Chương 24: Chiến Vi Hạ Diểu.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên rìa đỉnh núi Tuyệt Kiếm Phong. Ngồi đấy là một cái nam thanh niên tóc dài đen thả tung bay trong gió, còn có một lọn tóc vàng óng.
Hắn mặc một cái võ phục màu xám và đen, chân đeo một đôi giày màu đen có hoạ tiết tinh xảo, hai bên của mỗi giày gắn lấy một đôi cánh đẹp mắt màu xám, phối rất hợp với y phục.
Đáng chú ý là ngón tay của hắn đeo lấy một cái nhẫn bằng tử sắc ngọc thạch, nhìn vào khiến người có cảm giác thâm sâu khó lường.
Nam tử này nhan sắc tuyệt mỹ, rung động lòng người, một ánh nhìn liền trực tiếp có cảm tình. Mà ánh mắt hắn đang nhìn về phía chân trời ngắm bình minh.
Hắn chính là Bảo Long, thấy chỗ này phong cảnh đẹp, còn cảm nhận được ánh nắng cùng gió trời lúc bình minh liền ngồi xuống hưởng thụ.
Cảnh quan cùng không khí chỉ có thể cảm nhận ở thế giới này, Trái Đất tìm đâu ra một nơi trong lành không nhiễm khói bụi?
Lúc này, một nam thanh niên khác đi tới. Kẻ này ăn mặc giống như mấy vị võ hiệp trong giang hồ của phàm nhân, mái tóc hắn đỏ rực như lửa, tay cầm lấy một bình rượu, sau lưng vác đại kiếm.
"Bảo Long lão đệ, ta thấy khí tức của ngươi có chút mạnh hơn." Công Tôn Kiên ánh mắt khé liếc vị nghĩa đệ của mình, trong lòng có chút cảm khái.
"Vừa đột phá một tầng tiểu cảnh giới, huynh không phải cũng thế?" Bảo Long khoé miệng khẽ nhếch, hắn biết nếu không phải có mấy loại đan dược phụ trợ thì hắn bây giờ cũng chỉ ngang với Công Tôn Kiên.
"Ai, không đáng là gì..." Công Tôn Kiên bình thường sẽ rất cao hưng nhưng hắn lần này chỉ thấy hơi vừa lòng.
Bảo Long tâm thần khẽ động, một quyển sách bìa màu đỏ xuất hiện trong bàn tay hắn. Ném một cái về phía Công Tôn Kiên.
"Cái này..?"
"Là một quyển đạo pháp viêm đạo, ta nhìn qua thấy có vẻ phù hợp với huynh." Bảo Long tươi cười đáp, hắn vẫn luôn muốn trả ơn Tôn Kiên vì đã mua cho hắn đầy đủ Càn Khôn Huyền Pháp.
Công Tôn Kiên nhìn thấy còn đang muốn từ chối thì đạo thanh âm của Công Tôn Hạo Nhật vang lên bên tai.
"Mau nhận lấy, đạo pháp này tựa như sinh ra cho ngươi!"
Tôn Kiên cũng chưa có kịp hiểu gì nhưng hắn thấy vị bá phụ này mất bình tĩnh như vậy, xem ra hắn không thể không lấy.
"Đa-"
"Huynh không cần đa tạ, chúng ta thân thiết như nào mà còn cần khách sáo như vậy." Bảo Long lại quay mặt nhìn về chân trời, tâm trạng hắn đang rất cao hưng.
Công Tôn Kiên nghe vậy cũng thấy đúng, hắn từ bao giờ biến thành con người khách sáo như này? Con người phóng khoáng tiêu sai lúc trước biến đi đâu?
Công Tôn Kiên tự cười với chính mình, hắn nhận thấy bản thân đã để tu vi của vị nghĩa đệ này doạ sợ mà đổi cả tính nết rồi.
Như vậy không được! Hắn uống một ngụm rượu rồi ngồi xuống bên cạnh Bảo Long.
"Khà khà đệ nói đúng! Khách sáo cái chó gì, cái gì của ta đều có thể là của đệ của đệ cũng có thể là của ta, chúng ta tuy hai mà một!" Hắn khôi phục vẻ mặt tươi cười hào sảng vỗ vỗ vai Bảo Long.
Xuất hiện một cái thông báo độ hảo cảo tăng lên năm sao bị Bảo Long trực tiếp bỏ qua, hảo huynh đệ của hắn hắn còn không rõ hay sao.
Hai huynh đệ sau đó ngồi trò chuyện rất vui vẻ, khoảng cách giữa hai người bị kéo gần hơn nữa.
Nói một hồi thì tiếng trống từ đăng sau vang lên, đấy là báo hiệu ngày thi đấu thứ hai bắt đầu. Hai người họ bị sắp xếp kiểu gì thi đấu cùng ngày nhưng may không đụng nhau.
Bảo Long vận dụng Đằng Vân Ngoa mấy bước đã vào đại đấu trường, Công Tôn Kiên hai chân xuất hiện bánh xe lửa cũng chạy theo một lúc thì cũng đến đại đấu trường.
Cùng lúc cũng có nhiều thí sinh khác lần lượt đến, người thì dùng phi kiếm đến, người thì cưỡi yêu thú đã thuần hoá tới,... Nói chung muôn màu muôn vẻ.
Chốc chốc đại đấu trường đã chật kín người, có vẻ đều đã đến đủ. Lúc này một vị nam tử nhìn trẻ bất chợt xuất hiện giữa mười sân đấu.
Hắn mặc đạo bào trắng xen kẽ một chút hoa văn màu đen, đạo bào được thiết kế đẹp mắt, còn có cảm giác không phải y phục bình thường.
Hiển nhiên là một kiện pháp khí, mà là pháp khí Huyền Thiên Tông phân phát cho đệ tử, trưởng lão trong tông và được coi như dấu hiệu nhận biết.
Cái này cấp bậc càng cao thì uy lực phòng ngự của đạo bào càng mạnh, mà vị vừa tới là một tên trưởng lão nhỏ của Huyền Thiên Tông nên đồ hắn mặc ít nhất là hạ tử cấp. Đủ thấy Huyền Thiên Tông giàu có như nào.
"Chư vị thí sinh chuẩn bị, mười trận đầu tiên sắp bắt đầu."
Vị trưởng lão này đóng vai trò giống như trọng tài, hắn được trao quyền kiểm soát những người dự thi. Việc này không đến tay phong chủ ra mặt.
Lúc này một vị đệ tử đứng gần Bảo Long khẽ lên tiếng tò mò:
"Vị trưởng lão này sao mà trẻ như vậy? Hắn là vị thiên kiêu nào thế?"
Có một người khác đứng cạnh hắn khoanh tay bình tĩnh nói:
"Ngươi thật sự rất thiếu hiểu biết, hắn là dùng trú nhan đan."
Bảo Long cũng có trú nhan đan, hắn được thưởng từ mấy vòng thi trước. Nhưng mà hắn vẫn chưa có ý định dùng.
Hắn biết cái loại đan dược này chỉ có ích với phàm nhân, về sau nếu hắn phi thăng thành tiên thì ngoại hình có thể tuỳ ý biến đổi.
Hắn có tự tin chỉ cần cho hắn thời gian thì nhất định có thể phi thăng, đây là hắn dựa vào tư chất cùng sự giúp đỡ của hệ thống.
Mà còn lý do khác, đó chính là hắn cũng muốn thử cảm giác làm một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, nghe có vẻ rất "tiên phong đạo cốt".
Trong lúc hắn nghĩ linh tinh thì đã có mười cặp đấu xuống sân đánh nhau, hắn liếc qua một tí không có hứng thú liền lục lọi Hồng Mông Nạp Hư Giới.
Hắn tiện thể ngó qua Khí Sinh Bảo Hoàng Liên, cái thứ này hấp thu sinh khí hai tháng qua vậy mà còn chưa có tí tiến triển nào. Muốn bao lâu nữa mới chịu nở.
Bảo Long sau đó liền mặc kệ búp sen này, hắn liếc mắt một lúc tìm đến một chồng sách. Đống này toàn là sách mà hắn mở ra được trong chức năng rương thần bí.
Đều là về đan đạo, luyện đạo, trận đạo, phù đạo. Tất cả đều đủ để hắn trở thành nhất tinh trong mỗi nghề, trận đạo còn có thể thành nhị tinh trận pháp sư.
Trận pháp sư, luyện đan sư, luyện khí sư, phù văn sư,... đều là nhưng nghề nghiệp phụ của tu tiên giả. Nhưng phàm là những người có nghề này đều được săn đón.
Một tên Luyện Thể nhưng là luyện đan sư thì sẽ có đãi ngộ còn tốt hơn một tên Ngộ Đạo Cảnh chả biết gì ngoài đánh g·iết.
Bảo Long hồi ở Trái Đất không thích học bài, nhưng đó là vì mấy cái môn đó không câu được hứng thú của hắn, chán muốn c·hết.
Cơ mà đọc mấy cái này thì khác, chúng ít nhất có sự thú vị nhất định và còn thực tế hơn đống sách vở ở Trái Đất.
Mà sách hắn có ở đây đều là sách tuyệt phẩm. Khác với sách bán ở ngoài, sách của hắn có vẻ được hệ thống tự biên soạn.
Người bình thường đọc mấy quyển về đan đạo mới lĩnh hội được rồi tổng hợp kiến thức cùng thực hành thêm sẽ trở thành luyện đan sư.
Hắn thì khác, đọc một quyển đủ để hắn lĩnh hội kiến thức rồi, chỉ còn thiếu bước thực hành. Ngộ tính của hắn chỉ là một phần, chủ yếu vẫn là do sách mà hệ thống biên soạn đều đánh vào trọng tâm, không hề lan man dài dòng.
Nhờ vậy hắn hiểu rất nhanh, đọc một hồi liền hiểu bản chất của luyện đan. Tất nhiên chỉ là lý thuyết mà thôi, nếu đọc xong liền thành luyện đan sư thì nghịch thiên quá rồi.
Bảo Long đọc xong quyển đan đạo cũng là lúc mười trận đấu đầu tiên trôi qua. Mười trận tiếp theo là đến hắn, vì thế hắn đứng dậy dãn gân cốt một chút.
Sau đó vận dụng Đằng Vân Ngoa cấp tốc xuống sân. Theo ngay sau hắn vậy mà lại là người quen, chính là tên Vi Hạ Diểu đi cùng Trường Công Tuân.
Hắn dù có không muốn đối đầu hai người này thì vẫn cứ gặp phải họ, lẽ nào là thiên ý sắp xếp... Bảo Long ngẩng mặt lên trời khẽ thở dài.
Sau đó ánh mắt băng lãnh nhìn Vi Hạ Diểu, hắn nếu có thể doạ đối phương sợ thì liền tốt.
"Nguyễn đạo hữu, sư huynh ta có thể bại dưới tay ngươi... Nhưng ta thì chưa chắc!"
Vừa dứt lời, tay hắn cấp tốc bấm pháp quyết rồi lần lượt từng đạo chất lỏng từ sau lưng hắn nổi lên.
Chất lỏng có màu xanh pha chút tim tím, kẻ ngu nhìn thôi đã biết là c·hất đ·ộc rồi! Bảo Long không có động dung, hắn với chiêu này của Vi Hạ Diểu có chút coi thường.
Vi Hạ Diểu sau đó hô lớn một tiếng hướng tay về phía Bảo Long, độc dịch sau lứng hoá thành từng viên độc cầu rồi theo hướng bàn tay bắn về phía trước.
Bảo Long ngay giây phút đầu nhìn thấy liền đoán được chiêu này sẽ t·ấn c·ông như nào, quá dễ đoán a. Hắn khẽ bước một bước né tránh độc cầu bay tới.
Độc cầu thẳng hướng xuống đất sau đó bắt đầu ăn mòn chỗ sân đấu này. Đám người quan chiến nhìn thấy sức ăn mòn mà sợ còn Bảo Long trong đầu thở dài hai chữ "nhàm chán".
Hắn mặc kệ cho Vi Hạ Diểu thích bắn bao nhiêu độc dịch tuỳ thích. Chốc lát sân đấu đã có rất nhiều hố đầy độc dịch.
"Khà khà khà, ngươi đã không còn nơi nào để né tránh. Chịu c·hết đi thôi!"
Lúc này bất chợt độc dịch ở dưới đất rung động, chúng từ từ nâng lên cao xong tất cả dùng tốc độ cực nhanh bắt lên trời tụ lại một chỗ.
Rất nhanh đã tạo thành một cái lồng làm bằng độc dịch lấy Bảo Long làm trung tâm mà giam lại.
"Ồ? Muốn bóp c·hết ta?" Bảo Long ngẩng đầu nhìn cái lồng bằng độc, ánh mắt vẫn cữ bình tĩnh không rung động.
Chỉ thấy sau đó bàn tay Vi Hạ Diểu nắm lại, lồng độc bắt đầu bằng tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng co lại.
Bảo Long lúc này mới khẽ động, nhưng hắn khẽ động một cái chính là biến mất khỏi lồng độc. Người xem chỉ thấy như có một dòng nước thoắt ẩn thoắt hiện trốn ra ngoài.
Sau đó tất cả người quan chiến đầu kinh ngạc khi thấy Bảo Long đã xuất hiện sau lưng Vi Hạ Diểu. Mà Vi Hạ Diểu thì mồ hôi đổ thành từng giọt trên trán.
Trước đến giờ hắn chiến đấu đều chưa từng có kẻ nào thoát ra được ngoài lồng độc, nhị sư huynh của hắn là đệ tử mạnh nhất của Hắc Uyên Lão Quân cũng gặp khó khăn.
Hắn tự tin bản thân điều hướng độc cầu rất tốt, mấy hồi liền ép đối phương đến trung tâm của độc dịch. Sau đó chỉ việc dựng lồng độc rồi bóp c·hết là xong, Bảo Long cũng chính là như thế bị vây lại.
Nhưng làm thế nào hắn lách được ra ngoài? Thân pháp của hắn ảo diệu như vậy?
Vi Hạ Diểu lúc này chỉ biết đứng như trời trồng, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Chiến thuật của ngươi quá đơn giản, đối phương có thể né độc cầu của ngươi lại không thể áp sát g·iết ngươi sao?" Bảo Long ở sau lưng khẽ thở dài nói một câu.