Chuyện Tình Không Lường Trước

Chương 19




Chàng thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ. Ánh nắng chói chang chiếu qua khung cửa sổ làm khuôn mặt chàng thiếu niên sáng bừng nên cậu không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đó. Mắt cậu mỏi đến mức rơi cả nước mắt, nhưng không hiểu sao cậu không thể nào dời ánh nhìn khỏi chàng thiếu niên đó, cậu muốn tiếp tục nhìn thấy người đó.

Dáng ngồi nghiêng đọc sách của chàng thiếu niên đẹp như tranh vẽ. Xinh đẹp và lộng lẫy tựa như nhân vật bước ra từ trong bức tranh mà người hoạ sĩ nổi tiếng người Pháp vừa mới vẽ xong nét bút cuối cùng.

Cậu muốn gọi người đó nhưng miệng lại không cử động được. Cậu muốn nhìn kỹ hơn một chút nhưng chân không nhích được một bước nào. Hình dáng của người đó dần dần tan biến vào ánh sáng. Không, đừng đi, cậu có chuyện muốn nói, chờ một chút. Khoan đã, chuyện quan trọng cần nói là......

"...........!"

Dưới ánh đèn tráng xoá, Choi In Seop mở mắt ngơ ngác nhìn trần nhà một hồi lâu. Nhận ra rằng tất cả những hình ảnh sống động cậu vừa nhìn thấy chỉ là một giấc mơ, Choi In Seop nhắm mắt lại trong tiếc nuối.

Choi In Seop định chôn mặt vào cái gối mềm mại và ngủ lại, nhưng cậu chợt nhận ra sự thật rằng nơi cậu đang nằm không phải là căn phòng gác mái kia.

Choi In Seop giật mình ngồi dậy rồi nhìn xung quanh một lượt. Là căn phòng quen thuộc đến kỳ lạ, bởi vì cậu đã ngủ ở đây vài lần. Những sự việc đã xảy ra ngày hôm qua hiện lên trong đầu cậu. Choi In Seop dùng tay bịt miệng mình lại. Đầu cậu đau như muốn vỡ ra còn bụng thì nôn nao hết cả lên.

Choi In Seop cứ như thế một lúc lâu, đột nhiên cậu chợt nhớ ra thời gian máy bay cất cánh nên quay đầu lại kiểm tra đồng hồ. 8 giờ rồi. Nếu muốn lên máy bay đúng giờ thì ít nhất tới 9 giờ cậu phải có mặt tại sân bay.

Choi In Seop đang định đứng dậy thì hoảng hốt với tay kéo tấm ga trả giường tới.

"Gì, gì thế này..."

Choi In Seop nhìn cơ thể mình bên trong tấm ga trải. Mặt cậu dần đỏ lựng cả lên khi phát hiện bản thân trần truồng nằm đó, đến cả một cái quần nhỏ cũng không mặc. Cậu thầm nghĩ, không lẽ hôm qua Lee Woo Yeon...đã... làm vậy rồi à?

Choi In Seop đã thử đưa tay mò mẫm cơ thể mình. Nhưng không hề có dấu vết nào còn sót lại và cũng không có chỗ nào đau cả. Cậu lấy dũng khí hạ tấm ga xuống rồi nhìn kĩ lại thân thể của mình một lần nữa.

"........"

Tuy đã xác nhận được sự thật rằng chưa có chuyện gì xảy ra nhưng cậu vẫn không an tâm nổi. Cậu quấn người lại bằng tấm ga trải rồi cẩn thận mở cửa đi ra ngoài. Không nhìn thấy thân ảnh của Lee Woo Yeon đâu cả. Sau khi xác nhận rằng Lee Woo Yeon không có ở trong phòng khách, phòng đọc sách, phòng tắm, thì Choi In Seop mới nhanh chóng lục lọi khắp nơi tìm quần áo của mình. Dù lục tung khắp mọi ngóc ngách nhưng cậu vẫn không thể tìm thấy quần áo của mình đâu. Ban đầu cậu nghĩ rằng hắn đã để nó ở đâu đó chỉ là cậu không thể tìm thấy thôi, nhưng cậu đã thay đổi suy nghĩ sau khi kiểm tra phòng thay đồ và biết nó đã bị khoá.

..Lee Woo Yeon đã giấu quần áo của cậu.

Choi In Seop quá sợ hãi, cậu quyết tâm phải ra khỏi nơi này trước khi Lee Woo Yeon quay lại. Cậu nắm lấy tay cầm của phòng thay đồ rồi bắt đầu dùng sức xoay. Cánh cửa bị khóa chặt thậm chí không có dấu hiệu mở ra.

Choi In Seop lục lọi ngăn kéo và mang búa đến. Nếu đập vỡ khoá thì cậu sẽ tìm thấy bất cứ thứ gì có thể mặc được. Choi In Seop hít sâu, một tay dùng hết sức nâng búa lên. Búa đập mạnh xuống một cái rầm, phản ứng nặng nề truyền ngược về tay tay của cậu. Khi xác nhận được rằng kết nối của nắm đấm cửa đã bị lỏng ra một chút, Choi In Seop lại nâng búa lên.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"..........!"

Vì có giọng nói đột ngột vang lên nên thay vì đập vào nắm đấm cửa, cậu lại đập lộn vào đầu móng tay. Choi In Seop nghẹn ngào hét một tiếng rồi khom lưng xuống.

"Chắc đau lắm đây. Chậc."

Lee Woo Yeon chậc lưỡi một cái rồi chau mày lại. Hắn vừa nắm lấy bàn tay đang chảy máu của Choi In Seop vừa nói: "Đưa tôi xem nào."

"Kh, không sao đâu."

"Không sao cái gì. Đang chảy máu rồi này."

"Đ, đừng đụng vào."

Choi In Seop vừa cầm búa trong tay vừa run rẩy vừa hét lên như thế. Lee Woo Yeon một tay đút vào túi đứng dõi theo bộ dạng đó của cậu, bỗng nhiên hắn bật cười như kẻ điên.

"Hahahaha. Gì đây? Không lẽ, cậu đang uy hiếp tôi đấy à?"

"........"

"Hahahaha. Cậu thật sự là một người thú vị đấy."

Lee Woo Yeon vừa cười vừa vươn tay ra. Choi In Seop sợ hãi đã co rúm người lại và lùi về phía sau. Nhưng vì sau lưng là cánh cửa nên cậu không còn nơi nào để lùi lại nữa.

Lee Woo Yeon nắm lấy cánh tay đang cầm cây búa của Choi In Seop, hắn nói: "Nếu cậu muốn đập xuống, cậu phải đập như thế này chứ. Nếu cứ cố chấp đập như thế chỉ có thể làm gãy xương thôi. Phải đập bằng phần sắc bén thì mới có thể phá được nó trong một lần đập."

Giọng điệu uyển chuyển cứ như một giáo viên đang dạy các bài toán học mà cậu không biết giải. Lúc đó tấm ga đang bao bọc quanh cơ thể cậu đột nhiên rơi tuột xuống, Choi In Seop bối rối vội kéo tấm ga lên nên đã làm rơi cái búa xuống đất.

Lee Woo Yeon chậc một tiếng, cúi xuống nhặt cái búa rơi trên sàn.

"Bị thương đó."

"............"

"Sáng nay có việc nên tôi đã đi ra ngoài một lát tiện đường mua đồ ăn luôn. Cậu không đói à?"

Choi In Seop chớp chớp mắt nhìn Lee Woo Yeon. Choi In Seop vô cùng bối rối với thái độ hành động như thể ngay từ đầu chưa hề có chuyện gì xảy ra của hắn. Choi In Seop thầm nghĩ, là cậu vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ kia hay sao.

Choi In Seop dùng tay xoa xoa má rồi đánh nhẹ xuống. Cơn đau nhoi nhói hiện tại đã nói cho cậu biết rằng đây chính là hiện thực. Nếu vậy thì không lẽ là cậu... bị tai nạn rồi đầu óc hỏng hóc chỗ nào đó rồi à.

"Cậu không đói sao?"

"...Còn quần áo của tôi thì sao?"

"Vứt rồi. Tôi sợ cậu sẽ bỏ trốn."

"..........."

"Cậu cứ như vậy một thời gian đi."

Ngay khi nhận được câu trả lời bất thường từ Lee Woo Yeon, cậu xác nhận được đầu của bản thân không hề bị thương cũng như đây chính là hiện thực.

"Hãy trả lại quần áo cho tôi."

Lee Woo Yeon bày ra biểu cảm kì quái hỏi: "Tại sao?"

"Tôi phải quay về. Thời gian bay..."

Hắn lấy hộ chiếu của Choi In Seop ra khỏi túi rồi hỏi: "Cái này hả?"

Choi In Seop vươn tay ra muốn lấy hộ chiếu, nhưng Lee Woo Yeon đã nhanh chóng giơ tay lên đầu trước.

"Đừng có nháo. Vì tôi chưa bao giờ nói là cậu quay về cũng được."

Giọng nói của Lee Woo Yeon lắng xuống lạnh lẽo. Choi In Seop cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ hắn, cậu đưa tay nắm lấy tấm ga bọc quanh cơ thể.

"Đói bụng rồi nên là ăn trước đi đã."

Lee Woo Yeon nói với cậu như thế xong liền tới bàn ăn trong bếp ngồi xuống. Choi In Seop không hề có suy nghĩ muốn ăn cơm, cậu chỉ muốn thoát khỏi nơi này mà thôi. Cậu đi theo hắn rồi một lần nữa mở miệng đòi lại quần áo: "Trả quần áo cho tôi."

"Ngồi xuống. Đồ ăn ở quán này thanh đạm không đậm vị lắm đâu. Có vẻ bụng cậu không tốt nên tôi đã mua nó về."

"Trả quần á...."

Lee Woo Yeon đã đá vào chiếc ghế đối diện. Sau đó mỉm cười và nói với Choi In Seop: "Ngồi xuống đi."

"..........."

Choi In Seop cẩn thận nắm lấy ghế bằng bàn tay bị thương, đưa tay trái dựng nó dậy rồi ngồi xuống. Lee Woo Yeon bày ra một mặt hài lòng và đặt thức ăn đã mua lên bàn ăn.

Hắn đẩy cháo bào ngư tới trước mặt Choi In Seop rồi đưa muỗng cho cậu, nói: "Ăn đi."

"............"

"Ăn đi, tốt cho sức khỏe đấy. Tôi vẫn chưa hết giận đâu."

Mặc dù không muốn ăn nhưng Choi In Seop không còn cách nào khác cầm lấy muỗng trong tay. Cậu cho cháo vào miệng một cách máy móc, nhưng lại quá lo lắng về Lee Woo Yeon đang ngồi đối diện nên cậu không cảm nhận được chút vị nào của cháo cả. Hơn nữa cậu còn phải níu lấy tấm ga trải cứ rơi xuống mãi.

Tất cả mọi thứ đều không thực chút nào. Khoảnh khắc quấn tấm ga lên cơ thể trần trụi và ngồi ăn cơm tại nhà của Lee Woo Yeon cũng thế, và những việc dồn dập xảy ra như cơn bão ngày hôm qua cũng vậy.

Choi In Seop với khuôn mặt cứng đờ đang từ từ ăn cháo thì bỗng nhiên Lee Woo Yeon nói: "Bởi vì nó là lụa nên thế."

"Vâng?"

"Vì nó là vải lụa nên mới rơi xuống. Nhưng mà không cần phải cố sống cố chết che chắn như vậy đâu. Vì tôi không phấn khích khi nhìn thấy cơ thể đàn ông."

".............!"

Ngược lại, nhờ câu nói đó mà những ký ức trần trụi của ngày hôm qua hiện lên khiến Choi In Seop suýt thì phun cháo đang ăn ra. Vốn dĩ đã không có khẩu vị gì rồi cậu cứ ăn thế thôi, nhưng giờ thì khẩu vị thực sự bay sạch luôn. Khi cậu đặt muỗng xuống bàn, Lee Woo Yeon nheo mắt nói bóng nói gió: "Nhìn vào thành ý của người mua về rồi ăn thêm chút đi."

"Tôi không muốn ăn cho lắm."

"Nếu là người mà bản thân thích mua cho, thì cho dù có là đất đi nữa không phải cũng nên múc lên mà ăn à?"

".........."

"Ăn đi."

Một mệnh lệnh ngắn rơi xuống. Choi In Seop cầm muỗng lên cho cháo vào miệng với tâm trạng muốn oà khóc tới nơi.

Lee Woo Yeon mở tờ báo hắn mang về cùng với thức ăn rồi hỏi cậu: "À, đúng rồi. Cậu xem cái này chưa?"

"Hả......!"

Choi In Seop mở to mắt kinh ngạc khi đọc được tiêu đề của tờ báo. Lee Woo Yeon nhìn thấy biểu cảm đó của cậu thì hỏi: "Sao vậy?"

"Thủ phạm..."

"Ra đầu thú rồi. Tên tội phạm ấy. Tự thân đi ra đầu thú."

"............"

Choi In Seop đưa tay dụi dụi mắt rồi kiểm tra lại bài báo nhiều lần. Tờ báo đang đưa tin đặc biệt về tên tội phạm thú nhận đã đánh Kang Young Mo từ phía sau rồi ăn cắp tiền bỏ trốn.

"Làm thế nào mà..."

"Cái gì cơ?"

"Tại sao tội phạm lại ra tự thú..."

Thật ra điều cậu muốn hỏi là tại sao người đó lại ra tự thú vì một việc mà bản thân chưa từng làm. Nhưng cậu không thể nói ra chuyện mình nhìn thấy Lee Woo Yeon từ trong con hẻm đó đi ra được.

"Để xem nào. Lương tâm cắn rứt chăng?"

".........."

"Chắc là có lý do gì đó thôi. Chúng ta không cần phải biết cả những chuyện đó mà."

".........."

"Nhưng những tên tội phạm này, nhìn mặt không phải rất quen sao?"

Đúng như Lee Woo Yeon đã nói, bức ảnh của thủ phạm trên báo đã được che mặt bằng khẩu trang và mũ, nhưng cậu cảm thấy nhìn quen mắt đến lạ.

Lee Woo Yeon bình tĩnh giải thích tình hình cho cậu:  "Có hơi thần kỳ nhưng nghe nói họ là bọn người Hàn gốc Hoa trước đây đã từng đánh vào gáy tôi đó. Nên là lúc nãy tôi đã đến cảnh sát để viết bản xét xử và trình báo."

"Trong trường hợp của vụ việc đầu tiên, có nhiều nhân chứng và nhiều chứng cứ nên ngay lập tức được thành lập tội danh, vụ việc thứ hai không có nhân chứng, không có chứng cứ, nhưng lại có sự thú nhận rằng chính họ đã gây vụ án nên việc thành lập tội danh trở nên dễ dàng hơn. Mọi người thường nghĩ rằng không có tên tội phạm nào làm một lần rồi thôi hết. Trên đời này đã không làm thì thôi chứ làm rồi thì chẳng có ai làm một lần rồi dừng đâu. Vậy nên cộng thêm lời tự thú đó nữa thì tự nhiên nó sẽ thành việc do bọn họ gây ra thôi."

Mỗi khi Lee Woo Yeon giải thích thêm bằng giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại như cánh hoa, Choi In Seop lại một thân mồ hôi ướt đẫm nổi đầy da gà.

Đúng như Jenny đã nói, Lee Woo Yeon là một thằng khốn. Không, còn hơn thế nữa. Hắn là một kẻ xấu đến mức không biết phải giải thích thế nào.

"Cậu có biết là ai đã viết bài báo này không?"

Choi In Seop mở to mắt khi nhìn vào nơi ghi tên phóng viên mà Lee Woo Yeon chỉ vào. Lee Woo Yeon ngồi chống cằm rồi dõi theo khuôn mặt ấy, tựa như phản ứng như vậy của Choi In Seop rất thú vị.

"Sao vậy? Cậu không thể hiểu nổi tại sao Kim Hae Shin lại đột ngột thay lòng như lật bàn tay thế này à?"

"Người đó... muốn Lee Woo Yeon... "

"Những gì cô ta cần là tài liệu cho bài báo chứ không phải tôi. Trên mảnh đất này, không có ai là bạn vĩnh viễn, cũng không có ai là kẻ thù vĩnh viễn hết. "

Trong bài báo do Kim Hae Shin viết, có rất nhiều lời tán dương về tinh thần chuyên nghiệp của diễn viên Lee Woo Yeon, dù bị tấn công bởi một kẻ vô pháp nhưng lại không nói gì vì sợ gây trở ngại cho việc quay phim.

Không có kẻ thù vĩnh viễn và cũng không có bạn bè vĩnh viễn. Lời nói của Lee Woo Yeon nói vang vọng lên bên tai Choi In Seop.

"Cậu định nói gì khi nhận phỏng vấn từ phóng viên Kim Hae Shin?"

"...Nghỉ việc, phỏng vấn về lý do đó."

"Đúng vậy. Tôi cũng tò mò về điều đó. Không phải cậu sẽ không học công chức ở Mỹ sao."

Choi In Seop bối rối cắn chặt môi mình. Biện minh bằng việc học công chức hoặc bố bị ốm không còn có tác dụng với Lee Woo Yeon nữa. Điều may mắn là Lee Woo Yeon vẫn chưa biết sự thật hôm đây cậu đã chứng kiến cảnh tượng đó. Choi In Seop cho rằng thật may mắn khi cậu đã đặt bức ảnh đó vào trong cuốn sổ tay, cậu bâng quơ lấy đại một lý do ra trả lời hắn: "Chỉ là mệt mỏi thôi."

"Gì cơ?"

"Việc ở bên cạnh Lee Woo Yeon..."

Đó là sự thật. Choi In Seop càng ở bên cạnh Lee Woo Yeon thì càng hỗn loạn nên thậm chí cậu còn quên mất mình đang ở đây vì cái gì.

"Thích đến mức đuổi theo từ Mỹ tới tận đây rồi làm cả trợ lý, vậy mà chỉ vì mệt mỏi nên cậu xin nghỉ việc?"

Tuy nhiên đối phương lại không phải là một người dễ tin tưởng lí do của cậu như vậy. Lee Woo Yeon sắc bén đào sâu vào khe hở trong lý do của cậu, Choi In Seop lắp bắp trả lời: "H, hôm đó anh với cô gái kia...."

"À, hôm đó."

Lee Woo Yeon gật gù khi nhớ lại việc Choi In Seop đã đến tìm hắn vào đêm trước khi cậu nói muốn nghỉ việc.

"Nghỉ việc vì chuyện đó sao?"

"........."

"Cậu nghỉ việc vì tôi làm tình với cô gái khác?"

"...Vâng."

Choi In Seop biết mình không còn lựa chọn nào cả. Điều tốt nhất mà bản thân cậu có thể làm bây giờ là làm theo nhịp điệu mà Lee Woo Yeon mong muốn. Tuyệt đối không được gây phiền phức cho cậu chàng sinh viên đại học đã cho cậu mượn danh nghĩa kia.

Lee Woo Yeon hừm một cái, hắn nhăn mày rồi bày ra biểu cảm khó xử: "Rồi trong lúc đó, cậu còn bị Kim Hae Shin đe dọa. Thật là, cậu không cần phỏng vấn đâu. Dù sao thì lý do mà Kim Hae Shin muốn phỏng vấn cậu In Seop hoàn toàn nằm ở chỗ khác. "

"...Là gì vậy ạ?"

"Nghe nói giọng của người đã phát hiện ra Kang Young Mo rồi báo cảnh sát và giọng của cậu In Seop khá giống nhau."

"........."

"Chắc là cô ta sẽ bảo cậu nói lại nội dung tương tự với người chứng kiến đã nói rồi nhanh nhanh tung lên báo chứ gì. Nhờ cậu mà suýt nữa tôi tiêu tùng rồi."

"...Xin lỗi."

Lee Woo Yeon khẽ chậc lưỡi, nói: "Tại sao phải làm những việc bị đe dọa như vậy. Điều đó cũng đúng, nhưng chỉ vì bị đe doạ một chút mà cậu bán tôi đi luôn sao?"

"Xin lỗi ạ."

"Tôi thất vọng lắm đó."

Choi In Seop cảm thấy dạ dày đau nhói cả lên vì tình huống kỳ quặc pha lẫn đáng sợ này. Không biết Lee Woo Yeon cảm thấy có gì thú vị, hắn cười cười xoay mặt đi rồi nói: "Tôi cảm thấy thất vọng vì tấm lòng của cậu dành cho tôi chỉ có bấy nhiêu đó thôi."

"...Xin lỗi."

Cậu không có gì để nói ngoài lời xin lỗi. Không thể biết được trò chơi nói dối hồi hộp này sẽ kết thúc như thế nào, đầu ngón tay Choi In Seop run rẩy, cậu khe khẽ nuốt khan một cái.

"Dẫu vậy thì hôm qua cũng có chút đáng tin đó."

".........."

Lee Woo Yeon vừa cười vừa dùng tay lướt nhẹ qua môi Choi In Seop. Động tác ngắn đó có ý nghĩa quá rõ ràng. Khuôn mặt của Choi In Seop ngay lập tức nóng bừng cả lên. Choi In Seop nhanh chóng cúi đầu xuống rồi nắm chặt lấy tấm ga bằng cả hai tay. Cơ thể cậu lại một lần nữa run rẩy trở lại.

"Cậu muốn về Mỹ à?"

".........!"

Choi In Seop thành thật nhanh chóng gật đầu. Ngay bây giờ, cậu chỉ muốn bắt taxi chạy đến sân bay rồi lên máy bay và bay về Mỹ.

Lee Woo Yeon vươn tay ra. Ngón tay của hắn vuốt nhẹ gò má cậu. Giống như ôm ghì lấy sự tồn tại nhỏ bé và đáng yêu của cậu, hắn từ từ mân mê khuôn mặt của Choi In Seop.

"Thật ra tôi, đã cực kì rất tức giận."

"..........."

"Thật may mắn vì sự thật đã được tiết lộ, nhưng tôi đã suýt tiêu tùng chỉ vì cậu In Seop và Kim Hae Shin đấy."

Hắn đã biết trước địa điểm của đám người Hoa gốc Hàn trước đây từng đánh hắn. Nhưng vì lịch trình bận quá nên hắn để đó thôi, chứ không phải là hắn quên. Hắn đã từng nghĩ nếu có thời gian thì hắn sẽ tự mình tới đó rồi bẻ gãy chân chúng, hay là chôn quách chúng ở đâu đó rồi cho xong. Nếu Choi In Seop không bắt tay với Kim Hae Shin và không đánh sau lưng của hắn như vậy thì làm gì có chuyện bọn người Hoa gốc Hàn kia bị đổ lên đầu cái tội danh đánh Kang Young Mo. Kết quả thật may mắn vì tất cả mọi người đều hạnh phúc, nhưng Lee Woo Yeon cực kì không hài lòng với sự lựa chọn đẩy hắn vào tình thế khó khăn của Choi In Seop.

"Tôi không thể nào tin cậu In Seop."

Cậu không có bất kỳ lời biện minh nào cho việc đó. Đây sẽ càng là tình huống kỳ lạ khi Lee Woo Yeon nói rằng hắn tin Choi In Seop.

"Vậy nên tôi không thể thả cậu đi được."

"Vâng?"

"Cậu là một người tôi không thể tin tưởng, còn cầm đống tài liệu đó thì làm sao tôi thả cậu đi được."

"T, tôi sẽ xử lý tất cả tài liệu."

"Làm sao tôi biết cậu giấu cái gì ở đâu. Tên, tuổi tác, thông tin cá nhân đều là giả mạo mà. Không phải sao?"

"Vậy tôi sẽ đến đồn cảnh sát. Tôi sẽ trả giá cho hành động của mình."

". Thật là, một bài báo hay mà."

"........"

Choi In Seop chìm trong sự im lặng nặng nề một lúc, cậu hỏi lại với giọng điệu uể oải: "Vậy thì... anh muốn gì?"

Ngay cả khi bị kiện vì ăn cắp danh nghĩa hoặc theo dõi cũng chẳng còn cách nào khác. Choi In Seop quyết tâm sẽ chịu đựng tất cả nếu đó là tội do cậu gây ra.

Lee Woo Yeon chống cằm, nheo mắt lại đáp: "Đúng vậy. Tôi cũng tò mò về điều đó."

Đó là sự thật. Bây giờ hắn đang suy nghĩ xem nên làm gì với Choi In Seop. Nếu để Choi In Seop đi thì bỏ qua sự bất an, hắn thấy tức giận nhiều hơn nên chắc chắn là không thể thả cậu đi được. Dẫu vậy hắn càng không có ý định chuyển cậu cho cảnh sát. Hắn không muốn giao con cá mà hắn đã bắt cho ai khác. Hơn nữa, việc cậu thích hắn nên mới sống chết bám theo rất thú vị, hắn muốn tận hưởng chuyện này thêm một thời gian nữa.

Lee Woo Yeon mở miệng sau khi cân nhắc trong một thời gian ngắn: ""Được rồi. Làm thế này đi."

".........."

Choi In Seop nuốt khan liên tục, cậu ngồi im chờ phán quyết từ miệng Lee Woo Yeon.

"Cậu quay trở lại làm trợ lý đi."

"Vâng?!"

"Vừa làm việc bên cạnh tôi vừa khiến tôi có thể tin tưởng cậu đi."

"Ý anh là gì vậy..."

"Cậu In Seop thích tôi đến mức nào, tôi sẽ để cậu bên cạnh rồi xem xét nên là cậu cứ sống chết bám theo tôi xem."

Khi Lee Woo Yeon nói thêm câu đó, khuôn mặt của Choi In Seop dần dần trở nên xanh xao.

"Một tháng. Nếu trong vòng một tháng tôi tin cậu thì tôi sẽ trả lại hộ chiếu và chứng minh thư. Tất nhiên là tôi cũng sẽ không động đến một sợi tóc nào của người cho cậu mượn danh nghĩa"

"Chuyện đó rốt cuộc....."

"Nhưng nếu một tháng trôi qua, tôi vẫn không thể tin tưởng cậu In Seop, thì lúc đó tôi sẽ gọi cả Choi In Seop kia đến và bóp chết cậu cùng cậu ta luôn."

Môi Choi In Seop run rẩy. Ban đầu đó là một đề nghị vô lý nên cậu không thể trả lời được bất kỳ câu hỏi nào và chỉ chăm chăm nhìn Lee Woo Yeon.

"Sao vậy? Cậu không làm được à? Có gì khó đậu. Cậu chỉ cần thể hiện một chút tình cảm ngọt ngào như việc cậu đã đuổi theo tôi từ Mỹ đến đây là được thôi mà."

"D, dù sao thì không phải là anh sẽ không bao giờ tin sao?"

"Phải thử mới biết chứ."

Đây là một trò chơi hiển nhiên đã ra kết quả. Trong trò chơi bắt đầu với dấu hiệu thất bại, Choi In Seop biết rằng bản thân tuyệt đối không thể nào chiến thắng.

Lee Woo Yeon chỉ muốn làm phiền cậu. Việc như hôm qua một lần thôi là quá đủ. Choi In Seop không thể chịu đựng được chuyện đó thêm nữa.

Choi In Seop nhìn chằm chằm vào Lee Woo Yeon và nói: "Tôi không thích."

Đừng nói là một tháng, hiện tại cậu không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

"Hãy trả lại hộ chiếu và quần áo cho tôi."

"Tại sao tôi phải trả?"

Mặc dù sợ hãi đến nghẹt thở và tay chân cũng chẳng còn chút sức nào, nhưng Choi In Seop vẫn cố gom hết dũng khí mà bản thân có, cậu nói: "Nó là của tôi. Hãy trả lại cho tôi."

Trong lúc này, câu chuyện cổ tích người tiều phu giấu quần áo tiên nữ hiện lên trong đầu cậu đầy mỉa mai.

"Tôi có thể trả cho cậu nhưng..."

Lee Woo Yeon chậm rãi nói. Câu nói càng về sau càng nhỏ dần, sau đó hắn cười. Đó là một tiếng cười đẹp và mềm mại như giai điệu piano. Sau khi nụ cười đó dần dần biến mất, khuôn mặt vốn dĩ vô biểu cảm của hắn đã xuất hiện.

"Sau khi cậu đi rồi, thì Choi In Seop kia phải làm sao đây?"

"..........."

Choi In Seop nhận ra rồi.

Sự thật rằng người giấu quần áo của cậu không phải là một người tiều phu mà là một con hổ hung hăng.