Chương 27: Luyện đan.
Mỗi phong có một ngàn thí sinh, tức là có năm trăm cặp đấu. Mà một lần có thể tiến hành cùng lúc mười trận đấu, mỗi ngày năm lần như thế thì chỉ mất mười ngày đã xong.
Tổng cộng bốn ngàn thí sinh bị loại, không có việc ngoài ý muốn. Bảng xếp hạng cũng vì thế sắp xếp lại.
Tuyệt Kiếm phong Bảo Long như cũ giữ vị trí đệ nhất, Trường Công Tuân tụt xuống vị trí thứ ba mà một người khác tên Trương Diệp đã thay thế hắn.
Công Tôn Kiên một trận đấu kia thể hiện không tồi, sau khi xem xét thì họ đưa hắn lên vị trí thứ năm mươi lăm. Như vậy đã là cao nhất trong số thí sinh Luyện Thể Cảnh, cao hơn nữa rất bất hợp lý.
"Ầy, một trận đấu kia chưa được thấy Nguyễn đạo hữu thể hiện nhiều."
"Đúng a, thật mong chờ trận tiếp theo."
Rất nhiều người lúc này vây quanh lấy Bảo Long, hắn trước còn thích thú cái này nhưng bây giờ đã sớm thấy nhàm chán.
Hắn mặc kệ đám người ánh mắt đảo sang vị xếp hạng thứ hai mới kia. Tóc đen dài tung bay trong gió, đạo bào trăng khẽ dao động. Người này nhan sắc bình thường nhưng lại có thứ khiến người khác e sợ.
Hắn ta sở hữu một cặp mắt đen tuyền, cảm giác sâu không thấy đáy. Gương mặt vô cảm, một chút cảm xúc cũng không thể hiện ra ngoài.
Bảo Long phát hiện người này vậy mà không có thái độ gì với hắn, có chút không hợp lẽ thường.
"Người này tâm cơ chắc phải sâu lắm..." Hắn khẽ nghĩ rồi trực tiếp bỏ qua, không hiểu sao hắn đối với nhân vật này không quá quan tâm.
Bảo Long lúc này để ý sang bảng xếp hạng toàn đại hội, hắn thấy mình đã leo lên thứ tư. Nhấc mắt lên trên thấy hai cái tên Băng Băng và Vương lần lượt ba và hai. Đứng trên vị trí đệ nhất là một người tên Bùi Chân Luân, hắn là đệ tử mạnh nhất trong số đệ tử nội môn Huyền Thiên Tông tham gia đại hội lần này, tu vi đã đạt tới Thăng Thể Cảnh bát tầng.
Đại Hội Tỉ Võ chỉ có tu sĩ Luyện Thể Cảnh và Thăng Thể Cảnh tham gia, tu vi của Bùi Chân Luân chính là cao nhất lần này rồi, y sở hữu đệ nhất chi toạ cũng hợp lý.
Hắn lướt mắt xuống dưới một đoạn dài không tài nào tìm thấy cái tên Dương Tẩn Nhiêu, hắn tất nhiên biết vị bằng hữu này tham gia đại hội nhưng chỉ là không để vào mắt thôi.
"Xem ra hắn một là đã bị loại, hai là bị Huyền Thiên Tông giam lại vì thân phận Hấp Huyết Tộc...
Mong là không phải cái thứ hai." Nói xong hắn nhắm mắt xoay người vận dụng Đằng Vân Ngoa lách mình ra chỗ bốc thăm, cầm lấy một que gỗ nhìn nhìn rồi lại lách mình biến mất.
Lần này đối thủ của hắn xếp ở tận thứ hai trăm mười, xem ra có chút bất công rồi. Mong tiểu tử đó sau này bại không bị đạo tâm vỡ vụn.
Còn vài ngày nữa mới tới lượt hắn thi đấu, chi bằng nhân cơ hội này tham quan Huyền Thiên Tông một chút.
Bảo Long lách mình đi tới truyền tống trận, gặp một vị đệ tử đứng canh ngủ gật trên ghế từ lúc nào.
"Vị đạo hữu này, ta muốn truyền tống." Bảo Long nhẹ nhàng lại gần vỗ vỗ vai, có chút như vậy tên này không hiểu giật bắn mình.
Hắn ngước đôi mắt ngái ngủ nhìn Bảo Long một chút, xong sau đó lập tức chuyển biến tức giận quát lớn.
"Con mẹ nó ngươi biết lão tử đang ngủ không hả!" Cảm giác như hai mắt hắn sắp toé ra hoả diễm, toàn thân như tỉnh ngủ bật dậy gào thét.
Bảo Long nhìn một cảnh này thì cũng đành thở dài. Đệ tử làm nhiệm vụ canh truyền tống trận như này thì chỉ có đệ tử cấp thấp nhất vừa mới từ ngoại môn vào làm.
Xem ra tên này bị đàn anh bắt nạt nhiều, nên nộ hoả tích tụ nhiều. Bây giờ gặp một cái tiểu tử từ ngoài Huyền Thiên Tông đến, quả nhiên là bị biến thành nơi xả giận.
Hắn còn đang định mở lời thì từ trên trời một đạo khí tức mạnh mẽ bay tới, Bảo Long giật mình ngẩng lên.
Kết quả chỉ thấy bạch quang vụt qua mặt hắn, sau đó mặt đất chấn động khói bụi bốc lên. Bảo Long khua khua tay bụi bay đi thì thấy một thanh bạch kiếm cắm thẳng xuống đất.
Tên đệ tử kia nhìn thấy kiền khẽ lắc người, hắn dụi dụi mắt nhìn lại chuôi kiếm liền thấy chữ Bạch được khắc ở đó thì triệt để sợ rồi.
Kiếm này là do Bạch Mộ Hàn đánh ra, hắn cấp tốc suy nghĩ liền hiểu người trước mặt sợ là thiên tài Nguyễn Bảo Long do Bạch phong chủ mang về. Như vậy hắn đắc tội không nổi.
Bảo Long nhìn kiếm một cái liền hiểu, hắn sau đó thấy tên đệ tử kia thái độ lập tức biến, giây lát liền biến thành bộ dạng cún con vâng lời.
"Cầm lấy kiếm đi, có kiếm này không đệ tử nào dám làm khó ngươi." Bạch Mộ Hàn lạnh lùng truyền âm đến bên tai Bảo Long.
Hắn cũng không lằng nhằng cầm kiếm lên thu vào trong nhân ung dung bước vào truyền tống trận. Trận pháp kích hoạt, một luồng lam quang cấp tốc bọc lấy toàn thân Bảo Long sau đó đem cả người hắn bắn vụt đi.
Thoáng cái đạo lam quang này rơi xuống một cái trận pháp khác, lam quang tán đi hiện ra một Bảo Long tuyệt sắc mỹ nam.
Người canh trận bên kia là một cái nữ tử giật bắn mình, nhưng rất nhanh liền đắm chìm vào nhan sắc của Bảo Long.
Hắn không có để ý biểu cảm vị nữ tử kia, ngó ngang dọc một hồi liền bước đi. Không phải hắn giả vờ không thấy mà thực sự không biết.
Trong phần quan hệ nhân mạch có chức năng tự động lọc thông minh, người không quan trọng sinh ra cảm xúc sẽ không thông báo cho hắn.
Bảo Long lúc này vừa đi vừa ngó nghiêng, bộ dạng nhà quê mới lên tỉnh, phối không hợp tí nào với nhan sắc của hắn.
Nơi này là chủ phong của Huyền Thiên Tông gọi là Đỉnh Thiên phong, toàn bộ các kiến trúc quan trọng đều ở đây. Hắn đi một hồi liền tìm thấy một cái bảng chỉ dẫn các địa điểm trên chủ phong.
"Hừm, rất đầy đủ nha...
Huyền Thiên Tông này tài lực vô cùng dồi dào, nếu bị cái đó Hắc Ám Tân Thời Minh diệt thì không biết sẽ có bao nhiêu thế lực nhảy vào xâu xé miếng bánh ngon này." Bảo Long thầm cảm khái trong lòng.
Hắn sau đó hướng tới một cái phương hướng rồi bước đi, được vài phút thì tới một cái kiến trúc cao ba tầng, bên ngoài sơn một màu xanh nhẹ, mái ngói đẹp mắt.
Chỉ cần bước đến cửa liền biết đây là đâu, mùi thảo dược nồng nặc đến khó có thể giả vờ không ngửi thấy. Chính là Thiên Đan Các của Huyền Thiên Tông.
"Kiến thức luyện đan đã học xem ra bây giờ nên lấy ra thử nghiệm rồi." Hắn bước vào Luyện Đan Phòng, sau đó đi một vòng thu thập dược liệu cùng đan phương.
Cái này hắn vốn muốn trả tiền nhưng sau khi lôi kiếm của Bạch Mộ Hàn ra thì đối phương lập tức miễn phí hết tất cả nguyên liệu đan dược cùng đan phương nhất tinh.
Bảo Long sau đó đem đám này lên tầng hai, được đệ tử trên đó sắp xếp một cái luyện đan phòng. Tầng hai được xây dựng để phù hợp việc luyện chế đan dược từ nhất đến tam tinh, tầng ba thì từ tứ đến ngũ tinh.
Tuy nhiên đa số luyện đan sư Huyền Thiên Tông đến đây chỉ vào tầng hai, tầng ba chỉ có Thiên Đan Các các chủ có tư cách bước vào.
Bảo Long đến trước mặt nhìn nhìn cái đan đỉnh của Huyền Thiên Tông, phát hiện vật này do với Luyện Hoả Pháp Đỉnh của hắn còn xịn hơn.
Xem ra cái pháp khi kia đem ném thùng rác được rồi...
Bảo Long không nghĩ linh tinh nữa, hắn lúc này lôi ra toàn bộ nguyên liệu luyện đan xếp ở bên phải, bên còn lại xếp mấy tập đan phương.
Hắn định trong lúc chờ đến lượt đấu sẽ cắm rễ ở đây luyện đan. Không tốn thời gian, hắn vận pháp lực cách không nâng một tờ đan phương lên.
Sau đó đọc kỹ, rồi tay còn lại bắt đầu chọn nguyên liệu. Chọn lựa kỹ càng xong hắn để riêng chúng sang một bên, lúc này tay hướng đan đỉnh vận pháp.
Lửa trong đan đỉnh nổi lên cháy phập phùng, hắn bây giờ một tay khống chế lửa một tay bỏ từng loại từng loại nguyên liệu vào theo thứ tự.
Sau đó là một cái giai đoạn tập trung khống chế, lửa quá nhỏ hay quá lớn đều sẽ phá hỏng lần luyện đan này.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian ba mươi phút sau một mùi hương dìu dịu bốc lên bay vào mũi Bảo Long.
Hắn lúc này pháp lực khẽ động, lắp đan đỉnh mở ra. Bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, pháp lực đi theo cầm ba viên đan dược nhấc ra ngoài đan đỉnh.
Ba viên đan sở hữu một màu nâu nhạt, trên thân phủ một lớp đan văn vàng óng. Dựa vào đan văn cùng mùi hương và màu sắc có thể biết rằng đây là nhất phẩm đan dược tụ linh đan.
Bảo Long từng có vài viên từ chức năng rương thần bí, đan này hiệu quả tuy khá giống Thăng thể đan nhưng thực ra có điểm khác nhỏ.
Thăng thể đan tiền thân là luyện thể đan nhất phẩm, nâng lên chính là ngộ đạo đan tam phẩm. Tác dụng lúc là nhất phẩm rất nghịch thiên, trực tiếp tăng một cảnh giới, nhưng về sau không được như vậy mà chỉ hỗ trợ tăng khả năng hấp thụ linh khí.
Điểm trừ là chỉ tác dụng với một cảnh giới, thăng thể đan chỉ dùng được cho tu sĩ Thăng Thể Cảnh.
Nhưng tụ linh đan thì bất cứ cảnh giới nào dùng cũng đều ngon lành, điểm trừ là cùng phẩm chất cùng dùng trên một tu sĩ Thăng Thể Cảnh thì không so được với thăng thể đan.
Dù vậy người ta vẫn dùng tụ linh đan nhiều hơn, vì chúng rẻ hơn, với lại nếu mua nhiều quá sau này họ lên cảnh giới mới thì không phải thăng thể đan thành một đống phế vật sao? Như vậy rất tiếc tiền.
"Phù, thật sự khó hơn ta nghĩ. Đúng là lý thuyết học bao nhiêu cũng không bằng thực nghiệm." Hắn nhìn ba viên đan dược tự mình một lúc liền ném vào một cái lọ tiếp tục luyện đan.
Bảo Long sau hai canh giờ điên cuồng luyện đan, hắn đã rút ngắn thời gian rất nhiều. Bây giờ chỉ tốn thời gian năm phút liền luyện xong ba viên tụ linh đan nhất phẩm.
Luyện nãy giờ được một lọ đầy rồi, sau này có thể cho bạn bè dùng, hoặc để nâng lên nhị phẩm, hoặc đem bán lấy linh thạch. Bắn chắc không được nhiều nhưng cũng gọi là có đi.
Bảo Long nhìn một bình tụ linh đan trong tay khẽ cảm thán. Trong thế giới của phàm nhân, một viên này liền được coi là thần dược, đối với tu tiên giả chỉ là cho tầng lớp thấp nhất dùng.
Cái này là tiên phàm cách biệt? Hắn suy nghĩ một hồi sau đó tiếp tục luyện tập với mấy loại đan phương khác.
Luyện liền tù tì bốn ngày mới chui ra khỏi luyện đan phòng, trong nhẫn trữ vật để đấy mấy chục lọ đan dược. Gần như các loại nhất phẩm đan dược hắn đều có thể luyện chế trong thời gian ngắn rồi.
Người canh giữ tầng hai thấy hắn đi ngoài thì giật bắn mình, nếu ở Trái Đất thì Bảo long đã sớm bị cán bộ bế lên phường tra hỏi rồi. Hắn hai má hóp lại, hai mắt thâm đen như gấu trúc, có khác gì tên nghiện đâu?
Đến mức này mà tuyệt thế nhan sắc vẫn gánh nổi, nữ tử thấy hắn vẫn mê như điếu đổ. Đây là vẻ đẹp của người chăm chỉ!