Chương 4: Tỉ thí Công Tôn Kiên.
Ba tháng sau.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Giữa rừng trúc gần Khởi Trấn, một nam thanh niên đang không ngừng xuất chưởng đánh khói bụi tứ tung, trúc từng cây từng cây đổ xuống.
Mấy chưởng này vô cùng mạnh mẽ, đánh xuống sẽ khiến mặt đất nứt toác ra, đánh lên không trung thì tạo ra một luồng gió mạnh mẽ thổi những cây trúc gần đó đảo qua lại mãnh liệt.
Đó chính là Càn Khôn Chưởng, mà người thi chiển không ai khác ngoài Nguyễn Bảo Long.
Sau khi cứu được phụ thân cùng những người dân khác, cuộc sống hắn không có mấy thay đổi.
Sáng dậy giúp cha giao đồ, sau đó ăn sáng rồi lập tức chạy đến rừng trúc này luyện tập đạo thuật. Hắn sẽ tập ở đây thông từ sáng đến chiều tối muộn, vì thế mỗi khi đi thường mang theo một ít thức ăn cùng nước uống.
Khi đã muộn hoặc hoàn toàn kiệt sức hắn sẽ từ từ đi bộ về nhà, ăn tối rồi sau đó xếp bằng trên giường tu luyện đến tận giờ Sửu mới đi ngủ.
Cuộc sống cứ lặp lại như vậy, tuy có chút nhàm chán nhưng đổi lại độ thuần thục Càn Khôn Chưởng của hắn đã tăng lên đáng kể, tu vi cũng có vẻ sắp chạm đến Luyện Thể Cảnh ngũ tầng.
"Phù..." Bảo Long thở một hơi dài sau khi tung ra hơn mười mấy chưởng liên tục không nghỉ.
Càn Khôn Chưởng là một đạo thuật nhìn qua có vẻ dễ vì nó chỉ có đánh chưởng thật mạnh, nhưng thực chất cái khó chính là bước điều dẫn linh khí.
Linh khí chuyền từ đan điền đến lòng bàn tay phải vừa mạnh mà vừa không tổn hại đến kinh mạch của hắn, có thể điều khiển linh khí thuần thục như thế thì thời gian bỏ ra phải rất nhiều.
Càn Khôn Huyền Pháp từng nổi danh khắp nơi, người người đều dùng nhưng đó là từ hơn nghìn năm trước. Thời gian cọ rửa, đạo pháp này b·ị đ·ánh giá là khó học cộng thêm kém đa dụng nên dần bị đào thải trở thành đạo pháp thượng lam cấp.
Từ khi hắn có bắt đầu tu luyện đến nay cùng mới chỉ năm năm, đến giờ đã thấy thành tựu không nhỏ. Như vậy đủ thấy tiểu tử này thực sự là một thiên tài.
Nếu cho hắn tiền để mua đầy đủ đạo pháp, thì có lẽ từ hai năm trước đã sớm luyện thành tầng một.
Bảo sao năm đó Du Kiếm Môn không tiếc giá nào để có hắn bằng được, nhất định là Thiên Kiếm Môn bên trên ra lệnh.
Sau khi luyện tập được một lúc nữa, hắn ngồi xuống tảng đá gần đó lấy một nắm cơm ra ăn.
"Hừm...hệ thống cho ta thời hạn nửa năm, ta dùng một nửa thời gian đã sắp hoàn thành rồi.
Ngươi nói xem, có phải là nên thưởng thêm không?" Bảo Long vừa nhai cơm vừa nhếch mép nói.
"Ding!
Quả thật ký chủ xứng đáng được thưởng, vậy lần sau thời hạn nhiệm vụ nên giảm xuống~" Tiếng nói máy móc của hệ thống lại vang lên.
"Ách! Hệ thống máu lạnh, ý ta không phải như thế..." Bảo Long chán nản nói, miếng cơm trong mồm bỗng trở nên không ngon nữa rồi.
Dạo gần đây hắn cảm thấy hệ thống này nhiều chuyện hơn trước, còn biết trêu đùa chọc ghẹo hắn. Chả lẽ thực ra đằng sau hệ thống là một vị đại năng nào đó?
Hầy, dù có là thật thì hiện tại hắn cũng chỉ là con kiến con, không nên nghĩ đến nhiều.
Có lẽ hắn nên nghĩ xem, kim quang lần trước xuất hiện đả thương Bạch Hồ Ly từ đâu mà ra. Có hai khả năng mà hắn nghĩ tới, một là trong đám người b·ị b·ắt đi đó có cao nhân ẩn mình.
Còn khả năng thứ hai, phụ thân của hắn chính là vị cao nhân đó.
Nhưng rõ ràng hắn thấy cha mình chính là một phàm nhân, không thấy một chút tu vi nào. Chả nhẽ tu vi phụ thân hắn cao thâm, hắn quá kém cỏi nên không nhìn ra?
Cũng chưa có gì chắc chắn được, nhưng hắn nghiêng về khả năng thứ hai hơn. Vì theo như hắn nhớ lúc đó thì con yêu hồ thực sự rất tức giận với phụ thân hắn.
"Long đại ca!" Cắt ngang suy nghĩ của hắn là giọng của một tên nhóc con.
"Hửm? Tiểu Chiến? Đệ lấy đâu ra cái gan vào rừng trúc một mình vậy! Có biết trong này có yêu thú không?" Bảo Long cau mày, người vừa đến là một đứa trẻ trong trấn từng được hắn cứu khỏi yêu hồ.
"Ta không sợ, ta là tiểu đệ của Long đại ca mà!" Thằng nhóc cười toe toét nói.
"Haiz, chịu đệ đấy. Thế có chuyện gì mà vào tận đây tìm ta vậy?"
"A! Xuýt thì quên mất, trong trấn vừa đến một kẻ tự xưng là tán tu Công Tôn Kiên. Hắn bảo là ở Tân Thiên Thành nghe danh của đại ca mà đến thách đấu." Thằng nhóc vừa nói vừa khó chịu, có vẻ nó không vui khi có người thách đấu thần tượng của mình.
"Công Tôn Kiên? chẳng lẽ là đứa con hoang của Công Tôn Thế Gia?" Bảo Long lẩm bẩm trong mồm, đầu nhớ nhớ gì đó.
Ở Đông Vực có ba gia tộc lớn được gọi là Tam Đại Thế Gia, trong đó bao gồm Gia Cát Thế Gia, Trương Thế Gia, cuối cùng và cũng là mạnh nhất chính là Công Tôn Thế Gia.
Mấy năm trước nổi lên một tin đồn: Gia chủ đương nhiệm của Công Tôn Thế Gia là Công Tôn Dự có một đứa con ngoài giá thú, đứa trẻ đó tự xưng là Công Tôn Kiên.
Nếu đơn giản chỉ thế thì không ai tin đâu, nhưng ai bảo nó có khuôn mặt cùng tích cách cực kì giống vị gia chủ Công Tôn Thế Gia kia hồi trẻ. Lại thêm, nó cũng là một thiên tài tu luyện giống như ông ta.
Chính vì hai điều này mà ai cũng tin vào lời đồn này. Về phần Công Tôn Dự, ông luôn giữ im lặng không giải thích gì. Nhờ vậy mà chuyện dần lắng xuống.
"Việc gì mà tên con hoang tin đồn đó lại tìm đến ta tỉ thí?" Bảo Long nghĩ thầm trong đầu.
"Long đại ca à, huynh mau về đi thôi. Hắn ngồi ở khách điếm chờ cả nửa ngày, không ngừng nói rằng huynh là con rùa rụt cổ." Nhóc con kia càng nói càng khó chịu, mặt nó đỏ hết cả lên.
Đứa trẻ này cũng thật là...chính chủ là Bảo Long đây còn chưa tức giận thì thôi...
"Được rồi, được rồi...Ta về giáo huấn hắn cho đệ là được chứ gì." Hắn cũng hết cách, nếu không chiều đứa trẻ này thì nó sẽ mè nheo cả buổi mất.
Tiện đây hắn cũng muốn thử tay một chút, xem xem khả năng của mình đến đâu.
...
Trong khách điếm ở trấn, một thanh niên trẻ tuổi đang uống ừng ực từng chén rượu. Uống hết hắn lại quát lớn:
"Khà khà khà, tiểu nhị! Mang thêm bình rượu nữa ra đây!"
Người này mái tóc đỏ rực như lửa, mọc lởm chởm dài đến ngang lưng, khuôn mặt cũng có chút đẹp trai, đặc biệt là nhìn cực kì tiêu sái.
"Công tử, ngài uống nhiều như vậy...còn tiền thì-" Tiểu nhị người hơi cúi cúi, cười cười nói.
"Ngươi yên tâm, tí nữa sẽ trả đủ cho các ngươi." Thiếu niên cười nói, tay cầm lấy bình rượu đổ ra chén uống tiếp.
Lúc này bên ngoài khách điếm bỗng trở nên xôn xao, người thi thào vào tai nhau không ngừng. Bỗng có một người hét lớn:
"Là tiểu tử Bảo Long đó! Hắn về rồi."
"Về rồi sao? Nhưng mà người thách đấu hắn đang..."
Choang!
Một tiếng bình vỡ khiến sự ồn ào của người dân giảm bớt lại.
"Công...công tử...chu-chuyện này..." Khuôn mặt tiểu nhị có chút sợ hãi, hai chân hắn bắt đầu run run rồi.
"Khà khà, đừng lo đừng lo.
Tí ta sẽ trả cho ngươi." Thiếu niên tóc đỏ mỉm cười đứng dậy, hắn xoay người bước ra ngoài.
...
"Long đại ca, Long đại ca! Huynh nhớ phải thắng đó!" Tến nhóc kia nhảy lên nhảy xuống, mặt tràn đầy hưng phấn nói.
"Rồi rồi, ta sẽ cố." Bảo Long cũng chỉ đành đồng ý với tên nhóc La Chiến kia.
"Nguyễn Bảo Long!" Một giọng nam nhân hét lớn từ phía khách điếm.
Bảo Long quay sang nhìn, hắn liền thấy một người trẻ tuổi cũng ngang ngang hắn.
"Chà...đúng là rất giống người nhà Công Tôn Thế Gia." Đó là tất cả những gì Bảo Long nghĩ trong đầu.
"Ding!
Nhiệm vụ phụ mới: Đánh bại tán tu Công Tôn Kiên.
Thời hạn: Một nén nhang.
Mô tả nhiệm vụ: Công Tôn Kiên lười bỏ tiền túi ra trả rượu, hắn nghĩ ra một trận tỉ thí với ký chủ. Nếu thắng sẽ bắt ký chủ trả tiền rượu.
Phần thưởng hoàn thành: Một trăm điểm tích lũy.
Hình phạt nếu thất bại: Ký chủ phải bỏ ra ba trăm đồng bạc trả tiền rượu cho Công Tôn Kiên." Bảng nhiệm vụ lại hiện lên.
Bảo Long nhìn bảng nhiệm vụ xong quay ra nhìn đối phương, trong đầu nghĩ tên này cũng thật có phong thái bá đạo.
Hắn hơn ta ba tuổi, liền thể hiện một hút kính nể vậy.
"Công Tôn Kiên đạo huynh, lần đầu gặp mặt." Bảo Long ôm quyền hướng thiếu niên kia chào hỏi.
Thiếu niên kia chỉ nhe răng tay cầm đại kiếm chĩa về phía Bảo Long.
"Chào!"
Ngày sau đó hắn lập tức thẳng mũi kiếm lao tới, hoàn toàn không báo trước gì cả.
Ngươi dân xung quanh giật bắn cả lên vội chạy lùi ra xa để tránh tên điên này.
Bảo Long bên kia lập tức đẩy lui nhóc con bên cạnh rồi thủ thế.
"Xem ra trận này khó ăn đây, đối phương có cùng tu vi với ta..."
"Khà khà khà, tiếp chiêu của lão tử!"
Công Tôn Kiên dứt lời, hắn nhảy bật lên dơ đại kiếm bổ về phía Bảo Long.
Đại kiếm của hắn đỏ lên toả ra nhiệt lượng không nhỏ, người xem xung quanh bất chợt thấy mồ hôi chảy.
"Ách! Tên hấp hơi này!"
Bảo Long giữ bình tĩnh, hắn hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống hai chân. Linh khí dao động quấn lấy tay phải hắn, ngay sau đó một chưởng được đánh ra.
"Càn Khôn Chưởng!"
Vù!
Chưởng đáng lên uy lực mạnh mẽ, xé gió mà đi đánh thẳng vào Công Tôn Kiên. Hắn đang ở trên không khó né, đành phải dùng đại kiếm cản lại một phần.
Chưởng của Bảo Long đánh cho Công Tôn Kiên đang nhảy bổ tới phải dừng lại hạ xuống, hắn loạng choàng lùi về sau mấy bước dùng kiếm chống xuống đất để lấy lại cân bằng.
Gió đánh vào người hắn mạnh đến mức khiến y phục của hắn xuất hiện mấy vết rách. Thậm chí còn có vết cắt xâu đến mức trên cơ thể hắn cũng có v·ết t·hương, máu bắt đầu rỉ ra.
"Khà khà, chưởng pháp mạnh lắm! Nhưng không là gì với kiếm pháp của ta!" Công Tôn Kiên tức giận lần nữa lao tới, lần này hắn lại muốn tung ra đòn bổ về phía Bảo Long.
Trận đấu cứ thế tiếp diễn, hai bên đao chưởng qua lại luân phiên.
Đại đao của Tôn Kiến đánh tới thì chưởng pháp của Bảo Long đẩy nó ra rồi thuận thế đánh Tôn Kiên một cái.
Bên này Tôn Kiên cũng không vì vậy mà yếu thế, thế công mỗi lần lại thêm hung bạo.
Đại đao rực cháy múa qua múa lại khiến người xem không khỏi lác mắt.
Hai tên này đang biểu diễn hay đánh nhau đây?
Nhưng không ai để ý, trên gương mặt hai người họ thực sự đang cười.
Họ đều thả hồn vào trong trận đấu này, đây có lẽ là cái gọi niềm vui của tu sĩ.
Thời gian nửa nén nhan cứ thế trôi qua.
"Khà khà...mạnh! Mạnh lắm!
Ngươi tu luyện là Càn Khôn Huyền Pháp?
Hẳn là đã tu xong tầng thứ nhất rồi?"
"Công Tôn Kiên đạo huynh đánh gia cao tại hạ rồi, tại hạ chỉ có đủ tiền mua tàn quyển của nó thôi."
"Hửm, vậy sao...Nếu ngươi thắng trận này, lão tử sẽ mua cho người cả bộ đạo pháp đó!
Còn nếu ngươi thua, tiền rượu của ta ngươi trả!" Công Tôn Kiên lại chĩa đại kiếm về phía Bảo Long nói.
Bảo Long rốt cục không hiểu nổi, tên trước mặt là chập mạch hay là tiêu sái?