Chương 29: Déjà-vu
Edward ra ngoài khách sạn, chớp mắt thật nhanh, mũi miệng hít thở lấy một hơi khí, không khí vẫn vậy, cảnh trời và tiết khí không quá khác biệt. Nhưng cảnh sắc lại khác với ở phía Tây rất nhiều, trong khi Los Angel·es mở rộng các tòa nhà theo chiều ngang, thì các tòa nhà ở New York mở rộng theo chiều cao. Nói một cách đơn giản hơn thì thay vì xây những tòa nhà trọc chời liên tiếp nối nhau như New York, LA đơn giản là mở rộng ra phía ngoài với nhiều nhà hơn.
Không phải là ở LA không có những tòa nhà cao tầng như ở New York, nhưng mật độ thì hoàn toàn khác biệt. Con người thì chắc nơi đâu cũng vậy, ít nhất là ở thành phố là thế, người đi lại ăn mặc đồ công sở, tay cầm vali, chen chúc nhau bước nhanh trên những dải đường. Nhưng hắn nhận ra một điều không bao giờ thay đổi ở các thành phố đó là tiếng ồn, chúa ơi toàn bộ những âm thanh đó như một nồi thập cẩm vỗ vô tai bạn vậy, không khó hiểu khi nhiều khi con người ta phát điên với thành phố và dọn về quê, tìm cái yên bình.
Cũng không mất bao lâu để bạn chen chân vô dòng chảy đó và biến mất hệt như hòn đá nhỏ rơi vào đại dương vậy. Edward lần này có hẹn với bố mẹ của mình ở một nhà hàng nhỏ gần công viên Central Park, quãng đường không nhỏ từ khách sạn của hắn tới đó, nhưng ít nhất nếu mẹ hắn nổi máu chợ búa, hắn luôn có thể nhảy ra khỏi cửa sổ và biến mất vào trong công viên gần đó, tất nhiên đó chỉ một khả năng rất mong manh nhưng ai biết được, hắn phải tính trước đến điều đó chứ.
Tất nhiên với quãng đường như vậy hắn không dại mà dùng chân đi bộ tới nơi chỉ để thách thức chính mình, cũng như sự kiên nhẫn của mẹ hắn, cũng đã sắp đến giờ hẹn rồi. Đơn giản tìm một chiếc taxi ở đại lộ và chui vào, nhưng hôm nay hắn đã học được một bài học đừng bao giờ mất cảnh giác và hãy nhanh chân lên.
Vì khi hắn vừa vẫy được một chiếc Taxi đã có một người nấp ở chỗ nào đó, như một cơn gió vượt qua hắn, nhảy vô chiếm taxi trước hắn, cùng một lời xin lỗi chóng vánh rồi đóng xầm cửa taxi lại. Bỏ mặc hắn đứng ngoài đó sững sờ chưa hết sốc văn hóa, khi kịp phản ứng thì chiếc xe đã bỏ đi được một quãng rồi.
Và thế là phải hắn phải mất thêm 15 phút nữa để bắt một chiếc khác, tất nhiên với bài học trước đó hắn không để lỡ một giây nào chui vào. Vốn tưởng mình sẽ đến đúng giờ, nhưng có vẻ như hôm nay trời không ưng hắn cho lắm, vì tình trạng tắc đường trên các đại lộ ở nước mỹ, kết quả cuối cùng khi hắn đến nơi thì đã là trễ mất một giờ rồi.
Nếu bình thường trễ một chút cũng không sao nhưng trước đó hắn đã bỏ qua giáng sinh cùng năm mới với gia đình với đống công việc liên quan đến tiến độ phim. Edward thậm chí không gọi về nhà một lần, giờ thì với đa số người mỹ như vậy cũng là bình thường, nhưng không phải mẹ hắn, một con người truyền thống, quân tâm và đề cao sự quan trọng của gia đình, và là một người mẹ cực kỳ b·ạo l·ực, đây chẳng khác nào là lời gọi mời bà đến tuyên án tử cho hắn.
Nên để có thể sống thêm mấy năm nữa mà không lại đầu thai chuyển kiếp, hắn đã hẹn bữa ăn tối này với bất kỳ quán nào bà và bố thích. Đương nhiên hiện giờ thì mọi tính toàn kỹ lưỡng Edward làm trước đó có vẻ như đã không còn tác dụng khi mọi thứ tự nhiên đi sai luồng như bây giờ, với những yếu tố không ngờ đến.
Tưởng tượng đến cảnh mẹ hắn trong bộ váy của bà âm trầm cầm lấy con dao bít tết, một khi hắn bước vào trong tòa nhà là nhảy lên khỏi bàn chạy tới lấy đầu hắn để làm món BBQ, Edward không khỏi nước một ngụm nước bọt, tay cầm lấy một bó hoa nhỏ hắn rinh được gần đó và tiến bước chân nặng nề vô nhà hàng.
Quả đúng như dự đoán, từ cuối căn phòng một ánh mắt sắc lạnh sực qua không khí áp phủ đầu hắn ngay khi hắn bước qua cánh cửa kính. Ngăn chặn bản thân không sợ hãi quay đầu mà chạy, Edward bình tĩnh đọc tên cho lễ tân để kiểm tra chỗ ngồi rồi từ từ bước lại bàn của bố mẹ.
Mỗi một bước chân giờ đây không khác gì bước đi trên hỏa ngục, nặng nề, sợ hãi và thống khổ, với cuối con đường là ác quỷ lăm lăm cây đinh ba rực cháy thoang thoảng ngửi được chút ịt người bị nấu chín. Cuối cùng hắn cũng bước tới chỗ ngồi, kéo ghế ngồi xuống,mặc kệ cái tiếng piano du dương chậm rãi quanh quẩn trong nhà hàng cùng tiếng cười nói của thực khách.
Không gian xung quanh ba người như một bể chân không vậy, lặng thinh không một âm thanh. Linda mẹ của hắn đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chậm rãi đung đưa lắc nhẹ ly rượu vang trên tay mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn Edward. Bố hắn thì ngồi ở đó tự nhiên cắt một miếng thịt đưa lên miệng, nhưng chưa kịp nuốt xuống thì đã thấy mẹ hắn liếc mắt qua cùng nụ cười thân thiện nhưng không mấy thân thiện. Ông đàn tiếc dở, bỏ miếng thịt xuống, chẹp miệng một cái, khoanh tay ngồi một bên,
Tiếp tới một tiếng sau đó là một tiếng đồng hồ, Edward đổ mồ hôi hột hết lòng giải thích cho bà, lý do vì sao hắn đến muộn, tối đó là một bữa tối căng thẳng nhất mà hắn từng trải nghiệm từ trước đến giờ. May mắn khi hết ngày mẹ hắn, cũng hóa thánh sống, thứ tha cho những lầm lỗi cho kẻ hèn yếu là hắn, hoặc ít nhất là hắn nghĩ như vậy.
**********
Sáng ngày hôm sau trong một quán cafe nào đó gần trung tâm Manhattan, Edward đang ngồi từ từ thưởng thức ly cafe buổi sớm với khói nhẹ bay tản, cùng mùi hương của hạt cafe mới xay, tay lật nhẹ một quyển sách nào đó mà hắn cũng chả nhớ nổi là ai viết, hắn kiếm được ở đâu đó bên kia đường. Phía đối diện hắn Robbie Schneider đang ngồi chờ hắn thưởng thức đồ uống với vẻ mặt sốt ruột.
Đến bản thân Edward cũng không ngờ, vị cựu đại diện này cũng thật cố chấp như thế, ngày hôm qua trong điện thoại hắn đã tỏ rõ ý không muốn gặp mặt rồi, không ngờ sang đến hôm sau gã đã có mặt ở đây rồi, mà bộ dáng thành ý tràn đầy, không chút nào nhìn ra được một năm trước hắn đã từng quả quyết mình ở Hollywood không có bất kỳ tiền đồ. Điều mà Edward không biết là nếu Robbie không tìm được cách nào ký hiệp định mới với hắn thì sự nghiệp của gã ở công ty cũng đi tong, may thì bị chuyển về bộ phận dưới, đen đủi hơn thì về vườn. Nên cơ bản đây là chuyện sinh tử của với Robbie.
Lúc này đây Edward đang ngồi với tâm lý vô cùng hả hê cùng đắc ý, tất nhiên là không thể hiện bất cứ điều gì ra mặt ngoài, bản thân hắn lúc này không có ý định tìm đại diện mới, hay đi đêm với công ty khác.Edward chỉ đơn giản là chơi một trò chơi nhỏ quan sát xem thành ý của vị cựu đại diện này đến cùng là có bao nhiêu. Nói đến trò lặng thinh quan sát này tự nhiên hắn có cảm giác Déjà-vu với ngày hôm qua, nghĩ đến thôi mà lạnh mình.
Ở phía bên kia bàn gỗ, Robbie đồng dạng cũng đang quan sát hắn. Gã thực sự không minh bạch tại sao một con người có thể thay đổi nhanh như vậy chỉ trong một năm. Mới một năm trước thôi, với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề gã liền biết Edward dù trên phương diện nào đến xem, đều cũng là tay mơ không có tiềm lực, về phần cái gọi là năng lực làm đạo diễn thì càng không. Mồm thì luôn miệng chỉ muốn chuyển thể một cái kịch bản nát không nhà phát hành nào muốn.
Việc từ cho Edward vô sổ đen có thể là ý của thầy hắn Revan bày ra. Nhưng từ trước đó phía công ty đã có ý muốn từ bỏ vị khách hàng này rồi. Lúc CAA chủ động buông tha một khách hàng thì luôn có quy trình thẩm tra nghiêm khắc, sau khi xem xét đến tiềm lực không thể khai thác được, công ty đã đi đến quyết định xóa hợp đồng với hắn, nếu Edward trước đó không đẩy nhanh tiến độ bằng cách h·ành h·ung Revan thì chỉ tháng sau thôi Robbie cũng sẽ tuyên bố kết thúc hợp đồng với hắn.
Nhưng kết quả là rất rõ ràng, toàn bộ CAA đều đã nhìn sai rồi. Mà sai lầm CAA phạm phải, hôm nay lại cần hắn đến đền bù.
Tuần này đã trôi qua được ba ngày rồi, [Ám Ảnh Bạo Lực] cuối tuần trước vẫn còn tại hơn 40 triệu bồi hồi, trải qua ba ngày này tích lũy, đã đạt đến 50 triệu đô rồi.
Đây mới là tuần thứ ba phim công chiếu quy mô lớn, cho dù sắp nhảy vào mùa hè nóng bỏng với những bộ phim bom tấn lớn, nhưng khẳng định [Ám Ảnh Bạo Lực] có thể tồn tại ở rạp chiếu phim một thời gian dài nữa. Nếu may mắn biết đâu không chừng phim có thể đạt đến con số 100 triệu đô, chỉ là viển vông nhưng không phải là không thể.
Tân đạo diễn mới gần 23 tuổi, ra mắt với bộ phim điện ảnh đầu tiên mà doanh số phòng vé đạt đến trăm triệu đô?
Vẻn vẹn nghĩ đến điểm này, Robbie cũng có thể ném đi thể diện, cho dù là tự bạt tai cũng sẽ không tiếc, nhất định phải đem Edward một lần nữa ký về dưới cờ của công ty, không lấy miếng thì lấy tiếng.
“Ed, cậu nghĩ sao về lời đề nghị trước đó của tôi, nếu cậu cần thêm bất cứ điều gì cứ nói một câu là được.”
Bỏ đi khuôn mặt công nghiệp hóa lạnh lùng, khôn khéo vốn có của người đại diện hoặc của chính hắn, Robbie cố gắng hiển lộ ra khuôn mặt thân thiện và đầy vẻ thành ý, thậm chí ánh mắt của Robbie chằm chằm vào Edward lúc này có thể nói là hừng hực để hình dung, như thể một con thú đang khát tình vậy, nếu không phải biết rõ mục đích của Robbie, Edward chắc cũng phải xa xa tránh đi người này sợ hắn có ý với mình
“CAA là một công ty đại diện tài năng lớn nhất của Hollywood, điểm này hẳn cậu cũng hiểu. Các mối quan hệ cùng diễn viên dưới trướng có thể nói là khổng lồ, chúng tôi có thể vì cậu mà quy hoạch rất nhiều cho tương lai, những ưu tiên trước đó không có hoàn toàn có thể xem xét thêm vào…”
Những điều kiện này, xác thực rất có thể đả động lòng người nhất là với những người mới. Nhưng hẳn nhiên không mấy tác dụng với Edward, Robbie tiếp tục lấy ra một đòn sát thủ khác mà đã chuẩn bị từ trước.
“Hơn cả là, chúng tôi có thể vì cậu mà cung cấp hoàn toàn phục vụ đóng gói. Cậu chỉ cần chuyên tâm vào sự nghiệp điện ảnh của mình thôi, thậm chí chúng tôi còn có thể súc tiến cho bản thảo kia của cậu được sản xuất.”
Như chọc phải chỗ ngứa, Edward liền ngẩng đầu lên chú ý vào phía đối diện. Biết mình đã chạm vào tim đen của đối tượng, Robbie tự tin hơn hẳn, chỉ sợ đối phương không có như cầu chứ, một khi đã có thì hắn có thể dựa vào đó để khai thác.
“Tôi nhớ là CAA trước đó không hề có ý gì với kịch bản đó chứ nhỉ?” Edward từ từ hớp một ngụm cafe.
“Trước đó không thể bây giờ không phải là khổng thể được, chỉ cần cậu ký kết hợp đồng mới, tôi chắc chắn sẽ hết lòng giúp cậu đề cử lên cấp cao nhờ xúc tiến nó đến thành phẩm.”
“Nó là của Elizabeth.”
“Của ai cơ?”
“Kịch bản đó là của Elizabeth, bạn gái của tôi, tôi không có góp sức trí tuệ hay gì cho kịch bản đó.”
“Nếu vậy thì sao cậu không mời cả Elizabeth đến với công ty luôn, tôi chắc chắn mình sẽ giúp hết sức mình.”
“Có điều anh không hiểu rồi Robbie, cô ấy không thể nào ký kết gì với anh. Vì cô ấy mất rồi, ước nguyện cuối cùng của cô ấy là được chuyển thể kịch bản này thành một bộ phim hoàn chỉnh. Tôi không thể nào ký thác nó vô một lời hứa không biết ngày nào có thể thực hiện như anh vừa nói được.”
“Trân thành xin lỗi trước sự mất mát của cậu, nhưng cậu cũng nên suy nghĩ đến tương lai của mình chứ.” Robbie buông bám không tha.
“Với cả tôi chỉ là một con cá biển, tôi không thích chịu mình gò bó với bể cá khổng lồ của CAA.”
“Edward, xin cậu hãy cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Edward trước kia xác thực muốn ôm đùi CAA, nhưng mục đích rất rõ ràng, CAA chính là công cụ cùng bậc thang cho hắn thực hiện đạo diễn mộng tưởng, chỉ cần hắn đã có vốn liếng, tuyệt đối sẽ đạp mất CAA, với tư cách một đạo diễn, hắn vô cùng vô cùng không thích phục vụ đóng gói gò bó của CAA.
Phục vụ đóng gói là sách lược cơ bản nhất của CAA, Robbie chắc chắn sẽ không ở phương diện này cho Edward bất kỳ hứa hẹn gì, hơn nữa Edward bây giờ thân phận địa vị cũng không đáng để CAA trả giá nhiều như vậy.
“Không cần suy tính, nếu anh có lời gì muốn nói, có thể nói truyện với người đại diễn của tôi bây giờ Patrick.” Nói rồi Edward lôi từ trong túi áo ra, bấm một nút nhỏ, phía đầu liền vang lên giọng nói của Patrick.
“Anh đã nghe thấy hết rồi chứ Patrick, việc tiếp theo chắc tôi sẽ để hai anh nói chuyện.”
“Xin chào, tôi là đại diện hiện giờ của Edward, nếu anh muốn nói chuyện với khách hàng của tôi là Edward hãy lên lịch gặp mặt trước tại…. Tôi có thể sắp xếp sau.”
Lời nói đến đây, đã không có tiếp tục tất yếu rồi, Robbie nói vài câu tình cảnh xinh đẹp, dẫn đầu ly khai quán cà phê.
“Cậu sẽ không thực sự bị những lời của gã kia đả động chứ nhỉ Edward, tôi đau lòng lắm đấy.” Phía đầu dây bên kia Patrick lo lắng nói.
“Tôi không hề có ý định phản bội hợp đồng Patrick, mà tôi không biết anh có tim gan đấy.”
“Cậu sẽ bất ngờ cho xem, nhưng nghe cậu nói thế tôi rất yên tâm. Chuyến đi vẫn tốt đẹp chứ hả?”
“Vẫn ổn.”
Nói vài lời với Patrick, rồi uống hết ly cafe trong ly sứ, Edward ra khỏi quán cafe, dọc theo tuyến phố chật ních chân người, hướng về khách sạn đi đến.
Hắn cũng không lo lắng CAA sẽ làm cái gì, Hollywood có rất nhiều người quăng đến dưới cờ CAA, đồng dạng cũng có rất nhiều người cự tuyệt gia nhập CAA, nếu như bởi vì đối phương cự tuyệt gia nhập CAA liền làm đông làm tây, vậy bọn họ cũng không cần tiến hành nghiệp vụ bình thường rồi.
Đi tới của khách sạn, Edward liền phát hiện nơi đây vây quanh không ít paparazzi đang chỉnh sửa ống kính lưng dựa vô tường hay ngồi quán nước phía đầu đường gần đó chĩa ống kính về phía cửa khách sạn, chờ đợi hai vị diễn viên là Jenny và James sóng vai nhau đi ra, mà hắn vị đạo diễn này, liền từ dưới mí mắt của bọn hắn đi vào khách sạn, nhưng không ai có thể nhận ra.
Hoặc có lẽ là nhận ra nhưng về bản hắn lại chả là gì quá chói mắt với bọn hắn đi. Edward sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này tâm lý mất cân bằng, hắn cũng không quan tâm.
## Cầu đề cử, cầu đánh giá- hoa tươi kẹo ngọt
## Người đi qua xin để lại một like và một share… à nhầm một comment ở dưới phần bình luận, những lời động viên của các bạn là động lực để tác giả viết tiếp câu chuyện.