Chuyện Tình Người Cá!

Chương 19: Bị Trọng Thương




Thế là bọn họ đã quyết định đi tìm Hạ Nhi đi trong hang động kia, ở đây có rất nhiều ngã rẽ, bọn họ nhìn chăm chăm những ngõ rẽ này, mà không biết nên đi vào đâu, lúc này Lý Trịnh lên tiếng hỏi Ngư Thanh: “Chúng ta nên làm gì đây chứ? Có rất là nhiều lối đi, chúng ta nên đi đường nào?”

Trước câu hỏi của anh, cô thở dài lên tiếng đáp: “Không cần lo lắng làm gì, tôi sẽ tìm lối đi đó nhanh thôi, dứt lời cô nhắm chặt mắt của mình lại, giờ đây mắt cô đã nhìn thấy mọi thứ xung quanh, và rồi cũng đã phát hiện ra được, chỗ của Hạ Nhi đang ở đâu...

“Tôi tôi đã tìm ra được chỗ của cô ấy rồi!”

Vừa dứt lời cô la lên trong sự đau đớn, sau đó ngã xuống dưới mặt đất, một bên mắt của cô đã bị rơi ra, điều này khiến cho Lý Trịnh trở nên bàng hoàng trong sự sợ hãi: “Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy chứ? Tại sao cô lại trở nên như thế này?”

Cô ho sặc sụ ra cả máu, giọng của cô vang lên trong sự yếu ớt, cùng với cơn đau vô tận: “Aaa..Đau quá đi. Có lẻ là vì tôi đã sử dụng sức mạnh quá nhiều, vì vậy đã khiến cho tôi, bị hao tổn công lực nên nó đã thành ra như thế này, và nếu như tôi tiếp tục dùng công lực của mình, thì có lẽ tôi sẽ chết, lúc đó anh nhất định phải đưa cô ấy ra khỏi nơi này, để cứu dân làng của mình nhé!”

Nghe những lời mà cô nói, anh cảm thấy đau lòng vô cùng, anh lên tiếng đáp: “Không cô nhất định sẽ ổn lại mà, cô đừng xảy ra chuyện gì nhé, nếu mà cô thực sự xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ ân hận cả đời này, vậy nên chúng ta đừng chiến đấu với ả ta, chúng ta hãy mau trở về thôi, dù có chết hay gì, thì chúng ta cũng đều sẽ chết cùng nhau...”

Ngư Thanh cố gắng dùng sức lực yếu ớt của bản thân, đứng dậy nhìn chăm chăm anh, rồi đáp rằng: “Không đáng ra tôi đã chết, nhưng tất cả các người đã cứu tôi một mạng, vậy nên tôi cần phải trả ơn đó, và mẹ tôi không còn trên cõi đời này nữa, nên tôi cũng không muốn sống trên đời này làm gì, thế nên mong anh bảo trọng...

Thậm chí bây giờ chúng ta có thoát khỏi đây, thì tôi cũng sẽ phải chết mà thôi, chi bằng chết một cách vô ít, thì tôi nên chết một cách có ích...”

Nói rồi cô đã mặc kệ những lời ngăn cản của anh, mà tiếp tục đi sâu vào bên trong hang động, để cứu Hạ Nhi. Trong khi anh thì đã bật khóc, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt trong nỗi đau đến tột cùng, khi sắp mất cô...



Cứ như vậy thời gian đã dần trôi qua, bọn họ lúc này cũng đã đến được, chỗ đang giam giữ Hạ Nhi.

Nhìn thấy Hạ Nhi cô mỉm cười trong sự hạnh phúc: “Cuối cùng cũng tìm được cô ấy rồi, còn giờ hãy cứu cô ấy rời khỏi đây, thì mọi chuyện sẽ kết thúc, không có rắc rối nào xảy ra với làng của anh nữa đâu...”

Thế là anh đã tiến đến chỗ Hạ Nhi nhìn thấy cô bị xích, mà không biết phải gỡ ra như thế nào, sau đó Ngư Thanh đã dùng tay của mình, tạo ra một nguồn sức mạnh, khiến những sợi xích bị đứt làm đôi:. Ngôn Tình Nữ Phụ

“Được rồi giờ tôi đã cứu được cô ta, chúng ta mau rời khỏi đây thôi...”

Lúc bọn họ tính rời đi, thì nữ quỷ cũng đã cảm nhận được rằng: “Đã có ai vào hang động này, và cứu cô ta đi rồi, và cô ta chính là con mồi của mình, cũng là bước cuối cùng, để mình đạt được mục đích của bản thân, vậy nên không ai có thể mang cô ta đi được, và những người nào dám mang cô ta đi, chắc chắn sẽ phải nhận lại, một kết cục vô cùng đau đớn, bởi họ không biết mình đang đối đầu với ai đâu, đó chính là đối đầu với mình...Và lần này mình sẽ không tha cho cô ta, mặc dù mình bị trọng thương, nhưng cũng không sao, với sức mạnh của mình, mình tin chắc sẽ kéo dài đến khi mặt trăng xuất hiện, để thực hiện âm mưu của bản thân, và cô ta cũng đừng Hồng thoát...”

Nói rồi ả ngay lập tức trở thành một nguồn ánh sáng màu đỏ, Biến mất trong hư không, lập tức bay đến chỗ mấy người, ánh mắt nhìn chăm chăm họ trong sự tức giận, rồi lớn tiếng nói: “Hưa lại là các người sao? Và hôm nay ta sẽ không thua nữa đâu, bởi vì lúc trước các người tấn công lén, nên ta mới bỏ chạy như vậy, còn bây giờ thì không, ta sẽ đối đầu với cô ta, và không ai có thể thoát khỏi nơi này, cho tới khi ta chết...”

Dứt lời ả đã vung tay của mình, tạo ra một kết giới màu đỏ, bao phủ bọn họ, khiến họ không thể chạy thoát khỏi đó ả nói: “Đừng mơ chạy thoát khỏi kết giới này nghe rõ chưa, vì nó sẽ giam cầm các người, cho tới khi nào ta chết mới thôi...”

Sau đó ả đã nhìn chăm chăm Ngư Thanh mà lên tiếng: “Ồ nhìn kìa, ngươi cũng đã trở nên yếu đi rồi, Vậy nên trong cuộc chiến lần này, ta chắc chắn sẽ giết được ngươi, và giành chiến thắng trong tay của mình Hahahaha...”