Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 113: Ngày kết cục




Editor: trang bubble

Lúc nửa đêm, bóng đêm dày đặc che phủ ở trên mặt đất, trừ thỉnh thoảng âm thanh chim hót và gõ mõ cầm canh, gần như không có âm thanh khác nữa.

Hiên Viên Triệt quần áo chỉnh tề ngồi ở trước cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài từ trong khe hở lặng lẽ mở ra, trong lòng lo lắng tràn đầy mong đợi.

Vì không lộ ra một chút dấu vết làm người ta nghi ngờ, hắn đúng hạn nghỉ ngơi giống như bình thường, thổi tắt tất cả nến để tìm che tất cả ánh mắt.

Mặc dù không có võ công, nhưng hắn biết tám chỗ có ám vệ trong viện của mình, võ công của mấy người này cũng đều không yếu, không biết Tần Mục Ca có thể bình an đi tới viện của mình hay không.

Suốt cả một năm, nàng hoàn toàn không có tin tức, mà mình sống như cái xác không hồn, không có một chút tự do. Trong khốn cảnh như vậy, hoàn toàn chịu giày vò.

Hắn đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng Văn Tất vang lên bên ngoài viện: ". . . Mở đèn . . . Trẫm muốn gặp A Phượng . . ."

Trong âm thanh tràn đầy men say.

Hiên Viên Triệt dừng lại, vội vàng cởi ra áo ngoài tới trên * nằm xuống, kéo xuống * màn, chú ý chặt chẽ chuyện bên ngoài.

Tiếng bước chân của Văn Tất xuất hiện ở trước cửa, lập tức nói: "Các ngươi ở cách xa một chút. . ."

Sau đó là tiếng cửa mở -- hắn đi vào!

Lòng bàn tay của Hiên Viên Triệt căng thẳng, khuya khoắt hắn tới làm cái gì?!

"A Phượng. . . Ngươi ngủ chưa? . . ." Âm thanh Văn Tất nhẹ nhàng đi vào từ nhà chính.

"Chủ Thượng, ta đã nghỉ ngơi, có việc gì thế? . . ." Âm thanh Hiên Viên Triệt lạnh nhạt trước sau như một.

Những ngày trứơc mà nói, Văn Tất rất tôn trọng hắn, nhưng mà hôm nay hình như có chút không giống.

"Hôm nay đúng lúc ngày lành, thật sự trẫm rất hy vọng ngươi cùng trẫm, ngươi xem một chút bọn họ đều mang theo gia quyến, chỉ có một mình trẫm . . ." Văn Tất lảo đảo đi tới * trước, một phát đẩy * màn ra.

Hiên Viên Triệt lập tức muốn ngồi dậy, mùi rượu khắp người đối phương không giống với bình thường, vốn là hắn muốn mượn mình nghỉ ngơi cự tuyệt đối phương vào, không nghĩ tới đối phương sẽ đi lên phía trước kéo * màn ra.

Ai ngờ, động tác của hắn lại chậm một nhịp, Văn Tất như con báo bổ nhào * đến đè Hiên Viên Triệt ở phía dưới!

"Ngươi làm cái gì?!" Hiên Viên Triệt nhìn ánh mắt quả quyết nhất định phải có được của đối phương, trong lòng hoàn toàn trống rỗng! Lập tức đưa tay muốn đẩy đối phương ra.

Văn Tất đè thật chặt đôi tay của hắn ở hai bên thân thể, từ trên cao nhìn xuống vào trong mắt Hiên Viên Triệt, chậm rãi hỏi: "A Phượng, trẫm đợi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi sẽ không đau lòng? Hiện tại lại là một năm rồi, trẫm là một nam nhân, hiện tại ngay cả một nữ nhân bên cạnh cũng không có, chỉ có một mình ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra trẫm thật lòng? . . ."

Hiên Viên Triệt bị sức lực đối phương mạnh mẽ khống chế, không nhúc nhích được chút nào, một loại cảm giác nhục nhã nhất thời tràn ngập Tứ Chi Bách Hài (khắp cơ thể), hắn giãy giụa gầm nhẹ nói: "Ngươi biết rõ ràng ta không muốn, vì sao phải làm khó?! Bây giờ lập tức buông ta ra!"

Hắn hết sức phản kháng, nhịn xuống phản cảm trong lòng.

Mặc dù Văn Tất có võ công, nhưng bây giờ hắn uống say rồi, có chút lực bất tòng tâm (muốn làm nhưng không có sức), cho nên hai người ở ngay trên * lật tới lăn lui.

# đã che giấu #

Bọn thái giám bên cạnh vừa thấy dáng điệu như thế, vội biết điều buông màn tơ tầng ngoài cùng xuống, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Ngay tại lúc hắn * đôi môi của Hiên Viên Triệt như mê như say, một cánh cửa sổ lặng lẽ mở ra, một bóng đen xông vào giống như ma quỷ, nhanh như tia chớp lướt đến sau lưng Văn Tất, một con dao dùng sức đánh vào sau đầu của hắn!

Không một tiếng động, Văn Tất ngã xuống.

Hiên Viên Triệt đẩy hắn ra, lật người ngồi dậy nhìn về phía người tới, run giọng kêu một câu: "Mục Ca . . ."

Tần Mục Ca nhịn xuống chua xót trong lòng mình, tiến lên ôm chặt lấy Hiên Viên Triệt.

Một màn mới vừa rồi kia tất nhiên nàng nhìn thấy, cho nên một đao kia nàng cho Văn Tất rất dùng sức -- thật muốn đánh cho hắn tàn phế, tên khốn kiếp này!

"Chúng ta thoáng đợi chút. . ." Tần Mục Ca thổi tắt nến, lại trở về trong màn.

Hiên Viên Triệt lại thông thạo nghiêng ôm Tần Mục Ca vào trong ngực mình, nói nhỏ: "Vào bằng cách nào? . . ."

"Những ám vệ kia thối lui hơn phân nửa, chắc là tên này không muốn bị người khác thấy, cho nên ta rất thuận lợi tiến vào, còn có mấy ám vệ đã bị dọn dẹp, chúng ta chờ chút rồi đi, trong sân có mấy người cần dọn dẹp một chút . . . Ta nhất định phải cứu chàng ra ngoài . . ."

Tần Mục Ca hỏi hôn môi Hiên Viên Triệt ở trong bóng tối, hình như là muốn giảm bớt cảm giác sỉ nhục của đối phương.

"Mục Ca. . ." Hiên Viên Triệt muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ôm Tần Mục Ca thật chặt, chỉ sợ là một giấc mộng, "Hiện tại ta hoàn toàn không có nội lực, có thể sẽ liên lụy nàng . . ."

Vừa lúc đó, một tiếng cười thật thấp vang lên ở trước cửa sổ.

"Chúng ta đi!"

Tần Mục Ca lập tức đứng dậy, lôi kéo Hiên Viên Triệt đi tới trước cửa sổ nhìn bên ngoài một chút, hai người áo đen đã chờ ở đó, nàng không dám chậm trễ, mở cửa đi ra ngoài, giao Hiên Viên Triệt cho đối phương dặn dò: "Nhiệm vụ của các ngươi chính là bảo vệ hắn, đưa hắn ra khỏi thành, còn lại không cần trông nom nhiều, còn lại có chúng ta."
Hai người áo đen lĩnh mệnh, mang theo Hiên Viên Triệt ra khỏi viện, thừa dịp bóng đêm từ từ di chuyển tới một hướng khác.

Ở phía sau Tần Mục Ca cầm trường kiếm trong tay thật chặt cảnh giác nhìn bốn phía.

Không lâu lắm, trên đầu tường có người áo đen ra hiệu không thể đi về phía trước nữa, cần lên tường.

Hai người áo đen hợp lực kéo Hiên Viên Triệt tới đầu tường, cảnh giác thêm cẩn thận di chuyển đi phía trước.

Tần Mục Ca vừa mới đi lên, phía dưới có đội Vũ Lâm vệ tuần tra lại giơ cao đuốc xuất hiện.

Nàng nhẹ nhàng thở phào một cái, đi theo phía sau người áo đen lặng yên không một tiếng động rút lui đến bên ngoài cung.

Dọc theo đường đi, Lãnh Thanh Phong dò đường ở phía trước, Tần Mục Ca đi ở sau cùng, đoàn người coi như thuận lợi lúc sắp tới tường cung bên ngoài nhất thì chợt thấy một vùng áng lửa trước viện, hình như có tiếng ồn ào lớn vang lên.

Bọn họ phát hiện không thấy Hiên Viên Triệt nữa! Trong lòng Tần Mục Ca lập tức có phán đoán này, lập tức nói với phía trước: "Gia tăng tốc độ!"

Chờ bọn họ ra khỏi hoàng cung, phát hiện binh lính khắp nơi trên đường, giới nghiêm toàn thành.

Ở một góc không thu hút, Tần Mục Ca và Lãnh Thanh Phong còn có Hiên Viên Triệt thương lượng.

"Hiện tại chúng nhất định sẽ chặn toàn bộ đường cửa thành, tỏ ý ngày mai sẽ lục soát chặt chẽ, thời cơ tốt nhất của chúng ta chính là hiện tại, ngày mai chỉ sợ trốn không thoát. . ." Giọng nói Hiên Viên Triệt hết sức nặng nề, bởi vì toàn bộ việc này đều bởi vì hắn mà ra, cho nên trong lòng của hắn rất phức tạp, "Chỉ là, nếu nói trốn không thoát thì ta . . ."

"Không cho nói lời như vậy, ta không đồng ý!" Tần Mục Ca biết Hiên Viên Triệt muốn nói gì phía sau, cho nên lập tức ngăn cản đối phương tiếp tục nói, ngay sau đó nói với Lãnh Thanh Phong, "Chúng ta dựa theo kế hoạch tới mục đích!"

Lãnh Thanh Phong nhìn Tần Mục Ca, gật đầu, vung tay lên với mọi người.

Mọi người lập tức vượt qua tiếp tục nhanh chóng đi tới.

-

Sau khi quẹo trái quẹo phải, chỗ cách Đông thành không xa, rốt cuộc bọn họ gặp phải đội binh lính thứ nhất.

Tần Mục Ca đỏ mắt, một kiếm nơi tay, gần như điên cuồng dọn dẹp thị vệ muốn ngăn cản đường của mình.

Lãnh Thanh Phong với mười người áo đen ở phía trước mở đường, hai ba người áo đen ở chính giữa bảo vệ Hiên Viên Triệt vững vàng đi tới, mà ở sau cùng Tần Mục Ca và mấy người áo đen đại khai sát giới (xuống đao giết người).

Hiên Viên Triệt thấy bản lĩnh phi phàm của Tần Mục Ca, cực kỳ nhanh nhẹn, cũng biết một năm qua không biết nàng cố gắng như thế nào mới đạt tới tình trạng như vậy, trong lòng không khỏi nóng một chút, là nàng vẫn luôn vì cứu mình mà cố gắng luyện tập như vậy sao?

Gần như khó khăn, bọn họ leo lên cổng thành, binh lính dưới thành càng ngày càng nhiều.

Tình huống đã càng ngày càng nguy cấp.

Cũng may người áo đen mang theo Hiên Viên Triệt kịp thời nhảy xuống từ thành tường, người phía dưới đúng lúc tiếp ứng, để cho hắn cưỡi ngựa chạy mất.

"Rút lui!" Rốt cuộc Tần Mục Ca thấy Hiên Viên Triệt rời khỏi, |@₫ ra lệnh rời đi, để cho người áo đen toàn tuyến rút lui, một mình nàng ngăn cản hết sức từng đợt lại từng đợt binh lính đến giết.

Tự nhiên Lãnh Thanh Phong cũng sẽ không rời đi, cùng một chỗ với nàng chờ đợi một người áo đen cuối cùng nhảy xuống cổng thành.

Sau đó hai người một trước một sau nhảy xuống tường thành, nhưng ngay sau đó mũi tên cũng giống như mưa bay tới!

Lãnh Thanh Phong rơi đúng vào trên lưng ngựa, ngay sau đó Tần Mục Ca xuống lộ ra ở phía sau hắn, hơn nữa kiếm trong tay nàng múa rất nhanh tới ngăn cản mưa tên kia.

Mặc dù kiếm thuật hợp với sức mạnh nội lực của nàng rất lớn, nhưng vẫn là bị bắn trúng bốn mũi tên!

"Ngươi làm sao vậy?!" Cánh tay trái Lãnh Thanh Phong lên cao, trên đùi cũng bị bắn trúng một mũi tên, máu tươi chảy ròng.

"Ta không sao, đi mau!" Tần Mục Ca nhịn xuống đau đớn tan lòng nát dạ, quay đầu lại nhìn một chút cửa thành mở ra, binh lính như nước đã tuôn ra!

Lãnh Thanh Phong hung hăng đánh mấy cái ở trên lưng ngựa, ngựa tốt kia bị đau, điên cuồng chạy trốn.

Bóng đêm dày đặc, trong một vùng đồng ruộng tối đen.

"Đi phía trái đi. . . " Tần Mục Ca cắn răng nói với Lãnh Thanh Phong.

Phương hướng Hiên Viên Triệt mới vừa đi là bên phải, mình đi phía trái vừa vặn dẫn truy binh phía sau rời đi!

Nàng cắn thật chặt môi mỏng, rút tên trên cánh tay ra, lại đành bẻ gảy cái trên vai kia!

Lãnh Thanh Phong biết nàng muốn dẫn kẻ địch rời đi, thuận tiện cho Hiên Viên Triệt lấy đầy đủ thời gian để rút lui. Hắn khẽ nhếch miệng, dẫn nàng rong ruỗi hết sức về phía trước.

"Phía trước là một rừng cây, qua rừng cây ba dặm là một thôn trang . . ." Tần Mục Ca nói tới chỗ này, kêu một câu với người áo đen trước mặt.

"Ta không đi!" Lãnh Thanh Phong biết nàng muốn một thân một mình dẫn kẻ địch rời đi, lập tức kiên quyết từ chối.

"Nghe lời, nếu không ta không nhận ngươi! Ngươi bị thương, sẽ liên lụy tới ta!" Tần Mục Ca nói xong, phóng xuống ngựa.

Người áo đen kia nhảy vọt tới cùng cưỡi một con ngựa với Lãnh Thanh Phong.

"Ngươi. . ." Lãnh Thanh Phong bị người áo đen ôm chặt lấy, lòng như lửa đốt nhìn Tần Mục Ca.

Tần Mục Ca cắn răng nhịn đau nhức, phóng lên ngựa nói với Lãnh Thanh Phong: "Ngươi đàng hoàng thành thật theo lời ta nói, ở chỗ dự định chờ ta là được, đi mau!"

Nói xong, nàng lập tức đánh ngựa chạy như điên về phía trước.

Người áo đen cũng không chậm trễ, theo thật sát ở phía sau, đến rừng cây, Tần Mục Ca ra hiệu hiện tại người áo đen rời đi ngay, bởi vì đúng lúc có một đường nhỏ rất hẹp mơ hồ xuất hiện ở phía trước.

"Tỷ tỷ. . . " Lãnh Thanh Phong chịu đựng đau đớn, kêu một câu với Tần Mục Ca.

"Ta không sao, ngươi yên tâm!" Tần Mục Ca gầm lên một câu, tiếp tục chạy lên phía trước.

Đồng ruộng mênh mông, bóng đêm đen kịt giống như có sức nặng ngàn cân, trong lòng Tần Mục Ca lại như ngọn lửa bùng cháy, cho dù trả giá cao hơn nữa thì mình cũng muốn Hiên Viên Triệt ra ngoài, rốt cuộc hiện tại thực hiện rồi!

Đây là quyết định của mình, tất cả hậu quả đều có mình tới gánh vác là được, không như dính líu càng nhiều người, hiện tại hình như cũng làm đến, cho nên, cho dù, mình lại liều chết, cũng không có bao nhiêu tiếc nuối, vốn sống lại chính là may mắn!

Không biết chạy như điên rất xa, truy binh phía sau càng thêm gần! Tiếng vó ngựa, tiếng binh lính kêu gào tràn đầy trời đất!

Phía trước là một con sông lớn, Tần Mục Ca không biết đã nhìn bao nhiêu lần ở trên bản đồ, cho nên nàng không chút do dự tiếp tục chạy như điên về phía trước, sau khi đến gần đê xoay người xuống ngựa, thẳng tắp nhảy vào trong nước!

Quân đội dày đặc như kiến vọt tới mặt nước như thủy triều, nhìn mặt nước tối om, bắn tên lung tung.

Một viên đại tướng cầm đầu cười lạnh: "Tên đáng chết này, cho dù hiện tại không chết được, đoạn sườn dốc trước mặt cũng là mộ địa của nàng! Lấy nơi này làm trung tâm, chúng ta tiếp tục lục soát ở trong phạm vi năm mươi dặm!"


Giống như có không ít người nói chuyện, nam, nữ, có chút ầm ĩ.

Tần Mục Ca chậm rãi mở mắt.

"Mẹ, nàng tỉnh!" Một người thiếu niên mang theo vui mừng kêu.

Trước mắt Tần Mục Ca dần dần rõ ràng lên, thấy một người đàn ông thanh tú vẻ mặt có ý tốt đang vui sướng nhìn mình.

"Cô nương, rốt cuộc ngươi đã tỉnh, ngươi bị thương rất nặng, cũng may tính mạng được đảm bảo lại . . ."

Tần Mục Ca im lặng chốc lát, mới chậm rãi nói: "Nơi này là nơi nào?"

Trước kia mình bị thương? Chuyện gì xảy ra? Tại sao mình không có một chút ấn tượng?

Lúc này, một vị lão phu nhân run rẩy đi tới đây, lại cười nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, Tiểu Mẫn đánh cá ở trên sông, thấy ngươi bị thương, lúc này mới cứu ngươi trở về -- chăm sóc thật tốt . . ."

Tần Mục Ca hoàn toàn mê mang, nhưng vẫn nói với Tiểu Mẫn: "Cám ơn ngươi . . ."

Tiểu Mẫn lộ ra một cái mỉm cười đẹp mắt.

-

Đảo mắt đã qua ba tháng, vết thương của Tần Mục Ca chủ yếu đã lành, nhưng nàng ngoài biết mình gọi Tần Mục Ca ra, cái gì cũng không nhớ được, cho nên ở cùng một chỗ với Tiểu Mẫn còn có nãi nãi của hắn.

Bởi vì thân thể khoẻ lên, cũng không có lo lắng gì, sinh hoạt rất vui vẻ với Tiểu Mẫn còn có nãi nãi, ở chung với bọn tỷ muội chung quanh cũng tạm vẻ vang, cho nên hiện tại Tần Mục Ca đặc biệt vui sướng.

Mỗi ngày dậy thật sớm nấu cơm, ba người ăn xong, thì nàng bắt đầu dệt vải, buổi chiều sẽ cùng nhau làm thiêu thùa may vá nói chuyện phiếm với các cô nương, thậm chí có khi sẽ đến trong chợ thăm thú.

Lại hay là, còn có thể đi đánh cá với Tiểu Mẫn trên sông. Bữa tối đi qua, Tiểu Mẫn đọc sách, nàng bèn ở bên cạnh hoặc là xem sách, hoặc là làm một chút nữ công.

Cuộc sống như thế lại kéo dài hai tháng.

Một ngày kia, có chợ ngoài năm dặm, sáng sớm nàng và Tiểu Mẫn ăn cơm xong liền đi tập hợp, bởi vì nàng muốn nuôi mấy con gà, Tiểu Mẫn bèn cùng đi mua mấy con gà với nàng.

Hai người nói cười dọc đường, đến trên chợ, đang đi qua một quán rượu (quán rượu) thì bỗng nhiên có người kêu một tiếng: "Mục Ca!"

Tần Mục Ca rất là nghi ngờ theo tiếng nhìn sang, phát hiện một người đàn ông thanh mỹ tuấn tú đang có vẻ mặt khó mà tin được cách cửa sổ nhìn về phía nàng.

"Mục Ca!" Người đàn ông lại kích động kêu một tiếng với nàng, sau đó phóng ra.

Tần Mục Ca sợ hết hồn, vội vàng trốn đến sau lưng Tiểu Mẫn, tràn đầy cảnh giới nhìn qua.

Người đàn ông vô cùng kinh ngạc, trong suốt ở trong mắt dần dần tuôn ra, hắn vươn tay ra với Tần Mục Ca nói: "Mục Ca, nàng làm sao vậy, nàng không nhận ra ta sao? . . ."

"Vị công tử này xin không cần dọa hỏng nàng, chúng ta không biết ngươi." Tiểu Mẫn che ở trước mặt Tần Mục Ca, bình tĩnh trả lời.

"Ta là Hiên Viên, Mục Ca, ta tìm nàng khắp nơi . . . Ta biết ngay nàng không có chuyện gì. . . Nàng nhất định không có chuyện gì . . ." Hiên Viên Triệt vừa buồn vừa vui, không nhịn được xoa xoa đôi mắt, lần nữa đưa tay ra với Tần Mục Ca, "Mục Ca. . ."

Tần Mục Ca rất khó hiểu, tên trước mắt này có thể kêu lên tên của mình, có thể thấy được nhất định trước kia biết mình, nhưng làm sao phán đoán hắn là người tốt không phải người xấu chứ?

Nàng do dự một chút, vẫn không nhúc nhích.

Thấy triệu chứng Tần Mục Ca không biết mình, trong lòng Hiên Viên Triệt đau giống với kim đâm, nhưng bây giờ không có cách nào, nàng không biết mình, trong lúc này nhất định đã xảy ra chuyện gì mình không biết.

Lúc trước sau khi mình tới chỗ an toàn, sao cũng không đợi được nàng, cuối cùng chờ được Lãnh Thanh Phong bị thương đến, hắn nói một mình nàng dẫn truy binh rời đi, thì mình còn không có ngủ qua một giấc thật tốt, trằn trọc biết được nàng bị đuổi đến nhảy sông.

Bọn thị vệ Hồng Phất cung một người đi tìm cũng không có tăm tích, sau khi võ công của mình khôi phục thì luôn luôn tìm kiếm dọc theo hai bờ sông -- mặc dù vẫn không có tin tức, nhưng mà, trước sau mình tin chắc nàng không có việc gì, nhất định sẽ chờ mình tới, hiện tại, ông trời không phụ!

"Sao chúng ta không đi vào ngồi một chút?" Hiên Viên Triệt thấy Tần Mục Ca không định để ý mình, ngăn chặn tất cả cảm xúc của mình, ngược lại nói với Tiểu Mẫn: "Vị huynh đài này, ta tìm kiếm Mục Ca đã lâu, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? . . . ."

Tiểu Mẫn quay đầu nhìn Tần Mục Ca một chút, nói nhỏ: "Ngươi muốn nghe hay không?"

Tần Mục Ca suy nghĩ một chút, đến gần Tiểu Mẫn nói nhỏ: "Tạm thời đi xem hắn nói gì. . ."

Trong lòng Hiên Viên Triệt ê ẩm, nhìn vẻ mặt Tần Mục Ca cảnh giới với mình, trong lòng đau lòng lại khổ sở. Nàng mất đi kí ức, sau khi nàng nhảy sông nhất định bị thương, nếu không, nàng không thể không biết mình!

Tần Mục Ca đi theo Tiểu Mẫn vào quán rượu.

Sau đó Hiên Viên Triệt theo vào tới mời bọn họ ngồi xuống, vốn là có rất nhiều lời muốn nói với Tần Mục Ca, nhưng hắn lại quyết định tạm thời không nói.

"Nàng bị vết thương gì, làm sao ngươi biết nàng?" Hiên Viên Triệt hỏi Tiểu Mẫn, hắn vội vàng muốn biết xảy ra chuyện gì.

Tiểu Mẫn liếc mắt nhìn Tần Mục Ca: "Ta cũng không biết lúc trước nàng xảy ra chuyện gì, phát hiện nàng thì nàng nằm ở trên mặt nước, thoi thóp, trên người trúng bốn mũi tên, hình như là chính nàng rút ra hai cây, máu chảy không ít, ngay cả y chính cũng nói nàng có thể nhặt cái mạng về thật sự là ông trời quan tâm rồi, nàng là mọi thứ cũng không nhớ gì cả, chỉ là y chính nói ít thì một năm, lâu thì ba năm, chắc là nàng có thể khôi phục . . ."

"Bị thương lợi hại như vậy? . . ." Hiên Viên Triệt đau lòng tột đỉnh, nhìn vẻ mặt Tần Mục Ca vân đạm phong khinh (mây gió điềm nhiên), hắn không nhịn được nước mắt lại chảy xuống.

Tần Mục Ca thấy Hiên Viên Triệt nước mắt rơi như mưa, trong lòng không khỏi khó chịu, nàng móc ra một cái khăn im lặng đưa tới, nhỏ giọng nói thầm: "Một người đàn ông, khóc sướt mướt, nói giống cái gì . . ."

Hiên Viên Triệt đưa tay giữ lại tay nàng, nức nở nói: "Nàng chịu nhiều đau khổ như vậy, đều bởi vì ta, Hiên Viên Triệt ta đời này nợ nàng quá nhiều, Mục Ca . . ."

Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ đau lòng! Hiên Viên Triệt cũng sẽ không nghĩ đến hắn sẽ có một ngày như vậy -- nước mắt rơi như mưa!

Cho nên Hiên Viên Triệt cũng không nói thêm gì, chỉ là kiên trì muốn cùng nhau trở về nhà Tiểu Mẫn với nàng.

"Nhà chúng ta nhỏ, Quý công tử người này cũng không có chỗ ngủ." Tần Mục Ca và hắn sóng vai trên đường đi về nhà, rất chân thật nói cho hắn biết nếu muốn trở về với mình, rất có thể sẽ ngủ trên mặt đất.

"Không sao, ta và Tiểu Mẫn ngủ chung là được -- ta là nói, ta với hắn ở một phòng là được." Hiên Viên Triệt không chút do dự nói cho đối phương biết mình không xoi mói.

Tần Mục Ca suy nghĩ một chút lại nói: "Nhà chúng ta không giữ ăn quịt."

"Ta sẽ đi kiếm tiền, yên tâm." Hiên Viên Triệt lén lút ném một cái liếc mắt tới Tần Mục Ca, thấy hiện tại nàng vui vẻ, mặt vui vẻ, trong lòng hạnh phúc cũng được lắp tràn đầy, mình có rất nhiều thời gian để nàng tìm về ngày trước, vì vậy hắn nói nhỏ, "Ta nói, ngươi ở nơi này trải qua vui vẻ?"

"Phải, cô nương ta sinh ra đẹp mắt như vậy, rất nhiều người đều tranh nhau kết thân với ta đấy . . ." Tần Mục Ca ngẩng đầu ưỡn ngực, rất chảnh nhìn trời trả lời.

"Đẹp mắt?" Trong mắt Hiên Viên Triệt tràn đầy ranh mãnh, "Ở trước mắt ta, ngươi có thể coi như là đẹp mắt không? . ."

Ý ở ngoài lời rất rõ ràng.

Tần Mục Ca liếc mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn, lạnh nhạt nói: "Ngày trước có người nói ta không đẹp, sau đó hắn đã chết, không lâu lại có người nói ta không đẹp, hiện tại, hắn bị điên rồi. . ."

Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt tối sầm -- mấy tháng không gặp, cô gái này càng nhanh mồm nhanh miệng!

"Tần Mục Ca, nàng cũng biết ta là cái gì của nàng?"

Tần Mục Ca đúng lý hợp tình, khóe miệng nhẹ nhếch: "Người ngưỡng mộ."

"Được rồi, " Hiên Viên Triệt bất đắc dĩ cười khẽ, thật sự mình chính là người ngưỡng mộ của nàng, "Bắt đầu từ bây giờ ta muốn chính thức theo đuổi nàng, đánh bại tất cả người ngưỡng mộ bên cạnh nàng. . . ."

Tần Mục Ca nhìn sắc trời, nói nhỏ: "Hôm nay thời tiết rất tốt, thích hợp khoác lác. . ."

"Nàng chờ xem! Đời này ta lại xác định nàng rồi . . ."

Mặt trời chiều ngã về tây, Tiểu Mẫn ở phía trước, Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca ở phía sau, bóng dáng kéo dài đè lên cùng một chỗ, tiếng nói chuyện cũng dần dần đi xa.

Cho dù đao cứng rắn nữa cũng cắt không đứt tình yêu kiên trinh, tất cả mưa gió đi qua, chờ đợi bọn họ chắc chắn là cầu vồng rực rỡ đầy trời . . .

--- ------oOo---- -----

Hoàn