hợp với chị ấy, còn với bản thân một người thầy giáo như tôi chẳng qua cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, hoàn toàn không thể áp dụng được. Nhưng chị ấy đã có lòng chia sẻ thì tôi cũng xin phép lắng nghe, biết đâu sau này gặp được cơ hội cũng có thể tùy tiện mà áp dụng theo.

Tôi còn được biết thêm, mặc dù chị ấy là một người phụ nữ thành công, nhưng lại bất hạnh trong tình yêu, thuộc kiểu phụ nữ lận đận tình duyên. Chị ấy đã từng lập gia đình với một người đàn ông thành đạt và hai người cũng đã có chung một đứa con trai, năm nay tròn mười tuổi.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, sau khi cưới được vài năm anh ta lại cắm sừng chị ấy, mà người anh ta ngoại tình không ai khác, lại chính là người bạn thân nhất của chị ấy. Điều đó giống như một nhát dao chí mạng, đâm xuyên qua trái tim mỏng manh của chị ấy, khiến chị ấy tổn thương vô cùng.

Mặc dù ly dị đã hơn 5 năm, nhưng chị ấy vẫn chưa tính đến chuyện lập gia đình. Chị ấy nói bây giờ chị ấy đã có tất cả mọi thứ để có thể một mình chăm con, địa vị, nhà cửa, xe hơi, đất đai,...Chị ấy không cần thiết phải có một người chồng bên cạnh, phụ nữ chỉ cần đàn ông khi họ không có gì trong tay mà thôi.

Tôi nghe chị ấy tâm sự như vậy thì có thể hiểu được chị ấy đã từng bị tổn thương nghiêm trọng như thế nào. Tôi cũng cảm thấy buồn thay cho chị ấy, không ngờ một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như chị ấy lại là một người mẹ đơn thân. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được việc một mình nuôi con vất vả biết chừng nào.

Tôi cũng không thể làm gì hơn ngoài việc đồng cảm và động viên chị ấy hãy luôn vui vẻ lạc quan trong cuộc sống. Chị ấy là người tốt, mà người tốt nhất định sẽ được báo đáp, bản thân tôi luôn tin vào điều đó.

Chị ấy gật đầu đồng ý với tôi, cũng nữa đùa nữa thật hỏi tôi về chuyện tình cảm. Lần này, tôi rút kinh nghiệm không còn kể về Tuệ Lâm trước mặt chị ấy, chỉ đại khái nói bản thân vẫn còn độc thân, cũng chưa nghĩ đến chuyện yêu đương do còn vướng bận nhiều việc liên quan đến gia đình.

Không phải tôi muốn giấu diếm tình cảm của bản thân, chẳng qua sau sự việc của Tiểu Mai tôi chợt nhận ra rằng, có những thứ vẫn nên giữ kín cho riêng mình. Hơn nữa, tôi và Tuệ Lâm là mối quan hệ gì, đó vẫn là câu hỏi chưa có đáp án, tôi lấy tư cách gì để nói cô ấy là người thương của mình cơ chứ.

Nhắc đến vấn đề gia đình, chị ấy cảm thấy tò mò nên hỏi rõ tôi. Tôi thấy chị ấy là người có thể chia sẻ được, nên cũng không ngần ngại kể về hoàn cảnh hiện tại của mình. Nghe xong câu chuyện của tôi chị ấy tỏ vẻ rất đồng cảm, còn nói sau này nếu được sẽ giúp đỡ tôi.

Tôi thấy chị ấy đúng là một người phụ nữ tốt bụng nhất từ trước đến giờ mà tôi từng gặp. Thường khi nghe đến hoàn cảnh của tôi, đa phần sẽ né tránh, hoặc không muốn tiếp xúc do sợ phiền phức. Nhưng khi nghe tôi kể về hoàn cảnh của mình, chị ấy không những không xa lánh, trái lại còn muốn giúp đỡ tôi.

Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì có thể gặp được một người tốt giống như chị ấy. Nhưng bản thân tôi là một thằng con trai, gánh vác gia đình là trọng trách của tôi, tôi tự có thể tự lo liệu được.