Chương 26: Công Tôn Kiên thi đấu, Dương Tẩn Nhiêu tư chất.
Tuyệt Kiếm phong, Bạch Vụ Kỳ Sơn.
Công Tôn Kiên lúc này đang rất hưng phấn, hắn có ngao du thiên hạ nhưng thực sự thời gian quá ngắn a. Đây vẫn là lần đầu hắn thấy nhiều loại tu sĩ đến vậy.
Đủ loại pháp khí, đạo thuật, phù văn, thậm chí còn có cả trận pháp. Hắn tự nhìn lại những kinh nghiệm bản thân đúc kết ra còn rất ít, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Kinh ngạc hơn là vị nghĩa đệ bên cạnh hắn lại chẳng mấy quan tâm những chuyện này, Nguyễn Bảo Long vẫn cứ chăm chú đọc sách.
Công Tôn Kiên chỉ thỉnh thoảng ngó sang nhìn trộm một tí, liền biết Bảo Long đang đọc về đan đạo với trận đạo. Hắn cũng muốn cùng vị nghĩa đệ này đọc chút nhưng hắn không hiểu gì cả. Thế nên hắn vẫn là thành thành thật thật ngồi quan chiến.
Không uổng công chờ cả nửa ngày, cuối cùng mới đến lượt hắn xuống đấu. Tôn Kiên đã chờ quá lâu rồi.
Hoả luân dưới chất xuất hiện sau đó xoay mạnh, Tôn Kiên bắn một mạch xuống sàn đấu, một đường lao xuống còn để lại vệt lửa trên không.
Đại kiếm hắn vung ra cắm mạnh xuống đất, mặt đất chỗ đó b·ị đ·âm lún xuống nứt ra khói bụi bay đầy sân.
Đối thủ của hắn xuống sau bị ho khụ khụ mấy cái, Tôn Kiên thấy vậy đường kiếm cắt ngang xua tan hết bụi cát.
Trận pháp quanh sân đấu vừa dựng lên, mũi kiếm hắn chỉ thẳng đối phương hét lớn.
"Chiến!"
Mái tóc đỏ rực bùng lên hoá thành ngọn lửa phập phùng cháy, hoả luân dưới chân hắn đại phát xoay tròn điên cuồng.
Tôn Kiên dùng tốc độ kinh người phi tới địch thủ. Đối phương ban đầu có chút hoảng nhưng rất nhanh gượng lấy lại bình tĩnh, tay hắn cấp tốc bấm pháp quyết.
Bằng với tốc độ ngang Tôn Kiên lao tới xuất hiện một làn nước, rất nhanh sau đó hoá thành một cái thuỷ cầu bảo hộ lấy người này.
Công Tôn Kiên thấy vậy càng hứng thú, hắn muốn địch nhân phải cứng cứng chút. Đối phương dù có cùng tu vi với hắn nhưng hắn thấy vẫn là chưa đủ, xuất ra càng nhiều thủ đoạn phòng ngự càng tốt. Tiện hắn có hể chém thoả thích.
Đại kiếm trong tay toé lửa, chớp mắt Tôn Kiên đã giống như cầm trong tay một cơn lốc hoả diễm. Tiếp xúc thuỷ cầu, đại kiếm quạt một đường ngang đầy uy lực. Người quan chiến không khỏi vì thế mà đánh giá lại hắn.
Thuỷ cầu một chút kháng cự cũng không nổi, trực tiếp vỡ tan sau đó bốc hơi. Hơi nước tản ra bay mịt mù sân đấu.
Tôn Kiên kiếm vừa rồi bung sức rất đã tay, nhưng hắn biết trận đấu vẫn chưa có kết thúc. Hắn cảm giác mình chém không có chúng vào người đối phương.
Đúng là như vậy, trước mặt hắn lúc này chỉ có mịt mờ hơi nước trắng xoá còn người thì không thấy đâu.
Xem ra đối phương đã dùng thuỷ cầu để che mắt, sau đó lợi dụng lửa bốc hơi nước để tạo ra đại lượng hơi nước. Bây giờ Tôn Kiên chính là rơi vào trong sân nhà của đối phương rồi.
Địch thủ của Tôn Kiên lúc này sợ là một tên danh gia vọng tộc, bí thuật bậc này thường là trấn tộc cấp bậc. Lần lượt từng cái huyễn ảnh của kẻ kia xuất hiện trong làn hơi nước.
Thuỷ đạo hiếm khi được coi là mạnh mẽ, nó chủ yếu mang đến khả năng hồi phục kèm bảo hộ. Nhưng hiếm ai biết mặt khác của thuỷ đạo, đó là nó phối hợp rất tốt với quang đạo.
Thứ tên kia đang làm là kết hợp thuỷ đạo và quang đạo tạo ra rất nhiều huyễn ảnh của hắn, huyễn thực bất phân.
"Kết hợp uy năng thuỷ đạo cùng quang đạo, dẫn ra uy năng huyễn đạo.
Ta vậy mà gặp phải loại này cơ trí tu sĩ." Tôn Kiên thầm nghĩ trong lòng, hắn bắt đầu cảnh giác cao độ. Đối phương có thể lợi dụng huyễn ảnh đánh lén hắn bất cứ lúc nào.
Từng cái từng cái thuỷ tiễn, quang tiễn ẩn hiện sau đó liền bắn vụt về phía hắn. Những cái này tiễn có cái là thật có cái là ảo, Tôn Kiên cũng khó lòng tránh hết.
Hắn chỉ biết được ít nào hay ít đó, liên tục dùng đại kiếm chặn tiễn hoặc lách người né sang một bên. Một màn né tránh cùng chặn đứng này kết hợp với hoả diễm trên tóc và đại kiếm tạo ra một cái cảnh tượng đẹp mắt.
Chợt, tất cả huyễn ảnh nắm trong tay thuỷ đao đột ngột lao tới Công Tôn Kiên, chúng từng cái biểu cảm cùng dáng đi đều lẫn nhau phân biệt, thực sự khó có thể nói đâu là chân thân.
Tôn Kiên lúc này cấp tốc suy nghĩ, hắn nhìn thì giống một tên hữu dũng vô mưu nhưng ở đời đừng đánh giá ai qua vẻ bề ngoài.
Tôn Kiên sở hữu một cái bản năng chiến đấu, trong chiến đấu hắn thể hiện một sự thông minh hơn hẳn bình thường.
Hơi nước là khí, nó có thể giống như nước để phản chiếu ánh sáng rồi tạo ra huyễn ảnh sao?
Nói cách khác, thứ xung quanh Tôn Kiên không phải hơi nước mà là rất nhiều hạt nước li ti. Chúng nhiều đến mức ta lầm tưởng rằng chúng là hơi nước.
Đại Long giới không giống Trái Đất, khoa học ít được khai thác. Họ có toán lý hoá sinh các thứ nhưng chủ yếu là phàm nhân dùng, trình độ cũng không tương đồng với Trái Đất nhưng cái cơ bản vẫn là có.
Tôn Kiên ngao du thiên hạ có không ít lần hắn đi ngang qua trường học, nghe lỏm được chút ít. Vừa hay biết đúng kiến thức cần trong trận đấu này.
Đại kiếm cắm mạnh xuống đất, Tôn Kiên đứng yên nhắm mắt. Huyễn ảnh từng cái lao tới đánh vào người Tôn Kiên, tất nhiên không gây ra thương tổn.
Hiển nhiên đối thủ của hắn đang muốn thăm dò, không ai tự dưng đứng yên chịu c·hết cả. Rất nhanh sau đó hắn phát hiện bản thân cảnh giác không thừa.
Toàn thân Tôn Kiên phát ra diễm quang, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao, y phục toàn thân xuất hiện có chỗ bị cháy. Sau đó liền thấy một vài cái huyễn ảnh lại gần bị trực tiếp bốc hơi.
Địch thủ của Tôn Kiên lúc này mới biết hắn sai rồi, cảnh giác là đúng nhưng lẽ ra hắn nên ngăn chặn Tôn Kiên ngay từ đầu mới đúng!
Tôn Kiên lúc này mở to hai mắt, chỉ thấy hoả diễm toé ra từ hai hốc mắt, cùng lúc toàn bộ nhiệt lượng cùng lửa trong cơ thể hắn hoá thành một đợt xung kích bắn ra tứ phía.
Xung kích đi đến đâu huyễn ảnh tan biến đến đó, làn sương được tạo từ vô số hạt nước li ti cũng đồng dạng bốc hơi. Cái này là chân thật bốc hơi chứ không phải đánh lừa như hồi nãy.
Tôn Kiên đảo mắt một vòng rất nhanh phát hiện một chỗ dị điểm. Cách hắn mười mấy mét đứng đấy một cái đám sương trắng hình người.
Tên này vậy mà không trà trộn vào huyễn ảnh mà trực tiếp ẩn mình trong làn sương. Khoé môi Tôn Kiên khẽ nhếch lên, hoả luân dưới chân lần nữa bộc phát cực mạnh.
Hắn cầm lên đại kiếm, mũi kiếm hướng dị điểm bắn vụt lao tới. Địch nhân gặp công kích tốc độ nhanh hoảng loạn, huyễn ảnh trên thân tan biến lộ ra chân thân.
Hắn điên cuồng bấm phát quyết, nào là thuỷ tiễn quang tiễn bắn đi loạn xạ. Tất thảy công kích này đều không có đánh trúng vào Tôn Kiên, hắn điều khiển hoả luân dưới chân di chuyển quá điêu luyện.
Một giây sau đó đại kiếm xuyên thủng địch nhân, huyết dịch bắn ra. Lửa trên đại kiếm chốc lát lan ra toàn thân kẻ kia, hắn c·hết một c·ái c·hết đau đớn.
Sau đó toàn thân cháy rụi đổ nhào xuống đất, khung cảnh khiến người khác sợ hãi. Không ít cô nương quan chiến thấy liền sợ xanh mặt che mắt không dám nhìn.
Trận pháp quanh sân đấu hạ xuống, người thắng là Công Tôn Kiên.
"Mẹ nó tiểu tử này sợ là vô địch trong Luyện Thể Cảnh."
"Không hổ là nhi tử của Công Tôn Dự..."
"Ta cũng muốn có như vậy tốc độ công kích thủ đoạn."
Từng lời từng lời tán thưởng lọt vào tai, Công Tôn Kiên rất cao hưng đạp hoả luân quay lại chỗ Bảo Long. Vừa lúc vị nghĩa đệ này đọc xong sách về trận đạo.
"Thế nào? Tiểu tử ngươi có sợ ta sớm vượt qua?" Công Tôn Kiên tươi cười, ánh mắt đầy chiến ý nhìn Bảo Long.
"Không sợ, đúng hơn là mong chờ!" Bảo Long đáp lại Tôn Kiên cũng là một cái đầy chiến ý ánh mắt. Hắn lúc đọc sách cũng quan sát chiến trận, rất vừa ý biểu hiện của vị đại ca này.
Tôn Kiên hiểu ra ý của Bảo Long, hắn là muốn hai người đồng dạng chiến lực đấu một trận thống khoái.
Hai huynh đệ tám chuyện mấy câu rồi việc ai người ấy làm, Bảo Long thử một chút phù đạo còn Tôn Kiên lại dính mắt vào sân đấu quan chiến.
...
Mật thất sâu bên dưới Thiên Lôi phong, Bạch Vụ Kỳ Sơn.
Dương Tẩn Nhiêu lúc này thương thế đã hồi phục một phần không nhỏ những cũng không tính lớn. Trên người hắn vẫn còn rất nhiều vết hằn, y phục rách nát.
Thiên Lôi phong phong chủ chỉ đồng ý cho hắn ăn cùng chữa thương cho hắn, không có nói sẽ để hắn mặc đẹp sống thoải mái. Dù sao vẫn là một cái bán Ma Tộc tiểu tử.
Dương Tẩn Nhiêu không mấy quan tâm điểm này, hắn giờ đây đang tập trung tu luyện. Tẩn Nhiêu phát hiện chỗ này vậy mà linh khí rất nồng đậm, gấp mấy lần Du Kiếm Môn.
Từ sau lần giúp đỡ Bảo Long ở Khởi trấn đến bây giờ, tu vi của hắn đã tăng lên đến Luyện Thể Cảnh lục tầng.
Nhưng trải qua một trận kiếp nạn vừa rồi đã bị đả thương mà thụt lùi về lại tứ tầng. Vốn dĩ là Tẩn Nhiêu của trước kia sẽ buồn bã nhưng hắn giờ không có buồn chút nào.
Ngoài phát hiện linh khí xung quanh nồng đậm, hắn còn phát hiện thay đổi trong thể nội. Hắn cảm giác tốc độ tu luyện của mình đã nhanh hơn trước rất nhiều.
Hắn biết rõ tư chất của mình, dù có ở nơi linh khí nồng đậm thì tốc độ cũng không đến mức này nhanh, một ngày tu luyện theo hắn tính toán phải nhanh gấp năm lần trước đây.
Hắn suy đoán hẳn là do bản thân thức tỉnh huyết mạch Hấp Huyết Tộc. Dựa vào việc da thịt cùng ngoại hình đều thay đổi thì việc tư chất được nâng cao cũng có khả năng.
Tóc hắn giờ trở thành một cái màu đen tuyền phảng phát ánh sáng cũng bị hấp thụ, làn da đã trở nên trắng bệch nhìn rất quỷ dị. Hắn còn cảm giác răng bản thân hình như đã nhọn hơn.
Nếu Bảo Long đứng đây thì sẽ phán một câu "Mẹ nó ngươi là Dracula à."
Dương Tẩn Nhiêu không mấy hài lòng với ngoại hình bây giờ của bản thân. Hắn một lòng hướng chính đạo nhưng bây giờ nhìn lại bản thân có khác gì ma tu? Như vậy rất khó để chấp nhận, đây là đả kích lớn với hắn.
Nhưng trước mắt không quản nhiều như vậy, hắn cần nhanh chóng mạnh lên. Mạnh đến mức có thể tự thân thoát ra khỏi đây liền tốt, không rõ phải đến bao giờ, khi ra ngoài có lẽ cố nhân đều đã thành cát bụi.
Nhưng hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, hắn không thể nằm một chỗ sống qua ngày được. Như vậy thì mối thù trong lòng phải trả đi đâu? Nằm trong mật thất này thì phụ thân hắn sẽ tự đưa đầu đến chắc?
Vì thế chỉ có thể cắm đầu tu luyện, điên cuồng tu luyện.