Sau khi sắp xếp xong hành lý, Choi In Seop nhìn quanh căn phòng lần cuối. Chiều nay đi gặp phóng viên Kim Hae Shin xong, đến tối ra sân bay thì xem như mọi việc tại nơi này cũng đến hồi kết. Những đồ vật đắt tiền như tủ lạnh, bàn học, màn hình máy tính cậu đều đem đi tặng cho cô nhi viện gần đây nên hầu như không còn lại gì trong ngôi nhà hết. Trong bộ nhớ máy tính còn quá nhiều tài liệu về Lee Woo Yeon nên cậu đã quyết định mang nó về Mỹ.
Bây giờ chỉ có cái bảng là cậu phải thu xếp.
Choi In Seop nhớ lại ngày đầu tiên khi bước vào ngôi nhà này cậu đã mua một tấm bảng rồi treo nó lên tường. Cậu đã đính đầy thông tin về Lee Woo Yeon lên đó và quyết tâm sẽ tóm được điểm yếu của hắn.
Ở giữa tấm bảng có dán một bức ảnh Lee Woo Yeon bước ra khỏi con hẻm rồi vứt cái ví tiền đi. Kể từ sau hôm cậu dán bức ảnh đó lên, cậu chưa từng tháo nó xuống dù chỉ một lần. Choi In Seop ngơ ngác nhìn vào Lee Woo Yeon trong bức ảnh đó.
Có một người đàn ông sỡ hữu khuôn mặt khác với Lee Woo Yeon mà cậu biết. Mặc dù Jenny đã nói rằng đây chính là bộ mặt thật của Phillip, nhưng Choi In Seop vẫn chưa thể nào tin được điều đó.
"....Thật sự mình là một kẻ ngu si đần độn nhất thiên hạ."
Choi In Seop thở dài một hơi rồi bắt đầu xé từng bức ảnh một của Lee Woo Yeon trên bảng xuống. Bức ảnh ngày hôm đó được cậu để vào trong cái túi bí mật của cuốn sổ tay. Cậu đang sắp xếp lại ảnh thì phát hiện ra tập tài liệu cậu định chiều nay đưa cho phóng viên Kim Hae Shin, Choi In Seop từ từ xem lại từng bức từng bức ảnh một nằm trong đó.
Có bức Lee Woo Yeon đi dạo cùng phụ nữ, có bức đi ăn cùng nhau, cùng ngồi trên một chiếc xe, và hôn nhau nữa. Choi In Seop trước tiên lấy tấm ảnh hôn nhau ra.
Cậu nhét ba bức ảnh còn lại vào túi, nhưng Choi In Seop lại một lần nữa lôi mấy bức ảnh ra. Trong ba bức ảnh, cậu lấy tấm ảnh Lee Woo Yeon đang nhìn cô gái kia đầy trìu mến ra. Cậu lại bắt đầu lưỡng lự, có nên để lại cả hai tấm này hay không?
Choi In Seop suy nghĩ xem tấm ngồi chung xe hơi ổn hơn, hay là tấm đi bộ chung tốt hơn. Tấm nào nhìn giống người đang không hẹn hò hơn.
Choi In Seop đã suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cậu chọn bức ảnh hai người đi bộ trên đường rồi nhét lại vào tập tài liệu. Cậu nghĩ, được rồi. Nếu là tấm này thì có thể bao biện rằng chỉ là đồng nghiệp quen biết với nhau thôi nhỉ.
Choi In Seop để tập tài liệu bên cạnh. Khi cậu một lần nữa đứng dậy gỡ những bức ảnh đính trên bảng xuống thì nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa từ bên ngoài.
Cậu thầm nghĩ, ai vậy nhỉ? Lúc nãy cậu đã đến bất động sản rồi. Là chủ nhà sao?
Choi In Seop đi ra trước hiên cửa nghiêng đầu hỏi: "Ai vậy ạ."
"Cậu In Seop, cậu có ở trong đó không?"
"...Anh... Lee Woo Yeon."
Tại sao Lee Woo Yeon lại tìm đến nhà cậu.
Choi In Seop giấu bức ảnh đang cầm ra phía sau lưng. À không, phải giấu ở một nơi nào đó không nhìn thấy được... trước tiên phải thế đã...
"Cậu đang ở trong đó phải không?"
"Ch, chờ một chút. Xin hãy chờ một chút..."
Choi In Seop quay người lại muốn tháo tấm bảng ra trước. Nhưng trước khi cậu kịp nói xong câu đó, cậu đã nghe thấy một âm thanh ầm ầm ở cửa chính. Choi In Seop ngạc nhiên co rúm vai lại rồi quay ra đằng sau nhìn.
Một lần nữa, rầm.
Nắm đấm cửa và bản lề vỗn dĩ nguyên vẹn bị đá vỡ, cánh cửa rơi xuống trên nền đất. Lee Woo Yeon đi giày chầm chậm tiến vào phòng.
"Chào cậu."
"Tại sao anh lại ở đây..."
"Vì tôi có vài điều muốn nói với cậu In Seop."
Cứ như một vị khách được mời tới, hắn không ngần ngại gì cứ thế tiến vào trong. Hắn đi cả giày vào rồi bắt đầu đưa mắt đánh giá bên trong căn phòng.
"Cậu định chuyển nhà à?"
"...Đ, đợi chút."
"Cậu gói ghém hành lý rồi gửi đi đâu hết rồi? Không còn đồ dùng nào cả luôn này."
"Đi, đi ra ngoài nói chuyện..."
Choi In Seop nắm lấy cánh tay của Lee Woo Yeon. Lee Woo Yeon vừa cười vừa gỡ tay của Choi In Seop ra. Lee Woo Yeon phát hiện ra tấm bảng dán ở giữa tường, hắn đưa tay chỉ nó rồi hỏi cậu: "Cái đó là gì vậy?"
"........"
"Không phải tất cả đều là ảnh của tôi sao?"
Lee Woo Yeon tiến lại gần tấm ván. Cậu quay đầu lại, trực giác của Choi In Seop cảm nhận được cậu sắp toi tới nơi rồi.
"Cậu chụp hết mấy tấm này từ khi nào thế? Oa, đúng là không đùa được mà."
Lee Woo Yeon bày ra khuôn mặt ngây thơ như một đứa trẻ, lần lượt nhìn lướt qua từng bức ảnh.
"Tấm này là 1 năm trước mà? Cậu In Seop, rốt cuộc cậu chạy theo tôi từ bao giờ thế?"
"..........."
Lee Woo Yeon vừa lục lọi tập tài liệu đã được sắp xếp theo năm vừa hỏi: "Cậu cũng thu thập cả những tài liệu khác nữa à?"
"Đ, đừng đụng vào nó!"
"Tại sao? Dù sao thì tất cả đều là tài liệu về tôi mà xem một chút thì đã làm sao nào."
"Không được. Không được đâu."
Không có tác dụng. Lee Woo Yeon cầm tập tài liệu lên rồi bắt đầu xem kỹ mọi thứ bên trong.
"Hahaha. Có đủ thứ hết nhỉ. Cậu gom cả cái này luôn à?"
"............."
"Rốt cuộc thân thế thực sự của cậu In Seop là gì vậy? À, hay phải gọi là Peter nhỉ?"
Ngay khi cái tên Peter xuất hiện từ miệng hắn, máu trong cơ thể cậu dường như muốn đóng băng lại, Choi In Seop thậm chí còn không thể thở nổi.
Lee Woo Yeon đá bộp bộp vào túi hành lý bằng đầu ngón chân, hỏi: "Đống này là gì vậy. Cậu đã chuẩn bị hết hành lý để trở về Mỹ à?"
Choi In Seop thậm chí còn không thể chạm mắt với hắn. Cậu đứng đó, bàn tay run rẩy nắm lấy vạt quần cố không ngã khuỵu xuống đất. Thấy Choi In Seop không trả lời bất cứ câu hỏi nào, Lee Woo Yeon bắt đầu lục lọi túi hành lý của cậu.
Lee Woo Yeon dùng đầu ngón tay gõ gõ vào cái ổ cứng được cậu gói cẩn thânn trong quần áo, nói: "Cậu định lấy cả ổ cứng máy tính đi à? Nếu mang cái này đi như thế này thì sẽ bị hỏng mất."
"........."
"Có gì ở trong đây mà cậu lại mang nó đi Mỹ?"
".........."
"Ở đây cũng đầy dữ liệu về tôi sao? Thật sự luôn?"
Choi In Seop không thể nói được gì hết bởi tất cả đều là sự thật. À không, phải là chắc chắn không thể nào nói gì được nữa. Tình huống hiện tại khiến cậu bàng hoàng và sợ hãi đến mức không thể nào thở nổi.
Lee Woo Yeon tìm thấy cuốn hộ chiếu trong hành lý, hắn mở nó ra bắt đầu đọc: "24 tuổi, là người Mỹ này. Cậu học tiếng Hàn từ ai vậy? Gần như hoàn mỹ luôn đó."
"........"
"Sao nào? Cậu nghĩ tôi không biết cả chuyện này à?"
"L, làm sao mà... từ khi nào..."
Lee Woo Yeon nắm lấy vạt áo của Choi In Seop. Hắn dùng sức xé nó ra, nút áo sơ mi lách cách rơi xuống sàn. Choi In Seop bàng hoàng cố gắng dùng tay sửa sang lại vạt áo nhưng vẫn không thể giấu được vết sẹo phẫu thuật rõ ràng còn sót lại trên ngực.
"Tôi đã thấy cái này. Khi cậu tắm ở nhà tôi."
"........."
"Vậy nên tôi đã nghĩ rằng Choi In Seop khoẻ mạnh trên giấy tờ và Choi In Seop này không cùng một người."
Một việc cậu không thể nào ngờ tới.
Nếu vậy thì gần như là ngay từ lúc cậu bắt đầu công việc, Lee Woo Yeon đã biết sự thật cậu mượn danh nghĩa của người khác. Nhưng rốt cuộc, tại sao hắn lại không nói gì về chuyện đó?
Lee Woo Yeon cứ như đọc hiểu được những gì cậu nghĩ thông qua biểu cảm của Choi In Seop, hắn ân cần thì thầm: "Tôi đã nghĩ là sẽ không sao. Dù gì thì tôi cũng sẽ sớm đuổi cậu đi. Nhưng dần dần, tôi lại thấy có sao đấy."
"........."
"Nhưng bây giờ thì tôi lại không thể nào không quan tâm rồi bỏ qua cho cậu được nữa rồi."
Lee Woo Yeon tươi cười rạng rỡ. Choi In Seop từng rất thích gương mặt tươi cười của hắn trên màn hình TV nhưng hiện tại thì cậu không thể nào nói thích nổi.
Cậu cảm thấy như cậu đang ngồi một mình xem bộ phim kinh dị đáng sợ nhất thế giới trong căn phòng tối tăm. Cậu muốn nhắm mắt lại và tắt TV đi nhưng cơ thể cậu lại cứng đờ nên chẳng thể làm như vậy, đó là khoảnh khắc khủng khiếp như thể những cảnh đáng sợ nhất đang được chiếu liên tục trước mắt.
Lee Woo Yeon nhặt tập tài liệu có ghi tên của Kim Hae Shin lên. Hắn nhìn những tấm ảnh đặt bên cạnh và cả bên trong tập tài liệu, nở nụ cười khẩy hỏi cậu: "Đây là bức ảnh mà cậu định chuyển cho Kim Hae Shin à?"
"Không phải. Tôi không định đưa hết đâu..."
"Cậu đã lựa chọn tấm nào ổn nhất rồi à? Là Kim Hae Shin gửi cậu In Seop đến đây? Kêu cậu điều tra sau lưng tôi?"
"Không! Chuyện đó, tuyệt đối không phải."
"Vậy thì là gì? Vì cậu ăn bám Kim Hae Shin nên cậu đã làm theo những gì được bảo à?"
Choi In Seop nghi ngờ chính đôi tai của mình. Tình huống mà Lee Woo Yeon liên tục phun ra những lời thô lỗ như vậy, cậu cảm thấy xa xạ cứ như một cảnh trong phim.
"Không, tôi còn không biết rõ người đó..."
"Cậu đã bị đe dọa?"
Bị nói trúng tim đen bờ vai Choi In Seop giật một cái, cậu ngẩng đầu lên. Khoé miệng của Lee Woo Yeon như ẩn như hiện nhấch lên. Hắn âm thầm nhếch khoé môi như thể muốn truyền tải sự phẫn nộ của mình cho đối phương, hắn dịu dàng tiếp tục nói: "Cậu nghĩ rằng chuyện cô ta biết, còn tôi thì lại không biết nên tôi mới ngậm miệng không nói gì à?"
Lee Woo Yeon vươn tay ra vuốt sợi tóc rối của Choi In Seop lên. Mái tóc đen mượt mà lướt qua đầu ngón tay của hắn. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của cậu khiến cậu nổi hết da gà. Cằm run lẩy bẩy đến nổi răng va cả vào nhau. Bây giờ Choi In Seop mới có thể cảm nhận được bằng toàn bộ cơ thể câu nói đó, rằng Lee Woo Yeon chính là người xấu.
Đôi mắt của Lee Woo Yeon nhẹ cong lên như trăng lưỡi liềm.
"Kh, không phải vậy..."
"Cậu đã cứu tôi những 3 lần, vậy mà lại bán tôi cho một đứa khốn khiếp như ả ta?"
"Không, tôi..."
Cơ thể Choi In Seop ngã xuống sàn cùng với tiếng chát điếng người. Trước khi cậu kịp nhận ra mình vừa bị bàn tay thon dài của Lee Woo Yeon tát vào má một phát thì tóc cậu đã bị hắn nắm lấy.
Lee Woo Yeon quỳ một gối ngồi trước mặt Choi In Seop, hắn dí mặt sát tới, hỏi cậu: "Nếu không phải như thế thì là gì?"
"Tôi... tôi..."
"Nếu không phải vậy thì là gì mà lại chụp hình người khác như thế này? Cậu là gì vậy? Chính miệng cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu là ai."
Tóc của cậu dường như sắp bị nhổ hết. Đau quá. Đau quá nên nước mặt cậu muốn chảy ra tới nơi. Nhưng một Lee Woo Yeon đang hỏi cung cậu như thế này quá mức đáng sợ, đáng sợ đến nổi cậu không dám tuỳ tiện rơi nước mắt.
Lee Woo Yeon cúi xuống nhìn bộ dạng run lẩy bẩy mím chặt môi của cậu với đôi mắt lạnh lùng. Hắn cứ tưởng rằng sau khi đánh gần chết bọn người Hàn gốc Hoa kia thì tâm trạng sẽ tốt hơn một chút, nhưng đừng nói là tốt hơn, sau khi đến đây thì tâm trạng của hắn như bu*i luôn. Lee Woo Yeon hét lên với Choi In Seop, cậu vẫn chưa thể nào đưa ra nổi một lời biện minh tử tế.
"Tôi bảo dùng chính miệng của cậu nói ra xem nào!"
"Tôi... tôi..."
Nước mắt của Choi In Seop chảy ròng ròng trên má. Nước mắt chảy đến môi, thấm đượm vết máu đã khô trên vết thương bị rách ngay miệng cậu.
Tựa như một người cá bị con người kéo vào rồi vứt trên đất liền Choi In Seop ngọ nguậy cơ thể, cậu không thể thốt ra được một câu nào hoàn chỉnh. Điều đó làm cho tâm trạng của Lee Woo Yeon trở nên thối tha hơn.
"Tại sao cậu không nói nổi? Cậu không có gì để nói sao?"
"........"
"Chỉ vì mấy tấm ảnh để bán tôi cho bọn phóng viên mà cậu giả vờ làm fan của tôi, giả vờ là người thích tôi nhất trong suốt thơi gian qua sao."
"...Tôi..."
Cậu không biết phải nói gì và bắt đầu nói từ đâu. Phải phủ nhận cái gì trong lời nói của Lee Woo Yeon, phải xin lỗi ở đâu, sự sợ hãi ngập tràn trong đầu của cậu, hiện tại cậu không thể nào nhìn nhận nổi sự việc.
"Nếu không có gì để nói, chúng ta có nên đến gặp cảnh sát không nhỉ? Choi In Seop, người đã cho cậu mượn danh nghĩa cũng đón tới đây đi, chúng ta phải bàn chút chuyện mới được."
Giọng nói của hắn tựa một lời khuyên chân thành nhưng sâu thẳm bên trong đó lại là sự uy hiếp sắc bén như dao. Choi In Seop xanh mặt lắc đầu nguầy nguậy. Cậu không muốn gây bất cứ phiền phức nào cho người mà cậu đã mượn danh nghĩa.
"Không, không. Tất cả đều là do tôi tự làm thế, người đó, người đó không có liên quan gì cả."
Nhìn thấy Choi In Seop quyết liệt bảo hộ cho người cậu mượn danh nghĩa, Lee Woo Yeon nâng mắt lên hỏi: "Cậu có quan hệ gì với cậu ta?"
Choi In Seop trả lời lại bằng giọng nghẹn ngào: "Không. Không có mối quan hệ nào cả. Người đó chỉ là... cần tiền, tôi thì... cần cái tên Choi In Seop."
Cái tên Choi In Seop cũng là tên thật của cậu. Cậu đã cố tình chọn người có cùng tên với mình. Để kết nối những thứ này lại với nhau cậu đã tìm đến một nhà môi giới, nhưng sau đó cậu lại bị người ta lừa. Sau một thời gian khó khăn tìm kiếm, thì chủ nhân cho cậu mượn danh nghĩa là một học sinh nghỉ học đang chăm sóc cho bạn gái bị bệnh nan y. Với điều kiện là sẽ không gây ra vấn đề gì hết, cậu đã hứa sẽ chỉ dùng nó để nguỵ trang xin việc trong ba tháng. Đó là tất cả. Choi In Seop không muốn cuộc sống của người khác trở nên hỗn loạn chỉ vì cậu.
"Thật sự, không có mối quan hệ nào cả. Là tôi... là một mình tôi..."
Lee Woo Yeon hỏi: "Một mình cậu làm sao?"
Tại sao? Rốt cuộc là tại sao.
Gặp được con người tên là Choi In Seop này, người đã khiến hắn đặt ra nhiều câu hỏi trong lòng nhất. Khi hắn biết được sự thật rằng cảm xúc của con người là thứ không thể nào hiểu được, Lee Woo Yeon đã không còn hỏi câu tại sao nữa rồi. Bởi vì hầu hết các trường hợp dù có nghe lý do đi nữa hắn cũng chẳng thể hiểu nổi.
Nhưng hành động của Choi In Seop lại mang theo câu hỏi tại sao trong lòng hắn. Mỗi khi cậu làm ra hành động hắn không thể nào hiểu được, hắn lại tò mò đến mức nổi máu điên cả lên.
"Tại sao cậu lại làm như vậy?"
Giống như đang khuyên bảo một đứa trẻ mắc lỗi, Lee Woo Yeon một tay nắm chặt tóc cậu một bên hỏi cậu. Khi nhìn thấy Choi In Seop không trả lời lại, chỉ bày ra gương mặt tím tái run bần bần, hắn lại hỏi một lần nữa: "Tại sao cậu lại làm vậy với tôi, tôi tò mò nên mới thế. Tôi thật sự tò mò đó."
".........."
"Nếu cậu không trả lời, tôi sẽ gọi Choi In Seop đó đến rồi hỏi vậy. Làm sao có thể để cho người không liên quan mượn danh nghĩa của mình được nhỉ."
Lee Woo Yeon nói xong định đứng dậy, Choi In Seop đã liều mạng nắm lấy vạt áo của hắn.
"Không được đâu, tôi sẽ nói cho anh biết. Tôi sẽ, nói tất cả, vì anh Lee Woo Yeon..."
Lee Woo Yeon đưa tay lau dòng nước mắt trên má cậu, nói: "Vậy à. Nói nghe thử xem, nói sao để tôi nghe lọt tai ấy."
"Bạn tôi,...đã từng thích anh... Jenny, bạn của tôi, đã, đã chết. Vì tôi không tin lời của cô ấy... hức, vì không tin tưởng cô ấy nên... Khi bạn tôi chết, tôi đã không ở bên cạnh cô ấy... Sau khi cô ấy chết tôi nhận được một lá thư. Cô ấy nói là tại anh, chính anh đã dồn cô ấy đến bước đường cùng... Bạn tôi đã tự sát... Cô ấy nói nếu cô ấy không làm như vậy thì mãi mãi tôi sẽ không thể tin tưởng cô ấy... Vậy nên, chính tôi đã khiến cô ây chết..."
Choi In Seop run rẩy như một con cún rơi xuống nước, cậu nói năng lung tung lộn xốn hết cả lên.
"Vì bạn, vậy nên, ý là cậu đang làm thế này chỉ vì những gì bạn cậu đã nói sao?"
"......"
Choi In Seop gật đầu. Nước mắt dính trên mi làm cậu không thể nhìn rõ phía trước, cậu vừa chớp mắt vừa gật đầu lia lịa.
"Cậu đến Hàn Quốc vì một người bạn?"
"...Vâng."
"Đến việc, cậu thu thập tài liệu của tôi, theo dõi, chụp ảnh, làm cả trợ lý.... Mạo hiểm tính mạng cứu sống tôi?"
"...Vâng."
Mặc dù tất cả không phải chỉ là vì Jenny, nhưng Choi In Seop vẫn trả lời như vậy. Lee Woo Yeon ngậm miệng lại một lúc rồi nhìn thẳng vào cậu, ngay lập tức hắn bật cười: "Hahahaha. Hahaha, tôi, thật là."
"........"
"Hahahaha, dm, bây giờ cậu đang kêu tôi tin lời nói đó của cậu ư?"
Hắn vung nắm đấm lên chân bồn rửa, tiếng loảng choảng vang lên rồi nó sụp xuống. Choi In Seop thở hổn hển trong sợ hãi, cậu đưa hai tay ôm chặt lấy đầu mình.
Lee Woo Yeon vươn tay nắm chặt cằm của In Seop ép cậu phải nhìn vào mắt hắn, nói: In Seop à, nếu cậu có đầu óc thì dù muốn nói dối đi chăng nữa, cũng nên lựa một lời nói dối đàng hoàng mà nói chứ."
"Th, thật đó ạ."
"Tôi không thể nghe lọt tai lời nói dối như tiểu thuyết hạng ba đó đâu. Nhé? Thà là cậu nói vì cậu thích tôi, nên mới đuổi theo tôi từ Mỹ tới tận đây còn hơn. Vậy nên cậu đã theo dõi, thu thập tài liệu, thậm chí là làm trợ lý của tôi. Dm, Choi In Seop không phải nếu cậu nói vì cậu muốn tôi chịch cậu nên mới theo tôi tới tận đây thì sẽ hợp lý hơn à?"
"Không, không. Không phải vậy, tôi thật sự... ghét anh Lee Woo Yeon... Vậy nên... vì phải ghét anh nên..."
Đáng lẽ phải ghét nhưng cậu lại không thể. Nếu nắm được điểm yếu rồi thì đáng lẽ cậu phải tố cáo hắn mà không chút lưỡng lự mới đúng, nhưng đến việc đó cậu cũng không thể. Đáng lẽ phải tin tưởng Jenny...Nhưng việc đó cậu cũng không làm được nốt. Choi In Seop không đạt được bất cứ điều gì ở Hàn Quốc, cậu đã định rời đi. Khoảng thời gian cậu không đạt được gì, khoảng thời gian cậu đã nổ lực vì Jenny, cứ thế cậu mang theo nó quay về Mỹ.
Lee Woo Yeon đứng dậy rồi đá vào bồn rửa. Tấm gỗ dày vỡ thành từng mảnh sau vài lần đá của hắn. Choi In Seop đã rất sợ Lee Woo Yeon. Vì quá sợ hãi nên cậu không có ý định ngăn cản hắn, cũng không có ý định chạy trốn hay suy nghĩ nào khác cả.
Lee Woo Yeon dừng đá và quay lại nhìn Choi In Seop.
Không phải là một khuôn mặt đặc biệt tức giận hay bực bội. Chỉ là không có biểu cảm gì trên đó hết. Biểu cảm trắng như tờ giấy mang lại cảm giác đáng sợ.
Lee Woo Yeon cúi xuống nhìn Choi In Seop và xoè tay ra: "Tôi sẽ đếm đến năm."
"........."
"Trong năm giây đó, cậu hãy nói cho tôi một lý do khiến tôi có thể nghe lọt tai đi. Nếu không thì tôi sẽ đưa người cho cậu mượn danh nghĩa, hoặc đứa bạn đã chết của cậu, hoặc cái quái gì gì đó tới đây để hỏi xem rốt cuộc lý do cậu làm tôi thành như thế này là vì sao, vậy nên từ giờ hãy nói cho tử tế vào."
"...Tôi..."
"Năm."
"Bạn tôi, bạn tôi thích Phillip, tên là Jenny, tóc vàng và hơi mũm mĩm..."
"Bốn."
"Cô ấy đã nhận được thiệp mời nên tôi đã cùng cô ấy tới đó. Nhưng không phải vậy, mọi người hắt nước bẩn vào Jenny...."
"Ba."
"Jenny, chết rồi, bạn tôi, vậy nên, do, do anh nói dối bạn tôi, đáng lẽ, tôi phải tin cô ấy những..."
"Hai."
"Thật đấy, tôi nói thật mà. Tôi không có nói dối anh."
"Một."
Lee Woo Yeon kết thúc đếm ngược.
"Trước tiên tôi sẽ giết Choi In Seop thật sự trước rồi tới cậu sau."
Choi In Seop nói không được, rồi bám lấy chân của hắn. Mặc dù biết rằng lời nói giết người của hắn là một biểu hiện phóng đại nhưng lời nói đó đã quá đáng sợ. Nếu cứ thế để Lee Woo Yeon đi thì dường như sẽ có chuyện lớn xảy ra với Choi In Seop cho cậu mượn danh nghĩa kia. Người đó cần tiền và cậu thì cần danh nghĩa. Việc cố tình chọn cái tên Choi In Seop hoàn toàn là tham vọng riêng của cậu. Cậu thực sự muốn đứng trước Lee Woo Yeon bằng tên tiếng Hàn của bản thân chứ không phải tên của người khác. Dù sao thì Lee Woo Yeon cũng không biết Peter, nên hắn cũng không thể nào nhớ được tên tiếng Hàn của Peter là In Seop.
...Nhưng để mà nói cậu hoàn toàn không mong hắn nhớ mang máng một chút gì đó về cậu là giả. Choi In Seop muốn ngăn cản bằng mọi giá, cậu không muốn người ngoài bị liên luỵ vì lòng tham không đâu của cậu.
"Tên tôi cũng là Choi In Seop. Vốn dĩ là In Seop rồi mà. Đó là lí do tại sao tôi chọn nó. Người đó không có liên quan gì cả."
Lee Woo Yeon còn không thèm giả vờ nghe thấy. Choi In Seop liều mạng bám lấy hắn. Hiện tại cậu chỉ muốn ngăn hắn lại bằng mọi giá.
"Tôi thích anh, tôi thích anh nên mới thế. Vì quá thích nên thế, tôi, làm tất cả...Không liên quan tới ai hết. Tất cả đều là do tôi làm.... tôi thích anh."
Choi In Seop chưa bao giờ nghĩ rằng cái ngày cậu thổ lộ lòng mình với người đàn ông này sẽ tới. Khi cậu thích hắn với tư cách là Peter, trước khi cậu kịp nhận ra đó là tình yêu thì cậu đã nếm được mùi thất vọng rồi. Khi cậu đến Hàn Quốc và lại một lần nữa gặp nhau, đó là lúc cậu không nên thích hắn. Nhưng cậu đã từng mơ qua về việc tỏ tình với hắn. Những lúc cậu muốn đến gần chàng trai ngồi đọc sách bên cửa sổ để tỏ tình thì cậu lại bừng tỉnh trong cơn mộng.
Trong hiện thực, cậu không thể nào tỏ tình với hắn. Nhưng trong mơ cậu đã từng hy vọng rằng sẽ tốt biết bao nếu một lúc nào đó cậu có thể thổ lộ lòng mình cho hắn nghe.
Nhưng, tình huống hiện tại là một cảnh mà cậu chưa từng nghĩ đến cả trong mơ lẫn trong thực tế. Choi In Seop chìm trong nỗi sợ hãi tràn ngập nước mắt và nước mũi, cậu liều mạng nói rằng cậu thích Lee Woo Yeon.
"Tôi thích anh. Vì, vì tôi thích anh Lee Woo Yeon... nên mới theo dõi anh. T, tất cả những người khác tuyệt đối không phải là người xấu, vậy nên một mình tôi tới đồn cảnh sát là được."
"Lời nói đó có phải là thật không?"
Lee Woo Yeon hỏi. Choi In Seop gật đầu như muốn gãy cổ tới nơi. Bây giờ đối với cậu, việc bảo vệ người cho cậu mượn tên Choi In Seop được ưu tiên hàng đầu.
Choi In Seop đã rất sợ Lee Woo Yeon. Cảm giác dù đã nói hết ra rồi nhưng đối thoại vẫn đi vào ngõ cụt. Cậu có suy nghĩ hiện tại chỉ cần ngăn được hắn, cậu có thể vứt bỏ cả lòng tự trọng.
"Th, thật ạ. Đó là sự thật."
"........"
"Tôi, thích, Lee Woo Yeon với ý đồ xấu xa như thế, nên mọi chuyện mới thành ra thế này đó ạ."
Choi In Seop dùng lòng bàn tay che mặt lại. Lời nói được nói ra với mục đích trốn tránh khỏi tình huống này lại pha trộn cả tấm chân tình thật sự của cậu. Ngay từ đầu, tất cả những việc này đã bắt đầu chỉ vì chính cậu đã thích Lee Woo Yeon, thích Phillip với một tâm tư xấu xa. Nếu bản thân không thích Phillip thì cậu đã không đối xử lạnh lùng với Jenny đến thế, và cô gái bị bỏ lại một mình đó sẽ không lựa chọn cực đoan như vậy.
Kết quả, người xấu xa nhất chính là cậu.
"Tôi sẽ đốt tất cả các bức ảnh. Vậy nên..."
"Vậy nên?"
"Đối với Choi In Seop kia, làm ơn..."
Choi In Seop chắp hai tay lại quỳ xuống.
Bàn tay đang bó bột của Choi In Seop vì cố gắng cứu hắn đã lọt vào mắt Lee Woo Yeon. Cảm xúc lạ lẫm mà hắn đã quên lại lần nữa râm ran lan rộng trong lòng. Hắn đã từng nghĩ rằng khuôn mặt khi khóc của Choi In Seop rất đẹp, nhưng bây giờ dù hắn có đang nhìn vào nó nhưng hắn lại hoàn toàn không thấy vui vẻ chút nào. Hắn cảm thấy tâm trạng như sh*t khi nhìn thấy bộ dạng run rẩy và khuôn mặt trắng bệnh đầy nước mắt nước mũi của cậu.
Thứ khiến hắn thấy chó má nhất, chính là không biết chừng cái câu chuyện như rác hạng ba cậu nói kia lại là lý do thật sự của cậu cũng nên. Hắn nhìn cậu khóc lóc đeo bám cầu xin hắn vì sợ người cho cậu mượn danh nghĩa vướng vào rắc rối này là hiểu, cái tên điên chết tiệt này thực sự có khả năng sẽ vì bạn bè mà làm thế lắm chứ.
Lee Woo Yeon bỗng nhiên nổi máu điên tiết khi nghĩ tới người khiến cậu như thằng ngu không phải là hắn, mà lại là người khác.
Lee Woo Yeon hỏi: "Cậu thích tôi đến vậy sao?"
Choi In Seop gật đầu với khuôn mặt nhếch nhác. Thấy cậu như thế, Lee Woo Yeon âm thầm nhìn cười.
Hắn tầm nghĩ, nếu cậu thực sự thích hắn, thì cậu sẽ có ý thức muốn cho đối phương nhìn thấy hình ảnh đẹp nhất. Chứ ai lại lôi thôi như thằng đần, đến phép lịch sự tối thiểu cũng chẳng có như cậu không.
"Cậu thích tôi nên đã đuổi theo tôi từ Mỹ đến tận đây? Cậu định rình mò tôi à?"
"...Vâng."
"Thích đến mức nào mới được?"
"........!"
"Cậu thích tôi đến mức nào?"
Khuôn mặt của Choi In Seop đỏ bừng lên. Nước mắt chảy ròng ròng, nước mũi, khuôn mặt hỗn độn đã thế lại đỏ bừng cả lên, đúng là lố bịch. Lee Woo Yeon thầm cười nhạo Choi In Seop rồi cúi người xuống dùng tay lau sạch mặt cậu.
"Cậu thích tôi đến nhường nào mà lại làm loạn ra đến như thế này?"
"........"
"Cậu nghĩ tôi sẽ tin nó à? Chỉ cần cậu nói rằng cậu thích tôi, thì tôi phải tin cậu sao? Cậu tưởng tôi là một kẻ ngốc như cậu In Seop đây à?"
"T, tôi thích anh. Th, thật lòng đấy ạ."
"Được rồi, vậy thì. Chúng ta cùng xem xem nó có phải là thật lòng hay không sao."
Lee Woo Yeon dùng mu bàn tay vỗ hai lần vào má Choi In Seop rồi đứng dậy. Hắn kéo khoá quần xuống, lấy cây gậy thịt thô to tím đen trong quần lót ra.
Choi In Seop chớp đồi mắt to dõi theo từng hành động của hắn.
"Khiến tôi tin cậu đi."
"...Vâng?"
"Nó là thật lòng hay giả dối, cậu thử khiến cho tôi có thể tin cậu đi."
Choi In Seop vẫn chưa hiểu Lee Woo Yeon đang nói gì nên chỉ mở to mắt nhìn hắn.
"Nghe nói cậu thích tôi nên đã đến tận đây mà. Để xem cậu thích đến mức nào."
Lee Woo Yeon đưa dương vật của hắn tới trước mặt Choi In Seop. Phải đến lúc đó Choi In Seop mới nhận ra phương pháp thuyết phục hắn là gì. Sự kinh ngạc thoáng chốc lướt qua khuôn mặt xanh mét không có chút huyết sắc nào của câu.
"C, cái gì..."
"Sao nào? Cậu chỉ nói chơi thôi à?"
"Tôi, tôi...."
"Nếu cậu thích tôi đến mức tới tận đây như vậy, thì chỉ bấy nhiêu đây thành ý chẳng lẽ cậu không cho tôi thấy được à."
Choi In Seop toàn thân kiệt sức ngồi phịch ra phía sau. Dù cậu đã lắc đầu vẫy tay nhưng Lee Woo Yeon vẫn kiên quyết. Bàn tay to lớn nắm chặt chiếc cằm đang run rẩy của cậu. Lee Woo Yeon nhét ngón cái vào miệng của Choi In Seop làm cho cằm cậu hạ xuống dưới, mở miệng ra.
"Để tôi xem cậu làm tốt đến mức nào.'
"Kh, không thích, tôi..."
"Cậu không thích? Tôi á?"
Choi In Seop lắc đầu. Nếu nhất định phải nói là thích hay không thích thì đúng là cậu thích hắn rồi. Cậu đã nghĩ rằng không được thích Lee Woo Yeon và cố gắng đè nén trai tim mình xuống, nhưng cậu đã từng thích hắn và bây giờ cũng đang thích hắn. Vì tình cảm đó mà cuối cùng cậu đã quyết tâm mang tất cả mọi thứ trở về Mỹ.
Nhưng tình huống hiện tại đã vượt quá suy nghĩ của cậu.
"Vậy thì thử đi. Cậu thích tôi đến nhường nào, hãy thuyết phục bằng cơ thể này xem."
Lee Woo Yeon mở miệng của Choi In Seop và đẩy dương vật của mình vào trong đó. Cảm giác ngột có một thứ to lớn đi vào miệng khiến Choi In Seop theo phải ứng tự nhiên nôn khan rồi giật lùi người về sau.
"Ư....ức."
Lee Woo Yeon lại nắm chặt lấy tóc của Choi In Seop.
"Nếu cậu không muốn làm tổn thương người vô tội, thì hãy làm cho tốt vào."
"........"
Lee Woo Yeon lại đưa ngón tay vào rồi cạy miệng cậu ra.
"Mở miệng ra, đúng vậy. Nuốt nó vào, đến tận gốc luôn."
Choi In Seop nhắm chặt mắt lại, cậu há miệng to nhất có thể ngậm lấy dương vật của người đàn ông. Dù vẫn chưa làm gì nhưng cảm giác có một thứ to lớn chen vào miệng vẫn khiến cậu nôn khan liên tục. Nhưng, Lee Woo Yeon lại nắm đầu Choi In Seop không buông.
"Nào thử liếm nó đi. Đúng vậy, làm như thế đó."
Lee Woo Yeon ôm đầu cậu di chuyển đâm vào rút ra. Mỗi khi dương vật đỏ thẫm trướng to chạm vào cuống họng, nước mắt của Choi In Seop lại tuôn ra. Nước miếng chảy ra bên khoé miệng đang mở của cậu. Tiếng nhóp nhép đều đều vang lên trong căn phòng gác mái trống rỗng.
Lee Woo Yeon ân cần hỏi: "Thích đến vậy à? Thích tôi đến mức ngậm mút dương vật đàn ông cũng chảy cả nước miệng ròng ròng luôn sao?"
Choi In Seop không thể trả lời vì miệng đang bị thứ to lớn kia lấp đầy.
"Dùng lưỡi liếm tới gốc luôn nào, ha a.... nhìn cậu liếm trông có vẻ ngon miệng đấy."
Ánh nhìn dai dẳng của Lee Woo Yeon quét qua gương mặt của Choi In Seop như thể muốn nuốt trôi cậu. Dù cậu đã mở miệng to hết cỡ nhưng cảm giác dương vật liên tục mạnh mẽ rút ra đâm vào trong miệng, khiến lưỡi của cậu muốn động cho tử tế cũng chả động nổi.
Kỹ năng dùng miệng lóng ngóng không còn gì bằng. Tệ đến đến mức thua cả lần hắn được khẩu giao lúc mười mấy tuổi. Cậu chỉ mở miệng ra đó rồi đầu trước sau đưa đẩy, hết.
Đây chỉ là hình phạt hắn muốn hành hạ Choi In Seop vì đã dám dùng một cái lý do giả dối để lẩn trốn tình hình. Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác cũng không đến nổi nào. Nhìn bộ dạng cái miệng kia nhai liếm ngấu nghiến dương vật to lớn cũng không tồi.
Lee Woo Yeon khẽ chẹp miệng mình khi cúi nhìn hình ảnh dương vật của mình đâm vào bên trong miệng nhỏ của Choi In Seop. Lông mi đen láy của cậu vẫn còn đọng nước mắt.
Dường như Choi In Seop cảm nhận được ánh mắt của hắn nên cậu ngẩng đầu lên nhìn. Nước mắt đọng lại trên mi chảy xuống má cậu.
Ngay sau đó máu toàn cơ thể cứ như dồn dập đổ xuống thân dưới của Lee Woo Yeon.
"Dcm..."
Hắn nắm lấy đầu nhỏ của Choi In Soep bằng cả hai tay rồi bắt đầu ra vào nhanh chóng. Cảm giác dương vật cứng ngắc xâm phạm trong miệng thật tuyệt vời. Choi In Seop không thể theo kịp những chuyển động quá thô bạo này nên cậu đã cố gắng lùi mặt ra phía sau, nhưng Lee Woo Yeon tuyệt đối không buông tha cho cậu.
Cảm giác thật tuyệt vời. Hệt như đang xỏ xuyên trong cái động của phụ nữ. Choi In Seop thở hổn hển, cậu vung vẩy cánh tay. Dương vật nóng bỏng đã lướt qua lưỡi và răng của Choi In Seop.
"Ha a... thích không? Thích muốn chết nhỉ?"
"......!.........!"
"Mẹ kiếp.... ha a."
Lee Woo Yeon năm lấy đầu cậu rồi thúc sâu vào cổ họng, sâu đến mức khuôn mặt của Choi In Seop gần sát đám lông đen của hắn.
Tinh dịch nóng hổi bắn ra trong miệng của Choi In Seop. Chất lỏng chảy ra từng giọt từng giọt làm ướt môi lẫn cằm của cậu.
Lee Woo Yeon khép hờ mắt tận hưởng cảm giác sung sướng rã rời của việc xuất tinh. Choi In Seop đẩy hắn ra rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cậu cứ thế chạy vào nhà vệ sinh, đỡ lấy bồn cầu và bắt đầu nôn.
"Oẹ...Oẹ ... Khụ khụ..."
Cơn buồn nôn dâng lên tận mấy lần, Choi In Seop ngồi ôm lấy bồn cầu nôn một lúc lâu. Khi không còn gì có thể nôn ra được nữa, cậu cạn kiện sức lực ngồi phịch trên nền nhà vệ sinh. Cậu ngẩng đầu lên, thấy Lee Woo Yeon đang nghiêng người tựa vào cửa nhìn cậu.
"Không sao chứ?"
Giọng nói dịu dàng đến nổi cậu khó có thể tin được người hiện tại và người tàn nhẫn khát cầu dục vọng của bản thân ban nãy là cùng một người.
"........."
Choi In Seop cắn chặt môi và cúi đầu xuống. Những gì cậu cảm thấy bây giờ là buồn bã, là tức giận, là nhục nhã, hay là tâm trạng hỗn loạn và phức tạp, thậm chí cậu còn không thể phân biệt được. Nước mắt cậu trào ra. Với đôi bàn tay run rẩy vì mệt mỏi, Choi In Seop ôm lấy khuôn mặt muốn che giấu sự nhục nhã của bản thân.
"Làm tốt lắm."
".........."
Được rồi. Bây giờ đã kết thúc rồi.
Mọi thứ đã kết thúc. Cậu sẽ không cần phải cảm nhận những cảm xúc mà cậu đảm đương không nổi như thế này nữa. Cậu thầm nghĩ, làm tốt lắm, làm tốt lắm, chịu đựng tốt lắm...Bây giờ kết thúc rồi.
Choi In Seop ngồi trên sàn nhà tắm lạnh lẽo vừa khóc nức nở vừa tự xoa dịu tâm trạng của bản thân.
Lee Woo Yeon kéo Choi In Seop nức nở khóc dậy, dịu dàng thủ thỉ: "Vậy thì lần sau hãy cố gắng làm tốt hơn nữa nhé."
Hắn bỏ lại lời thì thầm ngọt ngào như ác ma cho cậu. Tinh thần của Choi In Seop dần trở nên mơ hồ, bởi vì thứ chờ đợi cậu phía sau mới thực sự chính là địa ngục.