Chương 5: Tỉ thí Công Tôn Kiên (2).
Trận tỉ thí tiếp tục, Công Tôn Kiên lúc này lộ ra bộ mặt nghiêm túc.
Hắn đã thực sự coi trọng trận tỉ thí này.
Người xem sau đó liền thấy mái tóc của hắn không đơn thuần đỏ.
Mà là còn đang bắt đầu có những đốm lửa lấp ló.
Hơn nữa, mặt tên này còn có chút đỏ.
"Công Tôn đạo huynh, ngươi say?"
"Phải, ta say!"
Mái tóc hắn lúc này triệt để bùng cháy, bây giờ nhìn không khác gì ngọn đuốc.
Đây là đạo thuật hắn ngộ được khi tu luyện đạo pháp Liệt Hỏa Diệt Pháp.
Nhưng có điều khác với những người tu cùng đạo pháp khác.
Biến hóa này của hắn còn có chút hơi men vào đó.
Điểm này xuất phát từ sự yêu thích rượu của tên này.
Vì thế đạo thuật của hắn liền được gọi là "Hỏa Tửu Biến!"
Khi thi triển thì ngoại hình hắn liền sẽ như kia, mọi chiêu thức đều đánh ra lửa hung bạo.
Nhưng nhờ có hơi men, chiêu thức của tên này...rất cẩu thả.
Đòn đánh không dựa theo bất cứ tiêu chuẩn nào, tùy hứng xuất ra.
Bảo Long đối loại này đạo thuật có chút buồn cười.
Miễn cưỡng coi nó như đạo thuật tự sáng tạo nhưng mà...vẫn là rất buồn cười.
Hai bên lao vào nhau, đường kiếm của Tôn Kiên rõ ràng dị hơn rất nhiều.
Hắn bổ xuống phía Bảo Long nhưng không tới, liền sau đó lật ngượt sống kiếm lại.
Kế tiếp rất nhanh, đá mạnh vào sống kiếm làm thành một đương chém lên.
Bảo Long đang định lao tới thì giật mình khựng lại.
Nếu tiếp tục đánh liền sẽ không hay rồi, phải liều mình kết thúc nhanh thôi.
Bảo Long bứt tốc lao tới phía của Tôn Kiên.
Kết quả hắn cắm kiếm xuống đất, làm điểm tựa nâng người lên.
Sau đó một cước đạp ngang mặt Bảo Long.
Người xem: ...
La Chiến: ...
Bảo Long: Mẹ nó-
Chiêu này sát thương không lớn nhưng tính sỉ nhục cao a.
Hắn đường đường là một cái chuyển sinh giả, sẽ bị tên trước mặt làm nhục mặt vậy sao?
Bảo Long điên tiết, hắn nhanh chóng bắt lấy chân của Tôn Kiên.
Trừng mắt nhìn đối phương, sau đó thật mạnh lôi chân đi.
Tôn Kiên bị bất ngờ, phản ứng không kịp.
Kế tiếp Bảo Long liền xuất ra sức mạnh kinh người.
Trực tiếp cầm chân Tôn Kiên, biến đối phương thành đồ chơi rồi đập xuống đất.
Trận đấu giữ tu sĩ từ khi nào thành mấy trận đấu của mấy tên giang hồ chợ búa chơi trò tiểu nhân với nhau.
Tôn Kiên tuy say nhưng hắn vẫn là rất tức giận.
Cầm ngang đại kiếm, trực tiếp muốn dùng như bàn tay tát Bảo Long một cái.
Bảo Long lúc này máu cũng dồn não, hắn không muốn dây dưa nữa.
Cắn răng chịu cây đại kiếm đang rực cháy kia đập vào người.
Tay phải hắn liền sau đó bị b·ỏng n·ặng, đồng thời cũng bị gãy.
Hắn cố chịu, sau đó dùng tay còn lại xuất ra mấy chưởng đánh Tôn Kiên túi bụi.
Đại kiếm trong tay Tôn Kiên tắt lửa, tay hắn mất lực khiến kiếm rơi đập mạnh xuống đất.
Chỗ hắn nằm liền bị lõm xuống thành một cái hố.
Vết nứt hiện rõ bao phủ lấy mặt đất.
Công Tôn Kiên, bại!
"Ding!
Nhiệm vụ phụ hoàn thành!
Điểm tích lũy của ký chủ: Sáu trăm." Bảng nhiệm vụ hiện lên trước mặt Bảo Long.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, ban đầu hắn nghĩ đây là nhiệm vụ dễ ai ngờ khó nuốt như vậy.
"Haha, Long đại ca mạnh quá! Long đại ca là số một!" La Chiến bên ngoài nhảy cẫng lên vui mừng.
"Tiểu Chiến, mau lại đây giúp ta đưa tên này đi gặp đại phu." Bảo Long mệt mỏi nói.
Hắn cũng không khá khẩm hơn Tôn Kiên là bao, tay trái hắn vừa bị b·ỏng n·ặng vừa bị gãy xương.
"Mệt c·hết lão tử..." Bảo Long chưa kịp nói hết câu, mắt hắn tối sầm lại rồi cả người ngã xuống.
"Long đại ca!"
Đúng lúc này, một bóng hình nam nhân to lớn đỡ lấy hắn.
Nhìn lại người này thân trên cởi trần để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, râu quái nón khiến khuôn mặt người đó rõ vẻ nam tính.
"A! Chào Thiên Hạo lão bá!" La Chiên người hơi cúi lễ phép chào.
"Ừ, tiểu tử nhà người mau về nhà đi! Mẫu thân ngươi tìm ngươi nãy giờ đó. Hai tên ngốc này để ta lo." Thiên Hạo cười nói, hai tay vác hai người Bảo Long, Tôn Kiên như hai cái bao tải.
"A! Vậy phiền lão bá nha, nương đ·ánh c·hết ta mất!" La Chiến vội vàng tạm biệt chạy về nhà.
Thiên Hạo xoay người vác hai tên b·ất t·ỉnh hướng về y viện.
Đám người xem trận tỉ thí hồi nãy cũng dần tản đi. Để lại một bãi chiến trường trước cửa khách điếm.
"Tiểu Hoắc đâu!" Một lão già lớn tuổi vẫn đứng lại lớn tiếng gọi.
Tên tiểu nhị nãy phục vụ Công Tôn Kiên khom khom chạy từ trong khách điếm ra.
"Có tiểu nhân ạ...." Người hắn cúi thấp, khuôn mặt lo sợ, mồ hôi chảy th·ành h·ạt.
"Viết giấy nợ cho tên tóc đỏ đó, chờ hắn ra viện thì đưa cho hắn. Cả tên tiểu tử của Thiên Hạo nữa.
Ngươi vào thành trình đơn mời thợ về sửa đường, thêm nữa bảo họ là ta muốn đập cái khách điếm này đi." Lão già bình thản nói.
"D-dạ? Như-nhưng chúng tiểu nhân phải biết làm sao ạ? Cả trấn chỉ có mỗi chỗ của ngại nhận chúng tiểu nhân...." Tên tiểu nhị khó hiểu, vội thuyết phục lão già.
"Ngươi không cần lo, công ăn việc làm của các ngươi ta đã sắp xếp." Lão già vẫn giữ sự bình thản nói.
"Như-nhưng tại sao đột nhiên..."
"Có một vị đại nhân mua lại khu đất này, người đó hình như muốn mở tông môn." Nói rồi lão già quay người trở vào trong.
Tên tiểu nhị đứng lại nhìn theo bóng lưng người chủ mấy năm trời hắn đi theo.