Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chuyển Sinh, Ta Dùng Hệ Thống Nghịch Thiên Tu Hành!

Chương 3: Yêu hồ (2).




Chương 3: Yêu hồ (2).

Rừng trúc ở giữa Khởi Trấn và Kết Trấn, Tân Thiên Thành, Đông Vực.

"Hộc, hộc...

Tiểu huynh đệ, còn bao lâu nữa mới đến động bỏ hoang kia?" Thiếu niên tu sĩ Du Kiếm Môn vừa chạy vừa thở hổn hển hỏi.

Bảo Long nhìn cảnh này thầm nghĩ trong đầu rằng tên này có thật là hơn hắn hai tiểu cảnh giới không? Hắn còn chưa mệt nữa là...

"Đạo huynh chớ vội, một đoạn phía trước nữa thôi." Bảo Long chỉ nói một câu rồi tăng tốc dẫn đầu, theo mũi tên chỉ hướng của hệ thống còn khoảng hơn trăm mét nữa.

Lần này hắn là lần đầu hắn phải giao chiến với yêu thú. Trước đây nhiệm vụ của hệ thống cũng chỉ là đánh thú rừng bình thường, gần đây hắn tu luyện Càn Khôn Chưởng cũng chưa tìm yêu thú để thử.

Lần đầu giao chiến đã vượt cấp đánh rồi, nếu không có tên tu sĩ từ Du Kiếm Môn đằng sau kia thì hắn cũng không dám tự tin như vậy.

"Hửm!

Tiểu huynh đệ, lẽ nào là cái hang động đằng kia?" Thiếu niên kia nhìn thấy gì đó từ đằng xa, hắn thấy một cái cửa động nhỏ ở chân núi.

Bảo Long không trả lời, hắn chỉ khẽ gật đầu lần nữa tăng tốc vụt đi.

...

Trên vách động có vài cây đuốc cháy yếu ớt, xung quanh cũng có vết tích người ở. Có vẻ động này trước đây từng có vị tu sĩ nào đến ẩn tu một thời gian, sau khi bỏ hoang thì bị con yêu thú này đến trưng dụng làm nơi ẩn náu.

"ba mươi năm, ba mươi sáu,...Bốn mươi tất cả!

Hahaha, lão nương thực sự quá tài giỏi~" Bạch Hồ Ly đang đếm số người mà nó đã bắt, này là tổng từ cả hai trấn Khởi và Kết.

"Ư...yêu hồ khốn kh·iếp!" Một trong số những người b·ị b·ắt đang dần lấy lại sự tỉnh táo.

"Hửm? A~ là ngươi!" Yêu hồ cười quỷ dị, ánh mắt nó híp cả lại.

Người đó là Thiên Hạo, cha của Bảo Long. Trong đám người b·ị b·ắt này, y là người mạnh nhất.

Trên đường mang về động không ít lần lấy lại nhận thức và cố gắng trốn thoát hoặc giải cứu những người đi cùng. Thực là khiến con yêu hồ mấy phen khó chịu.



"Lão nương để ngươi sống đến bây giờ, tất cả là vì sinh khí của ngươi thực sự rất nồng đậm.

Nhưng...phàm là những thứ càng khó có được, lão nương càng thích~" Nói rồi yêu hổ lại thả mị hương về phía Thiên Hạo, lần nữa đưa y vào trạng thái bị mê hoặc.

"A..a...khốn....khiế-" Thiên Hạo chống cự từ đầu tới giờ rất nhiều lần, lần này có lẽ sẽ là lần cuối y có thể tự lấy lại nhận thức rồi.

"Món ngon như vậy, ta thực sự không có ý muốn để lại cuối cùng."

Yêu hồ lập tức bỏ qua tất cả những con mồi khác, chọn ngay Thiên Hạo tiến tới. Nó dùng thân thể nóng bỏng của mình uốn éo quanh người y, hết dùng ngực lại tới mông để kích thích.

Sau một hồi, nó bắt đầu ôm lấy người Thiên Hạo.

"Dạo đầu vậy đủ rồi, lão nương thưởng thức đây~" Yêu Hồ toan dùng miệng cắn vào cổ Thiên Hạo để hút sinh khí.

Đột nhiên, giữa trán của y lóe lên một đạo ánh sáng màu vàng chói. Đạo ánh sáng này chớp mắt bao chùm lấy cả người Thiên Hạo, Bạch Hồ Ly đang ôm y bị đẩy mạnh văng vào vách tường.

"Ách!" Bạch Hồ Ly kêu lên đau đớn.

"Tên này vậy mà lại có thủ đoạn phòng thân? Rõ ràng ta đã kiểm tra, hắn chỉ là một phàm nhân cơ mà?

Hay là...có vị cao nhân nào âm thâm để lại cho hắn?" Bạch Hồ Ly khó khăn bò dậy, cả người nó đau nhức, những bộ phận tiếp xúc với cơ thể Thiên Hạo lúc trước bây giờ đều đang bị bỏng rát. Còn thêm va đập vừa rồi có vẻ khiến xương của nó tổn thương không ít.

"Grừ...Nếu đã vậy, lão nương phải g·iết ngươi! Sinh khí nồng đậm thì sao?

Dám chọc giận ta!"

Lông đuôi của Bạch Hồ Ly xù hết lên, làn da trắng muốt của nó cũng bắt đầu xuất hiện lông nhiều hơn, móng tay móng chân dài ra nhọn hoắt.

Phút chốc đã biến hoàn toàn thành một con hồ ly màu trắng có ba đuôi, thân hình nó to lớn thậm chí hơn cả một người trưởng thành.

Bạch Hồ Lỳ gầm gừ, lao mình về phía Thiên Hạo đang bị mê hoặc đứng yên.

"Yêu thú, tránh xa phụ thân ta ra!" Một tiếng hét gần bên vang lên.

Yêu hồ bất ngờ, nó nhìn sang bên chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi tầm mười lăm, mười sáu nhảy tới. Tay phải hắn đã chuẩn bị sẵn, có thể thấy được linh khí quấn quanh.

"Càn Khôn Chưởng!" Bảo Long thầm niệm trong đầu.



Một chưởng của hắn hướng thẳng xuống người nó mà nện.

Uỳnh!

Chưởng vừa rồi là kích ra toàn lực của Bảo Long, một chút kiềm lại cũng không.

Chưởng chạm tới cơ thể Bạch Hồ Ly lập tức hủy đi mấy cái xương sườn của nó, đánh người nó đập mạnh xuống đất.

Dư lực sau đó khiến nền của động xung quanh cơ thể Bạch Hồ Ly nứt ra.

Bảo Long tung đòn đánh bất ngờ khiến nó không kịp trở tay, lại thêm thương tích vừa bị từ thủ đoạn phòng thân trên người Thiên Hạo, kết quả Bạch Hồ Ly b·ị đ·ánh đến hộc máu nằm im bất động.

"Hả?" Bảo Long lúc này đã bớt giận dữ, tỉnh táo lại mới thấy sai sai?

"Ding!

Nhiệm vụ phụ hoàn thành!

Điểm tích lũy hiện tại của ký chủ: Năm trăm." Âm thanh máy móc vang lên trong đầu hắn.

Yêu thú Bạch Hồ Ly tam vĩ, thực lực ít nhất ngang Luyện Thể Cảnh ngũ tầng? Hắn còn tưởng sẽ có một trận ra trò, ấy vậy mà một chưởng đã xong rồi? Càn Khôn Chưởng mạnh như vậy? Hắn mạnh như vậy sao?

Bảo Long đánh xong chính bản thân cũng ngơ ra một lúc lâu. Nếu không phải sau đó cha hắn tỉnh lại do Bạch Hồ Ly đã bị hạ thì hắn vẫn cứ đứng đó.

"Tiểu...tiểu Long?" Thiên Hạo tỉnh lại từ cơn mê, đầu óc y vẫn hơi choáng váng nhưng ít nhất vẫn nhìn ra nhi tử của mình.

"Ch..cha, người không sao là tốt quá rồi..." Bảo Long cũng tỉnh lại, hắn vội ôm lấy phụ thân của mình.

"Ta...ta không sao...nhi tử ngốc! Không phải nên lo cho mình sao..." Thiên Hạo vừa nói, hai má có chút tê tê, có lẽ y đang rất tự hào về con trai mình.

"Hộc hộc, tiểu huynh đệ!

Đệ chịu khó một chút, ta tới....rồi...đây?" Tên đệ tử Du Kiếm Môn kia bây giờ mới chạy đến nơi, rõ ràng là Bảo Long không nhờ được gì.



"Vị này là..." Thiên Hạo nhìn người vừa tới hỏi.

"Hắn là-"

"Tại hạ Dương Tẩn Nhiêu, hạch tâm đệ tử Du Kiếm Môn!

Bái kiến Thiên Hạo tiền bối!" Thanh niên kia lập tức hai tay ôm quyền, cúi người chào Thiên Hạo.

"Ơ...Các hạ là tu sĩ cao cao tại thượng, ta không xứng hai chữ tiền bối." Thiên Hạo bên này cũng ôm quyền cúi mình lại.

"Không không, Thiên Hạo tiền bối hoàn toàn xứng đáng.

Mấy năm nay kiếm Du Kiếm Môn ta dùng đều do một tay tiền bối rèn, ơn của tiền bối với chúng ta rất lớn." Thanh niên giữ nguyên tư thế nói.

"Vậy...vậy đa tạ" Thiên Hạo cười cười, tay y gãi gãi sau đầu. Nhìn bộ dáng này thật giống Bảo Long, đúng là cha nào con đấy.

"Không ngờ con trai của tiền bối lại lợi hại như vậy, một mình hạ gục Bạch Hồ Ly, đến vãn bối cũng khó làm được như vậy!" hai mắt Dương Tẩn Nhiên sáng như đuốc nhìn Bảo Long, bên này hắn cũng có chút ngại ngùng né tránh ánh mắt.

Hắn quay người nhìn cơ thể Bạch Hồ Ly nằm dưới đất.

"Hửm?" Bảo Long như nhận thấy có gì đó không đúng.

"Vết bỏng trên da của con yêu thú này? Chưởng của ta không có hiệu quả thiêu đốt như vậy...nhắc mới nhớ, bộ dáng của nó lao về phía phụ thân lúc đó có chút kì lạ.

Bạch Hồ Ly sẽ dùng cơ thể quyến rũ con mồi để họ sản sinh sinh khí rồi sau đó nhẹ nhàng hút lấy, con này là biến về nguyên dạng mạnh mẽ lao tới?" Bảo Long thầm suy nghĩ trong đầu.

"Đúng rồi, Bảo Long tiểu đệ có phải là người xuất ra luồng kim quang đó?" Dương Tân Nhiên mỉm cười nói.

"Kim quang?...!"

Bảo Long lúc này chợt nhớ ra đúng là hắn có cảm thấy linh khí trong động dao động trước khi hắn tiến vào, đúng là lúc đó có luồng kim quang.

"Vậy chả nhẽ có người đã đả thương con yêu thú này trước khi ta tới? Nó lao đến phụ thân với dáng vẻ giận dữ như thế...có lẽ nào liên quan đến người?" Bảo Long suy nghĩ rất nhanh, hắn cảm thấy việc hắn một chưởng đánh bại yêu hồ có uẩn khúc.

"Sao vậy tiểu Long?" Thiên Hạo thấy con mình trầm ngâm liền hỏi.

A? Không ạ, con đang nghĩ linh tinh vài thứ thôi.

Chúng ta đưa họ về nhà thôi." Bảo Long chỉ về phía đám người bị m·ất t·ích vừa mới tỉnh lại.

"À đúng rồi, Bảo Long tiểu đệ và Thiên Hạo tiền bối đưa những người Khởi Trấn về nhé, ta sẽ hộ tống những người Kết Trấn" Dương Tẩn Nhiên thể hiện ra sự nhiệt tình, thật khác với dáng vẻ thở không ra hơi của hắn vừa nãy.

Bảo Long và Thiên Hạo tán thành ý kiến của hắn, hai bên cáo từ rồi chia hai đường mà đi.