Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 254




Chú trung niên nói: “Đúng.”

“Lợi hại a, vậy chuyện tìm người này liền giao cho ngươi, lát nữa Cát Ngọc cùng Tô Trinh sẽ đi tìm ngươi, các nàng mang theo mặt nạ, đến lúc đó ngươi lại tìm đến lão thợ thủ công đặt làm một trăm cái”

Chú trung niên dõng dạc nói: “Không thành vấn đề, bao ở trêи người ta.”

Cúp điện thoại, tôi thầm nghĩ: “Việc này giao cho chú trung niên, khi có thể tấn công cứ điểm tạo cương thi của Hỏa Vân Thương thì chúng ta sẽ tới Bắc Cương tìm kiếm tế đàn trong hẻm núi thần bí.”

Chú trung niên làm việc sấm rền gió cuốn, vẫn có loại một loại tác phong của quân nhân. Đến buổi tối đã chế tạo được hơn sáu mươi mặt nạ, mà chiến hữu cũ cũng đều liên hệ thất thất bát bát, đại khái có thể gọi ra năm mươi người.

Lúc tôi gọi điện thoại cho chú trung niên, hắn hỏi tôi có muốn đêm nay liền động thủ hay không. Tôi nghĩ một chút cảm thấy tình hình đang cấp bách, năm mươi cao thủ cũng có thể phá huỷ một ít cứ điểm rồi, liền nói: “Vậy được. Tôi gửi chú một tấm bản đồ, mọi người cứ căn cứ dấu hiện trêи bản đồ tự chủ hành động”

Tôi để tấm bản đồ kia xuống, chụp ảnh gửi qua cho chú trung niên. Hơn mười giờ tối, điện thoại di động của tôi vang lên.

“A Bố, Hỏa Vân Thương làm sao có thể chế tạo nhiều cương thi như vậy?”

Đây là câu đầu tiên chú trung niên nói.

Tôi nói: ” n, đây là hắn sách lược vẹn toàn, hắn không thể dùng tôi để tế thùng máu luyện Ngũ đế thân sẽ dùng vu thuật “vạn thi khai thiên” để bức sức mạnh của Quỷ Nhãn ra khỏi người tôi, để máu thịt của tôi đều biến thành cương thi, như vậy liền có thể giết chết tôi”

Chú trung niên nói: “Đã thành công phá huỷ một cái cứ điểm. Tốc chiến tốc thắng trong vòng năm phút, chúng ta đang chạy về một cái mục tiêu khác.”

Tôi nói: “Phá huỷ hai, ba cái là được rồi, nếu không đêm nay khiến họ cảnh giác cao sẽ không tốt” .

Dù sao tôi là đánh rắn động cỏ cùng với vu oan giá hoạ, chỉ là muốn gây cho hai bên tức giận một hồi đại quyết chiến. Chờ chúng tôi từ Bắc Cương trở lại kết thúc sự việc.

Mười hai giờ khuya, tôi xuất phát chuyến buýt từ tổng trạm, khi chạy tới nội thành tôi cố ý lái xe buýt 14 đi qua mấy trạm dừng cũ, những trạm dừng này đã không còn là lộ trình xe buýt nữa, nên tôi cũng không cần phải dừng xe.

Con đường tôi đi chính là nơi bị chú trung niên phá huỷ. Lần này, tôi thấy được Hàn Giang Tuyết cùng tiểu Hắc Tử đang tức giận ở trước cửa một quán karaoke, tôi biết.chú trung niên đã thành công phá huỷ cứ điểm chế tạo cương thi này, hơn nữa còn để huynh đệ của mình đeo lên mặt nạ của người rơm khi ra tay.

Tôi vừa lái xe trở về tới, Quỷ thúc gọi điện thoại cho tôi.

Vừa mới tiếp máy đã nghe thấy âm thanh hùng hùng hổ hổ của Quỷ thúc, hắn nói: “Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng ah! A Bố, cái nhóm cương thi này dĩ nhiên mang người đến phá huỷ địa bàn của ta, chúng ta hợp tác làm một vụ lớn, thế nào?”

Bởi vì Quỷ thúc biết quan hệ của tôi cùngHỏa Vân Thương, tôi nói: “Giết Hỏa Vân Thương sao? Ta khẳng định sẽ đem hết toàn lực trợ giúp Quỷ thúc.”

“Giết Hỏa Vân Thương cũng không có khả năng lắm, bất quá giết tay chân của hắn ta vẫn có nắm chắc, trước tiên tiêu diệt vây cánh của hắn sau đó sẽ chầm chậm trừng trị hắn.”

Quỷ thúc nói chuyện đều là nghiến răng mà nói.

Tôi muốn cười nhưng vẫn là nhịn được, liền ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Ngày hôm sau chú trung niên lần thứ hai dẫn theo huynh đệ của mình phá huỷ ba, bốn cứ điểm cương thi, đủ để Hỏa Vân Thương đau đầu một thời gian.

Khi hai nhóm thế lực trong bóng tối cùng đọ sức, chúng tôi thì lại chuẩn bị xong tất cả để lên đường đi tới Bắc Cương.

Chú trung niên mua vé, chúng tôi một nhóm năm người, Tô Trinh, Cát Ngọc, chú trung niên, Nhị gia, toàn bộ khởi hành chạy tới Nội ʍôиɠ Cổ.

Nhị gia ngồi ở bên cạnh tôi nói: “Bây giờ giữa tháng 8 tháng 9 là thời gian tốt nhất a, nếu như tới đúng dịp, có thể gặp đại hội Na-ta-mu, coi như thú vị.”

Na-ta-mu đại hội tôi biết, cưỡi ngựa, bắn tên, đấu vật, rất nhiều loại hoạt động giải trí, trước đây thường thường nhìn thấy ở trêи TV nhưng chưa tự mình trải qua lần nào.

Ở trêи đường quả thực là nhàm chán, may là trước khi khởi hành tôi ở trạm xe lửa mua hai quyển tạp chí, lần trước cùng Nhị gia đi Nam Hải, tôi mua một quyển thế chiến thứ hai kinh điển nhưng lại bị Nhị gia tranh mất.

Lần này tôi rút kinh nghiệm trực tiếp mua luôn hai cuốn, nhưng là vẫn làm tôi đau bi a, vẫn bị đoạt mất!

Hai cuốn, một cuốn Nhị gia cầm đi, một cuốn khác tôi còn chưa kịp mở ra đã bị chú trung niên giật lấy, tôi trừng hai mắt nói: “Ta còn chưa xem đây!”

Chú trung niên cười nói: “Khà khà, trước tiên cho ta nhìn một chút chứ, được rồi quyết định vậy nha.”

Bởi vì hắn ngồi ở ghế sau tôi, tôi cũng không tiện đi cướp lại, hơn nữa, hai cái đại nam nhân ở trêи xe buýt cướp một quyển tạp chí, ít nhiều có chút không ra sao.

Trong lúc rảnh rỗi, tôi liền nhắm mắt lại ngủ một hồi, lúc ngủ, ta mơ mơ màng màng nhìn thấy chính mình đi vào bên trong thung lũng đen kịt một màu.

Sơn cốc này vừa mới bắt đầu rất yên tĩnh, nhưng sau khi tôi đi vào thì không như vậy, âm thanh bùm bùm tràn ngập cả sơn cốc. Loại âm thanh này không như sét đánh, giống như là có rất nhiều công nhân dùng xẻng đập lên hòn đá.

Tôi híp mắt nhìn kỹ, căn bản không tìm được bóng người bên trong thung lũng, mà âm thanh kia một mực vang vọng bên tai tôi.

Vừa bước tới phía trước, cổ chân tôi truyền đến cảm giác đau sót, cúi đầu nhìn hóa ra là bị một loại thực vật có gai bị rạch rách da, tôi đang chuẩn bị cúi người lau máu ở vết thương nhưng lại kinh ngạc phát hiện, vết thương của tôi dĩ nhiên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lành lại!

Chuyện này…

Tôi đứng tại chỗ hoảng hốt không thôi, ánh sáng bên trong thung lũng rất mờ, tôi không thể mình thấy rõ tình huống bên ngoài mười mét, tôi giống như là đứa nhỏ lạc đường cứ như vậy đi thẳng, đi thẳng, cũng không biết là đi như thế nào, bỗng nhiên trước mắt liền xuất hiện một tế đàn to lớn.

Cái kia tế đàn, lưng dựa vách núi, ở trêи vách núi khắc ra một cái đầu dê to lớn, hơn nữa sừng dê uốn lượn, trong mắt dê trống rỗng cực kỳ hắc ám, trong miệng tượng dê này lại không ngừng chảy xuống máu tươi.

Tôi sợ hãi vô cùng, không biết mình đang ở nơi nào, tôi muốn lớn tiếng gọi, nhưng phát hiện mình căn bản gọi không lên tiếng, cổ họng của tôi như là bị người bóp lại, ngay cả hô hấp đều khó khăn.

Tế đàn cao mấy chục mét, giống như là một cái khe sâu hắc ám, mắt nhìn không thấy giới hạn, khi tôi đưa ánh mắt nhìn tới chính giữa tế đàn, phát hiện nơi đó tựa hồ ngồi một lão nhân.

Bởi vì người đó thân thể rất là gầy yếu tiều tụy, hơn nữa tóc trắng như tuyết, khoác trêи người một tấm vải bố màu xám tương tự với ga trải giường vậy, đưa lưng về phía tôi, đối mặt với đầu dê trêи vách núi, tôi nhìn không thấy tướng mạo hắn, nhưng thân thể của tôi lại không tự chủ hướng về hắn đi tới.

Không đúng, thân thể của tôi dĩ nhiên bị mất khống chế!

“Nhị gia!”

Tình thế cấp bách, tôi quát to một tiếng, bỗng nhiên mở mắt ra.

Giờ này nhìn lại xung quanh, tôi giống như là giống như con khỉ bị hành khách đầy xe chăm chú nhìn, những hành khách kia từng cái từng cái trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn tôi, như là phát hiện quái vật.

Tôi rất lúng túng, nằm mơ nói mớ là chuyện rất bình thường, vấn đề là chính tôi ở trêи xe buýt nằm mơ nói mớ lại còn gọi lớn tiếng như vậy, thực là mất mặt a.

Nhị gia ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy? Ngươi nằm mơ hả?”

Tôi ừ một tiếng, nói: “Nhị gia, con nằm mơ thấy chính mình tiến vào trong một cái sơn cốc, sơn cốc này rất quái lạ, chân của con sau khi bị thực vật cắt ra, vết thương dĩ nhiên khép lại so với Thái Tuế còn nhanh hơn, còn có, con phát hiện một tế đàn.”

Nhị gia cả kinh, khép lại tạp chí trong tay, nhỏ giọng hỏi tôi: “Ngươi nói lại lần nữa?”

Tôi nói: “Thực vật bên trong sơn cốc kia cắt đứt cổ chân con, con mới vừa khom lưng, còn chưa lau máu, vết thương trêи cổ chân liền tự động khép lại. Con còn phát hiện một tế đàn.”



“Tế đàn kia ra sao!”

Nhị gia kϊƈɦ động, âm thanh hơi to một chút, vội vàng đưa tay che miệng lại.

Tôi đảo mắt, cố gắng nhớ lại hình ảnh trong mộng, tôi nói: “Tế đàn kia rất lớn, là dán vào vách đá xây lên, ở trêи vách đá điêu khắc ra một cái đầu dê rất lớn, phải bằng ba gian phòng. Hoa văn trêи sừng dê rất rõ ràng, hơn nữa trong miệng dê còn chảy ra máu tươi.”

Nhị gia trầm mặc, khi Nhị gia suy tư, tôi nói: “Con còn mơ thấy mọi người không có ở bên cạnh con, chỉ một mình con đứng ở bên rìa tế đàn, mà ở trêи tế đàn còn có một ông lão ngồi xếp bằng, bất quá hắn đưa lưng về phía con… con không nhìn thấy mặt của hắn. Sau đó thân thể của con không thể tự chủ hướng về hắn đi tới, con mới tỉnh dậy.”

Sau khi nghe tôi nói như vậy, Nhị gia nghi hoặc hỏi: “Ngươi… Thật không thấy tướng mạo ông lão kia?”

Tôi nói: “Thật không có.”

Nhị gia ừ một tiếng, híp mắt nói với tôi: “Vừa rồi không phải ngươi nằm mơ…”