Trở về nhà và sắp xếp đống quần áo, Choi In Seop nở một nụ cười mệt mỏi.
Không ngờ lại đơn giản như vậy.
Khi cậu bày tỏ ý định từ chức tại văn phòng, đúng như dự đoán của cậu ban đầu giám đốc Kim đã nhảy dựng cả lên, nhưng sau khi xác nhận Choi In Seop thực sự kiên quyết muốn nghỉ việc nên anh ấy đành chấp nhận với khuôn mặt đầy miễn cưỡng.
Lee Woo Yeon đã nhăn mày trầm ngâm nhìn Choi In Seop một lúc lâu mà không hề nói lời nào, hắn bóp trán. Hắn dùng tay nắm lấy cằm rồi cúi đầu xuống nên cậu không thể xác định được biểu cảm lúc đấy của hắn đã như thế nào.
Sau đó, Lee Woo Yeon đưa tay ra trước mặt Choi In Seop rồi nói: "Thời gian qua cậu đã vất vả rồi. Cảm ơn cậu."
Choi In Seop do dự nắm tay Lee Woo Yeon. Khoảnh khắc bàn tay to lớn bao quanh bàn tay mình, nước mắt cậu muốn rơi ra tới nơi. Khi bắt đầu công việc này, đây là bàn tay đầu tiên mà cậu đã nắm. Nhiệt độ âm ấm từ bàn tay cậu đang nắm đó trở nên xa dần, Choi In Seop bỗng nhiên hiểu được. Bây giờ thật sự là lần cuối cùng rồi. Và, ngày cậu được nắm lấy bàn tay này sẽ không bao giờ đến nữa.
Sau đó thì trưởng phòng Cha nhận được liên lạc liền chạy đến, anh ấy chỉ khẽ vỗ vai Choi In Seop với khuôn mặt không biết nên nói gì. Choi In Seop đã nói rằng cậu sẽ làm việc đến nốt tuần này, nhưng Lee Woo Yeon đã lắc đầu một cách dứt khoát.
Khi hắn nói rằng không thể nào gây phiền toái cho người đã nghỉ việc được nữa, Choi In Seop đã cảm nhận được một khoảng cách rõ ràng ở đây. Cậu nhận ra rằng mình không còn lý do gì để ở đó nữa nên cậu đã chào hỏi mọi người rồi rời khỏi văn phòng.
Trưởng phòng Cha nói rằng sẽ tiễn cậu xuống dưới, nhưng Choi In Seop đã cật lực từ chối. Lee Woo Yeon chỉ nở nụ cười tiêu chuẩn rồi đứng vẫy tay từ trong phòng giám đốc.
"Kết thúc rồi..."
Thật sự đã có rất nhiều việc xảy ra.
Cậu nhớ lại những khoảng thời gian đã cố gắng nỗ lực để đến được đây. Là con đường cậu đến khi tự buộc chính mình phải chịu tội với Jenny. Mặc dù nắm trong tay kết quả rồi nhưng cậu không thể quyết định nổi nên làm như thế nào. Choi In Seop đã hạ xuống quyết tâm, cậu sẽ ôm lấy kết quả đó và trở về Mỹ.
Dù cậu có không quyết định ngay bây giờ thì cũng không có gì khác đi cả. Sáng sớm hôm qua, sau khi cậu hạ được quyết tâm thì suy nghĩ rối rắm như sợi chỉ trong đầu cậu đã nhanh chóng được sắp xếp lại.
Mặc dù cậu sẽ không giao bất cứ thứ gì cho phóng viên Kim Hae Shin. Nhưng trong số các tài liệu phức tạp liên quan tới phụ nữ của Lee Woo Yeon mà cậu thu thập được, cậu chỉ cần chuyển giao một vài bức ảnh không gây nguy hiểm gì nhất là được.
Thế là được chứ gì.
Choi In Seop sắp xếp lại quần áo để vứt và quần áo mang đi, cậu cứ thế nhìn quanh căn phòng gác mái của mình một lần lại thêm một lần.
****
"...Yeon, cậu Lee Woo Yeon!"
"À, vâng."
"Cậu Woo Yeon, cậu có đang nghe không? Cậu thử nghĩ xem phương pháp thứ mấy là tốt nhất chưa?"
"Để xem nào. Tôi vẫn đang suy nghĩ thêm. Tôi sẽ bàn bạc lại với cả giám đốc."
"Được rồi. Vậy hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi. Vì hồn Lee Woo Yeon dường như đang ở một nơi khác thì phải."
Lee Woo Yeon miễn cưỡng cười rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Khi nhìn thấy trưởng phòng Cha đứng dậy từ xa, PD đã nghiêng đầu hỏi: "Nhưng trợ lý của cậu đi đâu rồi? Cậu bé trợ lý có đôi mắt to ơi là to và làm việc rất tốt ấy."
"Cậu ấy đã nghỉ việc rồi ạ."
"Vậy sao? Tiếc quá. Là một cậu bạn làm việc rất tốt và trông rất thành thật kia mà. Nếu có số điện thoại thì cho tôi đi. Nếu cậu bé ấy có suy nghĩ thì tôi phải bảo cậu ấy tới công ty tôi làm việc mới được."
"Cậu ấy sẽ không có suy nghĩ đó đâu."
"Có thể có đấy. Sao vậy? Cậu tiếc vì cậu bé ấy đột nhiên nghĩ việc nên không muốn nhường cho nơi khác à."
"Hahaha. Làm gì có chuyện đó ạ."
Lee Woo Yeon mỉm cười sảng khoái rồi cúi chào đạo diễn Kim. Sau khi Choi In Seop nói rằng sẽ nghỉ việc và đi về, trưởng phòng Cha đã chấp nhận làm trợ lý của Lee Woo Yeon với khuôn mặt như một ông già sắp chết tới nơi.
Đây là một công ty không có gì thay đổi nhiều chỉ vì một người xin nghỉ việc. Vì trong một thời gian ngắn, dù không phải là trưởng phòng Cha đi nữa thì chỉ cần giao việc lái xe tạm thời cho ai đó thôi là được.
Khi Choi In Seop đột ngột nói rằng cậu muốn nghỉ việc, mặc dù ban đầu giám đốc Kim và trưởng phòng Cha có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó hai người họ lại bày ra vẻ mặt thấu hiểu, việc gì đến rồi cũng phải đến. Họ tin chắc rằng Lee Woo Yeon chắc chắn đã ngấm ngầm làm cái gì đó thì Choi In Seop mới xin nghỉ việc.
Người bàng hoàng nhất tại nơi đó không phải ai khác, chính là Lee Woo Yeon.
Cảm giác của hắn lúc đấy cứ như một con chim sẻ hắn đang nắm trong tay đột nhiên cắn vào mu bàn tay, sau đó bay lên thẳng cành cây.
"Tôi đã đối xử rộng lượng với cậu, vậy mà..."
Lee Woo Yeon đã sớm biết sự thật rằng Choi In Seop này cùng với Choi In Seop trên tài liệu không cùng một người. Hắn đã nghĩ rằng dù sao cũng sẽ đổi người, chẳng liên quan gì hết nên hắn mới không nói gì cho giám đốc Kim nghe.
Việc khiến bắn thay đổi suy nghĩ đó là ngày chính miệng Choi In Seop gọi hắn là Phillip. Lee Woo Yeon đã huy động mối quan hệ để điều tra xem rốt cuộc Choi In Seop hiện đang làm trợ lý của hắn là ai. Không lâu sau đó một cuộc điện thoại rất tồi tệ được gọi đến. Không thể tìm thấy người phù hợp với bức ảnh hắn gửi ở Hàn Quốc. Lee Woo Yeon yêu cầu đối phương có thể đưa cho hắn kết quả thuyết phục hơn rồi cúp máy.
Vào ngay ngày hôm qua trong lúc hắn đang xung mãn làm tình thì đã nhanh chóng nhận được kết quả. Hắn vừa xem xét thông tin cá nhân của Choi In Seop đựng trong phong bì tài liệu vừa nghĩ rằng đúng là trên thế giới này không có gì là không thể làm được bằng tiền. Nếu dụng tâm tìm kiếm thì với mức độ này có thể dễ dàng điều tra ra được, nhưng rõ ràng là lúc tìm người giám đốc Kim đã chẳng làm ra được cái thể thống gì cả. Một kẻ giống Kim Hae Shin nói mình sẽ làm trợ lý, cứ như vậy giám đốc Kim vừa hớn hở hoan hô vừa nhận người ta vào làm.
Đầu tiên hắn định tìm đến văn phòng để nói chuyện với giám đốc Kim, nhưng khi đến hắn lại nhìn thấy phần gáy quen thuộc đã từng nhìn qua rất nhiều lần đang đi vào thang máy. Lee Woo Yeon ngăn thang máy lại rồi đi lên văn phòng cùng Choi In Seop.
Tại đó Lee Woo Yeon đã muốn đề ra một kiến nghị cuối cùng. Choi In Seop có vẻ đã vô cùng ngạc nhiên. Lee Woo Yeon đã nghĩ rằng Choi In Seop đương nhiên sẽ chấp nhận đề nghị của hắn.
Tuy nhiên, câu trả lời phát ra từ miệng Choi In Seop thiếu điều muốn bổ phần gáy của Lee Woo Yeon ra làm đôi.
Một Choi In Seop đã cư xử như thể dù trái đất này có còn lại một nửa thôi thì cậu cũng sẽ không nghỉ việc. Thế nhưng cậu lại vô tư như không hề hấn gì mà phun ra câu cậu muốn nghỉ việc. Nó tự nhiên đến nỗi ban đầu Lee Woo Yeon thậm chí còn nghĩ rằng mình đã nghe sai. Tuy là giám đốc Kim đã cố ngăn lại bằng cách nói rằng làm gì có chuyện đột nhiên xin nghỉ vậy được chứ, nhưng Choi In Seop đã tỏ ý muốn nghỉ việc dứt khoát đến mức tưởng chừng trong cơ thể bé nhỏ ấy đang dấu kín một lưỡi dao sắc bén.
Hắn đã giúp cậu xoá sổ Kang Young Mo, chặn rượu giúp cậu, đến cả việc cậu bị chuốc uống thuốc làm càn hắn cũng nhẫn nhịn bỏ qua cho cậu. Thế mà cậu lại đánh sau gáy hắn một cú thế này.
Vừa đi bộ đến bãi đậu xe vừa nghĩ tới chuyện đó, Lee Woo Yeon lại cảm thấy cơn giận sục sôi đang dâng lên trong máu. Thật sự để mà nói thì Lee Woo Yeon chẳng bị thiệt hại gì cả. Trợ lý chỉ là đồ dùng một lần thôi nên cứ tìm người khác thế vào là được.
Nhưng cái quan trọng là hắn cảm thấy dường như hắn đã bị thiệt hại nên tâm trạng không được tốt cho lắm.
Tuy hắn là người đã nói rằng, cậu đi mạnh giỏi rồi yêu cầu bắt tay với cậu, nhưng sâu bên trong thâm tâm hắn đã nghĩ rằng, liệu hắn có nên cứ thế bẻ gãy cổ tay cậu luôn hay không.
"Đáng lẽ mình nên bẻ nó ra làm đôi mới phải..."
Lee Woo Yeon vừa lẩm bẩm vừa lên xe. Trưởng phòng Cha quay lại phía sau nhìn hắn rồi hỏi: "Nói gì đó."
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đầy râu đó, Lee Woo Yeon bỗng nhiên thấy tức giận mà không rõ lý do là vì sao.
"Em không nói với trưởng phòng."
" ..Được rồi. Bàn xong việc chưa?"
"Chưa xong. Bàn như sh*t ấy ạ."
"......Bây giờ phải đi đâu đây?"
"Trợ lý phải tự biết mà lo liệu đi chứ, em làm sao biết được?"
Trưởng phòng Cha thở dài rồi lấy điện thoại ra gọi điện đến văn phòng. Sau khi nói chuyện điện thoại với nhân viên phụ trách lịch trình xong, anh ấy nhìn chằm chằm vào Lee Woo Yeon.
"Nghe bảo hôm nay hết lịch trình rồi?"
"Thì có ai nói gì đâu?"
"........"
Trưởng phòng Cha nhớ lại hình ảnh giám đốc Kim khóc lóc vừa bám lấy anh ấy vừa hỏi tình bạn là chi, rồi nào bạn bè là phải giúp nhau, nhờ anh ấy làm trợ lý giúp cho Lee Woo Yeon.
"Vậy thì về nhà."
Trưởng phòng Cha khởi động xe, từ từ lái xe ra khỏi bãi đỗ xe. Lee Woo Yeon ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trưởng phòng Cha ghét sự im lặng khó chịu này, anh bật radio lên rồi mở cửa sổ xuống. Đến bây giờ, khi cơn gió mềm mại thổi vào trong xe, tâm trạng khó chịu của trưởng phòng Cha mới vơi đi đôi chút. Anh ngâm nga bàn hát trong cổ họng, nhưng còn chưa ngâm tròn một câu hát đã bị cắt ngang.
"Dm, ồn vãi đạn ạ."
"........"
"Tắt radio hộ cái ạ."
"......."
Thằng chó đẻ. Đáng ghét.
Trưởng phòng Cha âm thầm nuốt xuống cục tức trong lòng, vươn tay tắt radio. Trong xe lại một lần nữa chìm trong sự im lặng khó chịu.
Trưởng phòng Cha thầm hối hận về cuộc sống và tự hỏi tại sao anh lại phải làm như vậy ở cái độ tuổi này cơ chứ. Khoảnh khắc nhìn thấy tờ note ghi "Công việc của hôm nay" do Choi In Seop dán bên cạnh ghế lái, trưởng phòng Cha đã rất xúc động khi nghĩ đến đôi mắt hiền lành của Choi In Seop.
Anh ấy nghiến răng nhìn Lee Woo Yeon nói: "Có chuyện này, tôi đã không định nói đâu nhưng..."
"Nếu đã không định nói thì sau này cũng đừng nói nữa."
"...Không, dù vậy thì chắc tôi phải nói một chút. Cậu, hãy sửa tính cách đó đi. Nếu sửa thì Choi In Seop sẽ xin nghỉ việc chắc?"
"........."
Khi nhìn thấy Lee Woo Yeon ngậm miệng không nói gì, trưởng phòng Cha cảm thấy mình đã nói đúng bèn tiếp tục nói: " Sau lưng thì tôi không biết cậu quấy phá cậu ấy thế nào nhưng trước mặt nào là giả vờ đối xử tốt với Choi In Seop, nào là ký tiếp hợp đồng 3 năm, cái này cái kia, giờ thì nhìn xem. Cuối cùng thì Choi In Seop hiền lành cũng xin nghỉ việc rồi kìa. Sau này giám đốc sẽ gọi cậu đến và nói lại lần nữa, nhưng dù có đưa ai đến thì kết quả vẫn...."
"Aiz! Chết tiệt!"
".........!"
Lee Woo Yeon dùng khuỷu tay đập vào cửa kính xe, kính xe ghế sau cứ thế nứt ra một đường. Lee Woo Yeon liên tục dùng nắm đấm đập vào kính xe vài lần nữa như thể muốn đem cơn giận này trút hết lên nó. Trưởng phòng Cha bắt đầu suy suy nghĩ rằng liệu anh có nên trực tiếp nhảy ra khỏi ghế lái xe luôn hay không.
"Lee, Lee Woo Yeon... Mọi người bên ngoài..."
"Mọi người làm sao?"
"........"
"Choi In Seop tốt bụng của mấy người, thằng chết tiệt, thằng khốn đó không thích nên cậu ta đi thôi, anh kêu tôi phải làm sao mới được chứ?"
"Kh, không phải cậu bày trò gì đó nên cậu ấy mới thôi việc à...?"
"Bày trò cái quái gì mà bày trò. Dm, là thằng khốn đó bày trò trước còn tôi mới là người nhắm mắt làm ngơ có được không hả."
"Cái gì, cậu đã nhắm mắt làm ngơ chuyện gì cơ?"
"Được rồi. Dù sao thì cũng đã kết thúc rồi. Anh hãy lái xe cho đàng hoàng đi."
Lee Woo Yeon lại chống cằm ngồi đó.
Dáng nghiêng của hắn đẹp tựa tranh vẽ nhưng không thể biết được khi nào hắn sẽ biến thành một con quái vật hung dữ.
Gió mùa xuân nhè nhẹ thổi qua lỗ hổng bị nứt ra của tấm kính xe. Nhưng trưởng phòng Cha lại lái xe với trâm trạng lạnh lẽo tựa như cởi truồng trượt tuyết ở Bắc Cực.
Thứ phá nát tấm băng mỏng đó chính là một cuộc điện thoại từ giám đốc Kim.