Choi In Seop xuống xe buýt, đi ngang qua con hẻm và phải leo lên con đường dốc một lúc mới có thể nhìn thấy ngôi nhà. Lúc đầu khi cậu tìm được ngôi nhà nằm ở đây, Choi In Seop đã lo lắng việc phải đi lên đi xuống con dốc đến nổi không ngủ được. Cậu đã từng nghiêm túc suy nghĩ về việc, nếu lỡ vào một ngày hè nóng nực nào đó, đang trên đường về nhà mà cậu lăn đùng ra ngất xỉu thì cậu sẽ gây phiền phức cho mọi người biết bao nhiêu.
Hiện tại Choi In Seop dần nhận ra được sự thật rằng cơ thể con người có thể thích nghi với môi trường rất nhanh chóng. Bây giờ cậu gần như có thể leo lên hết con đường dốc mà không bị khó thở. Cũng có thể là do cậu đi từ từ vì sợ bé cây trinh nữ Kate hoảng sợ cũng nên. Tuy cậu không bị khó thở, nhưng bước chân lại rất nặng nề.
Cậu muốn leo lên đỉnh núi nơi không có một bóng người rồi hét đi hét lại khoảng 10.000 lần rằng 'Cậu là người ngốc nghếch nhất thế giới!'.
Đang từ từ thả cước bộ leo lên dốc thì sườn mặt của ai đó loáng thoáng hiện lên trong tầm mắt của cậu.
"......."
Là người không được cậu chào đón. Sau khi nhận ra cậu, cô ấy giơ tay lên chào hỏi.
"Cậu đem chậu hoa đi đâu vậy? Tôi không nghĩ là cậu đi thay chậu vào giữa đêm thế này đâu."
"......"
"Tôi đã gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu lại không bắt máy."
"Không còn pin nên tắt nguồn rồi."
Choi In Seop sợ Lee Woo Yeon sẽ liên lạc cho cậu bất cứ khi nào nên cậu cứ mở máy thế, cho tới lúc cậu lên thang máy thì nó sập nguồn luôn.
"Tôi đã đợi mãi đấy."
Nghĩ đến lý do tại sao phóng viên Kim Hae Shin lại đến tận đây, biểu cảm gương mặt Choi In Seop bỗng dưng cứng lại.
"Có gì đâu mà phải làm ra biểu cảm ghét bỏ tới như vậy chứ? Chúng ta cùng hợp tác với nhau mà."
"Tôi không cần sự giúp đỡ của phóng viên Kim."
"Thật sao? Thật sự không cần sao? Nếu cậu suy nghĩ kỹ thì có vẻ sẽ cần đấy. Vậy bây giờ tôi có nên đi và nói với Lee Woo Yeon hoặc giám đốc Kim về những gì tôi đã tìm ra được không nhỉ?"
"Cứ làm theo ý mình."
Choi In Seop lướt qua bên cạnh cô ấy. Càng là người như cô ấy thì cậu càng không được làm lộ ra điểm yếu. Vì nếu cậu để lộ ra khe hở nào đó thì sẽ bị tóm lấy ăn thịt ngay.
"Đúng vậy. Nhưng Choi In Seop ở đây có khuôn mặt khác khá nhiều với Choi In Seop mà tôi tìm hiểu được đấy. Có chuyện gì đã xảy ra trong thời gian qua nhỉ."
"........."
"Trong số những đứa bạn của tôi có một đứa là sư phụ trong mảng này luôn. Số điện thoại sao chép bỗng dưng mua vé đi Mỹ, kỳ quá đúng không? Giác quan của một phóng viên nó cứ ào ạt dâng lên ấy. Dạo này đã bận thì chớ, còn phải tìm hiểu chuyện này nên tôi đã mệt lắm đó. Vậy số điện thoại của Lee Woo Yeon là gì nhỉ..."
Phóng viên Kim Hae Shin lẩm bẩm một mình và lấy điện thoại ra.
Cậu không được quay đầu nhìn lại. Nếu nhìn lại thì mọi thứ sẽ diễn ra đúng theo những gì cô ấy muốn.
"Xin chào, tôi là phóng viên Kim Hae Shin."
Não cậu dần trở nên trống rỗng. Riêng bản thân cậu thì không sao, nhưng người cho cậu mượn danh nghĩa thì có thể sẽ bị liên luỵ bởi việc không đâu. Choi In Seop vươn tay ra rồi dành lấy điện thoại di động từ tay cô ấy. Cậu kiểm tra điện thoại thì thấy cuộc gọi vẫn chưa được kết nối.
....Bị lừa rồi.
"Tôi không có ý định nhờ cậu làm việc gì khó khăn đâu."
".........."
"Trước khi cậu từ chức, cậu chỉ cần làm một bài phỏng vấn đơn giản với tôi. Chỉ là tôi có vài câu hỏi dành cho cậu thôi."
"Chỉ cần phỏng vấn là được sao?"
Phóng viên Kim Hae Shin lấy máy ghi âm ra khỏi túi và đưa ra trước mặt Choi In Seop. Choi In Seop cúi xuống nhìn nó với vẻ mặt bối rối, cô ấy nhún vai: "Tôi không phải muốn dùng cái này đâu, nhưng để chắc ăn với cả tôi không tự tin là tôi có thể nhớ được tất cả. Đừng lo. Hãy cho tôi biết một chút về việc ngày hôm đó. Tôi nghe nói là Kang Young Mo cùng cậu Choi In Seop đã có chút cãi vả vào ngày hôm đó. Đúng không ạ?"
".........."
"Hôm đó cậu Choi In Seop đã không đưa Lee Woo Yeon về nhà đúng không ạ? Ngày hôm đó vì có việc xảy ra với Kang Young Mo nên cậu đã về nhà à? Lee Woo Yeon có biết sự thật đó không? "
"Ngày hôm đó tôi hơi mệt nên đã trở về nhà. Chỉ có vậy thôi."
Không nhận được cậu trả lời mong muốn từ Choi In Seop, phóng viên Kim Hae Shin một mặt đầy khó hiểu chậc lưỡi. Cô ấy tắt máy ghi âm rồi bỏ lại vào túi.
"Hôm nay không được rồi. Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp. Và hãy mang theo một tài liệu gì đó hay ho cho bài báo nhé."
Cô đang đe dọa cậu.
Ban đầu chỉ là bắt đầu từ những thứ đơn giản, nhưng sau đó lại thêm một hai ba bốn nhiều điều kiện khác nhau nữa. Choi In Seop nhận ra rằng cô ấy sẽ không buông tha cậu cho đến khi đạt được những gì cô ấy muốn.
"Tôi không phải phóng viên nên tôi không biết tài liệu báo là gì."
"Hãy suy nghĩ kỹ đi. Tôi sẽ cho cậu chút thời gian cho tới ngày kia. Và còn, Choi In Seop thật sự đang ở đâu thế? À, cái này cũng là bí mật à? Vậy thì tôi sẽ liên lạc sau."
Cô ấy vỗ vai Choi In Seop rồi đi bộ xuống con dốc.
Một con đường dễ dàng hơn đã mở ra. Nếu muốn kéo Lee Woo Yeon xuống khỏi vị trí đó thì chỉ cần chuyển bức ảnh đó cho phóng viên Kim Hae Shin là xong. Cô ấy sẽ cắt chặt lấy Lee Woo Yeon bằng mọi giá.
Việc tìm kiếm đối tượng phù hợp để gửi ảnh cũng quan trọng. Nếu là người có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với nghệ sĩ hoặc công ty quản lý, có khả năng họ sẽ thông báo và chứng cứ sẽ bị loại bỏ trước khi kịp công khai. Nếu là người tham lam về vật chất thì có thể yêu cầu Lee Woo Yeon trả tiền và chuyển giao tài liệu. Vì vậy, Choi In Seop đã sắp xếp lại tất cả các phóng viên và tòa soạn báo thân thiết với Lee Woo Yeon và công ty quản lý. Cậu đã tìm kiếm thông tin của họ và phân loại ra từng người một.
Phóng viên Kim Hae Shin là loại người rất đặc biệt. Cô ấy đã từng liều mạng vì một tin tức đặc biệt, bất kì nghệ sĩ nổi tiếng nào bị cô ấy nhắm lấy rồi thì tuyệt đối sẽ không buông tay.
Đối tượng phù hợp nhất để cậu đưa bức ảnh chụp ngày hôm đó đã tự thân đến trước mặt Choi In Seop. Nếu là cô ấy với tư cách một phóng viên trong giới, vì để nâng cao danh tiếng của bản thân khả năng cô ấy sẽ nói rằng đó là bức ảnh do chính cô chụp.
Tất cả các yêu cầu của cậu đều đã được đáp ứng, bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào quyết tâm của bản thân cậu mà thôi.
Choi In Seop đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng vận may đen đủi dần biến mất dưới con đường dốc.
***
Trước khi rời khỏi nhà, Choi In Seop đứng trước gương rồi lần nữa nhìn mình trong gương. Cậu tự nhủ, đây là quyết định được đưa ra sau khi cậu thức trắng một đêm để suy nghĩ, đừng lo lắng gì nữa.
"Được rồi."
Choi In Seop sửa lại áo sơ mi rồi cất bước ra khỏi cửa trước. Khi đi bộ đến văn phòng, cậu đã nghĩ rằng đây là lần cuối cùng cậu đi trên con đường này, vậy nên cậu đã cẩn thận quan sát kỹ hai bên vệ đường.
Hôm nay Lee Woo Yeon không có lịch trình buổi sáng nên cậu có khá nhiều thời gian trống.
Cậu đang định đến văn phòng để xin nghỉ việc. Nếu họ hỏi lý do thì cứ trả lời tương đối là được.
Nào là ba mẹ bảo cậu đi thi công chức, và cậu cũng cảm thấy rằng việc đó phù hợp với cậu hơn. Nếu bị can ngăn thêm lần nữa thì sao? Thì cậu sẽ nói này sức khỏe của ba không được tốt nên có lẽ cậu phải về quê ngay.
Có khi nào lại can ngăn thêm lần nữa không?
Lúc đó cậu sẽ phải viện cớ bằng ngón tay bị thương thôi chứ sao.
Choi In Seop vừa nhìn vào ngón tay đang quấn băng vừa hy vọng cậu sẽ không phải nói đến bước này. Vì giám đốc Kim, trưởng phòng Cha đều đối xử rất tốt với cậu nên cậu biết rằng mỗi khi bị họ ngăn cản thì cậu sẽ trở nên yếu đuối ngay. Đó là lý do tại sao cậu đã mua vé máy bay vào tuần tới. Lỡ như họ bảo cậu hãy suy nghĩ lại rồi làm việc thêm một thời gian nữa thì cậu không có tự tin là cậu sẽ có thể dứt khoát cắt đứt.
Điều may mắn là trợ lý của Lee Woo Yeon thường được thay đổi ba tháng một lần, vì vậy ngay tại thời điểm này cậu có nghỉ việc thì cũng không có ai sẽ tổn thương hay gì hết.
Cậu cứ thế vừa đi vừa sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, thoáng cái đã tới trước cửa toà công ty. Choi In Seop cúi đầu chào hỏi với khuôn mặt cậu đã quen thuộc của chú bảo vệ toà nhà. Ngay khi cậu định nhấn số tầng thì có một bàn tay to lớn chen vào khe cửa thang máy đang đóng lại. Cửa thang máy mở ra, cậu thấy Lee Woo Yeon đang đứng đó.
"......."
Choi In Seop biết rõ mặt cậu chắc chắn nhăn lại thành một cục nhưng ngay khoảnh khắc đó cậu không thể có phản ứng nào khác được.
"Chào buổi sáng."
Vì đeo kính râm nên cậu không thể xác định được ánh mắt của hắn có đúng là đang cười hay không, nhưng giọng nói thì lại dịu dàng hơn hẳn hôm qua một bậc.
"...Xin chào."
Lịch trình hôm nay của Lee Woo Yeon là ngủ nướng tới trưa rồi đi tập thể dục và buổi chiều sẽ đi bàn chuyện với đạo diễn về việc quay phim. Hắn không có việc gì phải xuất hiện ở văn phòng vào buổi sáng sớm này cả. Hơn nữa, hôm qua rõ ràng hắn đã cùng diễn viên nữ đó...
"Cậu tới sớm nhỉ."
"...Vâng."
"Cậu trông không được khỏe lắm. Có vẻ như đêm qua cậu đã không ngủ được chút nào thì phải."
Choi In Seop đã suy nghĩ suốt một đêm, tới khi nhìn thấy ánh sáng hắt qua song cửa sổ cậu mới bừng tỉnh đứng dậy.
"Đêm qua vui vẻ chứ?"
Ngay khi Choi In Seop nhận ra được ý nghĩa thật sự ẩn giấu trong lời nói đùa đó, cậu đang định trả lời thì thang máy đã tới trước cửa văn phòng. Lee Woo Yeon đưa mắt ra hiệu cho Choi In Seop đi ra trước. Một nhân viên của văn phòng đi làm sớm nhìn thấy hai người song song đi tới, cất tiếng chào hỏi. "Chào hai người. Hôm nay hai người có chuyện gì vậy? Cả hai cùng tới luôn này."
Lee Woo Yeon hỏi: "Giám đốc đến rồi à?"
"Anh sẽ phải đợi khoảng 30 phút nữa. Hãy vào trong ngồi đợi đi ạ."
Lee Woo Yeon chuyển ánh mắt sang Choi In Seop, hỏi: "Cậu In Seop đến đây để làm gì thế?
"Tôi đến để gặp giám đốc."
"Vậy à. Vậy, chúng ta cùng đi nhé."
Khi đi bộ đến phòng giám đốc, Choi In Seop vừa đi vừa nghĩ chắc chắn cuộc sống của cậu đang điên cuồng xoay vòng vòng trong cánh cửa giữa sự may mắn và đen đủi.
Ngồi trên ghế sofa đặt trong phòng giám đốc, Lee Woo Yeon đặt phong bì tài liệu đang cầm lên bàn. Choi In Seop hỏi hắn: "Anh có muốn uống gì không?"
"Không. Tôi ăn sáng rồi mới tới đây."
"...Vâng."
Cậu không cần hỏi cũng có thể biết được ai đã chuẩn bị cho hắn. Nữ diễn viên khoả thân ngày hôm qua ở nhà Lee Woo Yeon, có tin đồn cô nấu ăn giỏi lan ra nên cô đã đã quay nhiều quảng cáo liên quan đến ẩm thực, ngoài ra cô cũng đang kinh doanh về ẩm thực.
Choi In Seop đứng cách xa ghế sofa rồi nhìn chăm chăm những bức ảnh và lịch treo trên tường thầm hy vọng giám đốc Kim nhanh tới. Nhưng, Lee Woo Yeon lại đứng dậy và tiến tới phía sau lưng Choi In Seop.
"Đây là ảnh của tôi. Cậu có biết bức ảnh này chụp khi nào không?"
Lee Woo Yeon dùng ngón tay chỉ vào bức ảnh hắn chụp họa báo. Choi In Seop gật đầu.
"Tôi biết. 3 năm trước, khi anh đến công ty P để chụp ảnh họa báo một mình..."
"Chính xác quá nhỉ. Vậy cái này thì sao?"
Lee Woo Yeon chỉ vào bức ảnh đen trắng hắn đội kín mũ và đang đứng hút thuốc trên đường.
"Khi anh tham dự lễ trao giải phim được tổ chức tại Paris một năm trước, tôi được biết đây là bức ảnh được tình cờ chụp lại bởi một nhiếp ảnh gia nổi tiếng và nó được đăng lên blog của người đó."
"Đúng vậy. Chính xác."
Nụ cười dịu dàng nở trên môi của Lee Woo Yeon. Choi In Seop vì quá để tâm đến hơi thở của người đàn ông đang chạm sau lưng mình nên cậu không tài nào di chuyển được, chỉ có thể chăm chú nhìn vào bức ảnh.
"Tôi nghĩ rằng không có người nào hiểu rõ về tôi như cậu Choi In Seop đây."
"...Cảm ơn anh."
Cần cổ trắng nõn của Choi In Seop nhanh chóng đỏ bừng lên vì xấu hổ. Cậu thầm cầu nguyện Lee Woo Yeon đang đứng phía sau không nhận ra.
".......!"
Cánh tay của Lee Woo Yeon chạm vào vai Choi In Seop. Lee Woo Yeon đứng tựa người vào vai cậu rồi nói với khuôn mặt điềm tĩnh như không: "Tôi chẳng biết gì về cậu In Seop cả, chuyện đó thật đáng tiếc mà."
"........."
"Hahaha. Thật ra có một sự thật quan trọng mà cậu In Seop không biết, chúng ta chắc đều giống nhau nhỉ?"
"...Vâng, thì..."
Hơi thở của Lee Woo Yeon chạm vào tóc cậu, Choi In Seop muốn nhanh chóng thoát khỏi tư thế ngại ngùng này.
"Cậu In Seop."
"Vâng?"
"Cậu trước đây từng nói rằng cậu muốn biết điểm yếu của tôi nhỉ."
Choi In Seop quay lại với biểu cảm giống như một con vật ăn cỏ bị kẻ săn mồi ngoặm lấy cổ. Lee Woo Yeon cúi xuống nhìn cậu rồi nghiêm túc hỏi: "Nếu tôi cho cậu biết điều đó, cậu có muốn ký tiếp hợp đồng không?"
"........"
Choi In Seop chỉ giữ im lặng vì không biết phải nói gì với đề xuất đột ngột và hoang đường đó.
"Nếu đó là điều In Seop muốn, tôi sẽ cho cậu biết, vậy nên cậu có thể tiếp tục làm việc bên cạnh tôi không?"
Cậu cảm thấy như được đặt trên dải vòng tuần hoàn vô hạn. Đó không phải là một sự cám dỗ nhọt ngào hay là lời nói đùa. Choi In Seop muốn biết tại sao Lee Woo Yeon lại muốn để mình bên cạnh như vậy. Nhưng âm thanh cảnh báo không được hỏi điều đó vang lên trong đầu cậu như bản năng mách bảo.
"Hãy tách từng chuyện một, rồi cùng bắt đầu lại nhé."
Cậu thầm nghĩ, cùng tách cái gì đó. Đây lại là một biểu hiện ngôn ngữ mới sao. Không, cậu không cần phải quan tâm đến lời nói của Lee Woo Yeon. Dù sao thì cậu cũng sẽ không ký vào hợp đồng.
Choi In Seop bình tĩnh mở lời:"Tôi cũng có điều muốn nói."
Thật ra thì, cậu định sau khi nói với giám đốc Kim và trưởng phòng Cha rằng từ hôm nay cậu sẽ nghỉ việc, sau đó cậu sẽ chỉ báo với Lee Woo Yeon bằng tin nhắn hoặc gọi điện thoại thôi. Cậu không có đủ dũng khí để mặt đối mặg nói trực tiếp với hắn.
Nhưng nếu đã gặp nhau ở văn phòng như thế này thì có lẽ cậu nên trực tiếp nói thẳng.
Lee Woo Yeon hỏi: "Là gì vậy?"
Ngay khi Choi In Seop định trả lời thì cánh cửa văn phòng đã mở ra. Giám đốc Kim vừa đi vào bên trong vừa hét lên: "Aiz! Thật là! Tôi sẽ không để yên đâu. Con Kim Hae Shin đó có điên không vậy? Bực quá đi mất. Gì vậy, Lee Woo Yeon sao cậu lại ở đây? Cậu cũng xem bài báo trên mạng rồi mới đến à?"
"Bài báo trên mạng à?"
"Kim Hae Shin đã đăng tải lên Twitter của cô ta hình ảnh CCTV hành tung của cậu sau khi rời khỏi buổi tiệc và cậu lại có mặt gần con hẻm đó."
Lee Woo Yeon hỏi lại bằng giọng điệu nghi hoặc: "Thì sao ạ?"
"Đó có phải là cảnh em đánh tiền bối Kang Young Mo không?"
"...Tất nhiên là không phải như vậy, nhưng việc cô đăng một bài viết với tựa đề "Thật kỳ lạ khi Lee Woo Yeon đi lòng vòng gần đó" thì sẽ bị lên báo đó."
Lee Woo Yeon mỉm cười đáp: "Khởi tố đi ạ."
Giám đốc Kim hỏi vặn lại, dễ lắm chắc rồi ngồi đối diện hắn. Kiện phóng viên xong không phải là sẽ kết thúc. Thông thường thì sẽ kết thúc bằng hình thức là tiền phạt, vậy nên vấn đề sau khi khởi kiện mới là điều phải lo lắng. Một phóng viên tính cách xấu như Kim Hae Shin chắc chắn sẽ liên tục viết những bài báo không tốt hơn sau khi bị kiện, điều đó sẽ càng làm giảm hình ảnh của nghệ sĩ.
"Nhưng sáng nay, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
"Tôi có chuyện muốn nói với giám đốc."
"...Tôi cũng có điều muốn nói."
"Cả hai? Gì vậy. Chắc là hai người sẽ không nói mấy chuyện như là hai người đang hẹn hò đâu ha? Vậy thì tôi giết đó."
Lee Woo Yeon là người duy nhất cười lớn trước lời nói đùa của giám đốc Kim.
"Hahahaha. Sao có thể, em điên rồi chắc?"
Tiếng cười của Lee Woo Yeon càng lớn thì biểu cảm của Choi In Seop càng tối đi.
"Nếu mà em nói như vậy thì em sẽ gọi giám đốc là ba."
"Dừng. Tôi chưa bao giờ có một đứa con trai như cậu, và tôi cũng không muốn đẻ ra đứa con như cậu. À không, khoan đã, chúng ta cách nhau bao nhiêu tuổi mà cậu lại gọi tôi là ba!"
Nhìn thấy giám đốc Kim nổi giận đùng đùng, Lee Woo Yeon vuốt lên mấy sợi tóc rối và cười nhỏ lại.
Lee Woo Yeon đã quay đầu lại nói với In Seop: "Vì tôi đây là kiểu lady first, nên cậu In Seop hãy nói trước đi".
Đôi mắt của hắn vẫn còn chứa nụ cười đầy nghịch ngợm. Choi In Seop nuốt khan một cái. Cuối cùng cũng đến lượt cậu chấm dứt. Choi In Seop nắm chặt tay, cố gắng không để giọng mình run rẩy mở miệng nói: "Tôi, sẽ nghỉ việc từ hôm nay."
Khoảnh khắc Choi In Seop nói xong câu đó, nụ cười của Lee Woo Yeon đã biến mất.