Có Anh Đây Rồi!

Chương 38: Danh Thiếp






Sau khi rời khỏi nhà của Nhã Uyên, tôi ghé vào công viên, lựa cho mình một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống dùng bữa tối. Tôi lấy bịch đậu phộng mà bác bảo vệ đã đưa, tách từng hạt rồi bỏ vào miệng.

Công viên ở đây tuy không quá rộng, nhưng lại có một khu vực đất trống phủ đầy cát cho các em nhỏ chơi đùa. Có rất nhiều trò chơi được bày ra ở đây như trò cầu trượt, xích đu, bập bênh, còn có cả nhà banh nữa. Hèn gì Nhã Uyên lại thích được mẹ đưa tới chỗ này chơi.

Nhìn những đứa trẻ đang nô đùa trên cát, tôi lại thấy thương cảm cho Nhã Uyên. Con bé nên sống đúng với lứa tuổi của mình, được tự do, tự tại làm những điều mình thích. Nếu cần học thêm, cũng nên để con bé có quyền lựa chọn những gì mà nó thích, như thế sẽ tốt hơn.

Đôi khi không phải cứ học nhiều thì sẽ trở thành một con người hoàn thiện, học ít cũng chưa hẳn đã trở thành lưu manh.

Ông mặt trời lúc này cũng đã thấm mệt, vội buông mình mà chuẩn bị lặn đi. Những tia nắng vàng chói chang cũng dần héo hon, là là sát mặt đất, cái nóng oi bức của ngày hè cũng dần trở nên dịu nhẹ hơn.

Phía xa từng cặp nam nữ nắm tay nhau đi dạo vòng quanh, lâu lâu lại hướng về phía khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp kia. Thật khiến tôi có chút chạnh lòng.

Thời điểm này có lẽ là thời điểm con người ta muốn nhanh chóng trở về đoàn tụ với gia đình sau một ngày làm việc vất vả. Nhưng tôi thì sao chứ, lại lủi ở đây một mình, ăn vội vàng một thứ gì đó rồi lại chuẩn bị lao vào công việc tiếp theo. Tôi tự hỏi biết bao giờ tôi mới có thể trở lại như trước đây, có một gia đình ấm cúng, hạnh phúc.

Cuộc đời vốn dĩ đã không công bằng, lại càng không công bằng đối với tôi. Từ nhỏ tôi đã phải xa rời mẹ, đến khi lớn lên một chút thì ba lại đột nhiên lâm bệnh nặng. Phải chăng tôi chính là sao chổi được sinh ra trên đời này.

Tôi nhìn về phía những tia nắng cuối cùng của ngày dài, những tia nắng ấy dường như cũng đang vụt tắt trước mắt tôi. Những tia nắng ấy cũng giống như hy vọng trong tôi lúc này, yếu ớt, héo hon vô cùng. Nhưng tôi có thể làm gì khác ngoài việc phải đối diện với nó bây giờ, tôi phải tiếp tục cố gắng với cuộc sống của mình, vì không ai có thể thay tôi làm điều ấy cả.

Địa điểm làm việc tiếp theo của tôi là một nhà hàng chuyên phục vụ món âu. Nhà hàng món âu ở khu vực chúng tôi khá kén khách, nếu bình thường mở ra chắc chắn sẽ ít ai quan tâm. Sở dĩ nhà hàng này được mở ra là do khu vực chúng tôi đang sinh sống mới khai thác một khu du lịch về thiên nhiên rất đẹp, thu hút được rất nhiều khách nước ngoài ghé thăm, đặc biệt là khách châu âu.

Điều này đã thu hút được một ông chủ giàu có, nghe nói là chủ của chuỗi nhà hàng khách sạn nổi tiếng ở thành phố Hồ Chí Minh quan tâm, sau khi khảo sát và kêu gọi vốn thì quyết định đặt nhà hàng ở đây.

Nhà hàng này vừa may lại nằm trên đường về nhà sau khi tôi dạy thêm xong, nên khi thấy thông báo tuyển dụng tôi liền không ngần ngại mà đăng ký.

Nhà hàng này cũng vừa được khai trương, nên cần tuyển số lượng khá lớn. Do tôi cũng có kinh nghiệm phục vụ nhà hàng từ thời còn là sinh viên, lại biết một chút tiếng anh, nên được ưu ái giữ chức vụ tổ trưởng quản lý một khu vực nhỏ, dưới tôi có năm bạn nhân viên, hai bạn nam và ba bạn nữ, tất cả đều nhỏ tuổi hơn tôi.

Các em mỗi người có một lý do đi làm khác nhau, có em nhân dịp hè đi làm thêm kiếm thu nhập, có em nghỉ học sớm phụ gia đình, có em thì làm tạm thời chờ đợi một công việc tốt hơn. Mỗi người một lý do nhưng chung quy lại vẫn là vấn đề mưu sinh.

Do tính chất nhà hàng nên thời gian làm việc khá linh động, tôi cũng dễ dàng sắp xếp những công việc khác hơn. Thời gian làm việc của tôi bắt đầu từ 6h-10h tối từ thứ hai cho đến thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật tôi đăng ký làm nguyên ngày.

Tôi làm việc ở nhà hàng này đã được nửa tháng nên khá quen với công việc. Nghiệm vụ chính của tôi là kiểm tra và sắp xếp lịch làm việc cho các bạn trong tổ, điều phối các hoạt động trong quá trình phục vụ khách hàng, xử lý khiếu nại của khách hàng nếu có vấn đề phát sinh.

Hiện tại cũng chưa có nhiều khách hàng thân thiết, chủ yếu là khách hàng vãng lai, nên công việc của tôi xem như cũng không quá vất vả. Tôi chỉ hơi đau đầu về việc không biết làm sao để có thể quảng bá thương hiệu của nhà hàng đến với nhiều thực khách, như vậy thu nhập của tôi cũng sẽ tốt hơn.

“Người đâu hết rồi, sao món ăn tôi gọi nãy giờ mà vẫn chưa ra, biết thời gian của tôi quý báu lắm không hả. Nhà hàng này liệu có còn muốn làm ăn nữa không đây”, một vị khách nữ độ tuổi ngoài ba mươi gắt gỏng với nhân viên của tôi.

“Xin lỗi chị, để em vào nhà bếp xem thử thế nào ạ”, bạn nhân viên khép nép xin lỗi;

“Không cần, tôi cần gặp quản lý của các người, để tôi xem giải quyết cho tôi thế nào đây”, vị khách ấy vẫn không nguôi giận, ngược lại còn tỏ vẻ khó chịu hơn.

Tôi nhanh chóng tiến lại gần, nhẹ nhàng chào hỏi vị thực khách: “Chào chị, em là Thanh Sang, quản lý khu vực bàn ăn của mình, không biết nhà hàng của chúng em có điểm gì chưa tốt khiến chị phiền lòng, chị vui lòng góp ý để bên em tiến hành chỉnh đốn lại ạ”

Chị ta nhìn thấy tôi thì ngẩn ra một lúc, cơn giận cũng có vẻ hạ đi: “Ờ thì, em xem đó, chị gọi món ăn từ nãy tới giờ đã hơn 15 phút đồng hồ vẫn chưa thấy lên, thời gian đối với chị rất quan trọng, là tiền là bạc của chị. Em xem thế nào giải quyết cho chị đi nhé”, nói xong chị ta còn không quên nở một nụ cười ngọt ngào tới tôi.

Tâm tư của chị này cũng thật khó đoán, vừa lúc trước còn lớn giọng chửi bới. Ngược lại, bây giờ lời nói lại trở nên nhẹ nhàng tình cảm, trong câu nói cũng không còn hàm ý trách móc. Thật khiến người khác khó hiểu.

“Thật sự xin lỗi chị vì bắt chị phải đợi lâu, do nhà hàng của bên em phục vụ các món âu, nên món ăn cũng sẽ cầu kỳ hơn một chút, dẫn đến thời gian chờ đợi của thực khách cũng sẽ kéo dài hơn một chút so với những món ăn phổ biến khác. Điều này mong chị thông cảm cho nhà hàng của chúng em.

Em biết thời gian của mình vô cùng quý báu, nhà hàng bên em hoàn toàn không có chủ ý làm mất thời gian của mình. Nhưng dù sao chị cũng đã bỏ thời gian thưởng thức một món ăn ngon, em nghĩ đợi lâu một chút cũng hoàn toàn xứng đáng ạ”.

Giải thích xong tôi liền bảo bạn nhân viên đem lên một ít bánh ngọt, mời chị ấy dùng tạm trước. Đối với những khách hàng khó tính như thế này phong cách phục vụ phải vô cùng chuyên nghiệp, tuyệt đối không được để lộ một động tác thừa.

Chị ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi tỏ vẻ hài lòng: “Tốt lắm, em làm chị khá hài lòng về cách xử lý tình huống của em đó, Thanh Sang. Chị sẽ đợi để thưởng thức món ăn của các em”

Nói xong chị ấy rút ra từ trong chiếc túi LV một tấm danh thiếp rồi đưa cho tôi, còn không quên xin số điện thoại của tôi, bảo sau này sẽ ghé nhà hàng thường xuyên, nên cần số điện thoại có gì sẽ nhắn tin đặt bàn trước.

Dựa vào danh thiếp tôi được biết chị ấy là giám đốc của một công ty lớn chuyên về xuất nhập khẩu ở thành phố Hồ Chí Minh. Đợt này do có chuyến đi công tác nên mới ở lại đây vài ngày, hôm nay là ngày đầu tiên chị ấy.

Ngoài ra, tôi còn được biết chị ấy đã ngoài bốn mươi tuổi, tức là hơn tôi đến gần hai mươi tuổi, nếu xét về vai vế tôi có thể gọi chị ấy bằng cô, nhưng chị ấy một mực bắt tôi gọi chị ấy bằng chị. Không ngờ ở độ tuổi này chị ấy lại trông trẻ đến vậy, tôi còn tưởng chị ấy chỉ mới ngoài ba mươi.