Chương 30: Da Mặt Loại Này
Edward mệt mỏi bước đến căn phòng khách sạn với cánh cửa nâu đỏ biển vàng,vừa vào đến bên trong liền cởi nút áo trên cổ, thuận chân đá về sau, đóng cánh cửa phòng lại, không quên vặn chìa khóa ném lên trên giường, lúc này ánh mắt vô tình đập về tấm gương phía bên kia căn phòng. Là phản chiếu xa lạ mà thân quen của chính bản thân. Edward Khựng lại trong phút chốc, rồi từ từ tiến lại gần tấm gương nhìn kỹ vào phía đối diện nơi một hắn khác đang đứng đó.
Biết về nỗi sợ hãi của mình, không ai khác ngoài chính bản thân mình, hắn cảm thấy mình như mang gánh nặng cho tất cả những người biết hắn. Khoảnh khắc đó Edward như thể nhìn thấy tất cả nỗi sợ hãi và lo lắng của hắn mà chưa bộc lộ ra ngoài nhẹ bớt phần nào.
Edward biết mình vừa mới chỉ sắp kết thúc chặng đầu tiên của cuộc đua mà thôi, vẫn còn cả một cuộc hành trình dài nữa ở phía trước chờ đón hắn. Đứng trước gương, Edward gõ lên huyệt thái dương của mình nói với chính mình trong gương:”Nhớ kỹ, đây mới là bắt đầu!”
Ngay lúc đó phía hành lang, bóng đen quyến rũ của ai đó băng qua những căn phòng liền kề, lả lướt tiến về phía trước và dừng lại trước cửa phòng Edward, chờ một hồi rồi mới gõ cửa, đồng thời lên giọng gọi hắn.
“Edward, anh có ở trong phòng không?”
“Chờ một chút!”
Edward thu lại dáng đứng, chỉnh lại quần áo rồi mở cửa phòng, bên ngoài Kelly Bunny ăn mặc váy liền, bó từng lại từng khúc cong thân thể, đồi núi như ẩn như hiện, thấy ánh mắt của Edward, như thấy cá trúng mồi, nàng ta nhéch khóe môi mọng cười mỉm: “Ehm, hừm.”
“Ah, có việc gì sao Kelly?” Edward vội vàng nhìn ra chỗ khác, giọng đổi chủ đề.
Kelly chống cằm nghiêng đầu, mắt nhìn vu vơ: “Tôi không biết, chẳng lẽ diễn viên không thể qua hỏi thăm đạo diễn sao?”
“Đương nhiên là có thể Kelly. Nhưng hiện giờ papazazii có ở khắp cái khách sạn này. Tôi không nghĩ cô muốn bị bọn chúng chụp ảnh đứng trước phòng riêng của đạo diễn chứ?”
Kelly chỉ chỉ cửa phòng: “Vậy chúng ta có thể đi vào trong nói không?”
Edward nâng đầu liếc mắt hai bên hành lang, chú ý xem có ống kính nào lóe lên không, hành lang vẫn yên tĩnh không bóng người, suy nghĩ trong thoáng chốc liền quyết định để cho nàng ta vào.
Đi trở về phòng Edward vốn nghĩ sẽ chỉ là một cuộc trò chuyện thường tình nhưng có vẻ như hắn đã. Ngay khi vừa vào phòng Kelly đã ngồi xuống bên giường, chân ngọc vắt chéo, tay điệu đà chống bên giường, ngực hơi ngửa ra sau một chút để lộ ra một phần da thịt, cả người đầy nhục dục câu dẫn.
Thế nhưng lúc này Edward lại vô cùng tỉnh táo, hắn không có bị sắc dụ mờ mắt, với hắn Kelly giờ không khác gì một viên kẹo mút tẩm độc, liếm láp thôi cũng có thể tự đưa mình vào rọ. Edward nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể, đảo mắt tránh đi con ngươi đầy câu dẫn của Kelly.
“Tôi thấy có vẻ như cô đã tự giúp mình tìm được chỗ ngồi rồi. Nước vẫn là cà phê?”
“Không cảm ơn anh Ed.”
Kelly thấy Edward trở lại nhưng không đóng cửa liền có chút hơi thất vọng, cô nàng đã làm tới đây rồi, nếu thực sự bên ngoài có người thì cô nàng cũng không ngại cho những người ở bên ngoài nghĩ sâu xa thêm một chút.
Nàng ta cũng không phải ngu ngốc lần trước gặp nhau ở sảnh chính hai người còn cười cười nói nói nhưng có vẻ như Edward rất mẫn cảm với những hành động mơn trớn trước đó, nên thái độ lần này lạnh nhạt đi rất nhiều. Thoáng suy nghĩ thôi cũng biết ám chỉ điều gì.
“Này Ed… Tôi có nghe chuyện về…. bạn gái cũ của anh”
“Nếu có thể mong anh không để ý đến những hành động lần trước đây của tôi.”
“Giữa chúng ta cũng không có gì xảy ra cả nên cô không cần phải xin lỗi Kelly.” Edward tỉnh táo lựa lời mà trả lời.
Kelly thôi chống tay, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Edward xác nhận hắn ta không có một chút cảm xúc gì, mím môi mọng chưa từ bỏ cơ hội, thử hỏi:
“Tôi có thể mời anh một bữa tối được không, thay như lời xin lỗi của tôi?”
Edward không muốn dây dưa quá nhiều với người phụ nữ này, đứng dậy ra phía cửa: “Xin nhận thành ý của cô Kelly, nhưng gần đây lịch tuyên truyền có chút dày, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, có lẽ nên nói chuyện này vào một dịp khác.”
Lăn lộn trong nghề này cũng không ít năm, Kelly hiểu ý tứ không thúc ép gì cả, chỉnh sửa quần áo đứng lên ra về phía cửa ra vào, ngoái đầu nhìn lại vẻ mặt không chút lưỡng lự của Edward, Kelly mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại nhanh chóng ngậm lại, cúi đầu xuống và ra ngoài.
************
Sáng thứ sáu, Robbie đại diện cũ của Edward, đã có mặt L.A, để báo cáo lại tiến độ công việc lại cho sếp của mình, cũng như tiếp tục thúc đẩy dự án phim Faithful (Thủy Chung) ra đến rạp, với tư cách là một trong những hạng mục chính của CAA đầu hè này, Robbie thực sự không thể vắng mặt buổi công chiếu lần này.
Đặc biệt là gần đây, CAA vừa giao cho hắn ký với Dave Boyle, người góp mặt trong phim lần này, theo nhận định của Robbie gã đó là một tay diễn viên không có mấy đầu óc, đôi mắt thì hay ứng đỏ vì những cuộc vui thâu đêm xuốt sáng, cũng có thể là chơi c·hất k·ích t·hích, có lẽ vì thế mà gã ta thường hay đến muộn ở các buổi diễn, nhầm lẫn lời thoại.
Nếu không phải bởi vì vẻ ngoài sinh ra vốn đẹp mắt, những năm gần đây gây không nhỏ tiếng tăm trong cộng dồng nữ sinh, thì CAA cũng chả muốn kí với tên này, dù vì bất cứ lý do gì đi chăng nữa Robbie giờ cũng bắt buộc trở thành gã trông trẻ.
Trong xe Robbie ngồi cùng Dave Boyle, thông qua cửa kính oto nhìn về phía đám đông người đang xếp hàng cho buổi công chiếu phim lần này. Robbie quay người sang bên cạnh nhìn về phía Dave Boyle trong bộ âu phục đen, đang được các chuyên viên trang điểm phe phẩy qua phẩy lại cây chổi makeup rợm phấn, rồi lại lấy ngón tay giữa chấm chấm nhẹ nhàng cho đều màu da, lược cong vuốt nhẹ chỉnh lại vài gọn tóc tai bị sai chỗ.
“Một lần cuối nhé Dave, trong một vài giờ tới tôi cần cậu thực sự chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình, có hàng trăm người ngoài kia, và tôi không muốn cậu ở trên trang nhất mấy tờ báo lá cải chuyên phốt diễn viên hiểu không?”
Dave lấy tay gạt sợi tóc rụng trên vai: “Anh đã nói với tôi cả nghìn lần rồi Robbie! Tai tôi sắp inh lên rồi đây. Yên tâm tôi sẽ đảm bảo mình sẽ không làm gì quá tiêu chuẩn của anh đâu.”
“Chỉ mong cậu làm được đến vậy……”
Chứng kiến Dave không quan tâm đến những lời nhắc nhở của mình dành cho gã, Robbie thực sự có chút hoài niệm về lúc mình còn làm đại diện cho Edward, tuy hắn rất có thành kiến với tên đạo diễn ngạo mạn này, nhưng không thể không công nhận là Edward là một tên rất có cái đầu, đã thế lại rất cố gắng tiếp thu tri thức từ tiền bối. Nếu không phải có sự việc sau đó Robbie quả thật không nghĩ dễ dàng nhả miếng ngọc quý đó đi.
Trong khi đó Dave Boyle thì… Robbie thì không biết nói sao cho phải. Nhận thấy ánh mắt của Robbie nhìn lấy mình, Dave gai người quay sang hỏi: “Có chuyện gì anh muốn nói nữa sao ??”
Cuối cùng Dave Boyle vẫn chỉ là Dave Boyle, Robbie thở dài, lắc đầu: “Không… Chả có gì cả”
Robbie thực sự không hiểu nổi sao đều xuất thân từ đại học Nam California mà có thể khác biệt đến như vậy. Đúng vậy Dave Boyle cũng giống như Edward đều tốt nghiệp từ đại học Nam California, mà hai người còn từng là bạn học từ khóa kịch nữa chứ. Nếu nói đến điểm chung duy nhất giữa hai người là gì thì đều là đều khiến hắn mình như nhau.
Nói lại mới nhớ một trong những lí do chính mà Edward bị đuổi khỏi CAA, không chỉ là vì đấm phó giám đốc mảng điện ảnh của CAA. Mà còn là sự góp sức không nhỏ của Dave Boyle, giật dây đằng sau để đá vị bạn học của mình ra khỏi tòa nhà của CAA. Đối với vị bạn học của mình Dave Boyle mang trong mình một sự căm ghét gì đó.
Có lẽ là bắt nguồn từ thời còn chung trong khóa diễn kịch, hai người có xích mích và rồi dẫn đến bất hòa ở chung.
Lật tay trái lên nhìn về phía thời gian còn lại từ đồng hồ, thời điểm cũng đã chín, không nên để cho cánh báo chí chờ nữa. Robbie È Hèm một cái, lấy hai ngón tay cái đập nhẹ vào mặt chiếc đồng hồ của mình. Các chuyên viên trang điểm lập tức liền hiểu, nhanh chòng hoàn thành nốt công việc thu đồng thời thu dọn đồ nghề.
Robbie nhướn người lên báo với tái xế lái thêm một vòng nhỏ nữa rồi hãy lại ở thảm đỏ. Để làm ra vẻ họ vừa mới tới, tất nhiên các ngôi sao có nguyên tắc riêng khi đi dự các dự kiện thảm đỏ như này. Nói chắng ra là chỉ là một chút làm màu của các ngôi sao.
Dù sao thì Dave cũng có chút tên tuổi, Robbie muốn cho hắn làm dáng một chút trước cánh báo chí. Thế nhưng hắn không thể để Dave xuất hiện quá muộn được vì dù sao ngôi sao chính, hút view nhất không phải hắn mà là Cher, mấy năm nay mới chuyển từ làm nhạc sang đóng phim, diễn xuất thì không biết tới đâu, nhưng chắc chắn là lượng fan khá đông đảo. Là kim bài chiêu người tới rạp của CAA lần này, Dave Boyle phải có mặt trước để thể hiện mình là hậu bối và không chiếm spot light của tiền bối mình.
Robbie đã liên hệ tốt với phía MC của buổi thảm đỏ lần này, họ sẽ xuất hiện một phút trước đó, MC sẽ làm tín hiệu ảo và sau đó như lẽ thường tình hàng loạt chiếc máy ảnh, máy quay phim lại hướng về phía đầu thảm đỏ ddeer mong chờ chợp được khoảnh khắc đầu tiên của Dave Boyle xuất hiện.
Bước xuống xe, Dave Boyle tùy ý phất phất cánh tay của mình về phía báo chí, bằng vẻ ngoài của mình mỉm cười quyến rũ về phía cánh báo chí. Mặc dù trong lòng Robbie luôn coi Dave là một tên đần, thế nhưng tất nhiên gã chả ngu đến độ ấy, thời điểm đi lên thảm đỏ, không phạm phải sai lầm nào, mỉm cười sáng lạng, việc còn lại là của cánh phóng viên.
Nghe tiếng hoan hô liên tiếp, gọi hắn lại để chụp ảnh, nhìn về phía những ánh đèn flash chớp nhoánng không ngừng lóe lên kia, Dave Boyle trong đầu không khỏi có chút lâng lâng, đặc biệt là thời điểm hắn hướng xung quanh mỉm cười vẫy vẫy tay, rồi ký tên cho khán giả, luôn có thể khiến khán giả hay ký giả may mắn nào đó thét lên một cách vui vẻ, chỉ thiếu một cái nhảy cẫng nữa lên thôi. Tất cả tạo cho hắn cảm giác như mình đã thực sự vượt qua vạn chúng, mình trở thành đại minh tinh. Thậm chí vượt qua diễn viên nổi tiếng khác trong đoàn phim như Cher.
Mang theo cảm giác lâng lâng, hơi say này, Dave Boyle đi đi lại lại giữa hai bên giào sắt chụp ảnh với phóng viên, mãi một lúc mới tới được trong KHU phỏng vấn, mới đầu các phóng viên hỏi rất bình thường, hắn dựa trên mẫu trước đó của Robbie mà trả lời rất thuần thục, còn thuận tiện cười một cái, bắt tay với phóng viên tác nghiệp.
“Rất vui được làm quen với anh Boyle…”
Lại một phóng viên nữa bước vào khu phòng vấn, tiến tới bắt tay làm quen trước buổi phỏng vấn. Sau màn dạo đầu coi như thuận lợi, thì bất chợt người phóng viên lại hỏi một câu:
“Theo tôi được biết thì anh tốt nghiệp trường đại học Nam California đúng không nhỉ?”
Dave Boyle trong lòng ám đạo, nhưng mặt ngoài vẫn vui vẻ trả lời: “Quả thật là như vậy.”
“Mới gần đây một đồng học của anh cũng được quan tâm không kém là đạo diễn của bộ phim ‘Ám Ảnh Bạo Lực’. Không biết anh có biết đến vị đồng học này không?”
“Khóa của chúng tôi có rất nhiều người, xin lỗi nếu tôi không thể nhớ hết được tất cả bọn họ…”
“Ồ tôi nghĩ anh sẽ nhận biết người này đó, Cái tên Edward Nguyễn.. Có khiến anh nhớ ra gì không, theo chúng tôi được biết hai người từng cùng tham gia một khóa học kịch.”
“Quả thật là chúng tôi có nhận biết…”
Dave lập lờ quay mặt nhìn về phía sau tấm poster phim nơi hậu trường, chỗ trợ lí của gã đang đứng, nhưng trợ lí của gã lắc đầu, tất nhiên là không biết sao tự nhiên phóng viên lại tự ý thay đổi câu hỏi.
Vì đã lỡ trả lời rồi, hắn không thể tự mình đuổi phóng viên được như vậy sẽ làm xấu hình ảnh của hắn, thế nên hắn đành phải kiên trì nói nhận thức vậy.