Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 111: Ta sẽ chờ nàng




Editor: trang bubble

"Mở!" Giọng Hiên Viên Triệt nặng nề ra lệnh.

Cửa thành từ từ mở ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về bên ngoài.

Bên ngoài lại cũng xuất hiện rậm rạp binh lính! Trong mười người tùy tùng vây quanh, một người đàn ông cưỡi con ngựa cao to chậm rãi vào ánh mắt của mọi người.

Hiên Viên Triệt vừa nhìn, gương mặt tuấn tú lập tức tái nhợt như tuyết!

Tần Mục Ca vừa nhìn, từ đêm tối thoáng hiện vóc dáng người này khôi ngô cao lớn, cực kỳ cường tráng, ngũ quan rõ ràng, uy vũ anh tuấn, ánh mắt giống như một đôi của ưng từ lúc xuất hiện đã chăm chú cố định ở trên người một người.

"A Phượng. . . " Hắn nhẹ nhàng kêu.

"Chủ Thượng. . . " La đại nhân hết sức kích động, tràn ngập oan ức kêu một tiếng.

Trong lòng Tần Mục Ca sa sầm xuống! Người này lại sớm chạy đến!

Hiên Viên Triệt mím chặt môi, trong mắt đen sâu như biển rộng.

"A Phượng lại muốn rời khỏi trẫm sao? Qua nhiều năm như vậy trẫm vẫn luôn không thể quên với ngươi . . ." Chủ Thượng này nhìn trường hợp trước mắt, cũng biết đang tiến hành hành động gì, nhưng hắn không có ý tức giận chút nào, dịu dàng chân thành, trong mắt vui sướng và tràn đầy thiết tha.

Hiên Viên Triệt nhìn lướt qua chung quanh, đón nhận ánh mắt của đối phương, chậm rãi nói: "Chủ Thượng, ai có chí nấy, Hiên Viên Triệt ta biết nợ ngươi ơn cứu mạng, cho nên ta đồng ý làm lính hầu của ngài, ở trên sa trường cố gắng tới báo đáp, về phần cái khác, thứ cho ta không có sức . . ."

"Vậy ngươi trở lại làm lính hầu của trẫm là được, trẫm không miễn cưỡng ngươi làm chuyện ngươi không thích . . ." Giọng nói của người tới vô cùng dịu dàng, quả thật có thể chảy ra nước.

Trong một lúc Hiên Viên Triệt không biết phải nói gì tốt.

"Ta nghe nói hắn đã làm lính hầu ở trước ngựa của ngài, cho nên ơn này cũng coi là đã báo, hơn nữa suy bụng ta ra bụng người, chúng ta cứu người là bởi vì ý tốt trong lòng, bởi vì muốn cứu mà cứu, mà không phải vì khiến người khác cả đời báo đáp mà cứu. Lúc trước Chủ Thượng tốt bụng cứu người thì cũng không có lòng riêng nghĩ tới muốn hắn cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp như vậy chứ? . . ."

Tần Mục Ca đúng lúc đứng ra, vô cùng bình tĩnh chống lại ánh mắt của đối phương.

"Ngươi là ai?" Chủ Thượng Văn Tất nhíu mày, giọng nói có chút lạnh lẽo. Hắn quan sát cô gái này, xinh đẹp Mỹ Lệ, thế gian ít có, đứng rất gần với Hiên Viên Triệt, khiến hắn có chút không thoải mái.

"Ta là thê tử của Hiên Viên Triệt, chàng là phu quân của ta." Tần Mục Ca đơn giản sáng tỏ nhắc ra quan hệ của mình và Hiên Viên Triệt.

Trong mắt Hiên Viên Triệt lập tức lan ra vui mừng và khoái trá khó có thể nói nên lời, hắn còn chưa thực hiện thủ tục tái hợp với Tần Mục Ca, nhưng nàng đã thừa nhận quan hệ vợ chồng, sao không làm hắn cảm động?

"Cầu xin Chủ Thượng thành toàn ta và phu nhân . . . ." Trong lòng Hiên Viên Triệt dấy lên một tia hi vọng, hiện tại mình đã có thê tử, đối phương có thể buông tha ý nghĩ khó có thể mở miệng kia hay không, để mình và Tần Mục Ca rời đi?

"Thành toàn? Trẫm thành toàn ngươi nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Cho nên lần này trẫm sẽ không buông tay nữa . . . ." Giọng nói Văn Tất nhàn nhạt, nhưng không có gì làm cho người ta có đường sống để quay lại, hắn từ trên cao nhìn xuống La đại nhân, lại nói, "Nếu ngươi chết ở dưới đao Phượng Hoàng, cũng là chết có ý nghĩa, lúc trước mạng của ngươi chính là hắn cứu. . . ."

Tần Mục Ca giận đến chỉ muốn mắng người, đây rõ ràng là đối phương sẽ không thỏa hiệp, cho dù bên cạnh mình có con tin, bởi vì hắn vốn không quan tâm sống chết của những người này!

"Là các ngươi chủ động bỏ vũ khí xuống, hay là muốn chờ đấu một trận lại thả? . . ." Văn Tất chứa ý cười nhất định phải được, nhìn Hiên Viên Triệt, chậm rãi hỏi.

Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.

Cuối cùng, Hiên Viên Triệt từ từ buông La đại nhân ra, đôi tay rũ xuống, nhìn Văn Tất, lạnh nhạt nói: "Thả nàng đi thì ta đồng ý ở lại . . ."

"Hiên Viên!" Trong lòng Tần Mục Ca như khoát lên băng tuyết, đau từng đợt dữ dội, "Ta không đi!"

"Được, trẫm đồng ý ngươi, chỉ là, ngươi cũng phải đồng ý một yêu cầu của trẫm -- " Văn Tất trực tiếp bỏ qua lời Tần Mục Ca nói, lấy ra một bình nhỏ từ trong túi áo, lấy ra một viên thuốc màu đen, gọi thị vệ bên cạnh cầm đi tới trước mặt Hiên Viên Triệt, "Trước mặt trẫm uống hết nó . . ."

Hiên Viên Triệt chậm rãi mở miệng ra.

"Hiên Viên Triệt. . ." Tần Mục Ca vừa tức vừa đau khổ nhưng cũng không thể làm gì, mắt thấy thị vệ bỏ viên thuốc kia vào trong miệng Hiên Viên Triệt.

Chốc lát, Hiên Viên Triệt chậm rãi mở miệng ra, gọi thị vệ kiểm tra.

"Thuốc này vào miệng là tan, tốc độ so nước đá hòa tan cũng nhanh đấy, " Văn Tất cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Tần Mục Ca chờ, khách khí nói, "Hiện tại, các ngươi có thể rời đi, ta và A Phượng cũng phải lên đường về kinh . . ."

Hiên Viên Triệt quay đầu thật sâu nhìn về Tần Mục Ca, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu: "Trở về bình an. . ."

Tần Mục Ca không nói gì, nước mắt đảo quanh không ngừng được, ánh mắt thù hận lướt qua Văn Tất, lại đón nhận ánh mắt của Hiên Viên Triệt.

Một người áo đen chợt một gối quỳ xuống với Tần Mục Ca, nói: "Xin Thiếu Cung Chủ lập tức ra khỏi thành!"

Người tới vừa nói, Hiên Viên Triệt lập tức biết là người Hồng Phất cung, chả trách sẽ đến cứu Tần Mục Ca, như vậy hắn càng yên tâm hơn rồi, lộ ra nụ cười yếu ớt nhàn nhạt vừa khổ sáp với Tần Mục Ca.

"Ta sẽ chờ chàng . . ." Tần Mục Ca nói xong câu đó, nhảy tót lên ngựa như gió ra thành với mười mấy người áo đen.

Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca đầu cũng không có quay lại biến mất ở ánh mắt của mình, trong lòng giống như có cái gì bị rút đi, rất đau không có cảm giác . . .

-

Tần Mục Ca cưỡi ngựa đi theo người áo đen trên đường chạy như điên, cho đến khi sắc trời không rõ tới một chỗ thôn trấn mới thả xuống tốc độ, đi tới trước một cái sân dừng lại.

Người áo đen cầm đầu kia muốn chắp tay nói với Tần Mục Ca: "Thiếu Cung Chủ, Lão Cung Chủ ở bên trong tĩnh chờ."

Mặt Tần Mục Ca không thay đổi xuống ngựa, sải bước đi vào.

Trong phòng trên chính vị một phu nhân hơn 50 tuổi đang ngồi, thước tha thuỳ mị, vẻ mặt nghiêm túc, thấy Tần Mục Ca đi vào thái độ có thể nói muôn màu muôn vẻ. Vui giận yêu buồn cái gì cũng có.

"Ngươi biết ta?" Bà đi thẳng vào vấn đề hỏi Tần Mục Ca, trong lời nói mang theo một vẻ đau buồn và tức giận.

Tần Mục Ca lắc đầu. Nàng thật sự không biết, không có một chút ấn tượng.

"Ngươi đi ra đi." Lão phu nhân kêu một câu với trong nhà.

Một người tuổi còn trẻ hình dáng mạnh mẽ rắn rỏi vọt ra.

"Tỷ tỷ, " Người đàn ông ra ngoài chính là Lãnh Thanh Phong, động tác của hắn có chút thận trọng, nhưng trong mắt khó nén vui sướng, "Đây là Lão Cung Chủ, mẫu thân của tỷ tỷ . . . . ."

Tần Mục Ca bên này còn chưa phản ứng kịp, bên kia Lão Cung Chủ đã giận đến bắt đầu mắng lên: "Ngươi xem ngươi, đây chính là hậu quả ngươi không nghe lời của ta! Hiện tại ngươi thành cái gì, Lãnh Thanh Nhược không phải Lãnh Thanh Nhược, Tần Mục Ca không phải Tần Mục Ca, vì một mặt hàng như vậy, ngay cả mạng cũng vứt bỏ, đến bây giờ thành trò cười lớn nhất của Thập Đại Môn Phái giang hồ, mặt mo của ta cũng bị ngươi vứt sạch! . . ."

Trong lòng Tần Mục Ca chính là bởi vì Hiên Viên Triệt mà phiền muộn khác thường, bị đối phương vừa nói như thế, không khỏi lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi, ngươi nói tất cả này ta đều không nhớ rõ, ta cũng không biết ngươi, nếu ngươi phái người cứu ta ra ngoài chính là vì mắng ta, như vậy hiện tại ngươi cũng mắng qua, ta cáo từ."

Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Lão Cung Chủ giận đến vỗ bàn một cái, nhìn về phía Lãnh Thanh Phong bỗng chốc ra hiệu, muốn hắn đuổi theo Tần Mục Ca.

Lãnh Thanh Phong bên này cho dù không có ra hiệu của đối phương, hắn cũng sẽ không để cho Tần Mục Ca đi, cho nên hắn lập tức bước nhanh đi ra ngoài ngăn ở trước mặt đối phương giữ chặt ống tay áo của nàng gằn từng chữ: "Nếu ngươi đi như thế này, vĩnh viễn đừng hy vọng Hiên Viên Triệt sẽ trở về! . . ."

Thân hình Tần Mục Ca dừng lại, ánh mắt lập tức ném tới hắn, hỏi: "Ngươi có biện pháp gì?"

"Rất đơn giản, để cho chính ngươi trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến có thể đi cứu hắn là được rồi. Hắn bị hoàng thượng kia khống chế tuyệt đối không thể dễ dàng thoát thân, rất có thể võ công của hắn cũng sẽ bị loại trừ đi, dưới tình huống như vậy ngươi muốn làm sao đi cứu hắn?" Lãnh Thanh Phong biết hiện tại Tần Mục Ca quan tâm nhất chính là an toàn của Hiên Viên Triệt, cho nên cứ nói đến chuyện kia, "Ngươi phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có ở Hồng Phất cung mới có thể làm được, trước võ công của ngươi mới có thể khôi phục . . ."

Võ công của mình? Tần Mục Ca thầm nói một câu, nếu mình đủ mạnh mẽ, lúc ấy cũng sẽ không bị động như vậy đi?

"Theo chúng ta đến Hồng Phất cung đi, tỷ tỷ, chỉ có nơi đó mới có thể để cho ngươi tìm về chính mình." Lãnh Thanh Phong tràn đầy tình cảm chậm rãi nói ra.

Tần Mục Ca nhìn phía chân trời, suy nghĩ chốc lát, chậm rãi nói: "Được."

Một năm sau.

Một ngày gần tối, trên đỉnh núi cao nhất Hồng Phất cung, một cô gái đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần .

Lãnh Thanh Phong yên lặng không một tiếng động đi lên, cười nhạt, đang muốn tiếp tục thần không biết quỷ không hay đi về phía trước, cô gái không nhanh không chậm nói: "Lại muốn đánh lén?"

Lãnh Thanh Phong cười ha ha, đi nhanh đến bên cạnh cô gái làm nũng nói: "Nhĩ lực của tỷ tỷ càng lúc càng tốt, ta đã gần như không có tiếng vang, ngươi vẫn đơn giản như vậy đã nhìn thấu . . ."

Tần Mục Ca mở mắt ra, quay đầu cười nhạt: "Khí thế của ngươi không cách nào che giấu."

"Công lực của tỷ tỷ Nhất Nhật Thiên Lý (một ngày ngàn dặm), bây giờ đã vượt qua hơn ngày trước, có thể thấy được trở nên chuyên tâm so cái gì đều có ích hơn . . ." Lãnh Thanh Phong ngồi xuống kề bên Tần Mục Ca, sóng vai với nàng nhìn ánh trời chiều chậm rãi hạ xuống.

Một năm qua này, rất nhiều lúc hắn cũng cùng nhau nhìn trời chiều với nàng.

"Thanh Phong, ngày mai ta muốn rời khỏi Hồng Phất cung." Tần Mục Ca sửa lại một chút tóc mai, nhàn nhạt nói.

Lãnh Thanh Phong sững sờ, chốc lát cũng cười một tiếng: "Ngươi muốn đi tìm hắn sao? . . ."

Tần Mục Ca gật đầu, chuyện này không cần thiết trốn trốn tránh tránh, trong lòng mình vẫn luôn chứa Hiên Viên Triệt, trong Hồng Phất cung ai cũng biết. Một năm qua này, Mộ Dung Khinh Hàn cũng tới gặp qua mình, nhưng mình thật sự đã không nhớ rõ hắn, cho dù nhớ, sợ rằng tình cảm trước cũng đã thay đổi hương vị.

Hiện tại tâm nguyện lớn nhất của mình chính là đi cứu Hiên Viên Triệt, một năm rồi, một năm qua cuộc sống hắn trải qua như thế nào, chịu hành hạ như thế nào mình cũng không dám nghĩ, bởi vì không có năng lực đi loại trừ tất cả.

"Ừ, ta muốn đi cứu hắn."

"Nhưng ngươi biết không? Khi hắn và hoàng thượng kia trở lại Kinh Thành không lâu, Triệu Hiểu Uyển đã đi tìm hắn, hơn nữa vẫn làm bạn với hắn . . ." Chuyện cho tới bây giờ, Lãnh Thanh Phong không thể không nói trước cho nàng biết một chút chuyện nàng không biết, để tránh đến lúc đó bị kích thích.