Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 112: Gặp lại Hiên Viên Triệt




Editor: trang bubble

Tần Mục Ca dừng lại rõ ràng!

"Làm sao giờ ngươi mới nói cho ta biết?" Ánh mắt Tần Mục Ca nhìn chân trời rất xa kia, không có một chút biểu tình.

Lãnh Thanh Phong từ từ nằm xuống trên tảng đá lớn, khẽ nói: "Nói cho ngươi, ngươi muốn như thế nào? Cũng đi với hắn? . . . Mục đích của ngươi là cứu hắn, không phải là cùng nhau ở trong hố lửa ngây ngô với hắn, không phải sao?"

Trong lòng Tần Mục Ca dần dần nhiều hơn vẻ phức tạp, mình muốn đi cứu Hiên Viên Triệt, Triệu Hiểu Uyển này cũng sẽ cùng nhau rời khỏi, nàng ta đã ở lại với hắn lâu như vậy, rất rõ ràng, Mộ Dung Khinh Hàn đã buông tay với nàng ta.

Như vậy chốn trở về của nàng ta chính là Hiên Viên Triệt?

"Trước cứu hắn ra ngoài rồi lại nói, được rồi, ta có thể mang bao nhiêu người đi?" Tần Mục Ca bắt đầu thương lượng ngày mai lên đường với Lãnh Thanh Phong.

Mặc dù nàng mang danh hiệu Thiếu Cung Chủ, nhưng chuyện gì cũng không hỏi đến, công việc thực tế trong cung đều do Lãnh Thanh Phong làm, hiện tại Lão Cung Chủ cũng lười quản lý nhiều thứ.

"Ba mươi cao thủ cấp cao, tỷ tỷ, không thể nhiều hơn nữa, ta cũng sẽ đi theo ngươi, nếu phòng thủ của đối phương vẫn là Tường Đồng Vách Sắt, như vậy chúng ta có nhiều người hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì. . . " Lãnh Thanh Phong suy nghĩ một chút, cho ra một đề nghị có vẻ hợp lý.

Tần Mục Ca gật đầu, Lãnh Thanh Phong nói có đạo lý, tất cả thì phải xem trình độ đề phòng của Văn Tất.

Hai người lại nói chuyện một lát, liền cùng nhau xuống núi mỗi người nghỉ ngơi không đề cập tới.

Ngày hôm sau, Tần Mục Ca và Lãnh Thanh Phong chuẩn bị ổn thỏa mang ba mươi sát thủ cấp cao lên đường, ngày đi đêm nghỉ, đi được gần nửa tháng thì đến Kinh Thành La Châu của Văn Tất.

Đoàn người vì để tránh làm người khác chú ý, bèn chia làm mấy nhóm tách ra vào trong thành, vào ở trong hai khách điếm sát vách.

Nhìn bóng đêm dần dần lên, hai người thay đổi quần áo đi đêm, nhảy vào hoàng cung bắt đầu tự mình quen thuộc đường đi, tìm kiếm dấu vết của Hiên Viên Triệt.

Một đường quanh co, Tần Mục Ca và Lãnh Thanh Phong đi tới một tẩm cung rất khác biệt, từ địa hình đến xem, nơi này cách tẩm cung của Văn Tất rất gần, chính là sát nhau, từ trên vị trí mà nói, tương đương với Trung Cung, tức là nơi hoàng hậu ở. Cho nên Tần Mục Ca phán đoán Hiên Viên Triệt rất có thể ở chỗ này.

Hai người quan sát ở trong bóng tối, thấy nơi này có cao thủ âm thầm ẩn núp, bèn không bứt dây động rừng, trước tìm có một địa hình có năng lực tới quan sát.

Quả nhiên, cách cửa sổ, Tần Mục Ca thấy cả người Hiên Viên Triệt quần áo màu đỏ tươi, đang ngồi yên tĩnh xem sách ở trước bàn, vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ là vẻ buồn rầu nhẹ nhàng lộ ra giữa hai lông mày,

Lòng của Tần Mục Ca chợt đau đớn! Một năm rồi, suốt cả một năm không có gặp hắn, càng đẹp đẽ hơn ngày trước, lạnh lùng tao nhã như xưa, chỉ gầy đi không ít, chắc hẳn một năm qua này trôi qua cũng không tốt.

Hiện tại, không có thấy Văn Tất kia canh giữ bên cạnh hắn, chỉ có Triệu Hiểu Uyển ngồi đối diện với hắn, thỉnh thoảng nói chút gì với hắn, mà hắn cũng thỉnh thoảng đáp lại một chút.

Lòng của Tần Mục Ca nặng nề xuống, Triệu Hiểu Uyển thật sự ở bên cạnh hắn, việc này có phải cũng coi như giúp nhau trong lúc hoạn nạn hay không, khi hắn khó khăn nàng ta xuất hiện ở bên cạnh?

Cả người Lãnh Thanh Phong mặc áo đen, miếng vải đen che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt như sao lạnh, hắn thấy trong mắt Tần Mục Ca đã trào ra ưu thương, trong lòng cũng đau nhói theo, sau một lúc lâu, dùng âm thanh rất thấp nói: "Tỷ tỷ, thuận theo tự nhiên . . ."

Một câu nói kéo Tần Mục Ca về thực tế, nàng sắp xếp suy nghĩ một chút, trả lời một câu với Lãnh Thanh Phong: "Ta biết rõ, ngươi không cần lo lắng . . ."

Có thể, trong một năm sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà bây giờ chuyện quan trọng nhất là cứu Hiên Viên Triệt ra, việc khác đều không quan trọng.

Một lúc lâu, Hiên Viên Triệt đứng dậy đưa Triệu Hiểu Uyển ra ngoài, lúc hai người đi tới cửa viện, Hiên Viên Triệt dừng lại, hình như dặn dò nha hoàn còn có ma ma chờ ở bên ngoài bình thường chăm sóc Triệu Hiểu Uyển, giọng nam này êm tai thuần hậu từ trong bóng đêm truyền tới, khiến tâm trạng Tần Mục Ca đều lay động.

Rất nhiều chuyện ngày xưa quay cuồng ở trong đầu.

Hình như Triệu Hiểu Uyển rất lưu luyến không rời, mỗi bước đi cẩn thận từ từ rời đi.

Hiên Viên Triệt yên tĩnh độc lập đứng ở cửa, cũng không biết là đang đưa tiễn Triệu Hiểu Uyển, hay là đang suy nghĩ cái gì, trái lại mãi khi Triệu Hiểu Uyển đến chỗ ngoặt, hắn cũng không có trở lại viện, mà là tiếp tục im lặng đứng.

"Chúng ta đi tìm Triệu Hiểu Uyển. . . " Tần Mục Ca thật thấp nói xong, nhẹ nhàng tung người, như hình bóng đi theo Triệu Hiểu Uyển.

Lãnh Thanh Phong nhìn một chút Hiên Viên Triệt im lặng ở trong bóng đêm yên tĩnh, bỗng nhiên có cảm giác hắn yếu ớt cô độc, giống như cô hồn (người không nơi nương tựa) không có hồn phách. Nhìn dáng dấp, chắc là hắn không có võ công, nếu không hắn không thể nào ngồi chờ chết ở nơi này.

Hắn than nhẹ một tiếng, rời đi theo Tần Mục Ca.

Chỗ ở của Triệu Hiểu Uyển cách một chút với Hiên Viên Triệt, nàng đi xấp xỉ thời gian một nén nhang mới tới một khu viện.

Lãnh Thanh Phong đuổi theo Tần Mục Ca nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tới tìm nàng ta làm cái gì? . . . "

Tần Mục Ca quan sát được nơi này của Triệu Hiểu Uyển cũng không có ám vệ -- chắc hẳn Văn Tất biết nàng ta không có võ công, không cần dùng bao nhiêu Ảnh Vệ.

"Chúng ta muốn cứu Hiên Viên Triệt, chắc chắn cũng phải mang Triệu Hiểu Uyển ra ngoài, nàng ta không biết võ công, lúc chúng ta rời đi nhất định có khó khăn, Văn Tất trông giữ nàng ta không nghiêm, chắc là nàng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào, cho nên ta định kêu nàng ta rời đi trước, sau đó chúng ta bắt tay vào cứu Hiên Viên, như vậy độ khó cũng sẽ giảm bớt. . . "

Tần Mục Ca báo quyết định của mình cho Lãnh Thanh Phong biết, sau đó nói: "Chờ một chút ta đi vào, ngươi chờ ta ở nơi này . . ."

Lãnh Thanh Phong gật đầu: "Ngươi cẩn thận . . ."

Tần Mục Ca nhẹ nhàng tung bay giống như lá cây về phía viện của Triệu Hiểu Uyển, im hơi lặng tiếng rơi ở trên nóc nhà của nàng ta.

Chờ Triệu Hiểu Uyển rửa mặt xong, kêu các cung nữ buông * màn che, nàng ta nằm ở * trên, nhìn ánh nến bên ngoài tối một chút, các cung nữ nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nàng ta mới vừa nhắm mắt lại, thì cảm thấy * màn bị người vén lên một góc!

"Ngươi. . ." Nàng ta vừa sắp kinh ngạc kêu thành tiếng, bị đối phương một tay bịt miệng.

"Đừng kêu!" Tần Mục Ca nhỏ tiếng nhắc nhở đối phương, thấy Triệu Hiểu Uyển gật đầu, biết nàng ta hiểu được thì buông nàng ta ra nhỏ giọng nói, "Ta theo tới đây là cứu Hiên Viên rời khỏi, ngày mai ngươi kiếm cớ rời khỏi Kinh Thành, ta sẽ tìm thị vệ bảo vệ đưa ngươi trở về Cao Xương. . ."

"Ta muốn ở chung một chỗ với Triệt, hắn cần ta . . ." Triệu Hiểu Uyển thấy rõ là Tần Mục Ca, trong lòng trào ra một dòng ghen tuông.

Hiện tại Tần Mục Ca không muốn tiến hành tranh luận vấn đề này với nàng ta ở đây, bởi vì không có ý nghĩa gì, thậm chí sẽ làm hỏng chuyện.

"Ta biết hắn cần ngươi, ngươi cũng cần hắn, nhưng nếu ngươi ở lại mà nói, ta muốn cứu hắn rất khó, hiểu không? Chỉ cần ngươi an toàn, ta mới có thể thuận lợi cứu hắn ra ngoài -- một năm rồi, hắn muốn rời khỏi nơi này, ngươi hiểu không?"

Tần Mục Ca cố sức nói quan hệ Triệu Hiểu Uyển và Hiên Viên Triệt gần một chút, hiện tại chung quanh Hiên Viên Triệt toàn là Ảnh Vệ, mình không thể đến gần, chỉ có dựa vào Triệu Hiểu Uyển tới truyền lại một chút tin tức, cho nên nhất định phải làm cho trong lòng đối phương thoải mái mới được.

Dĩ nhiên Triệu Hiểu Uyển biết mỗi ngày Hiên Viên Triệt nằm mơ cũng muốn rời khỏi như vậy, nhưng không có võ công, hắn vốn nửa bước khó đi.

"Ta phải làm sao?" Rốt cuộc Triệu Hiểu Uyển nhả ra, bắt đầu hỏi đối phương bước đi cụ thể.

"Ngươi cần. . . . " Tần Mục Ca tựa vào bên tai Triệu Hiểu Uyển, nhỏ giọng nói thầm mấy câu.

Triệu Hiểu Uyển gật đầu không ngừng.

-

Ngày hôm sau, sau khi Triệu Hiểu Uyển đi gặp qua Hiên Viên Triệt, thật sự rời đi.

Lúc nàng ta tới là tự nguyện tới, lúc đi cũng không có ai đi ngăn cản nàng ta, cho nên nàng ta mang theo nha hoàn của mình ra khỏi thành.

Tần Mục Ca xác định cũng không có người nào theo dõi nàng ta, bèn xác định chỗ gặp mặt với nàng ta ở ngoài thành.

"Ngươi muốn nói ta đã nói cho Triệt rồi, hắn nói cứ làm theo ngươi nói." Triệu Hiểu Uyển chuyển đạt lời nói của Hiên Viên Triệt cho Tần Mục Ca.

Tần Mục Ca cho nàng ta sai khiến bốn gã thị vệ hộ tống nàng ta trên đường trở về Cao Xương.

Sau đó, thương lượng công việc cụ thể với Lãnh Thanh Phong và cơ cấu thị vệ.

"Ta quan sát một chút, Văn Tất cũng chẳng có buông lỏng trông coi với Hiên Viên Triệt bao nhiêu, cho dù võ công của đối phương đã không còn, *d&d#l@q^d<.com> thị vệ công khai còn có ám vệ đều không thiếu" Một người thị vệ muốn báo cáo tình huống cho Tần Mục Ca và Lãnh Thanh Phong.

Lãnh Thanh Phong nhìn về phía Tần Mục Ca, nói: "Tỷ tỷ, góc tường Đông thành ra ngoài thì có tiếp ứng của chúng ta, hiện tại quan trọng nhất là tiếng động trong hoàng cung phải cố gắng hết sức nhỏ, nếu không chỉ sợ chúng ta sẽ có phiền toái lớn."

Trong lòng Tần Mục Ca tự nhiên cũng biết lần này nguy hiểm, nàng suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Tối nay chúng ta bắt đầu hành động sau nửa đêm, yêu cầu thứ nhất là dọn dẹp sạch sẽ ám vệ, yêu cầu này rất quan quan trọng -- lần này chúng ta đến đây cứu Hiên Viên, không thể liều mạng, tính mạng của các ngươi cũng quan trọng, ta không hy vọng xuất hiện ít nhiều thương vong (bị thương và chết). . . ."

Mọi người ở chỗ này cũng yên lặng gật đầu.

Sắc trời đang đợi dần dần biến hóa, trong chốc lát hoàng hôn đã đến.

Tần Mục Ca ngồi yên tĩnh lau chùi kiếm sắc bén ở khách điếm, màu xanh sắc bén kia khúc xạ khiếp người.

Một năm qua, nội lực của mình nhanh chóng khôi phục, theo lời Lãnh Thanh Phong nói, không phân cao thấp với mình trước kia. Trước mình đã không còn kí ức, nhưng bây giờ dù nội lực hay là võ công của mình so sánh với Lãnh Thanh Phong cũng chỉ ở trên hắn không còn ở dưới hắn.

Như vậy mình có thể tới cứu Hiên Viên không? Sinh mạng của người khác mình phải quý trọng, tính mạng của mình có thể liều một chút -- nhất định phải cứu hắn ra ngoài, đây chính là chuyện duy nhất mình muốn đạt được một năm qua!

Cửa mở ra, Lãnh Thanh Phong im lặng không lên tiếng đi vào nhìn Tần Mục Ca bình tĩnh im lặng lau kiếm, hắn đi tới ngồi xuống đối diện nàng, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ, bây giờ tình hình của ngươi nhất định phải chuẩn bị tốt, dù cho chuyện có thể thành công hay không, chúng ta đều phải toàn thân mà lui . . ."

"Ta biết, đến lúc đó ngươi nhất định phải nghe lệnh của ta, nếu không ta không nhận ngươi, hiểu không?" Tần Mục Ca tra kiếm vào vỏ kiếm, mặt trịnh trọng nhìn đối phương.

Lãnh Thanh Phong thật lâu không lên tiếng, chỉ nhìn Tần Mục Ca, thật lâu, mới lạnh nhạt nói: "Ừ, chỉ là có một điểm, ta nhất định sẽ cùng tiến lùi với ngươi . . ."

Bây giờ không có biện pháp tiến hành khai thông với hắn, đi một bước nhìn một bước thôi.

"Chúng ta đi dùng chút bữa tối."

Nàng đứng dậy treo kiếm lên, phát ra lời mời mọc với Lãnh Thanh Phong.