Vừa dứt lời nữ quỷ kia, liền sử dụng phép thuật của mình, tấn công về phía của Ngư Thanh, cô đã né đoàn tấn công đó, sau đó tạo ra một nguồn sức mạnh khác, tấn công lại về phía của ả ma nữ, nhưng đòn tấn công kia không hề hấn gì ả ta, ả bật cười thật lớn trong sự đắc ý:
“Hưa đúng là một kẻ kém cỏi mà, khi người không thể làm được gì ta, còn bây giờ thì hãy chịu chết đi, ta sẽ khiến cho người hồn bay phách lạc...”
Dứt lời ả ta đã biến ra những cây kiếm, rồi điều khiển nó tấn công về phía của cô, sau đó những thanh kiếm kia đâm qua người cô, trong tiếng la hét đầy đau đớn, còn Lý Trịnh và Hạ Nhi thì vô cùng bàng hoàng...
Ả quỷ nữ nói rằng: “Bây giờ thì cô ta không đủ sức mạnh để đánh bại ta, vậy nên Ngươi đừng hòng thoát khỏi đây, và ta cũng sẽ giết chết các ngươi, thậm chí sau ngày mai ta sẽ giết hết tất cả mọi người trong lăng này...”
Thế là ả đã đưa tay về phía của Lý Trịnh khiến tay của ả dài ra, ngay lập tức đã tiến đến cổ của Lý Trịnh ả liền bóp cổ anh, mà lên tiếng trong sự tức giận:
“Hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi, khi ngươi đã khiến ta bị thương, vậy nên trước khi bọn họ chết, thì người chết trước chính là ngươi...”
Lý Trịnh vùng vẫy trong sự tuyệt vọng, để có thể thoát khỏi được, bàn tay tử thần của ả ta, nhưng tất cả cũng chỉ là sự bất lực mà thôi...
Ngư Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, mà vô cùng đau đớn, cô chỉ còn lại một chút sức lực cuối cùng, nhưng cô vẫn quyết tâm đứng dậy, để chiến đấu đến cùng, vì cứu Lý Trịnh, và cả thôn làng này...
Chốc lát cô đã hiện nguyên hình của bản thân, đó chính là một người cá, trên tay cầm lấy một cây đinh ba, cô lên tiếng quát lớn: “Này nữ quỷ kia, hôm nay ngươi không thoát khỏi được số phận của cái chết đâu, với cây đinh ba của gia tộc người cá ta, cùng với nguồn sức mạnh, mà tổ tiên dòng tộc cá, đã truyền lại cho ta, ta sẽ giết chết ngươi để bảo vệ loài người...”
Dứt lời cô đã phun ra máu, trong tiếng cười của nữ quỷ: “Gì chứ? Ngươi đứng còn không vững, thậm chí phun ra máu, thì ngươi có thể làm được gì? Nào hãy mau giết chết ta, xem thử ngươi có làm được điều đó, hay hôm nay người chết sẽ là ngươi...”
Ả ta vừa dứt lời thì, ánh mắt đã trở nên ngạc nhiên, khi cả cơ thể của Ngư Thanh bỗng trở thành một màu đỏ rực như lửa, cây đinh ba cũng bốc cháy, ngọn lửa đó giống như một màu máu, của sự hận thù...
Cô lớn tiếng nói: “Được rồi hôm nay ngươi sẽ không chạy thoát được đâu. Hôm nay ta sẽ cho người thấy sức mạnh thật sự, của dòng tộc người cá chúng ta là như thế nào, thậm chí cho dù ta có tan biến thì sao chứ? Ta nhất định cũng sẽ cam lòng về điều này...”
Dứt lời cô tiến đến chỗ của ả với cây đinh ba trong tay, ả ta vô cùng hoảng sợ, mà cố gắng dùng sức mạnh của bản thân, đánh về phía chỗ của cô, nhưng mọi thứ lại không thể làm được gì hết, người ả toát đầy mồ hôi hột, với những suy nghĩ rằng:
“Không tại sao cô ta lại mạnh như vậy? Mình chắc chắn sẽ không đánh lại được cô ta, nên là mình đành phải chạy thôi!”
Ả ta vừa tính bỏ chạy, thì đã bị cô, ném cây đinh ba từ sau lưng xuyên qua người, ả la lên trong sự đau đớn đến tột cùng, cả người như bị lửa đốt, lúc này cô dần tiến đến, trong khi ả nghe tiến bước chân của cô liền chìm trong sự sợ hãi...
Cô liền rút cây đinh ba ra, sau đó đâm liên tiếp vào sau lưng của ả, khiến ả la lên trong sự đau đớn, đến tột cùng, cô nói:
“Hôm nay ta sẽ đâm chết ngươi, bởi vì ngươi là một kẻ xấu xa, là một kẻ độc ác, còn giờ thì hãy trả giá cho những lỗi lầm của mình đi...”
Thế là cô cứ như vậy đâm liên tiếp cái đinh ba vào người của ả ta, khiến cho máu chảy ra khắp nơi, sau một lúc, thì ả cũng đã tắt thở, ánh mắt mở trợn chừng đầy những tia máu, trong sự hoang mang đến tột độ...
Rồi cô há miệng của mình, từ trong miệng cô đã bay ra những ngọn lửa, sau đó rơi xuống dưới người của ả, lập tức cả người của ả bốc cháy, vang lên những âm thanh lạch cạch...
Hạ Nhi và Lý Trịnh nhìn cảnh tượng này mà vô cùng bàng hoàng, bọn họ không thể tin, những gì đang xảy ra trước mặt của mình lại là sự thật...
Vẫn còn đang bàng hoàng thì. Ngư Thanh đã ngã xuống dưới mặt đất, cô liền trở lại hình dạng bình thường, rồi phun ra rất nhiều máu. Lúc này Lý Trịnh đã tiến đến chỗ cô, nước mắt dàng dụa trên khuôn mặt, trong sự đau đớn đến tột cùng, mà lên tiếng: “Không... Không...Cô không thể chết như vậy được? Tại sao ông trời lại bất công với cô như vậy chứ? Khi để một người tốt như cô phải trả giá, trong khi cô không làm điều gì sai trái? Và đó thực sự là một điều bất công rất lớn, mà ông trời đối với cô, và con xin ông, hãy làm ơn đi, hãy chứng minh phép nhiệm màu của mình, mà cứu cô ấy được không?”