Chương 31: Ám Ảnh Bởi Quá Khứ
Buổi sáng ngày thứ Tư, 1 tháng 5 năm 1996, Edward Nguyễn giật mình tỉnh giấc trước bàn làm việc, phần vì cơn tê dại khi ngủ không đúng chỗ, phần vì ác mộng. Từ hồi tỉnh giấc ở thế giới mới đến nay, chưa ngày nào Edward có cho mình một giấc ngủ tử tế. Hắn dạo gần đây đang cố gắng làm việc. Hoàn thành bản thảo tiếp theo để tránh phải đi ngủ.
Hắn sợ, sợ hãi cái chuyện mỗi khi nhắm mắt lại và không biết mình có còn bao nhiêu thời gian ở kiếp người này. Mỗi khi nhắm mắt cái cảm tưởng mình sẽ lại trôi sang một thân xác khác không phải của mình, bao giờ cũng khiến toàn thân hắn run rẩy, choáng váng hơn bao giờ hết. Nhiều khi trong cái chợp mắt hắn nghĩ mình đã trở lại với thân xác ban đầu trong cái hôm mà hắn cãi nhau với bố mình, mặt hai người bọn họ đỏ cau, lời qua tiếng lại, cứ như thế đó ngày hôm qua vậy. Nhưng rồi chỉ có thể tỉnh giấc với hai hàng mi ướt nhèm, hối hận muộn màng khi những lời nói cuối cùng hai người từng nói với nhau chỉ là vô nghĩa.
Ký ức thật ngộ. Khi còn ở trong cảnh thực hắn chẳng để ý gì đến nó. Không bao giờ Edward nghĩ đến nó như một cái gì đó sẽ để lại môt ấn tượng lâu dài, và chăc chắn là không thể tưởng tượng rằng một ngày này hắn sẽ nhớ lại nó đến từng chi tiết.
Hắn cúi xuống, hai tay ôm mặt, cố giữ cho đầu mình khỏi nứt ra. Mấy chốc sau cuối cùng hắn cũng thở được, cố gắng quên đi những cơn ác mộng. Edward ngồi thẳng lên và vén cửa sổ nhìn ra đường phố nhộn nhịp, chí ít trong khoảnh hắn cũng thấy được mình đang sống.
Tiếng kêu bíp bíp thoát ra khỏi hộp thoại phá vỡ khoảnh khắc nhỏ, đưa Edward về thực tại của thực tại. Hôm nay là ngày báo cáo tổng kết doanh thu trong một tháng vừa qua của phim “Ám Ảnh Bạo Lực” mà hắn đạo diễn. Giọng nói âm trầm có phần khàn đặc do hơi men và thuốc lá của Patrick Whitesell tay đại diện của cậu, vang lên phía bên kia đầu dây.
“Chào buổi sáng Ed! Ngày hôm nay của cậu thế nào?”
“Tệ cực. Chưa đêm nào ngủ ngon.” Edward bẻ chiếc cổ cứng đờ của mình.
“Chà! Điều đó thì tôi không giúp được gì rồi.”
“Anh có thể giúp tôi bằng cách nói cho tôi con số của tháng này Pat.” Edward vòi nói vừa lôi dây điện thoại vào phòng bếp, cố gắng làm cho mình một cốc cà phê để tỉnh táo, dù bản thân hăn chả thích vị đắng của nó một tý nào, nhưng nó giúp hắn thức vậy là đủ.
“Cậu biết không làm tôi bị tổn thương đấy. Phép lịch sự tối thiểu sau khi tôi hỏi cậu ngày hôm nay thế nào. Là việc cậu hỏi lại ngày của tôi thế nào đó Ed.” Patrick nhìn về đống tài liệu trên bàn mới được fax đến cho mình, cười đùa.
Edward xoa sống mũi của mình, đau đầu nói: “Chúng ta thực sự phải làm việc này sao!”
“Chà! Đống tài liệu này không tự nhiên đến chỗ tôi đâu Ed. Cậu biết là phía Miramax không cho phép báo cáo tài chính của họ bị rò gỉ mà. Số liệu cánh nhà báo nhận được chỉ là một phần nhỏ, để lấy được chúng tôi cũng phải nhờ vả vài mối quan hệ đấy. Nên là qua bao rắc rối như vậy, ít nhất tôi cũng nên nhận được một lời hỏi thăm chứ nhỉ?”
Edward thở dài, vuốt mặt lấy bình tĩnh và hỏi vị đại diện của mình: “Ngày hôm nay của anh thế nào, Pat?”
“Nghe cậu nói được câu đấy, thì tôi thấy ngày hôm nay của tôi cũng không tệ đến thế.”
Vị đạo diễn trẻ gần như có thể nghe thấy được điều cười say xỉn của người đại diện mình bên kia đầu dây. Gần đây anh ta như thể tìm được một thú vui mới đó chính là làm phiền Edward vậy.
“Rồi, rồi… số liệu Pat?”
“Tôi thực sự không biết cậu muốn biết chúng để làm gì Ed. Dù sao hợp đồng 775.000 đô của cậu với Miramax cũng đã được thanh toán, bộ phim có kiếm được tiền hay không giờ đây là của bọn họ cậu hiểu chứ.”
“Đạo diễn nào cũng mong bộ phim đầu tiên của mình thành công và đón nhận Pat. Sau đó anh có thể nói về đối thủ trên rạp đợt tới được không?” Lí do thực sự thì là vì Edward muốn thử hiểu xem tác động của mình đến lịch sử như thế nào. Việc hắn tồn tại đã là một nhánh rẽ khác biệt so với lịch sử hắn từng biết rồi nên hắn cần biết việc mình tạo ra một bộ phim lớn hơn hay sao chép những kịch bản trước thời đại thì đã có người làm chưa, hay là có một bộ phim lớn khác thay thế.
Thời gian vừa rồi Edward có đi ra soát một lần khu băng đĩam đọc tin tức từ báo và truyền thông. Những bộ phim nổi tiếng bán chạy, hay đoạt giải Oscar đại đa số vẫn đúng như cũ nhưng có một vài mắt xích khác lạ.
Thị trường băng đĩa không được thâu tóm bởi công ty Block Buster nữa. Nó đã phá sản vào đầu năm 80 rồi. Kẻ khổng lồ đang giữ vị trí đầu trong ngành băng đĩa giờ là Pop Screen một công ty thành lập vào giữa năm 80 và thâu tóm lại Block Buster.
Tuy nhiên thị trường băng đĩa vẫn bùng nổ giống hệt như thế giới trước của hắn, nếu đúng như hắn nghĩ thì đến đầu năm 2000 thị trường sẽ chính thức thoái trào với sự phổ biến mạnh mẽ của internet, dịch vụ thuê phim trực tuyến bắt đầu ra đời điển hình là Amazon và Netflix.
“Nếu thế thì chắc chắn cậu hơn đứt khá nhiều đạo diễn rồi đấy. Số tiền kiếm Miramax kiếm được trong tháng vừa rồi là 60 triệu đô. Tất nhiên trừ đi chi phí quảng bá phim trong 3 tuần và chạy áp phích trong trận superbowl thì thống kê chỉ còn 15-20 triệu. Đó vẫn là một con số không hề tệ với một bộ phim chỉ với kinh phí đầu tư chưa đến nửa triệu đô.”
“Nhưng tin vui đến đó là hết Ed. Cuộc chơi đầu tháng này có sự nhập cuộc mạnh mẽ của ‘Thủy Chung’ và giữa tháng ta có tân binh ‘Nhiệm vụ bất khả thi’ của Tom Cruise.”
“Ha!! Đúng rồi đó, cậu tin được không? Chúng ta đã đến cái tầm phải sử dụng lại những thương hiệu cũ để kiếm tiền đó. Từ bao giờ các nhà biên kịch lại trở nên như vậy rồi.”
Edward nghĩ đến chỉ 20 năm nữa thôi khi mà các hãng phim thi nhau ra những hậu bản, remake thay cho những kịch bản gốc có tính sáng tạo để in thêm tiền cho họ thì những bước đầu như thế này chả là cái gì cả.
“Thủy Chung? Phim gì thế?” Đây là lần đầu tiên Edward nghe đến tên bộ phim này, kiếp trước hắn không hề biết đến sự tồn tại của nó.
“Đó là lý do cậu cần phải ra ngoài nhiều hơn Edward! Bộ phim mới của đại diện nhà CAA kết hợp với bên thứ 3 đó. Cậu nhớ không cái nhà đại diện cậu từng đấm phó giám đốc của họ ý.”
“CAA thì tôi biết. Nhưng tôi không hề biết họ có ra phim trong tháng này đấy.” Hẳn đây là một bộ phim không mấy nổi trội, bằng không kiếp trước Edward đã nghe đến nó rồi.
“Có bạn học cũ của cậu từng học đóng chính đó.”
“Ai cơ?”
“Dave Boyle.”
“Ai cơ?”
“Dave Boyle. Hai người từng học với nhau tại trường Nam California đó, cậu không nhớ một chút gì về bạn học của mình hả.”
“Ký ức của tôi về cái thời đại học nó mơ hồ như cái cách anh cố nhớ lại lý do mình say sau khi uống quá nhiều Whiskey vậy.”
“Ha Ha Ha! Hài hước đấy Ed. Dù sao thì chuyện hai người là bạn học tôi đọc được ở trên tờ thời báo Laigard kìa. Hai người quả thật có chút lịch sử đấy.”