Chương 28: Kết
P/S: Joke tý thôi chưa End đâu
Cuộc sống trên thảm đỏ không được mấy vui vẻ, hoặc ít nhất là không mấy hào quang như lời đồn. Ngoài những bộ cánh lộng lẫy, tóc tai rực rỡ cùng ánh đèn chớp nhoáng từ máy ảnh ra đó là những chuyến đi dài hơi cư ngụ tại những địa điểm sang trọng hoặc ít hơn đó, cùng bộ mặt lúc nào cũng phải mỉm cười như muốn khiến cơ miệng giã rời. Phần tệ nhất của chương trình là phải nghe và lặp lại những câu hỏi giống hệt nhau mỗi nơi mình đi đến, đôi khi có khác một chút nhưng về cơ bản là không quá khác biệt.
Còn với cánh báo chí đây luôn là những lúc họ được mùa nhất khi mọi cử chỉ, lời nói của diễn viên cũng là một bài báo hot hit không tệ cho tuần báo sắp tới.
Tại một khách sạn tại trung tâm tiểu bang Nebraska, Edward bước ra khỏi khách sạn thở ra những hơi khói sương trắng, vén nhẹ cổ áo mình lên cho đủ ấm áp, rồi đi đến cuối con đường nhặt nhạnh cốc cà phê buổi sớm, cùng một vài tờ báo cùng vài cuốn tạp chí gần nhất, và lật mình băng qua con đường đầy xe cộ về lại khách sạn.
Ngồi trong sảnh chính, Edward tay lật nhanh đến mục tin giải trí để đọc những xem các tay báo gần đây viết gì, không ngoài dự đoán đó là tin về sự thành công bất ngờ tại phòng vé của [Ám Ảnh Bạo Lực] cùng với hình ảnh hai bạn diễn Jennifer cùng James, tay eo ấp đi trên thảm đỏ, cùng những lời đồn thổi.
Quả thật có thể nói những tiêu đề có tên bọn họ đúng là có rất nhiều. Nhưng thật giả bao nhiêu thì không mấy người kiểm chứng được, loạn thành một bầy.
“Gây ấn tượng mạnh với các nhà phê bình, phim mới của Jennifer Connelly đánh dấu cột mốc lột xác của nàng thơ ngày nào!!!”
“Jennifer cùng bạn diễn James Reeves khoác eo nhau đi trên thảm đỏ tại Seattle.”
“Trong suốt buổi phỏng vấn với tuần san James Reeves không ngớt lời khen ngợi bạn diễn của mình.”
“Nhận được sự ủng không ngừng của khán giả và giới phê bình phim của đạo diễn trẻ tuổi Edward Nguyễn thành công bất ngờ tại phòng vé tuần qua.”
Rất ít tin nào có nhắc đến tên Edward đa phần mọi người đều chú mục vào cặp đôi diễn viên cùng ‘chuyện tình cảm’ của hai người. Trên thực tế, dù không đọc trước những Edwarad cũng đã biết trước những gì tờ báo viết gì trong đó. Hay như sau này khám phá ra, chí ít hắn cũng nghĩ mình đã biết đi. Dù sao tất cả những thứ này đều đã được Miramax lập kế hoạch từ trước cơ mà. Có lẽ vì thế hắn không cảm thấy chút linh tính đặc biệt nào khi nhìn những tấm ảnh này.
Cũng không ngoài dự đoán khi hiếm có bài báo nào thực sự nhắc đến tên hắn, ít nhất là đến hiện giờ hắn thấy như vậy. Mục gần nhất có chứa tên thì lại bị đùn đến ở đằng sau. Danh tiếng có thể là một thứ tốt nhưng quá trình để đạt được nó không bao giờ nhanh chóng cả, nên Edward không mong ngóng quá nhiều mình sẽ nổi bật hơn những người khác.
Đạo diễn cũng như bao nghề khác vậy, có những lúc bạn sẽ phải nhảy xuống vũng bùn để rồi đi l·ên đ·ỉnh đồi, không có chuyện gì là dễ dàng cả. Nếu hắn là một kẻ hám danh đến vậy có khi đã không quay lại nghề cũ làm đạo diễn, mà đi đầu tư cổ phiếu, trái phiếu tại Wall Street rồi. Còn là sinh viên thầy của Edward từng bảo nghề đạo diễn này như làm điếm của xã hội vậy, khi cần ng ta tôn vinh, khi không người ta vùi dập.
Hắn gập tờ báo lại và cầm lấy cốc cà phê uống dở, chưa kịp uống thêm hớp nào bên phải liền có phục vụ đến nói nhẹ vào tai, có một chiếc xe đang chờ hắn ở ngoài. Edward nhìn xuống đồng hồ của mình, chẹp miệng một cái đành bỏ ham muốn thưởng thức cà phê sớm đặt cốc xuống, móc hầu bao tip cho người phục vụ rồi bước ra ngoài lên xe.
Xe là từ phía Miramax chuẩn bị, đưa đón hắn ra sân bay, cũng không phải xe hạng sang gì chỉ đơn giản là một chiếc sedan đen nhỏ con, lái bởi một tài xế trung niên ăn mặc đồng phục của công ty đưa đón, dù sao thì vẫn khá hơn là không có gì. Jenny và James chắc thì chắc đã đi trước vì có buổi phỏng vấn ở ILLINOIS.
Bọn hắn phải di chuyển liên tục trong hơn một tuần nay đi lại giữa các tiểu bang để kịp tiến độ quảng bá phim của Miramax, bắt đầu từ Los Angel·es- California, đi qua Phonix của Arizona, Colorado và đêm trước vừa xuống sân bay Nebraska nay đã phải lên đường sang Pittsburgh bang Pennsylvania rồi. Ngồi máy bay hơn mười mấy tiếng đồng hồ về cơ bản khiến ai cũng kiệt sức hết.
Tất cả những thứ này mục đích đều rất rõ ràng, hấp dẫn người xem đi vào rạp chiếu phim!. Dưới nỗ lực của nhiều người cùng tiền bạc được đổ vào công sức để quảng cáo, trong tuần mở chiếu mới bộ phim đã thành công leo lên top bảng doanh thu cuối tuần.
Trong ba ngày cuối tuần công chiếu tuần trước với 500 rạp chiếu phim mới, bọn hắn năng nổ thu hoạch được gần 3,3 triệu đô nữa trên cả nước, giúp đưa tổng doanh thu của phim lên tới 5 triệu đô la, xấp xỉ gấp 25 lần kinh phí phim bỏ ra. Thành công ngoài mong đợi đưa phim lọt vào top 7 phim ăn khách nhất phòng vé trong tháng 4.
23 tháng 4 "Ám Ảnh Bạo Lực" sau ba tuần khởi động ở các rạp chiếu nhỏ, Miramax cuối cùng cũng đi đến quyết định đẩy phim ra chiến trường lớn, mở rộng quy mô phát hành phim ra tới 2000 rạp, gần một nửa số rạp chiếu ở Mỹ đó là số rạp hiện giờ họ có thể bán cho, số còn lại khó mà nói. Nếu là trước những năm 43 số rạp chiếu họ có thể mở rộng thêm có thể lớn hơn như thế này nhưng giờ quá khó khăn, 8 công ty hay 8 hãng phim lớn nhất lúc bấy giờ đã thành công thâu tóm nhiều rạp chiếu độc lập nhỏ lẻ, thành một phần chi nhánh của mình. Giờ đây tất cả những gì còn được chiếu ở rạp là những bộ phim do họ sản xuất, giờ đây họ có thể kiểm soát người xem một cách hoàn hảo, trước khi xem, đang xem và sẽ xem gì.
Về cơ bản các công ty hay những ông lớn đang dọn đường kiếm tiền cho chính mình, công việc thâu tóm và kiểm soát này lớn đến mức, chính phủ giờ đây cũng phải để mắt tới. Cuối năm 1938 văn phòng công lý và pháp luật cũng đã đệ đơn lên tòa án tối cao về những vi phạm chính sách của các tay to mặt lớn này, 3 trong số đó thậm chí còn không sở hữu bất cứ tòa chiếu phim nào cũng nghiêm trọng vi phạm các chính sách.
Sau này các điều luật mới đã bắt các công ty lớn phải dừng tay lại nhưng không có nghĩa là những miếng bánh đã ăn rồi sẽ được nhả ra hoàn toàn. Rất nhiều rạp chiếu trên cả nước vẫn chịu sự quản lý của các công ty kiểu này. Khiến cho việc phát hành phim của Miramax hiện giờ đã chạm đến giới hạn, và phải đợi những cái nháy đèn xanh của các công ty khác để chiếu phim ở những rạp chiếu mới. Điều đó đồng nghĩa với việc chia sẻ lợi nhuận và khi nói đến lợi nhuận ai chịu nhường ai vẫn là bài toán khó giải.
Nhưng nhìn lại người phải đau đầu với những bài toán đó không phải là Edward, hắn cũng chả muốn đau đầu đi tìm hiểu ai sẽ giải nó, cái hắn biết hiện giờ đó là vào cuối ngày khi bộ phim đạt 12 triệu đô phòng vé, hắn sẽ nhận được khoảng vốn lên đến 600 ngàn đô. Không lớn hơn số tiền của một ngôi sao nhưng cũng không ít hơn so với một đạo diễn phim truyền hình nhiều năm, một con số không tệ nhưng vẫn phải nhìn vào cách hắn sử dụng chúng sau này như nào. Vì nếu không cẩn thận số tiền này có thể biến mất nhanh chóng vào những cuộc chơi đêm muộn, hay tại những căn biệt thự không mấy giá trị.
Hắn biết nhiều người như vậy, và cũng không định trở thành một trong số đó, hắn có kế hoạch của riêng mình, ít nhất hắn cho là vậy.
Lúc đoàn làm phim cuối cùng cũng hoàn thành chuyền đi của mình sau hơn một tuần hướng đông ở San Francisco đầy nắng ấm. [Ám Ảnh Bạo Lực] ở trong bốn ngày của tuần mới đã thành thu thêm về được con số lên đến 17 triệu tại ngày làm việc công sức không nhỏ từ những rạp chiếu mới. Chờ bọn hắn kết thúc công việc tại ba ngày cuối tuần con số lên đến 36 triệu đô, có chút dấu hạ nhiệt nhưng không quá nhiều lo lắng.
Tuy nhiên con số này không đủ để cho phim thu hồi thành phẩm, nhưng không chút nào khoa trương mà nói, phim đã lấy được thành công, hắn cũng có đầy đủ tiền vốn, mặc dù đằng sau phòng vé giảm mạnh, tác phẩm thứ 2 cũng sẽ không không người hỏi thăm.
Với những con số biết nói này, cũng khiến cho [Ám Ảnh Bạo Lực] ở trên bảng xếp hạng phòng vé tuần này của Bắc Mỹ, ngang nhiên nằm tại vị trí thứ nhất trên bảng. Đây là lần đầy tiên phim vượt qua nhiều đối thủ nặng ký khác với số vốn được cấp nhiều gấp mấy lần, và dành được vị trí đầu bảng, quả là một hành trình không mấy dễ dàng.
Với đôi mắt sáng dực về tương lai của phim, Miramax sang tuần mới liền lập tức book thêm một chuyến quảng cáo nữa ở New York, bởi vì tỉ xuất người xem bạo phát, tiền kiếm về nhiều hơn bao giờ hết, phía trên liền triệu tập càng nhiều diễn viên trong phim đi tuyên truyền, với Edward thì đây lại một cuộc dã ngoại lòe loẹt, thà hắn nhân cơ hội này đi gặp mặt bố mẹ còn hơn, thế nhưng với nhiều người thì đây là cơ hội để mượn gió đông của phim để tìm ánh hòa quang hiếm có, tất nhiên người được mời, người không.
Kelly Bundy là một trong số những diễn viên phụ trong phim may mắn lấy được vé mời đi New York lần này, lần này của cô không chỉ đơn giản là đi kiếm vài tấm hình trên mặt báo. Không không không lần này cô có một mục tiêu lớn hơn thế, mà nếu thành công sẽ chả cần phải lo quá nhiều về công việc sau này nữa.
Sáu giờ ngày chủ nhật, mười hai tiếng trước buổi họp báo mới của [Ám Ảnh Bạo Lực] tại New York, vừa mới tiến vào trong khách sạn nhận phòng cùng đoàn làm phim, Edward đứng đợi chìa khóa phòng mình thì chợt nhận thấy một bàn tay thanh thoát khẹ vuốt chạm vào vai mình từ đằng sau.
“Lâu rồi không gặp Edward.” Kelly Bundy đứng cạnh bên quầy thu ngân từ bao giờ đang mỉm cười đẹp đẽ nhìn vô hắn.
“Tôi thấy anh không đem nhiều hành lý nhỉ. Nghe nói chuyến này chúng ta ở thành phố 3 ngày đó.”
Edward miễn cưỡng gật đầu, quay sang liếc nhìn đống hành lý của mỗi diễn viên đang được nhân viên phục vụ mang vác hành lý lên lầu, trong khi hắn độc một thân không mang gì cả. Edward không phải xa lạ gì với Kelly cả, một diễn viên trẻ tuổi với vóc người cân đối, bắt mắt người nhìn với đôi mắt xanh lam chậm dãi cùng mái tóc vàng óng ả.
Và đó là những gì Edward có thể kể về cô, diễn xuất của cô cũng không gây được ấn tượng với hắn, có lẽ là do vai diễn cũng có thể là lý do khác hắn không biết cũng khong mấy quan tâm, ngoài lúc chỉ đạo ống quay cho Kelly ra thì mối quan hệ của họ cũng chỉ dừng ở đạo diễn và diễn viên không hơn không kém. Thế mà giờ đây Kelly Bundy tự nhiên cởi mở thoải mái mở miệng bắt chuyện với hắn, không những thế trong ngôn từ còn ẩn ý gì đó khiêu gợi dù chỉ là mơ hồ nhất cũng khiến hắn cả thấy ngạc nhiên.
“Không ai buộc ta phải mang theo nhiều đồ đúng không, với cả tôi thích du hành nhẹ nhàng. Tôi cũng luôn tự hỏi sao các quý cô luôn mang nhiều đồ như vậy nhỉ.”
“Du hành nhẹ nhàng sao? Chắc vậy rồi.” Kelly bật ra một tiếng cười ngắn. Tỏ vẻ đồng tình khi nghĩ đến đống hành lý mà một người phụ nữ phải mang theo khi đi đâu đó.
“Vậy quý phúc gì đây khi tôi được nói chuyện cùng cô đây Kelly?”
“Ý anh là sao?” cô nghiêng đầu nhẹ, chớp mắt một cái như thể hắn vừa hỏi một thứ gì đó kỳ quặc lắm vậy. “Tôi chỉ đơn giản là đang chào hỏi như những người bạn thôi.” Cô nàng tiến lại gần một bước, lòng bàn tay tình cờ khẽ vờn nhẹ đặt lên trên tay phải của Edward đang đặt trên quầy lễ tân.
Edward nhìn xuống, rồi nhẹ nhàng rút bàn tay lại về, màng như không thấy điều đó, còn trong lòng thì đã hiểu ra nhiều điều.
“Vấn đề là ở đó Kelly, tôi không nghĩ chúng ta thân thiết đến vậy.”
“Không có nghĩa là chúng ta sẽ không như vậy, phải không?” Kelly tay vờn mặt bàn trắng không không có vẻ gì là thất vọng, nhẹ nhàng quay về phía hắn nói. “Hơn cả tôi đến để chúc mừng chiến thắng của chúng ta tại phòng vé. Tôi thấy quyết định đóng phim với anh của là một quyết định đúng đắn.”
“Rất vui khi nghe cô nói vậy Kelly.”
“Trời vẫn còn sớm sao chúng ta không vừa nói chuyện vừa uống mừng nhỉ, ban nãy đi qua quầy bar của khách sạn, họ có phục vụ rượu Gin đó.”
“Rất vui khi được nói chuyện với cô Kelly, nhưng nghe nè tôi có một cuộc gặp mặt bây giờ. Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện này vào hôm khác.” Edward thò tay vào rút ra chiếc điện thoại đang đổ chuông ing ỏi, nhẹ nhàng bắt máy, đơn giản trả lời vài câu rồi xin lỗi rời đi.
Ngay khi Edward bước ra khỏi khách sạn, từ chỗ hắn và Kelly nói chuyện vài bước chân có một người đang ngồi thấy hắn vừa đi liền đứng dậy tiến lại gần quầy lễ tân.
“Nhìn sắc mặt của cô Kelly và cái cách cậu ta quay đi, tôi đoán là cô không thành công.”
Kelly liếc mắt nhìn sang người phụ nữ đó, lắc đầu một cách uể oải nói: “Mức độ cảnh giác của anh ta không hề nhỏ.”
“Đàn ông họ luôn vậy mới đầu luôn miệng từ chối, nhưng chỉ cần chọn đúng thời điểm ai rồi cũng như ai cả mà thôi. Bây giờ chúng ta cần tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với anh ta trước đã. Đừng ép quá mạnh không sẽ phản tác dụng.”
“Nhưng tôi không hiểu Christina, sao phải quan tâm đến một kẻ mới nổi như này? Ý tôi là anh ta chỉ là một kẻ may mắn thành công với một bộ phim duy nhất, cơ thể thì trướng cũng không bao nhiêu, ánh mắt đen đặc, và rồi cái nụ cười nhếch mép lười biếng đó hoàn toàn không cho thấy cái vẻ gì là tài năng đáng để lưu ý cả.”
“Đừng đánh giá thấp nhau qua vẻ bề ngoài Kelly, công ty đại diện của chúng ta đã từng như vậy đó, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài đó, cậu ta là một chàng trai trẻ với cả một hộp tính cách và tài năng, mỗi cái đều ẩn dưới một cái hộp khác như kiểu búp bê nga vậy. Bộ phim gần nhất đã chứng minh được điều đó, vậy nên hãy yên tâm cô có được cậu ta, người được lợi chắc chắn sẽ là cô chứ không ngoài ai khác.” Christina nhìn vô thân ảnh mất dạng của Edward mất dần trong dòng xe cộ.
Jenny đi đôi giày thể thao cùng chiếc áo khoác rộng tay cầm túi xách, bước xuống từ xe, vây xung quanh bởi vệ sĩ và paparazzi đi vào trong khách sạn tình cờ bắt gặp Edward tính tới lại gần bắt chuyện thì đã thầy Kelly Bundy từ đâu tiến lại gần nhẹ vuốt vai của Edward. Trong nháy mắt cuống họng cô khô khan, một cảm giác khó chịu lan tỏa cơ thể. Khi Edward rời quầy lễ tân, cô dùng cái giọng hơi khàn khàn của mình chào hỏi hắn một cái rồi lẹ bước chân vô thang máy, tay hơi xiết nhẹ.
**********
Los Angel·es
Ba ngàn chín trăm ba mươi sáu kilomet
Về phía tây New York
Tổng bộ của CAA cùng ngày
Bob Martin với tư cách người đóng gói hạng mục phim của CAA đã mất ăn mất ngủ ba ngày nay để đẩy nhanh tiến độ công việc lần này rồi.
“Faithful (Thủy Chung) sẽ tại tuần sau công chiếu, tức là đầu tháng sau rồi.”
Ông ta lỗ rõ vẻ có lòng tin với dự án, chính ông đã dùng quan hệ để thúc đẩy và khiến cho Miramax đẩy phim công chiếu với hơn 2450 rạp chiếu trên cả nước.
Revan Hirthe ngồi ở vị trí đối diện mở miệng nói” Nghe nói Miramax gần nhất còn trực tiếp đổ càng nhiều tài nguyên vô phim của thằng nhóc kia.”
“Yên tâm phim của tên nhóc đó cũng đến giới hạn rồi, qua tháng là Miramax khác tự biết cân nhắc mà quay lại với ‘Faithful’ thôi.”
Bob Martin đưa tay vuốt vuốt cái trán trấn tĩnh Revan, nói đi cũng phải nói lại tên nhóc con lai kia quả thực lần này chính là liên hợp với Miramax cố tình cho hắn một cái tát đây mà. Cũng may với tư cách cơ bản của người đại diện chính là phải có da mặt đủ dày, sắc mặt hắn bình thường nói ra:
“Ám Ảnh Bạo Lực đã công chiếu 3 tuần rồi, tuần trước gần như dùng tất cả tích lũy đánh được hạng nhất, sang tuần chắc chắn không còn khả năng đấy nữa. Với cả sắp tới cũng là bắt đầu mùa hè, cùng lễ ngày độc lập, thị trường nóng hơn bao giờ hết. Mọi công ty lớn khác đổ xô ra chiếu phim, đảm bảo phim của thằng nhóc đó không đấu đá lại được. Phía trên của Miramax chỉ cần suy nghĩ một tý là biết bỏ nhẹ lấy nặng mà thôi.”
Lời nói này hầu như chiếm được đại đa số người tán thành ở CAA, trong suy nghĩ của nhiều người [Ám Ảnh Bạo Lực] có thể đột nhiên đại nhiệt, càng nhiều vẫn là bởi vì đoạn kẽ hở giữa kỳ mùa xuân cùng mùa hè, ngay giữa mùa ế phim này, không có đối thủ cạnh tranh mạnh nên mới ăn nên làm ra.
“Đại diện trước kia của Edward Nguyễn là ai?”
Không ai muốn làm dê đầu đàn, cả phòng họp im lặng, không dám ngheo ngẩy cái đuôi tý nào. Nhưng ở CAA này, Lennie Bartell có quyền uy tuyệt đối, ai ai cũng sợ nghe thấy ông chất vấn
“Vì CAA có thể lại bỏ sót một nhân tài như vậy?”
“Là…Là khách hàng của tôi, thưa ngài.” Từ trong góc phòng một giọng nói run rẩy vang lên, rồi từ từ đứng dậy để lộ khuôn mặt da trắng nay lại còn trắng hơn. Hắn ta là Robbie Schneider học trò của Revan Hirthe, người mà bị Edward h·ành h·ung để rồi bị đuổi khỏi CAA.
“Cậu làm việc ở đây đươc bao nhiêu năm rồi, cậu….”
“Là R-Ro..bbie… Robbie Schneider thưa ngài. Tôi làm việc ở đây được 6 năm rồi ạ.”
“Thế trước đó Edward cậu có bao nhiêu khách hàng?”
“Mười ba…. Không không mười bốn thưa ngài.”
“Vậy thì chúng tôi cần xem lại mười bốn khách hàng này của cậu để xem họ đáng giá như nào mà cậu để vuột mất con mồi như vậy. Chẳng lẽ mắt cậu mọc dưới mũi hay sao.”
“Xin lỗi ngài, tôi không biết sao nhưng trước đó cậu ta không bộc lộ nhiều phẩm chất như vậy…” Revan liền nói hộ cậu học trò.
Nhưng chưa nói dứt câu thì đã bị ánh mắt lạnh như băng của Lennie Bartell nhìn chọc xuyên người, mau lập tức ngậm miệng
“Tôi không cần nghe lý do của cậu. Tôi cũng chả cần biết hai người có vấn đề gì với hắn ta. Đem hắn ký về, tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, còn không đợt cắt giảm nhân sự tới cậu cứ chuẩn bị đi.”
“Vâng thưa ngài.” Robbie luống cuống trả lời
Sau khi họp Revan Hirthe liền tiến tới vỗ vai cậu học trò của mình, dù trong lòng lão ta không muốn gặp cái thằng nhóc khốn nạn ấy nữa nhưng không thể trực tiếp cãi lời lãnh đạo được.
Còn Robbie thì như người mất hồn đi bộ về văn phòng mình, trong lòng vẫn suy nghĩ biện pháp đem Edward một lần nữa ký xuống bản hợp đồng mới.
##Cầu Đề Cử!! Cầu Hoa Tươi
##Người đi qua xin để lại một like và một share… à nhầm một comment ở dưới phần bình luận, những lời động viên của các bạn là động lực để tác giả viết tiếp câu chuyện.