Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 255




“Không phải nằm mơ? Vậy thì là gì?” Tôi rõ ràng là ngủ, nếu là ngủ, kia vừa rồi chỗ đã thấy cảnh tượng hẳn là chính là nằm mơ.

Nhị gia nói: “Ngươi là ở trong mộng tiến vào cảnh tượng Quỷ Nhãn tiên đoán.”

“Trong mộng tiến vào cảnh tượng Quỷ Nhãn tiến đoán?”

Tôi có chút kinh ngạc, trước kia Quỷ Nhãn đều là trực tiếp xuất hiện hình ảnh tiên đoán trong đầu tôi, chính là trực tiếp xuất hiện dưới tình huống thần chí tôi thanh tỉnh, không hôn mê, không ngủ, mà lúc này như thế nào lại xuất hiện trong lúc tôi ngủ mơ?

Tôi hỏi Nhị gia: “Người làm sao xác định đó là hình ảnh Quỷ Nhãn tiên đoán?”

Nhị gia nói: “Cái khe sâu kia ta đã đi qua, lực lượng thần bí trong hạp cốc có thể nhanh chóng làm lành vết thương, ta đã từng cầm loan đao một đường chém đứt những cái thực vật đó, nhưng khi ta quay lại, lại phát hiện những thực vật đó đã sớm khôi phục lại bộ dáng ban đầy, ngay cả cành lá bị chém rớt cũng không thấy.”

“Thực sự có thần kỳ như vậy?”

“ n, thiên chân vạn xác, hơn nữa ngươi chưa từng đi qua cái sơn cốc kia, làm sao có thể mơ thấy thực vật trong sơn cốc như vậy? Cho nên. Đây không phải mơ, đây là hình ảnh Quỷ Nhãn tiên đoán.”

Nhị gia nói đến chỗ này khiến tôi rất là nghi hoặc, Quỷ Nhãn cho tôi tiên đoán này để làm gì? Đặc biệt là một màn cuối cùng, thân thể của tôi thế nhưng không chịu khống chế hướng tới cái lão nhân khô gầy kia đi đến.

Mà cái lão nhân khô gầy kia, tôi vẫn không thấy diện mạo của hắn, nếu tôi đi đến bên người hắn, chuyện gì sẽ xảy ra?

Những việc này tôi nghĩ không ra.

Hàng phía trước Cát Ngọc cùng Tô Trinh cúi đầu chơi di động, đã qua một ngày cũng sắp tới nội ʍôиɠ. Chúng tôi vẫn là xuống xe tìm kiếm địa phương dừng chân.

Nếu vẫn luôn ở trêи xe, thân thể sẽ chịu không nổi.

Lúc dừng chân, Cát Ngọc cùng Tô Trinh một gian phòng, tôi một gian phòng. Chú trung niên cùng Nhị gia một gian phòng, tổng cộng thuê ba gian phòng, lúc này ở trong khách sạn lớn, so với nghỉ ở trêи xe mọi thứ tốt hơn nhiều.

Đã tới gần nội ʍôиɠ Cổ, nơi này phong cách ẩm thực đều có chút đặc thù truyền thống ʍôиɠ Cổ, những món như là tư bánh bơ trà,… đều có thể thấy ở các nhà hàng, chỉ có thể cảm khái người hiện đại thông minh a, đồng thời còn cung cấp bao tay miễn phí mỗi lần sử dụng, đảm bảo cảm giác thần bí khi hưởng dụng đồ ăn dị vực, hơn nữa lại vệ sinh.

Trêи đường trở lại khách sạn, Cát Ngọc cùng Tô Trinh nói muốn đi đi dạo phố, tôi cảm thấy nơi này cùng Hỏa Vân Thương đã cách xa vạn dặm, sẽ không có cái gì nguy hiểm, liền gật đầu nói: ” n, đi sớm về sớm.”

Chú trung niên cùng Nhị gia trở lại trong phòng khách sạn bắt đầu nghiên cứu như thế nào tìm kiếm Ô Lực Hãn, chuyện này tôi cũng không tham gia, liền một mình ngồi ở trong đại sảnh khách sạn hút thuốc.

Nơi khách sạn này, quy mô hoàn toàn có thể vượt qua một cái nhà hàng nhỏ, nhàn chán không có việc gì làm, tôi lật xem tạp chí bên cạnh sô pha, trêи giá để rất nhiều tạp chí, bất quá đều là một ít cẩm nang du lịch, nói đi chỗ nào chơi tốt, có thể cưỡi ngựa, có thể bắn tên, thượng vàng hạ cám.

Chúng tôi đây tới không phải đi chơi, tôi đối với những thứ này cũng không có hứng thú, chính là tùy tiện nhìn xem.

Đang lật xem, bỗng nhiên từ trong tạp chí rơi xuống một tờ giấy nhỏ, trong lòng tôi máy động, tự nhủ như thế nào sẽ còn xuất hiện loại tờ giấy này? Chẳng lẽ trong dấu chân cuộc đời của tôi, vẫn luôn có người chưa từng lộ diện sao?

Mở ra tờ giấy vừa thấy, bên trêи viết như vậy một câu.

“Ngươi có thể vô địch khắp thiên hạ, nhưng ngươi sẽ trở thành chân chính ác ma.”

Đơn giản một câu như vậy, tôi trực tiếp ngốc, lúc này tôi là muốn đi Bắc Cương, tìm kiếm sơn cốc thần bí kia, Nhị gia nói, muốn cho tôi ở trong sơn cốc thu được lực lượng thần bí, chẳng lẽ thu lấy lực lượng thần bí, tôi sẽ lột xác thành ác ma chân chính?

Thiết tâm của Lão tổ cũng không áp chế được ma tâm của tôi sao?

Tôi bất động thanh sắc đem tờ giấy xé nát, sau đó hỏi người phục vụ: “Mỹ nữ, cuốn tạp chí vừa rồi có người xem qua sao?”

Người phục vụ mặc váy, đi vớ màu đen rất xinh đẹp, nàng nói: “Không có nha, tạp chí đó rất ít có người xem, người tới nơi này trọ đều là khách quen, bọn họ biết địa phương nào chơi tốt, trêи cơ bản không cần xem tạp chí.

Tôi gật gật đầu, nói câu cảm ơn, này liền về tới phòng.

Buổi tối, tôi ngủ không được, nằm ở trêи giường châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa suy tư, tôi cảm thấy lần này khả năng chính là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của Lưu Minh Bố tôi.

Thứ nhất, tôi đã có được bất tử chi tâm, thi thể rướm máu, khung xương trong suốt, chỉ còn thiếu linh hồn thuần khiết, cao nhân thần bí đã từng nói với tôi, chờ tôi tìm đủ này bốn loại đồ vật, tôi sẽ phát hiện một chuyện lớn, một chuyển đủ để làm tôi khϊế͙p͙ sợ không thôi.

Thứ hai, tờ giấy này khẳng định là một người khác để lại cho tôi, nếu là thần bí cao nhân mà nói, hắn nhất định sẽ phát tin nhắn cho tôi, mà không phải dùng tờ giấy nhắc nhở, dùng tờ giấy có lẽ chính là không muốn làm tin tức tiết lộ ra ngoài, bởi mỗi lần đọc xong nội dung, tôi đều tiêu hủy đi.

Đem hai việc này kết hợp với nhau, tôi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lúc tìm được linh hồn thuần khiết cũng chính là ngày tôi trở thành ác ma?”

Ác ma là cái dạng gì tôi không rõ ràng lắm, nhưng xem bộ dáng trước kia Hỏa Vân Thương ngâm mình ở trong thùng máu, tôi cảm thấy diện mạo ác ma khẳng định sẽ không đẹp.

Sáng sớm hôm sau chúng tôi rời giường sớm, chạy tới bến xe, lại lần nữa ngồi xe tiến lên, đi nơi nào tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao đều là Nhị gia ở dẫn đường.

Trưa hôm đó, chúng tôi tới đại thảo nguyên nội ʍôиɠ Cổ, bên trong cũng có đường ô tô, nhưng là đi lên không quá dễ dàng đi tới, Nhị gia trước kia đã tới này đối nơi này tuy không tính biết rõ nhưng cũng có thể hiểu được một vài hoàn cảnh.

Chúng tôi ở trong một mã xưởng thuê ba con ngựa, tiền đặt cọc vài vạn tệ, vốn là muốn thuê năm thớt ngựa, nhưng là thật sự quá mắc, không cần thiết hoa tiền uổng phí.

Cưỡi lên ngựa rời đi mã xưởng, Nhị gia nói: “Cụ thể vị trí ta nhớ không rõ lắm, dù sao các ngươi cứ đi theo ta là đến nơi.”

Tôi cùng Cát Ngọc cưỡi một con ngựa màu đen cao lớn, tôi tuy không hiểu biết về ngựa, nhưng con ngựa này ngẩng đầu ưỡn ngực, bốn vó trắng tuyết, nghiễm nhiên có một loại Ô Vân Cái Tuyết phong phạm, Tô Trinh lúc này khôi phục thành bộ dáng Lão Miêu không râu, được Cát Ngọc ôm vào trong ngực.

Chúng tôi từ nội thành rời đi, mỗi người đều mang theo một balo lớn, đồ ăn lương khô các thứ đều rất sung túc, vì giảm bớt trọng lượng để có thể mang nhiều đồ ăn, chúng tôi chỉ mua hai cái lều trại.

Lần đầu tiên cưỡi ngựa, tuy rằng có chút không quen, nhưng tốc độ chậm cũng không tính quá xóc nảy, ngẩng đầu nhìn ra xa phía trước mênh ʍôиɠ vô bờ cỏ xanh thảo nguyên, gió nhẹ thổi tới, cỏ xanh giống như sóng biển quay cuồng uốn lượn nhấp nhô.

“Quả thật là rộng lớn.” Tôi không khỏi cảm khái một câu.

Vào giờ phút này tôi thật muốn hát vang một khúc, làm chúng ta làm bạn sống tiêu tiêu sái sái nơi hồng trần, giục ngựa phi nhanh cùng nhân thế phồn hoa, chỉ có điều buồn nôn quá rồi.

Dọc theo con đường này, chúng tôi thấy được từng cái nhà bạt lớn lớn bé bé, còn có một vài đàn dê của dân chăn nuôi, chạy tung tăng trêи mênh ʍôиɠ cỏ xanh thảo nguyên.

Thời gian qua thật nhanh, khi sắc trời vừa tối xuống chúng tôi vừa vặn ở một khu vực hoang vắng, trước không có thôn sau không có tiệm.

Xuống ngựa dựng lều trại, tôi hỏi Nhị gia: “Chúng ta đại khái còn phải bao lâu mới có thể đến nơi?”

Nhị gia từ trong ngực lấy ra bản đồ, dùng đèn pin chiếu lên trêи bản đồ nhìn một hồi lâu rồi nói:

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra nói, nghỉ ngơi một đêm nay, buổi chiều ngày mai hẳn là có thể tìm được. Ô Lực Hãn chăn nuôi dê bò tương đối ít, hắn là định cư sinh hoạt.”

Kỳ thật có một số người xem TV nhiều, cảm thấy người ʍôиɠ Cổ là phải cưỡi ngựa, sinh hoạt như dân tộc du mục, kỳ thật không phải, hiện tại rất nhiều người ʍôиɠ Cổ đều có nhà lầu, cùng Trung Nguyên giống nhau như đúc, chỉ có lẻ tẻ một ít cư dân trêи thảo nguyên, mới vẫn cứ duy trì tập tính sinh hoạt trước kia, bất quá đều đã rất ít.

Buổi tối dựng tốt lều trại, tôi cùng Cát Ngọc còn có Lão Miêu một cái lều, Nhị gia cùng Chú trung niên một cái lều.

Nằm ở trong lều, lập tức cảm giác mệt mỏi ùa đến trong đầu, hai tay tôi gối sau gáy, nặng nề thở dài.

Cát Ngọc hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Hôm nay anh thu được một tờ giấy, trêи tờ giấy nói anh có thể vô địch khắp thiên hạ, nhưng anh sẽ chân chính trở thành ác ma, anh cảm thấy đây không phải là một chuyện tốt.”

Rất nhiều người khi nghe thấy một tin tức nào đó,đa số đều theo bản năng nghĩ đến điểm tốt của nó.

Nhưng những gì tôi đã trải qau sau khi nhận lời mời làm tài xế xe buýt 14, lại cảm thấy có những lúc bầu trời rớt bánh có nhân lại tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Vô địch khắp thiên hạ. Nghe thì dụ hoặc rất lớn, nhưng chỉ là trở thành ác ma đơn giản như vậy sao? Tôi cảm thấy sau khi trở thành ác ma ác mộng mới bắt đầu.

Cát Ngọc đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên Lão Miêu liền đối với tôi kêu một tiếng, tôi sửng sốt, đứng dậy nhìn về phía nàng, hỏi: “Tô Trinh, làm sao vậy?”

Đầu Lão Miêu đầu hướng tới bên ngoài lều nhìn thoáng qua, lại lần nữa quay đầu lại, dùng sức kêu một tiếng, thanh âm này rất là bén nhọn, như là phát hiện điều gì rất là khủng khϊế͙p͙.