Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 256




Tôi giật mình một cái vội chạy ra xốc lên cửa lều, hướng ra bên ngoài nhìn xem bốn phía.

Trêи thảo nguyên bên ngoài chỉ có gió nhẹ thổi, tôi vẫn chưa nhìn có cái gì không thích hợp.

Ngẩng đầu nhìn trời. Trăng sáng sao thưa, thời tiết khá tốt.

Chuẩn bị quay đầu lại hỏi Lão Miêu xem cụ thể là chuyện gì, bỗng nhiên Tô Trinh chụp một tay lên vai tôi nói: “Có mấy chục dã lang theo dõi sát bên chúng ta!”

“Thiệt hay giả?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Nhưng vào lúc này, những con ngựa chúng tôi buộc bên ngoài bắt đầu không ngừng hí vang, thanh âm dồn dập như là có chuyện đáng sợ xảy ra với chúng.

“A Bố, mau ra đây!”

Nhị gia cùng Chú trung niên chui ra khỏi lều trong nháy mắt, chạy nhanh tới gọi tôi.

Tôi cùng Cát Ngọc còn có Tô Trinh vội vàng chui ra ngoài, chỉ thấy ở phía đường chân trời trêи thảo nguyên có một đoàn bóng đen dưới ánh trăng đang cấp tốc hướng tới chúng tôi kéo đến

“Xong đời! Xem bộ dáng này, ít nhất có đến 50 đầu dã lang!” Tôi nhỏ giọng nói thầm một câu.

Chú trung niên cùng Nhị gia cũng đều nuốt nước bọt, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì.

Chạy khẳng định là không còn kịp rồi, bởi vì chúng tôi đã có thể nhìn thấy bầy sói đang chạy, lúc này cởi bỏ cương ngựa trốn chạy trừ khi không cần trang bị nữa, nhưng ở trêи thảo nguyên mà không cần trang bị chẳng khác nào muốn chết.

Chú trung niên rút súng lục ra từ sau eo, đồng thời hỏi tôi: “Súng lần trước cho ngươi đâu?”

Tôi cũng từ sau eo rút ra, mở chốt an toàn, tôi hỏi một câu: “Hai cây súng không đối phó được nhiều dã lang như vậy đi?”

“Quản không được nhiều như vậy, nếu đám dã lang tập kϊƈɦ chúng ta mà nói. Giết một con tốt một con.”

Khi chú trung niên nói xong câu đó, bầy sói kia đã chạy tới chung quanh chúng tôi, tạo thành hình quạt đem chúng tôi vây xung quanh.

Lang, loại sinh vật này phi thường có tính tổ chức.

Con sói đầu đàn toàn thân lông trắng như tuyết, cái đầu so với những con sói khác lớn hơn rất nhiều. Rõ ràng chính là Lang Vương của bầy sói, nhưng làm tôi nghĩ không ra chính là đầu Lang Vương này khi chạy đếni trước mặt chúng tôikhóe miệng đã dính đầy máu tươi. Như là mới vừa ăn thịt tươi xong.

“Làm sao bây giờ?” Cát Ngọc nhỏ giọng hỏi.

Lúc này, chỉ có Nhị gia là người từng trải còn có thể bình tĩnh, hắn nói: “Đừng nóng vội, bầy sói này không vội vã động thủ, có lẽ sẽ không như chúng ta nghĩ.”

Đang nói chuyện, Lang Vương kia bắt đầu động thân, hướng về chúng tôi đi tới, mấy chục đâu sói đen bốn phía đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tạch một tiếng, tôi từ sau eo rút ra chủy thủ, chủy thủ dưới ánh trăng chiếu rọi phản xạ ra quang mang lóa mắt, tôi thầm nghĩ: “Nếu Lang Vương muốn động thủ, ta liền trước tiên tặng nó hai đao, có chết cũng phải kéo cái đệm lưng.”

Trong ánh mắt Lang Vương tràn ngập cẩn thận, nó đi bộ dáng cẩn thận, cơ hồ là từng bước từng bước nhỏ tiến tới.

Khi còn cách chúng tôi khoảng ba mét, nó chẳng những không có tấn công bất ngờ, ngược lại là nằm ở trêи mặt đất, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi sửng sốt, nhìn về phía Nhị gia, hỏi: “Này là có ý tứ gì?”

Nhị gia cũng không hiểu lắm, liền nói: “Tạm thời đừng cử động.”

Lang Vương cứ như vậy nằm tại chỗ nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó, đều bất động, qua hồi lâu lúc sau, Lang Vương ngẩng lên đầu, hướng tới ánh trăng tru một tiếng.

Ngao –!

Không đúng!

Tiếng kêu của Lang Vương nghe thật thê thảm! Tôi tuy rằng không hiểu cách giao lưu cùng sói, nhưng tôi tuyệt đối có thể nghe ra bên trong tiếng kêu chứa đầybi thảm, tôi cảm giác Lang Vương mang theo bầy sói lại đây không phải là là muốn tập kϊƈɦ chúng tôi.

Tôi thử đi tới phía trước một bước, Cát Ngọc vội kéo cánh tay tôi, để tôi không được hành động thiếu suy nghĩ, tôi xua tay, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì.”

Tôi cũng từng bước từng bước hướng tới Lang Vương, tới trước mặt Lang Vương, sờ sờ nó đầu, nó không phản kháng.

Lang Vương khẳng định không thích hợp!

Sói chính là bá chủ thảo nguyên, nơi bầy sói đi đến là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không e ngại bất cứ thứ gì, hơn nữa dã tính khó thuần, đặc biệt là loại Lang Vương này, nó sẽ không cho phép bất luận kẻ nào sờ đầu nó.

Lúc này tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người, Lang Vương đứng dậy, cắn ống quần tôi hướng một bên kéo, tôi sửng sốt, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Lang Vương trong miệng phát ra một tiếng kêu ư ử, giống như chó nhỏ nuôi trong nhà khi bị đòn đau, Tô Trinh nói: “Nó hình như là muốn ngươi đi cùng nó.”

“Là như thế sao?” Nhìn Lang Vương cắn ống quần tôi, không ngừng hướng về phương hướng nó tới mà kéo, tôi hướng về mọi người nói: “Bầy sói hẳn là muốn cầu chúng ta giúp đỡ, hay là đi qua nhìn xem?”

Tô Trinh cùng Cát Ngọc không nói hai lời liền gật đầu thật mạnh, nữ nhân luôn là tràn ngập tình yêu, Nhị gia cùng Chú trung niên cũng ừ một tiếng, chúng tôi liền cưỡi lên ngựa.

Lang Vương vừa thấy, lập tức quay đầu mang theo bầy sói hướng tới đường cũ quay về, chúng tôi theo sát ở phía sau bầy sói, bôn ba hơn mười phút trêи thảo nguyên rốt cuộc dừng ngựa ở bên cạnh một hốc cỏ bên sườn núi.

Đến hố cỏ bên sườn núi vừa nhìn, tôi lập tức bị dọa sợ, vội vàng nói: “Cát Ngọc, mau lấy ra đồ dùng y tế!”

Trêи đám cỏ liền có một cái ổ nhỏ, trong ổ hai đầu sói con đang nằm, trong đó một con sói con hình như là bị thương,một con sói con khác trêи chân sau còn bị kẹp một cái kiềng bẫy thú.

Mọi người đều biết, kiềng bẫy thú được quấn quanh bởi xích sắt, một đầu xích sắt cắm thật sâu vào mặt đất, bảo đảm này động vật bị kẹp chân không thể chạy thoát, nhưng cái kiềng kẹp trêи chân sau sói con này lại bị nhổ tận gốc, hẳn là Lang Vương mang theo bầy sói làm.

Lang, là có linh tính.

Người, nếu là lương thiện, con sói có thể cảm giác được. Người, nếu là tà ác, sói cũng có thể cảm nhận ra.

Có lẽ Lang Vương mang theo bầy sói chạy vội ở trêи đại thảo nguyên chính là muốn cắn chết súc sinh làm sói con bị thương để báo thù, bởi vậy nên khi chúng tôi mới vừa gặp được Lang Vương, nó không hề hữu hảo.

Nhưng sau một lát cùng chúng tôi giằng co, tiếng kêu của nó liền không giống, hẳn là cảm giác được tâm tính của chúng tôi, chẳng những không ra tay giết chúng tôi, ngược lại cầu chúng tôi trợ giúp.

Sự thật chứng minh, Lang Vương làm đúng rồi, nó thật sự không hổ là Lang Vương, làm ra lựa chọn chính xác nhất.

Tô Trinh có thể làm giải phẫu ngoại khoa, nàng nhanh chóng giúp một con sói con lấy ra viên đạn, băng bó miệng vết thương, mà tôi cùng Chú trung niên cùng nhau dùng sức mở ra kiềng bẫy thú, Cát Ngọc thật cẩn thận đem sói con nhấc từ trong kiềng bẫy thú ra ngoài.

Mà tôi cùng Chú trung niên bởi vì quá mức ẩu, giờ phút này cả kinh, tôi hỏi: “Thảo, như thế nào buông tay?”

Hắn bẻ ra một nửa, tôi bẻ ra một nửa, mặc kệ ai buông tay, cái kiềng đều sẽ kẹp lấy tay người còn lại, này phiền toái rồi.

Chú trung niên nghĩ nghĩ, nói: “Nhị gia, sau eo tôi có một cây chủy thủ quân sự đặc chiến, là dùng thép đặc chủng chế tạo, ngươi rút ra cho ta.”

Nhị gia rút ra chủy thủ, Chú trung niên nói: “Trêи ống đao có một đoạn răng cưa, dùng răng cưa cưa đứt lò xo cái này đi.”

Chủy thủ kia dùng thật tốt, Nhị gia cắn răng cưa vài cái, lò xo liền đứt đoạn!

Đôi tôi nguyên bản dùng tới mười thành sức lực, cả người cơ bắp đều gồng lên, lực lượng đều ở giữa ở trêи tay, đột nhiên mất đi sức dãn, tôi suýt chút nữa cùng chú trung niên va vào nhau..

Hai chỉ sói con đau ngao ngao gọi bậy, Lang Vương đau lòng đứng ở một bên, yên lặng ɭϊếʍ sói con, tôi có chút không đành lòng thở dài, Tô Trinh động tác thực mau, giúp sói con lấy ra viên đạn, còn giúp nó bôi lên một ít thuốc giảm đau, dùng thật tốt.

Con sói con kia Tô Trinh kiểm tra một chút xương cốt, cũng may không có bị tổn thương quá lớn, về sau chân này vẫn tốt.

Băng bó xong vết thương, chúng tôi đều là mồ hôi đầy đầu, chúng tôi không khẩn trương không được. Nhìn hai đầu sói con kề bên tử vong được chúng tôi cứu vớt trở về, nói thật, giờ khắc này trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.

Lang Vương quay chung quanh ở bên cạnh thân thể của tôi, dùng đầu cọ cọ tôi, như là ở tỏ vẻ cảm tạ, tôi cười cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, có thể giúp chúng ta đều sẽ giúp.”

Nhị gia ngồi ở một bên, nói: “Loại sói này là sinh vật có tâm lý báo thù nặng nhất, nhưng tâm tri ân cũng rất nặng, ai đối với nó tốt, nó dâng trả gấp bội, ai đã từng muốn hại nó, về sau nó đều sẽ không bỏ qua.”

Tôi thầm nghĩ, đây còn không phải là đạo làm người sao?

Người khác tôi không biết, dù sao thì chính tôi cùng sói không khác lắm. Ai đã từng rất tốt với tôi, ở thời điểm tôi khó khăn trợ giúp qua tôi, tôi ghi nhớ trong lòng, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo. Ai đã từng muốn dẫm tôi xuống chân, hoặc là ở lúc tôi cực khổ lửa cháy đổ thêm dầu, loại người này tôi về sau tôi quật khởi, khẳng định sẽ thu thập bọn họ.

Giờ phút này sói con bình an, Lang Vương dùng đầu nó đẩy đẩy tôi, sau đó cắn tay áo tôi, ý bảo tôi cùng nó đi.

Tôi sửng sốt, nhìn thoáng qua mọi người, không biết ý tứ của Lang Vương.

Nhị gia sửng sốt một chút, cả người giật mình, cao giọng nói: “Ta nhớ tới trêи thảo nguyên một cái truyền thuyết về Lang Vương! A Bố, mau cùng Lang Vương đi, có lẽ lần này ngươi sẽ kiếm lớn!”