Chương 25: Dương Tẩn Nhiêu thù.
Lúc này Vi Hạ Diểu như được đánh thức, hắn giờ đã hiểu tại sao sư phụ một mực không đánh giá cao hắn. Chính là vị điểm sơ hở này!
Các vị sư huynh dù có gặp khó khăn với chiêu này nhưng thực ra vì họ thiếu đi khả năng di chuyển nhanh như Bảo Long.
Thật vậy, Bảo Long kết hợp Thuỷ Lưu Huyễn Bộ cùng Đằng Vân Ngoa dễ dàng tìm đến khe hở của lồng độc rồi lách ra.
Đối với Vi Hạ Diểu thì là chiến thuật hay nhưng với hắn mà nói quá tầm thường. Cái này mà cũng được gọi là chiến thuật? Chỉ là trò đánh lừa thôi.
Những tên tâm lý yếu kém sẽ bị sức ăn mòn của độc cầu doạ mà rơi vào bẫy của Vi Hạ Diểu, sau đó lại bị doạ sở bởi lồng độc co lại mà nhanh chóng đầu hàng.
Bảo Long khác, hắn không sợ, hắn còn nhìn thấu kế hoạch của Vi Hạ Diểu.
"Ta đầu hàng." Vi Hạ Diểu lúc này khẽ nói một câu, mặt hắn đen lại cúi xuống.
Trận pháp quanh sân đấu nhanh chóng hạ xuống, Bảo Long cũng không chậm trễ trở lại chỗ ngồi mặc kệ Vi Hạ Diểu vẫn ở chỗ cũ suy nghĩ.
Về chỗ ngồi hắn lại lấy sách ra đọc, lần này đọc đến trận pháp. Nhưng vừa mở ra thì ngồi ngay nên cạnh Công Tôn Kiên hỏi hắn.
"Đệ vốn có thể miểu sát hắn, tại sao không làm?" Công Tôn Kiên khó hiểu, hắn cũng nhìn ra điểm sơ hở của Vi Hạ Diểu, bản thân hắn nếu không thua cảnh giới quá nhiều cũng sẽ dễ dàng chiến thắng.
Đừng nói đến Bảo Long tốc độ nhanh như vậy, lực công kích cũng bá đạo. Miểu sát Vi Hạ Diểu là chuyện trong tầm tay.
"Hừm, dùng sự cường đại của đối phương để thể hiện sự cường đại của ta." Bảo Long nghĩ nghĩ một chút ung dung đáp lời.
Công Tôn Kiên ngẫm một hồi liền hiểu nhưng hắn vẫn thấy có chút cấn, cảm giác không cần phí tâm như vậy. Nhưng rất nhanh liền vất ra sau đầu mà ngồi quan chiến.
Về phần Bảo Long, lý do vừa nãy cũng chỉ là hắn tuỳ tiện nghĩ ra. Cũng có ý đúng nhưng hắn càng để ý đến cái khác hơn, đó là chỗ dựa của Vi Hạ Diểu.
Không tính lớn nhưng hắn cũng không nên gây thù giống như hồi g·iết U Sơn Lão Quái. Mấy người hắn g·iết trong vòng thi loạn chiến đều là người không có bối cảnh.
Hắn tất nhiên là đã tra thông tin trong quan hệ nhân mạch, hầu như toàn bộ thí sinh ở đây đều có hảo cảm, ác cảm với hắn.
Chỉ việc vừa đánh vừa tra thông tin là được, người không có bối cảnh thì g·iết đi coi như g·iết gà doạ khỉ. Có người chống lưng thì hắn tha một mạng cho chạy.
Hắn tuy cũng có Bạch Mộ Hàn làm chỗ dựa nhưng mà theo tư duy của hắn, vẫn là nên dựa vào chính mình thì hơn. Bạch Mộ Hàn chưa chắc sẽ mãi mãi là chỗ dựa của hắn, thêm nữa là thế giới rộng lớn có không ít thế lực mà vị sư phụ hờ của hắn không đắc tội được.
Thế nên thay vì nhờ vào sự cường đại của người khác làm một con cáo mượn oai hùm thì chi bằng tự thân mình cường đại.
Mà để cường đại thì cần thời gian, nếu bị khắp nơi đuổi g·iết thì đào đâu ra thời gian?
Còn về điều hắn nói với Công Tôn Kiên có ý đúng thì là vì hắn cũng muốn tạo danh cho mình.
Gây dựng một thế lực chính là có thể dùng sự cường đại của họ thể hiện ra sự cường đại của mình. Mà gây dựng thế lực hắn cần danh tiếng để thu hút người dưới trướng
Cái tên Nguyễn Bảo Long đã lan khắp Tuyệt Kiếm phong, các phong khác hẳn là cũng bàn tán hắn không ít đâu. Như vậy sau này họ về quê nhà kể chuyện cho người thân, sẽ có thêm nhiều người biết đến hắn.
Việc hắn vờn Vi Hạ Diểu rồi tha mạng cho gã chính là một công đôi việc. Vừa hạn chế thù hận lên người hắn vừa tạo tiếng tăm.
Bảo Long thấy bản thân từ bao giờ đã biến thành một kẻ tính toán, hắn thậm chí có thể làm ra việc g·iết người để tạo uy. Thế giới tu tiên mới chỉ tiếp xúc một chút đã đủ thay đổi con người ta, đều dần dần trở nên tàn nhẫn.
Bảo Long nghĩ một chút nhân sinh liền lắc đầu quên đi, hắn tập trung vào việc đọc sách vẫn là thiết thực hơn.
...
Thiên Lôi phong, Bạch Vụ Kỳ Sơn.
Đây là một cái mật thất ở xâu bên dưới đỉnh núi của Thiên Lôi phong. Mật thất này làm từ đá, bên trong tuy rộng rãi nhưng không có để đồ vật gì, mà nhìn cũng rất mới như vừa được tạo ra.
Ở ngay chính giữa đứng đấy một nhóm người. Trong đó một người bị khoá trong một cái trận pháp cỡ nhỏ, hắn toàn thân bị xích đỏ giam cầm, đầu tóc rối tung rũ xuống.
Chỉ nhìn thì khó mà nhận ra nhưng hắn chính là Dương Tẩn Nhiêu, mà mấy người đứng xung quanh đều là các phong chủ, còn có Kiêu Kì trưởng lão.
"Nói, Hấp Huyết Tộc có mục đích gì ở Huyền Thiên Tông!" Lúc này một vị đứng trước mặt Dương Tẩn Nhiêu quát lớn, hắn là mỗi cái trung niên nam nhân, mỗi lời nói ra đều bắn ra sóng xung kích chưa sấm sét bên trong.
Hắn là Trương Lương phong chủ, chủ của Thiên Lôi Phong. Hấp Huyết Tộc thuộc về Ma Tộc, là kẻ thù lớn nhất của Nhân Tộc, bây giờ lại xuất hiện ở núi của hắn.
Nếu như xử lý không tốt sợ rằng sẽ b·ị t·ông chủ khiển trách, địa vị phong chủ không biết có giữ được không. Chính vì thế mới tức giận với Dương Tẩn Nhiêu như vậy.
"Trương Lương sư huynh bình tĩnh, tiểu tử này xem chừng không phải do Hấp Huyết Tộc phái đến." Một vị lão phong chủ đạo bào xanh đen nói, quanh đầu hắn không ngừng nổi lên mấy ngôi sao v·a c·hạm vào nhau, mà tay đang không ngừng bấm ngón tay.
Người này là Tính Cơ phong chủ, hắn tu chính là trí đạo hiếm gặp, giỏi nhất là suy tính.
Trương Lương phong chủ có lời này của Tính cơ phong chủ thì cơn tức giận mới giảm đi một chút, nhưng sự giam cầm với Dương Tẩn Nhiêu không có chút nào hạ xuống.
Dù không phải do Hấp Huyết Tộc phái tới, thì vẫn là Ma Tộc, là chủng tộc mà không chỉ Nhân Tộc đuổi g·iết mà thế gian vạn tộc đều như vậy.
"Nhưng...ta không tính được tới phụ thân hắn. Xem chừng đối phương có thủ đoạn phòng bị suy tính." Tính Cơ phong chủ vẫn tiếp tục bấm ngón tay nói.
"Tuy nói tiểu tử này không có ý đồ gì...nhưng hắn vẫn là người Hấp Huyết Tộc...trước mắt cứ giam giữ ở đây.
Trương Lương phong chủ, ngươi phụ trách hắn." Kiêu Kì trưởng lão sắc mặt không mấy vui vẻ nói, lời vừa buống xuống hắn liền biến mất khỏi không gian mật thất.
Các phong chủ khác cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại Yên Nhi phong chủ đứng lại với Trương Lương phong chủ.
"Sư huynh, ngươi có thể tháo xuống xiềng xích của hắn?" Nàng vẻ mặt lo lắng nhìn về Trương Lương phong chủ, ánh mắt cầu xin.
Trương Lương phong chủ suy tư một hồi, hắn liền quyết định phẩy tay một cái. Tất cả xiềng xích trên người Dương Tẩn Nhiêu tan biến, cơ thể hắn như mất lực ngã xuống.
"Nể tình sư muội, cũng như ngươi quả thực chưa làm gì tổn hại Huyền Thiên Tông, ta tạm tháo bỏ xiềng xích của ngươi.
Nhưng ngươi phải biết bản thân mang huyết mạch Ma Tộc, còn là Hấp Huyết Tộc tà ác bậc nhất, có trách thì trách phụ thân ngươi."
Trương Lương phong chủ buông xuống lời này sau đó lập tức hoá thành lôi điện rời đi.
Yên Nhi phong chủ nhìn Dương Tẩn Nhiêu giống như nhìn một kẻ đáng thương, nàng định quay người rời đi thì nghe thấy thanh âm ủa hắn.
"Đa...đa tạ phong chủ đại nhân..." Hắn khó khăn nói từng từ, toàn thân nằm bẹp dưới đất khổng ngẩng đầu lên nổi. Xiềng xích ban nãy không chỉ giữ chặt hắn mà còn t·ra t·ấn hắn bằng lôi điện mỗi giây. Vô cùng đau đớn.
Yên Nhi phong chủ khẽ gật đầu, trước khi rời đi còn nói rằng sẽ thuyết phục Trương Lương phong chủ cho người đến trị thương cho hắn và cho hắn ăn.
Đến khi cả mật thất chỉ còn lại một mình Dương Tẩn Nhiêu, hắn chịu đau động mình ngồi dậy dựa vào tưởng của trận pháp giam giữ.
Hắn thở từng hơi khó nhọc, ánh mắt lờ đờ nhìn vào khoảng không vô định. Trong lòng không ngừng tự hỏi:
"Ta đã làm gì mà phải đi đến con đường này?"
Hắn từ khi sinh ra đến giờ luôn một lòng hướng thiện, luôn giúp đỡ mọi người. Ngay cả Triệu Vô Tâm muốn g·iết hắn đoạt cơ duyên hắn cũng tha mạng.
Như vậy cớ sao hắn phải chịu dày vò như nãy? Ông trời vì sao muốn hắn chịu khổ?
Dương Tẩn Nhiêu muốn trả thù, hắn không làm gì sai thì tại sao phải chịu phạt! Nhưng trả thù ai bây giờ?
Ông trời? Có khi còn không tồn tại, vậy thì làm sao mà trả thù?
Dương Tẩn Nhiêu bỗng nhớ tới lời Trương Lương phong chủ nói.
"....có trách thì trách phụ thân ngươi..." Lời này không hiểu sao vang vỏng trong đầu hắn không ngừng.
Dương Tẩn Nhiêu không biết hận thù ai cho hợp lý, các vị phong chủ t·ra t·ấn hắn là có đạo lý của họ. Ma Tộc bị người người đòi g·iết, hắn lúc trước cũng như vậy.
Như vậy hắn liền đổ hết tất cả lên người phụ thân mà hắn chưa từng gặp qua. Nếu không tại ông ta thì làm sao hắn lại gặp phải chuyện ngày hôm nay?
Cho dù có không thức tỉnh huyết mạch bị Triệu Vô Tâm g·iết thì hắn cũng c·hết với tư cách một Nhân Tộc. Bây giờ còn sống là tốt nhưng hắn lại phải sống với thân phận Ma Tộc tà ác đáng khinh!
Ánh mắt Dương Tẩn Nhiêu bỗng tràn ngập thù hận, ngày đó hắn thề rằng:
"Nếu sống sót ra được khỏi đây.
Phụ thân, ngươi nhất định phải c·hết không nghi ngờ!"