Chương 23: Hấp Huyết Tộc?
Thiên Lôi Phong, Bạch Vụ Kỳ Sơn.
Đại đấu trường ở giữa, mười sân đấu đều đang có một cặp đối chiến nhau. Mà ở khán đài hai bên không ngừng có người ngồi nghị luận, còn có cổ vũ vô cùng nhiệt tình.
"La Chiến cố lên! Ta tin huynh nhất định sẽ thắng!"
"Mẹ nó mau dùng tấm phù ta đưa ngươi!"
"Tăng A Ngưu! Ngươi không được thua! Ta cược tất cả gia sản của ta vào ngươi rồi đó!"
"Tiểu tử Triệu Vô Tâm kia pháp khí thật nhiều nha."
"Vị kia là Diệp y sĩ? Hắn vậy mà ẩn tàng lực chiến đấu như vậy!"
Trong những người xem này có người là thí sinh, có người là bỏ tiền để được ngồi xem, cũng có người là khách mời danh dự.
Mà đi lại ở khán đài là rất nhiều tay bán đồ ăn chạy qua chạy lại, chỉ có những dịp như này họ mới được đưa lên núi để phục vụ nhu cầu của những người quan chiến.
Bên ngoài sân đâu náo nhiệt là như vậy nhưng bên trọng những người đang chiến đấu lại không nghe được gì.
Mỗi một sân đấu đề được đặt xuống trận pháp giúp ngăn cản tiếng ồn từ bên ngoài đồng thời giúp bảo vệ những người quan chiến không bị vạ lây.
Ở dưới một trong mười sân đấu, một vị người quen của Bảo Long đang kịch liệt giao chiến.
Hắn thân mặc đạo bào thanh sắc, tóc đen dài qua thắt lưng. Người này nhan sắc bình thường, rất dễ dàng bị người bỏ qua.
Dù Bảo Long có ở đây thì cũng khó nhận ra vị người quen cũ này, đó chính là Dương Tẩn Nhiêu, vị đệ tử Du Kiếm Môn từng "giúp đỡ" Bảo Long.
Hắn đầu trận đến giờ đều vội vàng tránh né công kích của đối phương, nhìn bộ dáng rất chật vật. Có thể đi đến vòng này đã tính là không tồi nhưng có lẽ chỉ đủ làm đá lót đường.
Đối thủ của hắn là một tên có vẻ rất giàu có, pháp khí bay đầy trời. Nào là phi kiếm uốn lượn, mỗi lần đánh tới Dương Tẩn Nhiêu đều cố lắm mới tránh hoặc cản được.
Kẻ kia còn có một kiện pháp khí hình gương có thể chiếu ra ánh sáng, bị chiếu phải thì sẽ bị làm chậm. Dương Tẩn Nhiêu không ít lần ăn quả đắng từ món pháp khí này.
Vậy còn chưa đủ, đối phương còn có thêm mấy quả cầu kì lạ, chúng cứ huyền phù trên không thỉnh thoảng lại bắn ra một tia quang mang.
Dương Tẩn Nhiêu từ đầu đến cuối vô cùng khổ sở, hắn một lần phản kích cũng không nổi. Cơ bản chỉ biết cắm đầu chạy trốn, giống như pha trò cho những người quan chiến xem.
Ngay lúc này phi kiếm của đối thủ lại phi đến, Dương Tẩn Nhiêu vội vàng vung kiếm đánh nhưng chuyện không hay tới rồi.
Kiếm của hắn nãy giờ cản lại phi kiếm đã tới giới hạn của nó, lần này thì trực tiếp gãy luôn. May mắn là đủ làm lệch hướng của phi kiếm nên lệch khỏi tim Dương Tẩn Nhiêu mà găm vào vai hắn.
Tuy vớt lại được cái mạng của hắn nhưng cũng chỉ là câu giờ thôi, đòn vừa nãy đã khiến hắn trọng thương. Dương Tẩn Nhiêu chỉ biết nằm ngửa dưới đất thở hổn hển, ánh mắt hắn lờ đờ nhìn trời.
Máu thì đang không ngừng rỉ ra từ vai trái, đối thủ dù không t·ấn c·ông thì để chút nữa Dương Tẩn Nhiêu cũng sẽ t·ử n·ạn.
Hắn lúc này cảm thấy bản thân không còn chút sức lực nào, cửa tử đã mở to chào đón hắn.
Mắt cố gắng đưa về phía đối thủ, chỉ thấy gã từ lúc nào đã đứng ngay cạnh Dương Tẩn Nhiêu. Đống pháp khi kia đã được thu lại, có vẻ muốn để Dương Tẩn Nhiêu c·hết từ từ.
"Triệu Vô Tâm...người hà cớ phải làm vậy..." Dương Tẩn Nhiêu với chút sức ít kỉ nói ra những lời này, trong đó tuy yếu ớt nhưng vẫn cảm thấy một chút hận ý.
"Dương Tẩn Nhiêu a Dương Tẩn Nhiêu...ngươi năm xưa chính là cao cao tại thượng nhìn ta như này.
Giờ chúng ta đổi chỗ có thấy thú vị không?" Đối phương hoá ra lại là người quen cũ của Dương Tẩn Nhiêu, năm xưa từng thua dưới tay hắn. Bây giờ thù được trả lời nói có ý châm chọc cùng khinh thường.
"Mọi người đều nói ngươi vì nể tình cũ nên tha ta một mạng.
Nhưng ta biết ngươi là khinh thường ta, cho rằng sẽ không có ngày ta vượt qua được ngươi! Ta thà c·hết chứ không chịu nhục nhã như vậy!" Triệu Vô Tâm mày cau lại, mắt tràn ngập lửa giận hét vào Dương Tẩn Nhiêu đang thoi thóp dưới đất.
"Không chịu sỉ nhục? Ngươi...vì truy cầu sức mạnh mà bỏ chính theo tà, g·iết hại đồng môn, thậm chí khi sư diệt tổ.
Tự biến mình thành một tên ăn cháo đá bát, lòng lang dạ sói. Đây là tự nhục chính nhân phẩm của mình, ngươi sao không c·hết đi?!" Lời này Dương Tẩn Nhiêu chỉ nghĩ trong đầu, hắn không còn đủ sức để mà nói nữa.
Hoá ra năm xưa vị Triệu Vô Tâm này từng là đồng môn Du Kiếm Môn với Dương Tẩn Nhiêu. Hai người đều được coi là tương lai của môn phái, cùng nhau kề vai sát cánh tiến lên.
Cứ ngỡ là một cặp tri kỉ nhưng mọi người lại không ngờ Triệu Vô Tâm vẫn luôn đố kỵ vị bằng hữu của mình. Chính vì Dương Tẩn Nhiêu luôn hơn hắn một bậc nên hắn mới sinh ghen ghét.
Trong một lần chấp hành nhiệm vụ, hai người gặp được cơ duyện hiếm có. Nhưng cơ duyên chỉ có một, Triệu Vô Tâm lúc này nổi sát tâm muốn c·ướp đoạt.
Vì thế ra đòn âm hiểm muốn g·iết Dương Tẩn Nhiêu, nào ngờ bị phát hiện nên hai người trở mặt thành thù. Dương Tẩn Nhiêu vốn muốn nhường cơ duyên, nhưng gặp Triệu Vô Tâm tâm cơ độc ác như vậy thành ra rất thất vọng.
Cuối cùng vì niệm tình cũ mà tha cho hắn một mạng, xoay người rời đi để lại cơ duyên cho Triệu Vô Tâm. Coi như món quà từ biệt.
Triệu Vô Tâm sau đó phát hiện cơ duyên này là từ một cái tà tông, có thể hấp thu sát lực để gia tăng sức mạnh.
Hắn cải tu đạo pháp, trở thành ma tu. Vài năm sau quay về Du Kiếm Môn đại náo. Giết hại rất nhiều đồng môn, còn gia tay hạ sát sư phụ của mình. Cuối cùng mấy vị trưởng lão ra tay mới đánh đuổi được hắn.
Triệu Vô Tâm từ đó bỏ trốn sang Nam Vực bặt vô âm tín.
Dương Tẩn Nhiêu không ngờ hai người sẽ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Vậy mà hắn sắp bị vị bằng hữu năm xưa g·iết c·hết.
Từng đoạn ký ức hiện lên trong đầu hắn, có hình ảnh vui vẻ hằng ngày ở Du Kiếm Môn, có hình ảnh sư phụ cười với hắn, còn có vị sư muội hắn thầm thương trộm nhớ...
Lúc này hắn chỉ hận Triệu Vô Tâm trước mặt, hắn luôn đối tốt với vị huynh đệ này, có gì tốt liền nghĩ tới chia sẻ trước. Vậy mà lại lấy oán báo ân với hắn.
Ánh mắt căm phầm nhìn lên, chỉ gặp cặp mắt đỏ như máu của Triệu Vô Tâm nhìn ngược lại hắn. Đối phương khoé miệng khẽ nhếch lên, chuẩn bị xoay người rời đi bỏ mặc Dương Tẩn Nhiêu c·hết.
Nhưng đúng lúc này, Dương Tẩn Nhiêu cảm nhận được một nguồn lực bắt đầu nảy sinh trong cơ thể mình. Nguồn lực này rất nhanh lan ra khắp cơ thể, hắn phút chốc cảm thấy sinh lực đang trở lại.
Dương Tẩn Nhiêu cho rằng đây là cái người ta gọi hồi quang phản chiếu, nhưng dù là cái gì đi nữa hắn cũng không để ý.
Chỉ biết bây giờ có chút sức lực, hắn phải phản đòn! Năm xưa nương tay vì tình cũ, nay thì đừng hòng!
Trong tay thanh kiếm gãy Dương Tẩn Nhiêu vận hết sức mình bật dậy. Triệu Vô Tâm như cảm nhận được cái gì vội vàng quay đầu lại.
Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ đối phương còn có thể phản kích, chính vì thế một chút phòng bị cũng không có.
Dương Tẩn Nhiêu một đường đâm tới, thanh kiễm gãy găm thẳng vào cổ của Triệu Vô Tâm.
"Tên khố-!" Triệu Vô Tâm chỉ kịp hét lên một tiếng này, hai mắt hắn trợn trắng, cổ bị xé rách bắt đầu phun máu như mưa.
Triệu Vô Tâm gặp nguy hiểm nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, pháp khí của hắn lần lượt xuất hiện chuẩn bị t·ấn c·ông Dương Tẩn Nhiêu.
Đúng lúc này dị tượng xuất hiện, toàn bộ máu của Triệu Vô Tâm bắn ra đều ngưng đọng trên không trung.
Sau đó lấy Dương Tẩn Nhiêu làm trung tâm mà bắt đầu xoay vòng vây lấy hắn. Mặt Dương Tẩn Nhiêu cũng tái nhợt đi, hắn ngây cả người không hiểu gì.
Ngay lúc tưởng rằng đây là thủ đoạn cuối cùng của Triệu Vô Tâm thì hắn cảm nhận được gì đó. Hắn nhìn xuống vai trái liền thấy v·ết t·hương đang dần dần được hồi phục.
Sức mạnh trong cơ thể cũng đang dần dần tăng lên, sau một hồi hấp thụ huyết dịch cảm thấy bản thân còn mạnh hơn trước.
Dương Tẩn Nhiêu lúc này bị doạ sợ rồi, hắn không hiểu bản thân từ đâu lấy ra loại khả năng tà môn này.
Ánh mắt bất giác nhìn về phía Triệu Vô Tâm, chỉ thấy đối phương đã sắp biến thành một cái xác khô. Lúc này Dương Tẩn Nhiêu mới hoảng loạn hất đối phương ra.
Nào ngờ lực mạnh ném Triệu Vô Tâm bay ra mấy mét. Vốn đã sắp thành xác khô, chịu thêm đả kích này thì Triệu Vô Tâm thực sự cách cửa tử chỉ một chút nữa.
Hắn tuy sắp c·hết nhưng mắt vẫn dính lên người Dương Tẩn Nhiêu, mồm mấp máy khẽ nói ra một lời.
"Ngươi...giống ta mà thôi..." thanh âm vừa buông xuống ánh mắt Triệu Vô Tâm liền trở nên mơ hồ, toàn bộ sinh lực đã rời khỏi cơ thể này.
Dương Tẩn Nhiêu lúc này đã khôi phục trạng thái cực thịnh, thậm chí còn tốt hơn. Hắn cảm thấy huyết nhục đại biến, có một loại cảm giác vừa lạ vừa quen trong người.
Nhưng tất thảy đều bị bỏ qua, hắn chỉ quan tâm bản thân vừa g·iết Triệu Vô Tâm, còn bằng một cái gì đó rất tà môn. Vì thế bất giác bước lùi về sau rồi ngã xuống.
Ngay lúc đấy, trận pháp quanh sân đấu bắt đầu hạ xuống, hắn bắt đầu nghe thấy những lời bàn tán của người quan chiến.
"Ta tưởng tiểu tử đó đến từ danh môn chính phái?"
"Hắn vừa làm gì vậy?"
"Thủ đoạn thật đáng sợ..."
...
Từng lời từng lời đổ vào trong tai hắn khiến hắn vô cùng hoảng loạn, bản thân đã biến thành một tên ma tu?
Mà cùng lúc đó ở Tuyệt Kiếm Phong, Bảo Long lại một lần nữa b·ị đ·ánh thức bởi thông báo. Hắn trong lòng đậu đen rau muống thầm mắng
"Mẹ nó lại có đại lão sinh ra ác cảm với ta?"
Nhưng ngay khi hắn nhìn thấy bảng thông báo thì liền biến thành một cái mặt khó hiểu, có chút không tin vào mắt mình.
"Hảo hữu của ngươi Dương Tẩn Nhiêu đã thức tỉnh huyết mạch Hấp Huyết Tộc."